“Ôi, chả hay ho gì… Nghĩ gì chuyện cũ… Mẹ chả vui gì cả…”
Tô Tô lau nước mắt, nằm trên giường đưa tay đắp chăn cho Tiểu Ái. Cô nghĩ khi quay lại Xuân thành, mình sẽ bị ác mộng trong quá khứ mà mất ngủ nhưng trong đêm khuya tĩnh mịch, tiếng hít thở đều đặn của Tiểu Ái lại đưa cô vào mộng một mạch đến hừng đông.
Tô Tô bị tiếng gõ cửa đánh thức. Tiếng đập cửa ở tầng một rất rõ ràng, Tô Tô mở mắt thấy Tiểu Ái đã lăn đến dưới cánh tay mình, đang mon men đẩy áo của mẹ lên chỉ thiếu điều nói: Con muốn ti ti!
“Đợi tí đã, mẹ xem ai đến.”
Tô Tô xoa đầu Tiểu Ái rồi ra mở cửa sổ nhìn ra ngoài những chấn song khắc hoa. Người gõ cửa là Mai Thắng Nam.
Cô quay lại bế Tiểu Ái sắp khóc lụt nhà lên, đi xuống tầng mở cửa rồi lại nhanh chóng quay lên, ngồi lên ghế cho Tiểu Ái bú.
“Tôi nói cô này, cô ở thôn Bát Phương yên lành không thích, lại mò đến cái chốn đồng nát này làm gì?”
Mai Thắng Nam bơ phờ ngồi xuống bên tay phải Tô Tô. Cô ta ngáp một cái, ánh mắt có phần mỏi mệt, gương mặt trang điểm kỹ càng trông hơi mỏi mệt, vài sợi tóc tuột ra rơi xuống vai. Xuân thành bốn mùa như mùa xuân, thời tiết lạnh lẽo nhưng Mai Thắng Nam lại chỉ mặc bộ sườn xám thêu cao cấp, quàng chiếc khăn choàng trên tay.
Tô Tô vừa cho Tiểu Ái bú vừa nhìn Mai Thắng Nam phờ phạc, “Cả đêm bận rộn à?”
“Bận?” Mai Thắng Nam lười biếng dựa vào lưng ghế, đá đôi giày cao gót xuống rồi cười mỉa mai, “Cô phải hỏi tối qua tôi chơi vui không chứ?”
Đánh mạt chược với đám người quyền cao chức trọng trong quân đội của Phương Thúc Ế một đêm sao gọi là bận? Dù Xuân thành bị zombie bao vây nhưng ngoài Xuân Chính Tông vẫn có Phương Hữu Mạo, ngày ngày sống chẳng có chút căng thẳng nào, bọn họ phải ăn uống chơi bời, nghĩ cách ăn chơi, chơi thế nào mới thú…
Chỉ là đánh mạt chược cả đêm mà thôi. Những thứ rượu bia ma túy này, Mai Thắng Nam đã qua cả rồi. Cô cảm thấy những tên đàn ông này sống mơ hồ không mục đích, nhưng phục vụ họ chơi bời để quên đi mạt thế tàn khốc chính là công việc chính của cô hiện giờ.
Tô Tô nhìn Mai Thắng Nam, nhớ lại thời điểm này kiếp trước. Khi đó, Xuân thành đã xuất hiện khu ăn chơi rất sớm, những tổ chức chưa khôi phục thì khu ăn chơi đã được thành lập, trong đó chia làm ba cấp Thấp-Trung Bình-Cao Cấp.
Cấp thấp nhất là nơi đàn ông nào cũng có thể tiêu tiền được, bỏ ra một bữa ăn là mua được một cô gái dịch vụ cả đêm lăn lộn. Trung bình là nơi của các dị năng giả. Trong này không dùng từ “gái dịch vụ” mà là “gái bán hoa.” Gái bán hoa không lấy ăn mà lấy tinh hạch. Một lần lên giường giá hai mươi đến hai nghìn tinh hạch phổ thông, tùy vào nhan sắc của người con gái đó.
Cấp cao nhất thì không còn là cave nữa mà là “gái tiếp khách”, chính là thân phận hiện giờ của Mai Thắng Nam. Gái tiếp khách phần lớn đều có chỗ dựa đằng sau, sự xuất hiện của những cô gái này không chỉ thỏa mãn thân thể của đàn ông mà còn trau dồi đời sống tinh thần cho họ. Tóm lại chính là cùng đàn ông ăn chơi và đi giao tiếp.
“Sống thế nào là do mình thôi,” Tô Tô lẳng lặng thở dài, nhìn Mai Thắng Nam, “Ngày nào cô chán sống thế này thì cứ bảo tôi, tôi đón cô về.”
Nghe vậy, Mai Thắng Nam nở nụ cười, những móng tay sơn đỏ bóng mượt day huyệt thái dương, “Tạm thời chưa chán. Nhìn mấy tên đàn ông này tìm chết cũng vui lắm.”
Mai Thắng Nam phát hiện ra là thời điểm càng căng thẳng, đàn ông càng thích buông thả bản thân. Khả năng chịu đựng áp lực của đàn ông yếu ớt hơn phụ nữ. Đôi khi Mai Thắng Nam đi cùng Phương Thúc Ế, nhìn người đàn ông này chìm đắm trong sắc dục khác hẳn bình thường. Một tinh anh xã hội uy phong lẫy lừng nhưng chỉ cần gặp căng thẳng, anh ta sẽ có những mặt bạn chẳng bao giờ biết.
Cố ý uống say, say xong khóc lóc. Liên tục đánh bạc tìm kích thích. Người ngoài nhìn vào thấy anh ta lăng nhăng, lên giường với không biết bao nhiêu phụ nữ nhưng thực ra chưa từng chạm vào người đàn bà nào. Những mặt không đồng nhất của người đàn ông này khiến Mai Thắng Nam cảm thấy hứng thú.
Vì thế tạm thời cô không có dự định rửa tay gác kiến. Chờ bao giờ cô chán cưỡi ngựa xem hoa tại nơi phong cảnh rực rỡ này, cô về dưỡng già với Tô Tô không muộn.
Mai Thắng Nam ngáp rồi nói tiếp với Tô Tô, “Chuyện cô muốn làm cũng không dễ gì. Thế lực nào bây giờ nghiên cứu trên người mà không che giấu kỹ càng? Hạ An vào Xuân thành xong hoàn toàn im hơi lặng tiếng. Những kẻ nghiên cứu này không thích phụ nữ, người của tôi không tiến vào được.”
“Xuân Chính Tông đâu?”
Tô Tô nhíu mày. Thật ra cô muốn hỏi chuyện Diệp Dục, Diệp Dục bảo tới giết Hạ An mà? Nhưng nghĩ lại, sao cô phải hỏi chuyện về anh? MIỄN!
“Cô muốn giết Xuân Chính Tông?!” Mai Thắng Nam liếc nhìn Tô Tô một chút rồi nở nụ cười, “Phương Hữu Mạo cũng muốn giết Xuân Chính Tông từ lâu rồi mà Xuân Chính Tông cũng thế, muốn giết Phương Hữu Mạo. Hai người đều đang mạnh khỏe trong Xuân thành thì cô biết hai kẻ này khó chết thế nào rồi đấy. Chưa từng có ai biết bọn họ ở đâu.”
Phương Thúc Ế biết chỗ của Phương Hữu Mạo, nhưng Mai Thắng Nam là người luôn bên Phương Thúc Ế cũng không thể tìm hiểu hành vi của Phương Hữu Mạo! Cô tìm hiểu Phương Hữu Mạo làm gì? Mà bên Xuân Chính Tông, người của cô mới tiếp xúc đến tầng lớp tay chân, để tìm ra thông tin về Xuân Chính Tông còn cả một quãng đường dài.
Trừ điều đó ra, Mai Thắng Nam có thể nói cho Tô Tô những thủ tục ở Xuân thành. Hiện nay, cả Xuân Chính Tông và Phương Hữu Mạo đều đang cho tìm dị năng giả trong đời sống. Vì Phương Hữu Mạo có thôn Bát Phương yên bình đằng sau nên số dị năng giả đi theo Phương Hữu Mạo nhiều hơn Xuân Chính Tông rất nhiều.
Tô Tô lau nước mắt, nằm trên giường đưa tay đắp chăn cho Tiểu Ái. Cô nghĩ khi quay lại Xuân thành, mình sẽ bị ác mộng trong quá khứ mà mất ngủ nhưng trong đêm khuya tĩnh mịch, tiếng hít thở đều đặn của Tiểu Ái lại đưa cô vào mộng một mạch đến hừng đông.
Tô Tô bị tiếng gõ cửa đánh thức. Tiếng đập cửa ở tầng một rất rõ ràng, Tô Tô mở mắt thấy Tiểu Ái đã lăn đến dưới cánh tay mình, đang mon men đẩy áo của mẹ lên chỉ thiếu điều nói: Con muốn ti ti!
“Đợi tí đã, mẹ xem ai đến.”
Tô Tô xoa đầu Tiểu Ái rồi ra mở cửa sổ nhìn ra ngoài những chấn song khắc hoa. Người gõ cửa là Mai Thắng Nam.
Cô quay lại bế Tiểu Ái sắp khóc lụt nhà lên, đi xuống tầng mở cửa rồi lại nhanh chóng quay lên, ngồi lên ghế cho Tiểu Ái bú.
“Tôi nói cô này, cô ở thôn Bát Phương yên lành không thích, lại mò đến cái chốn đồng nát này làm gì?”
Mai Thắng Nam bơ phờ ngồi xuống bên tay phải Tô Tô. Cô ta ngáp một cái, ánh mắt có phần mỏi mệt, gương mặt trang điểm kỹ càng trông hơi mỏi mệt, vài sợi tóc tuột ra rơi xuống vai. Xuân thành bốn mùa như mùa xuân, thời tiết lạnh lẽo nhưng Mai Thắng Nam lại chỉ mặc bộ sườn xám thêu cao cấp, quàng chiếc khăn choàng trên tay.
Tô Tô vừa cho Tiểu Ái bú vừa nhìn Mai Thắng Nam phờ phạc, “Cả đêm bận rộn à?”
“Bận?” Mai Thắng Nam lười biếng dựa vào lưng ghế, đá đôi giày cao gót xuống rồi cười mỉa mai, “Cô phải hỏi tối qua tôi chơi vui không chứ?”
Đánh mạt chược với đám người quyền cao chức trọng trong quân đội của Phương Thúc Ế một đêm sao gọi là bận? Dù Xuân thành bị zombie bao vây nhưng ngoài Xuân Chính Tông vẫn có Phương Hữu Mạo, ngày ngày sống chẳng có chút căng thẳng nào, bọn họ phải ăn uống chơi bời, nghĩ cách ăn chơi, chơi thế nào mới thú…
Chỉ là đánh mạt chược cả đêm mà thôi. Những thứ rượu bia ma túy này, Mai Thắng Nam đã qua cả rồi. Cô cảm thấy những tên đàn ông này sống mơ hồ không mục đích, nhưng phục vụ họ chơi bời để quên đi mạt thế tàn khốc chính là công việc chính của cô hiện giờ.
Tô Tô nhìn Mai Thắng Nam, nhớ lại thời điểm này kiếp trước. Khi đó, Xuân thành đã xuất hiện khu ăn chơi rất sớm, những tổ chức chưa khôi phục thì khu ăn chơi đã được thành lập, trong đó chia làm ba cấp Thấp-Trung Bình-Cao Cấp.
Cấp thấp nhất là nơi đàn ông nào cũng có thể tiêu tiền được, bỏ ra một bữa ăn là mua được một cô gái dịch vụ cả đêm lăn lộn. Trung bình là nơi của các dị năng giả. Trong này không dùng từ “gái dịch vụ” mà là “gái bán hoa.” Gái bán hoa không lấy ăn mà lấy tinh hạch. Một lần lên giường giá hai mươi đến hai nghìn tinh hạch phổ thông, tùy vào nhan sắc của người con gái đó.
Cấp cao nhất thì không còn là cave nữa mà là “gái tiếp khách”, chính là thân phận hiện giờ của Mai Thắng Nam. Gái tiếp khách phần lớn đều có chỗ dựa đằng sau, sự xuất hiện của những cô gái này không chỉ thỏa mãn thân thể của đàn ông mà còn trau dồi đời sống tinh thần cho họ. Tóm lại chính là cùng đàn ông ăn chơi và đi giao tiếp.
“Sống thế nào là do mình thôi,” Tô Tô lẳng lặng thở dài, nhìn Mai Thắng Nam, “Ngày nào cô chán sống thế này thì cứ bảo tôi, tôi đón cô về.”
Nghe vậy, Mai Thắng Nam nở nụ cười, những móng tay sơn đỏ bóng mượt day huyệt thái dương, “Tạm thời chưa chán. Nhìn mấy tên đàn ông này tìm chết cũng vui lắm.”
Mai Thắng Nam phát hiện ra là thời điểm càng căng thẳng, đàn ông càng thích buông thả bản thân. Khả năng chịu đựng áp lực của đàn ông yếu ớt hơn phụ nữ. Đôi khi Mai Thắng Nam đi cùng Phương Thúc Ế, nhìn người đàn ông này chìm đắm trong sắc dục khác hẳn bình thường. Một tinh anh xã hội uy phong lẫy lừng nhưng chỉ cần gặp căng thẳng, anh ta sẽ có những mặt bạn chẳng bao giờ biết.
Cố ý uống say, say xong khóc lóc. Liên tục đánh bạc tìm kích thích. Người ngoài nhìn vào thấy anh ta lăng nhăng, lên giường với không biết bao nhiêu phụ nữ nhưng thực ra chưa từng chạm vào người đàn bà nào. Những mặt không đồng nhất của người đàn ông này khiến Mai Thắng Nam cảm thấy hứng thú.
Vì thế tạm thời cô không có dự định rửa tay gác kiến. Chờ bao giờ cô chán cưỡi ngựa xem hoa tại nơi phong cảnh rực rỡ này, cô về dưỡng già với Tô Tô không muộn.
Mai Thắng Nam ngáp rồi nói tiếp với Tô Tô, “Chuyện cô muốn làm cũng không dễ gì. Thế lực nào bây giờ nghiên cứu trên người mà không che giấu kỹ càng? Hạ An vào Xuân thành xong hoàn toàn im hơi lặng tiếng. Những kẻ nghiên cứu này không thích phụ nữ, người của tôi không tiến vào được.”
“Xuân Chính Tông đâu?”
Tô Tô nhíu mày. Thật ra cô muốn hỏi chuyện Diệp Dục, Diệp Dục bảo tới giết Hạ An mà? Nhưng nghĩ lại, sao cô phải hỏi chuyện về anh? MIỄN!
“Cô muốn giết Xuân Chính Tông?!” Mai Thắng Nam liếc nhìn Tô Tô một chút rồi nở nụ cười, “Phương Hữu Mạo cũng muốn giết Xuân Chính Tông từ lâu rồi mà Xuân Chính Tông cũng thế, muốn giết Phương Hữu Mạo. Hai người đều đang mạnh khỏe trong Xuân thành thì cô biết hai kẻ này khó chết thế nào rồi đấy. Chưa từng có ai biết bọn họ ở đâu.”
Phương Thúc Ế biết chỗ của Phương Hữu Mạo, nhưng Mai Thắng Nam là người luôn bên Phương Thúc Ế cũng không thể tìm hiểu hành vi của Phương Hữu Mạo! Cô tìm hiểu Phương Hữu Mạo làm gì? Mà bên Xuân Chính Tông, người của cô mới tiếp xúc đến tầng lớp tay chân, để tìm ra thông tin về Xuân Chính Tông còn cả một quãng đường dài.
Trừ điều đó ra, Mai Thắng Nam có thể nói cho Tô Tô những thủ tục ở Xuân thành. Hiện nay, cả Xuân Chính Tông và Phương Hữu Mạo đều đang cho tìm dị năng giả trong đời sống. Vì Phương Hữu Mạo có thôn Bát Phương yên bình đằng sau nên số dị năng giả đi theo Phương Hữu Mạo nhiều hơn Xuân Chính Tông rất nhiều.
/706
|