Tiểu Ái đội chiếc mũ rơm nhỏ với hai tai gấu trúc. Hai mẹ con mặc áo sơ mi trắng dài tay và quần bò yếm, bé con hứng khởi cầm bông hoa dại vung vẩy ê a.
Tô Tô bế con mỉm cười, đeo kính râm, tóc vấn thành búi phía sau rồi bắt đầu đi. Trước cửa nhà cô có mấy người đang tụ lại quét tước những xác chết bắt đầu bốc mùi.
“Ê… a… ma… ma…”
Tiểu Ái chỉ bông hoa trên tay vào nhóm người kia rồi nhìn Tô Tô. Tô Tô gật đầu, dù không hiểu Tiểu Ái nói gì nhưng vẫn trấn an:
“Ừ đúng rồi, người ta đến rồi, không biết có việc gì. Chúng ta đến xem sao.”
Cô ôm Tiểu Ái tiến về phía trước. Nhóm người trước cửa hàng thấy thế lập tức dừng lại, một người khom lưng chắp tay đi ra, cười bợ đỡ nói với Tô Tô:
“Xin chào xin chào, tôi tên là Lữ Tông Sinh, đội trưởng đội tuần tra khu này. Đáng ra tôi nên đến chào hỏi sớm hơn, xin hỏi cô đây tên gì?”
Dù Lữ Tông Sinh đang cười nhưng vẫn có chút xấu hổ. Hôm nay anh ta đến chào Tô Tô thật. Cấp trên nói người phụ nữ có con này gần đây giết không ít người, không phải là người dễ đắc tội nhưng khi Lữ Tông Sinh gặp Tô Tô, một bồ chữ đã chuẩn bị lại không thể nào nói ra lời.
Tô Tô nhìn trẻ quá, có khi chưa đến hai mươi tuổi. Dị năng giả chậm lão hóa, có người thức tỉnh dị năng xong cũng trẻ ra vài tuổi. Người phụ nữ trẻ thế này trước mạt thế chỉ là… thiếu nữ thôi?
Lữ Tông Sinh vốn nghĩ nếu người ta đã sinh con chắc mình phải gọi là phu nhân? Sau khi gặp Tô Tô, anh ta lại thấy gọi Tô Tô là phu nhân thì lại già quá.
Hơn nữa, người ta còn trẻ như vậy chắc chắn chưa kết hôn, có khi bạn trai đã chết rồi… Gọi là cô gái?! Quê mùa quá! Tiểu thư?! Càng không ổn!
Vì thế đành gọi là “cô đây” vậy. Nghe chẳng ra làm sao nhưng cũng hơn gọi người ta là tiểu thư là được rồi.
“Tôi là tiểu Tô.”
Tô Tô không định nói thật về bản thân với Lữ Tông Sinh nên bịa đại một cái tên. Cô gật đầu với Lữ Tông Sinh rồi bế con, lấy chìa khóa trong túi mở cửa ra đi vào. Cô ngồi xuống ghế, nhìn Lữ Tông Sinh đứng ngoài không dám vào dưới ánh mặt trời sáng rực, hỏi:
“Tôi giết người không ít, xác chất đây cũng khá lâu rồi, sao hôm nay đội trưởng lại đến dọn dẹp giúp tôi?”
“À, trước cũng vẫn định, trước cũng vẫn định.”
Lữ Tông Sinh không biết nói sao, đưa tay lau mồ hôi trên trán, nhìn Tô Tô ngồi trong như bóng ma. Anh ta luôn cảm thấy trong thời đại này mà có thể nuôi con tròn trịa trắng trẻo, còn có cả tâm trạng mà mặc đồ mẹ con cùng nhau đi ra ngoài nghênh ngang thì nếu không điên cũng là có thế lực to lớn.
Ngược lại, Lữ Tông Sinh suy nghĩ kỹ cảm thấy “tiểu Tô” chắc chắn không phải tên thật, nhưng cao thủ không muốn nói tên thật thì anh ta không hỏi thêm. Nếu anh ta cứ cố hỏi thêm thì có vẻ không biết điều. Lữ Tông Sinh hạ người thấp hơn, có vẻ hèn mọn, hỏi Tô Tô:
“Cô đây ở Xuân thành có cần gì sai bảo cứ đến tìm tôi là được. Ngày nào tôi cũng dẫn đội đi tuần tra, ngày nào cũng qua đây ba lần sáng trưa tối”
“Tạm thời không có…” Tô Tô suy nghĩ một chút lại nói, “Tạm thời tôi chưa đi dạo trong thành phố này xong nên cần thêm chút thời gian làm quen. Mấy ngày tới, ngoài đi dạo thì tôi không làm gì khác.”
“Cô muốn đi dạo? Khu tây này hợp đi dạo vì trị an khá tốt. Khu bắc là địa bàn của Xuân Chính Tông, loạn hơn bên này nhiều. Khu nam và khu đông thì cô đừng mang con đi… Không phải là cô không đối phó được, mà có ảnh hưởng không tốt đến trẻ con.”
Lữ Tông Sinh dừng một chút rồi lại tươi cười, “Với thực lực của cô thì có thể đi nhận nhiệm vụ ở trung tâm nhiệm vụ. Nếu chán quá thì làm vài nhiệm vụ cũng được.”
Tô Tô cứ thế nhìn Lữ Tông Sinh không nói không rằng. Cô muốn biết Lữ Tông Sinh đến đây làm gì, chắc chắn không phải là đến chào hỏi rồi! Lữ Tông Sinh tiếp tục nói:
“Khu tây của chúng tôi cũng có vài nhóm cô có thể tham gia. Bọn họ sẵn lòng nhận người tài. Nghe giọng cô chắc tới từ phía nam, không biết cô có muốn làm quen với vài người đến từ Tương thành để cùng làm nhiệm vụ không?”
“Tôi hiểu rồi. Anh đến lôi kéo người tham gia đội nhóm cho nhóm mình?”
Cái gọi là đội nhóm thực chất cũng là một xã hội thu nhỏ: có trụ sở, có nhóm chuyên gia ngoài săn tinh hạch, đồ ăn, có nhóm chuyên hậu cần sản xuất, thậm chí có những người chuyên cung cấp thân xác cho đàn ông trong đội.
Lữ Tông Sinh nói đội đến từ Tương thành… Nếu Tô Tô nhớ không nhầm, hiện nay có ba đội đến từ Tương thành trong thành phố này. Một trong số đó chính là đội Tương đại, là đội của Tô Tô kiếp trước.
Đội sinh viên Tương đại có khoảng hơn trăm người, nam nữ đủ cả. Lý An Tâm chết ở thị trấn nhộng cũng từng là thành viên mẫn cán của đội này. Lý An Tâm phụ trách hậu cần, còn Bạch Lạc Lạc là kỹ nữ.
Kiếp trước, Tô Tô gia nhập đội này ngay từ đầu. Khi ở Tương thành, cô vốn bị xếp vào loại kỹ nữ mua vui nhưng sau khi mang thai và thức tỉnh dị năng hệ thủy cũng như nhiều nguyên nhân khác, cô được xếp vào đội hậu cần. Kiếp trước, Tạ Thanh Diễn cũng ở trong đội hậu cần nhưng hắn chỉ là một đội viên được cả Tô Tô và Bạch Lạc Lạc cùng nhau nuôi.
Tô Tô bế con mỉm cười, đeo kính râm, tóc vấn thành búi phía sau rồi bắt đầu đi. Trước cửa nhà cô có mấy người đang tụ lại quét tước những xác chết bắt đầu bốc mùi.
“Ê… a… ma… ma…”
Tiểu Ái chỉ bông hoa trên tay vào nhóm người kia rồi nhìn Tô Tô. Tô Tô gật đầu, dù không hiểu Tiểu Ái nói gì nhưng vẫn trấn an:
“Ừ đúng rồi, người ta đến rồi, không biết có việc gì. Chúng ta đến xem sao.”
Cô ôm Tiểu Ái tiến về phía trước. Nhóm người trước cửa hàng thấy thế lập tức dừng lại, một người khom lưng chắp tay đi ra, cười bợ đỡ nói với Tô Tô:
“Xin chào xin chào, tôi tên là Lữ Tông Sinh, đội trưởng đội tuần tra khu này. Đáng ra tôi nên đến chào hỏi sớm hơn, xin hỏi cô đây tên gì?”
Dù Lữ Tông Sinh đang cười nhưng vẫn có chút xấu hổ. Hôm nay anh ta đến chào Tô Tô thật. Cấp trên nói người phụ nữ có con này gần đây giết không ít người, không phải là người dễ đắc tội nhưng khi Lữ Tông Sinh gặp Tô Tô, một bồ chữ đã chuẩn bị lại không thể nào nói ra lời.
Tô Tô nhìn trẻ quá, có khi chưa đến hai mươi tuổi. Dị năng giả chậm lão hóa, có người thức tỉnh dị năng xong cũng trẻ ra vài tuổi. Người phụ nữ trẻ thế này trước mạt thế chỉ là… thiếu nữ thôi?
Lữ Tông Sinh vốn nghĩ nếu người ta đã sinh con chắc mình phải gọi là phu nhân? Sau khi gặp Tô Tô, anh ta lại thấy gọi Tô Tô là phu nhân thì lại già quá.
Hơn nữa, người ta còn trẻ như vậy chắc chắn chưa kết hôn, có khi bạn trai đã chết rồi… Gọi là cô gái?! Quê mùa quá! Tiểu thư?! Càng không ổn!
Vì thế đành gọi là “cô đây” vậy. Nghe chẳng ra làm sao nhưng cũng hơn gọi người ta là tiểu thư là được rồi.
“Tôi là tiểu Tô.”
Tô Tô không định nói thật về bản thân với Lữ Tông Sinh nên bịa đại một cái tên. Cô gật đầu với Lữ Tông Sinh rồi bế con, lấy chìa khóa trong túi mở cửa ra đi vào. Cô ngồi xuống ghế, nhìn Lữ Tông Sinh đứng ngoài không dám vào dưới ánh mặt trời sáng rực, hỏi:
“Tôi giết người không ít, xác chất đây cũng khá lâu rồi, sao hôm nay đội trưởng lại đến dọn dẹp giúp tôi?”
“À, trước cũng vẫn định, trước cũng vẫn định.”
Lữ Tông Sinh không biết nói sao, đưa tay lau mồ hôi trên trán, nhìn Tô Tô ngồi trong như bóng ma. Anh ta luôn cảm thấy trong thời đại này mà có thể nuôi con tròn trịa trắng trẻo, còn có cả tâm trạng mà mặc đồ mẹ con cùng nhau đi ra ngoài nghênh ngang thì nếu không điên cũng là có thế lực to lớn.
Ngược lại, Lữ Tông Sinh suy nghĩ kỹ cảm thấy “tiểu Tô” chắc chắn không phải tên thật, nhưng cao thủ không muốn nói tên thật thì anh ta không hỏi thêm. Nếu anh ta cứ cố hỏi thêm thì có vẻ không biết điều. Lữ Tông Sinh hạ người thấp hơn, có vẻ hèn mọn, hỏi Tô Tô:
“Cô đây ở Xuân thành có cần gì sai bảo cứ đến tìm tôi là được. Ngày nào tôi cũng dẫn đội đi tuần tra, ngày nào cũng qua đây ba lần sáng trưa tối”
“Tạm thời không có…” Tô Tô suy nghĩ một chút lại nói, “Tạm thời tôi chưa đi dạo trong thành phố này xong nên cần thêm chút thời gian làm quen. Mấy ngày tới, ngoài đi dạo thì tôi không làm gì khác.”
“Cô muốn đi dạo? Khu tây này hợp đi dạo vì trị an khá tốt. Khu bắc là địa bàn của Xuân Chính Tông, loạn hơn bên này nhiều. Khu nam và khu đông thì cô đừng mang con đi… Không phải là cô không đối phó được, mà có ảnh hưởng không tốt đến trẻ con.”
Lữ Tông Sinh dừng một chút rồi lại tươi cười, “Với thực lực của cô thì có thể đi nhận nhiệm vụ ở trung tâm nhiệm vụ. Nếu chán quá thì làm vài nhiệm vụ cũng được.”
Tô Tô cứ thế nhìn Lữ Tông Sinh không nói không rằng. Cô muốn biết Lữ Tông Sinh đến đây làm gì, chắc chắn không phải là đến chào hỏi rồi! Lữ Tông Sinh tiếp tục nói:
“Khu tây của chúng tôi cũng có vài nhóm cô có thể tham gia. Bọn họ sẵn lòng nhận người tài. Nghe giọng cô chắc tới từ phía nam, không biết cô có muốn làm quen với vài người đến từ Tương thành để cùng làm nhiệm vụ không?”
“Tôi hiểu rồi. Anh đến lôi kéo người tham gia đội nhóm cho nhóm mình?”
Cái gọi là đội nhóm thực chất cũng là một xã hội thu nhỏ: có trụ sở, có nhóm chuyên gia ngoài săn tinh hạch, đồ ăn, có nhóm chuyên hậu cần sản xuất, thậm chí có những người chuyên cung cấp thân xác cho đàn ông trong đội.
Lữ Tông Sinh nói đội đến từ Tương thành… Nếu Tô Tô nhớ không nhầm, hiện nay có ba đội đến từ Tương thành trong thành phố này. Một trong số đó chính là đội Tương đại, là đội của Tô Tô kiếp trước.
Đội sinh viên Tương đại có khoảng hơn trăm người, nam nữ đủ cả. Lý An Tâm chết ở thị trấn nhộng cũng từng là thành viên mẫn cán của đội này. Lý An Tâm phụ trách hậu cần, còn Bạch Lạc Lạc là kỹ nữ.
Kiếp trước, Tô Tô gia nhập đội này ngay từ đầu. Khi ở Tương thành, cô vốn bị xếp vào loại kỹ nữ mua vui nhưng sau khi mang thai và thức tỉnh dị năng hệ thủy cũng như nhiều nguyên nhân khác, cô được xếp vào đội hậu cần. Kiếp trước, Tạ Thanh Diễn cũng ở trong đội hậu cần nhưng hắn chỉ là một đội viên được cả Tô Tô và Bạch Lạc Lạc cùng nhau nuôi.
/706
|