“Là, là Lục Nhậm... Thuộc hạ của Lục Nhậm đột nhiên xông vào nói muốn đưa Nựu Nựu đi, đi đi... đi hầu hạ Lục đội trưởng. Nựu Nựu không đi, lúc em giằng co với bọn chúng, con bé, con bé nhảy từ trên cửa sổ tầng hai xuống... lão Xuân, con gái đáng thương của chúng ta...”
Lục Nhậm? Cái tên này hình như đã nghe thấy ở đâu rồi thì phải! Tô Tô vừa bế Tiểu Ái, vừa nhún vai đứng cách xa người nhà này, nhìn con bé đầu đầy máu. Hình như con bé còn đang thở, nhìn lại thì, thực ra vết thương trên đầu không nghiêm trọng lắm, nghiêm trọng là vết thương ở chân. Hình như lúc nhảy từ trên tầng hai xuống, chân bị vật gì đó nhọn cứa vào tạo thành vết rách lớn, khiến máu cứ thế chảy ra ngoài.
Vì thế cô nói với vợ Xuân Lai đang khóc nức nở kia: “Con của cô còn cứu được, trước tiên phải cầm máu đã, bị thương thành thế này rồi, sao cô không đi viện trước đi?”
“Tôi…” Vợ Xuân Lai nhìn Tô Tô, không có thời gian tìm hiểu thân phận của Tô Tô, chỉ vội vàng nói: “Không phải tôi không muốn đưa Nựu Nựu đi viện, bệnh viện của khu bắc không phải Xuân Lai đích thân đưa đi thì không được vào!”
Nên cô mới sốt ruột cầm giấy thông hành khu bắc, lái xe. Cô đưa Nựu Nựu từ khu bắc giới nghiệm đến đường Đông Chính của khu đông, để muốn Xuân Lai đưa Nựu Nựu đi viện, nhưng ở đường Đông Chính bị chặn lại, nói là đường Đông Chính bị giới nghiêm, dù có giấy thông hành khu bắc cũng không được tự do ra vào khu đông!
Vợ Xuân Lai là người nội trợ, nào biết khu đông đã xảy ra chuyện gì, cô thấy Nựu Nựu ngày càng chảy nhiều máu, cô mới không nhịn được bế con bé từ trên xe xuống, quỳ ở đường Đông Chính khu đông khóc lóc.
May là người canh gác ở đường Đông chính là sĩ quan phụ tá của Xuân Lai – Xuân Hữu Nguyệt, anh ta nhận ra vợ Xuân Lai, bình thường cứ chị dâu chị dâu ngọt xớt, giờ thấy Nựu Nựu như thế liền vội vàng chạy đến tứ hợp viện thông báo cho Xuân Lai.
Cũng may, nhóm bắt cóc Tô Tô không đến mức đánh mất nhân tính, lập tức cho vợ con Xuân Lai vào trong.
Chỉ có điều khu đông không có bệnh viện, bệnh viện của khu bắc đang giới nghiêm, chỉ cho quân đội cao cấp vào chữa bệnh. Người nhà của tầng lớp đó, bắt buộc phải được người quân đội cao cấp dẫn vào mới được.
Mà Xuân Lai không phải là quân đội cao cấp trong đội ngũ của Xuân Chính Tông, chỉ là anh mới được chuyển đến làm chức chỉ huy phòng thủ khu đông, công việc có chút khỏi sắc nên mới hưởng chút quyền lợi, được vào bệnh viện khu bắc.
“Cô ơi cô, cô cũng là người làm cha mẹ rồi, tôi xin cô. Tôi sẽ giao hết cho cô, dấu của tôi, súng của tôi, tôi đưa cho cô hết. Tôi xin cô, để tôi đưa Nựu Nựu của tôi đến bệnh viện khu bắc, cô thả tôi đi, tôi xin cô!”
Xuân Lai đang im lặng, đột ngột xoay người, khuôn mặt bi thương quỳ xuống lê vài bước đến chỗ Tô Tô, khóc lóc dập đầu với cô. Anh ta dập đầu xuống nền đá xanh nghe bộp bộp, chẳng được mấy cái, trán của anh ta bị trầy trụa, có thể thấy anh ta dập đầu rất mạnh.
Thấy cảnh đó, vợ Xuân Lai hình như cũng phát hiện ra, dường như sự tự do của chồng cô nằm trong tay Tô Tô, vì thế vợ xuân Lai thả tay đứa bé đang cầm, cũng quỳ xuống lê đến trước mặt Tô Tô, khóc:
“Cô à, con gái tôi sắp không xong rồi, nếu không cứu thì con gai tôi sẽ chết mất, cô để chồng tôi đưa con gái tôi đi viện đi. Tôi xin cô đấy, tôi để con trai tôi ở đây, để con trai tôi làm con tin thay chồng tôi được không? Con trai, con gái đều là hai máu thịt của chúng tôi, anh ấy sẽ quay lại, thật đó.”
Con của Xuân Lai nhìn rất xinh đẹp, có vẻ như nhà bốn người này chỉ có vợ chồng Xuân Lai xấu, hai đứa con nhìn rất xinh đẹp. Đứa trẻ tám tuổi này vốn đã bị chị nó dọa đến sợ trắng bệch cả mặt, lúc này thấy cha mẹ nó đều quỳ trước mặt Tô Tô, nó cũng bắt đầu khóc vang lên.
Mẹ cậu bé thấy thế vội vàng quay lại, kéo thằng bé cũng quỳ trước mặt Tô Tô. Một gia đình ba người đều dập đầu trước mặt Tô Tô, tiếng kêu than, cầu xin đầy ai oán.
Tô Tô cúi đầu thờ ơ, nhìn gia đình bốn người họ, khung cảnh đúng là khá bi thảm, chủ yếu là hai vợ chồng họ, khóc đến thương tâm, đến cả đứa bé trai tám tuổi cũng bị dọa đến khóc oang oang. Thuộc hạ của Xuân Lai cũng khóc, Tô Tô ngẩng đầu nhìn, đến cả Tư Đồ Thiện cũng không cầm được nước mắt, cúi đầu lau nước mắt.
Tô Tô cười lạnh, cô cảm thấy cả thế giới này chỉ có mình cô là trái tim sắt đá, cô cảm thấy khung cảnh thế này rất bình thường, nhưng dù Tô Tô không có cảm giác muốn khóc, cũng bế Tiểu Ái đến gần cô bé người đầy máu, đưa tay lên, tay cô xuất hiện dị năng, cầm máu ở đầu và chân cho Nựu Nựu.
Mặc dù hiện giờ tình hình không quá an toàn, Tô Tô cũng không thể làm như lúc cầm máu ở trán cho Diệp Dục, lúc đó cô phải tập trung toàn bộ tinh thần, nhưng chỉ cần làm cho máu không chảy nữa, cô có thể làm mà không tốn quá nhiều dị năng.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác, Xuân Lai và vợ anh đang quỳ dưới đất nhìn máu trên người Nựu Nựu từng chút một trở về bên trong cơ thế, khuôn mặt tái nhợt của Nựu Nựu giờ đã hơi hồng hào lên…
“Cái…cái này…” Trên khuôn mặt chữ điền của Xuân Lai còn tèm lem nước mắt nước mũi, vì dập đầu hơi mạnh nên trên trán của anh ta toàn máu. Anh ta nhìn Tô Tô đang bế Tiểu Ái, khuôn mặt vô cảm.
Vợ của anh ta ở bên cạnh là người phản ứng trước, vội vàng quỳ lết đến trước hai bước, rơi nước mắt cảm kích, cao giọng nói: “Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn cô. Cảm ơn cô đã cứu con gái tôi, tôi cảm ơn cô!”
Xuân Lai cũng kịp phản ứng lại, lau nước mắt nước mũi nói cảm ơn Tô Tô với vợ mình.
Tô Tô thả lỏng đôi mắt, nhìn máu trên người Nựu Nựu không chảy nữa, thu lại dị năng trong tay, nói với Xuân Lai: “Máu ngưng rồi, không cần đến viện nữa tôi không thể thả anh ra. Chỗ tôi nhiều người thế này, tôi không thể vì con gái anh mà mạo hiểm được. Thế này đi, anh nhớ xem ở khu đông có ai có tay nghề cứng một chút, bảo thuộc hạ của anh gọi đến.”
Cô suy nghĩ một lúc, rồi đi đến chiếc Jeep đang đỗ trong sân, mở cốp xe, lấy ra một hòm thuốc bên trong, đưa cho Xuân Lai dặn dò:
“Thuốc bên trong này toàn là thuốc tôi dùng cho con gái lúc nó chạy ngã. Anh tự xem xem có thuốc khử trùng và muối iot, bôi cho con gái anh phòng nhiễm trùng.”
Lục Nhậm? Cái tên này hình như đã nghe thấy ở đâu rồi thì phải! Tô Tô vừa bế Tiểu Ái, vừa nhún vai đứng cách xa người nhà này, nhìn con bé đầu đầy máu. Hình như con bé còn đang thở, nhìn lại thì, thực ra vết thương trên đầu không nghiêm trọng lắm, nghiêm trọng là vết thương ở chân. Hình như lúc nhảy từ trên tầng hai xuống, chân bị vật gì đó nhọn cứa vào tạo thành vết rách lớn, khiến máu cứ thế chảy ra ngoài.
Vì thế cô nói với vợ Xuân Lai đang khóc nức nở kia: “Con của cô còn cứu được, trước tiên phải cầm máu đã, bị thương thành thế này rồi, sao cô không đi viện trước đi?”
“Tôi…” Vợ Xuân Lai nhìn Tô Tô, không có thời gian tìm hiểu thân phận của Tô Tô, chỉ vội vàng nói: “Không phải tôi không muốn đưa Nựu Nựu đi viện, bệnh viện của khu bắc không phải Xuân Lai đích thân đưa đi thì không được vào!”
Nên cô mới sốt ruột cầm giấy thông hành khu bắc, lái xe. Cô đưa Nựu Nựu từ khu bắc giới nghiệm đến đường Đông Chính của khu đông, để muốn Xuân Lai đưa Nựu Nựu đi viện, nhưng ở đường Đông Chính bị chặn lại, nói là đường Đông Chính bị giới nghiêm, dù có giấy thông hành khu bắc cũng không được tự do ra vào khu đông!
Vợ Xuân Lai là người nội trợ, nào biết khu đông đã xảy ra chuyện gì, cô thấy Nựu Nựu ngày càng chảy nhiều máu, cô mới không nhịn được bế con bé từ trên xe xuống, quỳ ở đường Đông Chính khu đông khóc lóc.
May là người canh gác ở đường Đông chính là sĩ quan phụ tá của Xuân Lai – Xuân Hữu Nguyệt, anh ta nhận ra vợ Xuân Lai, bình thường cứ chị dâu chị dâu ngọt xớt, giờ thấy Nựu Nựu như thế liền vội vàng chạy đến tứ hợp viện thông báo cho Xuân Lai.
Cũng may, nhóm bắt cóc Tô Tô không đến mức đánh mất nhân tính, lập tức cho vợ con Xuân Lai vào trong.
Chỉ có điều khu đông không có bệnh viện, bệnh viện của khu bắc đang giới nghiêm, chỉ cho quân đội cao cấp vào chữa bệnh. Người nhà của tầng lớp đó, bắt buộc phải được người quân đội cao cấp dẫn vào mới được.
Mà Xuân Lai không phải là quân đội cao cấp trong đội ngũ của Xuân Chính Tông, chỉ là anh mới được chuyển đến làm chức chỉ huy phòng thủ khu đông, công việc có chút khỏi sắc nên mới hưởng chút quyền lợi, được vào bệnh viện khu bắc.
“Cô ơi cô, cô cũng là người làm cha mẹ rồi, tôi xin cô. Tôi sẽ giao hết cho cô, dấu của tôi, súng của tôi, tôi đưa cho cô hết. Tôi xin cô, để tôi đưa Nựu Nựu của tôi đến bệnh viện khu bắc, cô thả tôi đi, tôi xin cô!”
Xuân Lai đang im lặng, đột ngột xoay người, khuôn mặt bi thương quỳ xuống lê vài bước đến chỗ Tô Tô, khóc lóc dập đầu với cô. Anh ta dập đầu xuống nền đá xanh nghe bộp bộp, chẳng được mấy cái, trán của anh ta bị trầy trụa, có thể thấy anh ta dập đầu rất mạnh.
Thấy cảnh đó, vợ Xuân Lai hình như cũng phát hiện ra, dường như sự tự do của chồng cô nằm trong tay Tô Tô, vì thế vợ xuân Lai thả tay đứa bé đang cầm, cũng quỳ xuống lê đến trước mặt Tô Tô, khóc:
“Cô à, con gái tôi sắp không xong rồi, nếu không cứu thì con gai tôi sẽ chết mất, cô để chồng tôi đưa con gái tôi đi viện đi. Tôi xin cô đấy, tôi để con trai tôi ở đây, để con trai tôi làm con tin thay chồng tôi được không? Con trai, con gái đều là hai máu thịt của chúng tôi, anh ấy sẽ quay lại, thật đó.”
Con của Xuân Lai nhìn rất xinh đẹp, có vẻ như nhà bốn người này chỉ có vợ chồng Xuân Lai xấu, hai đứa con nhìn rất xinh đẹp. Đứa trẻ tám tuổi này vốn đã bị chị nó dọa đến sợ trắng bệch cả mặt, lúc này thấy cha mẹ nó đều quỳ trước mặt Tô Tô, nó cũng bắt đầu khóc vang lên.
Mẹ cậu bé thấy thế vội vàng quay lại, kéo thằng bé cũng quỳ trước mặt Tô Tô. Một gia đình ba người đều dập đầu trước mặt Tô Tô, tiếng kêu than, cầu xin đầy ai oán.
Tô Tô cúi đầu thờ ơ, nhìn gia đình bốn người họ, khung cảnh đúng là khá bi thảm, chủ yếu là hai vợ chồng họ, khóc đến thương tâm, đến cả đứa bé trai tám tuổi cũng bị dọa đến khóc oang oang. Thuộc hạ của Xuân Lai cũng khóc, Tô Tô ngẩng đầu nhìn, đến cả Tư Đồ Thiện cũng không cầm được nước mắt, cúi đầu lau nước mắt.
Tô Tô cười lạnh, cô cảm thấy cả thế giới này chỉ có mình cô là trái tim sắt đá, cô cảm thấy khung cảnh thế này rất bình thường, nhưng dù Tô Tô không có cảm giác muốn khóc, cũng bế Tiểu Ái đến gần cô bé người đầy máu, đưa tay lên, tay cô xuất hiện dị năng, cầm máu ở đầu và chân cho Nựu Nựu.
Mặc dù hiện giờ tình hình không quá an toàn, Tô Tô cũng không thể làm như lúc cầm máu ở trán cho Diệp Dục, lúc đó cô phải tập trung toàn bộ tinh thần, nhưng chỉ cần làm cho máu không chảy nữa, cô có thể làm mà không tốn quá nhiều dị năng.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác, Xuân Lai và vợ anh đang quỳ dưới đất nhìn máu trên người Nựu Nựu từng chút một trở về bên trong cơ thế, khuôn mặt tái nhợt của Nựu Nựu giờ đã hơi hồng hào lên…
“Cái…cái này…” Trên khuôn mặt chữ điền của Xuân Lai còn tèm lem nước mắt nước mũi, vì dập đầu hơi mạnh nên trên trán của anh ta toàn máu. Anh ta nhìn Tô Tô đang bế Tiểu Ái, khuôn mặt vô cảm.
Vợ của anh ta ở bên cạnh là người phản ứng trước, vội vàng quỳ lết đến trước hai bước, rơi nước mắt cảm kích, cao giọng nói: “Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn cô. Cảm ơn cô đã cứu con gái tôi, tôi cảm ơn cô!”
Xuân Lai cũng kịp phản ứng lại, lau nước mắt nước mũi nói cảm ơn Tô Tô với vợ mình.
Tô Tô thả lỏng đôi mắt, nhìn máu trên người Nựu Nựu không chảy nữa, thu lại dị năng trong tay, nói với Xuân Lai: “Máu ngưng rồi, không cần đến viện nữa tôi không thể thả anh ra. Chỗ tôi nhiều người thế này, tôi không thể vì con gái anh mà mạo hiểm được. Thế này đi, anh nhớ xem ở khu đông có ai có tay nghề cứng một chút, bảo thuộc hạ của anh gọi đến.”
Cô suy nghĩ một lúc, rồi đi đến chiếc Jeep đang đỗ trong sân, mở cốp xe, lấy ra một hòm thuốc bên trong, đưa cho Xuân Lai dặn dò:
“Thuốc bên trong này toàn là thuốc tôi dùng cho con gái lúc nó chạy ngã. Anh tự xem xem có thuốc khử trùng và muối iot, bôi cho con gái anh phòng nhiễm trùng.”
/706
|