Tô Tô muốn làm gì tiếp theo? Thật ra cô rất đơn giản: cô phải tìm được Hạ An, đoạt lại huyết thanh. Hiển nhiên là hiện giờ vaccine phòng bệnh đã cận kề với Hoa Hoa, mà Hoa Hoa còn thông minh thiên tài hơn Hạ An, nên rõ ràng số trẻ con chết trong tay Hoa Hoa sẽ nhiều hơn trong tay Hạ An rất nhiều.
Hoa Hoa không tìm được trẻ con để làm thí nghiệm thì sao? Hắn không có vật sống để thí nghiệm thì làm gì tiếp?
Đến lúc đó, không cần Tô Tô ra tay, chắc chắn hắn phải hành động.
Chốt xong bước này, Tô Tô và Mai Thắng Nam xác định chuyện tiếp theo: Mai Thắng Nam chỉ hỗ trợ âm thầm ở khu nam, chuyện ở khu đông Tô Tô phải tự mình lo liệu hoàn toàn. Khi Mai Thắng Nam đứng dậy trở về khu nam, Tô Tô gọi Xuân Lai và giải thích chuyện chợ người ở khu đông. Hành động này lại tình cờ trùng hợp với ý tưởng của Xuân Lai, khiến Xuân Lai rất nhiệt tình nhận lời, còn sẵn lòng cống hiến.
Chợ người ra đời vì những người cha mẹ có con cái không thể nuôi được bản thân, cũng không thể nuôi nổi đứa con mới bán con đi, mong rằng con mình có chút hy vọng sống, cũng cho mình thêm hy vọng qua ngày.
Vì thế, dù khu đông có công khai cấm chợ người thì những người không sống nổi vẫn sẽ ngầm buôn bán con mình. Nếu bọn họ đói phát điên có khi sẽ ăn thịt cả con mình, vì thế để ngăn chặn hoàn toàn việc buôn bán trẻ con, khu đông cần một trại trẻ mồ côi.
Nghĩa là dẫn tất cả trẻ mồ côi, kể cả những đứa bị cha mẹ vứt bỏ, cha mẹ chết, vào trong trại trẻ. Hiện giờ có thể lấy một phần cá biến dị đánh bắt ngoài hồ để nuôi những đứa trẻ đó. Về điểm này, Xuân Lai và Xuân Hữu Nguyệt đã xuất hiện bất đồng.
Xuân Hữu Nguyệt đã thể hiện quan điểm rằng nếu thành lập trại trẻ mồ hôi, phía chính quyền không sẵn lòng bắt cá cho đám trẻ con.
“Ăn hết cá?” Tô Tô nhướn mày nhìn Xuân Lai: “Anh không sợ đám trẻ con chán ăn à?”
Xuân Lai mím môi cười, nhìn cũng biết anh ta đang chờ cô chủ động đưa ra đề xuất từ thôn Bát Phương.
Cô cũng cười, nói chuyện buôn bán rất chuyên nghiệp: “Chúng ta không cần nói cũng hiểu nhau đấy. Anh muốn xây dựng trại trẻ mồ côi khu đông, tôi đồng ý. Đồ của thôn Bát Phương tôi không phải đồ từ thiện cứu trợ chúng sinh. Anh muốn điều chỉnh khu đông, tùy anh. Nhưng anh muốn sử dụng hàng của thôn Bát Phương thì chúng ta phải tính toán cho rõ ràng. Giá của tôi cho Phương Hữu Mạo hiện nay là một cân gạo hai mươi lăm tinh hạch, thịt gà hoa quả chung giá như nhau. Giá này rõ ràng là rất rẻ. Nếu anh chấp nhận đi đường bộ thì tự phái người đến thôn Bát Phương lấy hàng.”
“Được. Được lắm. Hai mươi lăm tinh hạch một cân, rõ ràng là rất rẻ rồi.”
Xuân Lai liên tục gật đầu, đồng ý với mối làm ăn này. Một cân gạo hai mươi lăm tinh hạch. Một cân gạo này trong điểm giao dịch có giá đến hai nghìn năm trăm tinh hạch. Điều này cho thấy của cải trong thôn Bát Phương rất dồi dào, dồi dào đến độ bọn họ có thể bán rẻ như cho.
Chỉ có điều bên Xuân Lai phải có năng lực tự đến thôn Bát Phương, sau đó lại tự mang đồ từ thôn Bát Phương về.
Điểm này lại hơi khó khăn cho Xuân Lai. Khu đông đã bị Xuân Chính Tông từ bỏ từ lâu. Tất cả tinh anh của Xuân Chính Tông đều tập trung ở khu bắc, vì thế những người ở khu đông chỉ là đám ô hợp. Đi lại trong mạt thế khó khăn, nếu phái mấy kẻ yếu ớt đi lấy hàng, chỉ sợ chưa đến thôn Bát Phương họ đã bị quái thú giết chết.
Nhưng nếu phái kẻ mạnh đi, ai sẽ phòng thủ khu đông? Đừng nói bên ngoài Xuân thành có biển zombie, khu đông còn có một lỗ thủng cần tướng mạnh canh gác liên tục.
Vì thế Xuân Lai hơi lúng túng. Nhưng dù khó anh ta cũng không muốn bỏ qua cơ hội này. Thôn trưởng thôn Bát Phương tự mình đề xuất, chấp nhận cho bọn họ một cơ hội lớn như vậy, dù không có điều kiện họ cũng phải tìm ra điều kiện.
Xuân Lai bước ra khỏi phòng tìm Xuân Hữu Nguyệt, bảo Xuân Hữu Nguyệt chèn ép những đội ngũ tự do, bắt bọn họ phải nộp lên tinh hạch. Đồng thời Xuân Lai quyết định tự mình ra tay, tổ chức một nhóm người trình độ khá rồi mở lỗ hổng, tự đi đường bộ đến thôn Bát Phương.
Hành động này chắc chắn là khiến khu đông dấy lên sóng to gió lớn. Những đội ngũ tự do chỉ toàn những người lôm côm, giống Thạch Anh và Lục Nhậm hồi đầu vậy. Những đội ngũ có quy mô đều đã dời đến khu bắc và khu tây. Những kẻ ở lại khu đông đều không có trình độ gì lắm, bảo bọn họ đưa tinh hạch mà được sao?
Vì thế, chính sách đã công bố được mấy ngày nhưng tinh hạch thu được từ khu đông vào tay Tô Tô không nhiều lắm.
Số lượng tinh hạch không đủ thì không thể mua đồ ở thôn Bát Phương được. Xuân Lai và Xuân Hữu Nguyệt cảm thấy buồn khổ chưa từng thấy.
Cùng lúc đó, với chuyện trại trẻ mồ côi phía đông, vợ Xuân Lai quản lý và tự tìm một tòa tứ hợp viện phù hợp cạnh tứ hợp viện của Tô Tô, cách nhau một hàng rào. Cô nhận những đứa bé được Tô Tô cứu ra, viết bộ câu đối đỏ dán lên cửa chính. Cứ thế, trại trẻ mồ côi khu đông được thành lập.
Ngay sau đó, Xuân Lai và Xuân Hữu Nguyệt lại đưa ra quy định: nếu các đội ngũ tự do không nộp tinh hạch thì mỗi ngày phải nộp một trăm cân cá biến dị. Trong một trăm cân, một căn dùng để nuôi trẻ con trong trại trẻ, còn lại cung cấp cho quân đội.
Quân đội cũng không được hưởng hết. Trên quảng trường trung tâm khu đông, bọn họ đặt mười cái nồi lớn, phái một người chuyên làm vẩy mổ bụng cá nấu canh chua, cung cấp miễn phí cho những người bình thường còn sống sót.
Những đội ngũ bình thường ở đây không muốn lao động miễn phí cho khu đông nhưng lại bị Xuân Lai bắt làm thành quen, mà thật sự cũng vì cá trong hồ rất nhiều, bọn họ đồng tâm hiệp lực bắt dễ dàng. Mỗi ngày một trăm cân cá là nhiệm vụ hoàn thành dễ dàng.
Khó khăn là trước đây chưa có ai kiên quyết đưa bọn họ vào khuôn khổ, buộc bọn họ đi bắt cá. Không ai muốn làm anh hùng tiên phong, thế là cuộc sống mọi người ngày càng khốn khó.
Giờ thì tốt hơn rồi. Có canh cá, có thịt cá để ăn, vị không ngon lắm nhưng còn hơn chết đói. Mọi người có miếng ăn thì cũng có sức quan tâm đến chuyện khác.
Hoa Hoa không tìm được trẻ con để làm thí nghiệm thì sao? Hắn không có vật sống để thí nghiệm thì làm gì tiếp?
Đến lúc đó, không cần Tô Tô ra tay, chắc chắn hắn phải hành động.
Chốt xong bước này, Tô Tô và Mai Thắng Nam xác định chuyện tiếp theo: Mai Thắng Nam chỉ hỗ trợ âm thầm ở khu nam, chuyện ở khu đông Tô Tô phải tự mình lo liệu hoàn toàn. Khi Mai Thắng Nam đứng dậy trở về khu nam, Tô Tô gọi Xuân Lai và giải thích chuyện chợ người ở khu đông. Hành động này lại tình cờ trùng hợp với ý tưởng của Xuân Lai, khiến Xuân Lai rất nhiệt tình nhận lời, còn sẵn lòng cống hiến.
Chợ người ra đời vì những người cha mẹ có con cái không thể nuôi được bản thân, cũng không thể nuôi nổi đứa con mới bán con đi, mong rằng con mình có chút hy vọng sống, cũng cho mình thêm hy vọng qua ngày.
Vì thế, dù khu đông có công khai cấm chợ người thì những người không sống nổi vẫn sẽ ngầm buôn bán con mình. Nếu bọn họ đói phát điên có khi sẽ ăn thịt cả con mình, vì thế để ngăn chặn hoàn toàn việc buôn bán trẻ con, khu đông cần một trại trẻ mồ côi.
Nghĩa là dẫn tất cả trẻ mồ côi, kể cả những đứa bị cha mẹ vứt bỏ, cha mẹ chết, vào trong trại trẻ. Hiện giờ có thể lấy một phần cá biến dị đánh bắt ngoài hồ để nuôi những đứa trẻ đó. Về điểm này, Xuân Lai và Xuân Hữu Nguyệt đã xuất hiện bất đồng.
Xuân Hữu Nguyệt đã thể hiện quan điểm rằng nếu thành lập trại trẻ mồ hôi, phía chính quyền không sẵn lòng bắt cá cho đám trẻ con.
“Ăn hết cá?” Tô Tô nhướn mày nhìn Xuân Lai: “Anh không sợ đám trẻ con chán ăn à?”
Xuân Lai mím môi cười, nhìn cũng biết anh ta đang chờ cô chủ động đưa ra đề xuất từ thôn Bát Phương.
Cô cũng cười, nói chuyện buôn bán rất chuyên nghiệp: “Chúng ta không cần nói cũng hiểu nhau đấy. Anh muốn xây dựng trại trẻ mồ côi khu đông, tôi đồng ý. Đồ của thôn Bát Phương tôi không phải đồ từ thiện cứu trợ chúng sinh. Anh muốn điều chỉnh khu đông, tùy anh. Nhưng anh muốn sử dụng hàng của thôn Bát Phương thì chúng ta phải tính toán cho rõ ràng. Giá của tôi cho Phương Hữu Mạo hiện nay là một cân gạo hai mươi lăm tinh hạch, thịt gà hoa quả chung giá như nhau. Giá này rõ ràng là rất rẻ. Nếu anh chấp nhận đi đường bộ thì tự phái người đến thôn Bát Phương lấy hàng.”
“Được. Được lắm. Hai mươi lăm tinh hạch một cân, rõ ràng là rất rẻ rồi.”
Xuân Lai liên tục gật đầu, đồng ý với mối làm ăn này. Một cân gạo hai mươi lăm tinh hạch. Một cân gạo này trong điểm giao dịch có giá đến hai nghìn năm trăm tinh hạch. Điều này cho thấy của cải trong thôn Bát Phương rất dồi dào, dồi dào đến độ bọn họ có thể bán rẻ như cho.
Chỉ có điều bên Xuân Lai phải có năng lực tự đến thôn Bát Phương, sau đó lại tự mang đồ từ thôn Bát Phương về.
Điểm này lại hơi khó khăn cho Xuân Lai. Khu đông đã bị Xuân Chính Tông từ bỏ từ lâu. Tất cả tinh anh của Xuân Chính Tông đều tập trung ở khu bắc, vì thế những người ở khu đông chỉ là đám ô hợp. Đi lại trong mạt thế khó khăn, nếu phái mấy kẻ yếu ớt đi lấy hàng, chỉ sợ chưa đến thôn Bát Phương họ đã bị quái thú giết chết.
Nhưng nếu phái kẻ mạnh đi, ai sẽ phòng thủ khu đông? Đừng nói bên ngoài Xuân thành có biển zombie, khu đông còn có một lỗ thủng cần tướng mạnh canh gác liên tục.
Vì thế Xuân Lai hơi lúng túng. Nhưng dù khó anh ta cũng không muốn bỏ qua cơ hội này. Thôn trưởng thôn Bát Phương tự mình đề xuất, chấp nhận cho bọn họ một cơ hội lớn như vậy, dù không có điều kiện họ cũng phải tìm ra điều kiện.
Xuân Lai bước ra khỏi phòng tìm Xuân Hữu Nguyệt, bảo Xuân Hữu Nguyệt chèn ép những đội ngũ tự do, bắt bọn họ phải nộp lên tinh hạch. Đồng thời Xuân Lai quyết định tự mình ra tay, tổ chức một nhóm người trình độ khá rồi mở lỗ hổng, tự đi đường bộ đến thôn Bát Phương.
Hành động này chắc chắn là khiến khu đông dấy lên sóng to gió lớn. Những đội ngũ tự do chỉ toàn những người lôm côm, giống Thạch Anh và Lục Nhậm hồi đầu vậy. Những đội ngũ có quy mô đều đã dời đến khu bắc và khu tây. Những kẻ ở lại khu đông đều không có trình độ gì lắm, bảo bọn họ đưa tinh hạch mà được sao?
Vì thế, chính sách đã công bố được mấy ngày nhưng tinh hạch thu được từ khu đông vào tay Tô Tô không nhiều lắm.
Số lượng tinh hạch không đủ thì không thể mua đồ ở thôn Bát Phương được. Xuân Lai và Xuân Hữu Nguyệt cảm thấy buồn khổ chưa từng thấy.
Cùng lúc đó, với chuyện trại trẻ mồ côi phía đông, vợ Xuân Lai quản lý và tự tìm một tòa tứ hợp viện phù hợp cạnh tứ hợp viện của Tô Tô, cách nhau một hàng rào. Cô nhận những đứa bé được Tô Tô cứu ra, viết bộ câu đối đỏ dán lên cửa chính. Cứ thế, trại trẻ mồ côi khu đông được thành lập.
Ngay sau đó, Xuân Lai và Xuân Hữu Nguyệt lại đưa ra quy định: nếu các đội ngũ tự do không nộp tinh hạch thì mỗi ngày phải nộp một trăm cân cá biến dị. Trong một trăm cân, một căn dùng để nuôi trẻ con trong trại trẻ, còn lại cung cấp cho quân đội.
Quân đội cũng không được hưởng hết. Trên quảng trường trung tâm khu đông, bọn họ đặt mười cái nồi lớn, phái một người chuyên làm vẩy mổ bụng cá nấu canh chua, cung cấp miễn phí cho những người bình thường còn sống sót.
Những đội ngũ bình thường ở đây không muốn lao động miễn phí cho khu đông nhưng lại bị Xuân Lai bắt làm thành quen, mà thật sự cũng vì cá trong hồ rất nhiều, bọn họ đồng tâm hiệp lực bắt dễ dàng. Mỗi ngày một trăm cân cá là nhiệm vụ hoàn thành dễ dàng.
Khó khăn là trước đây chưa có ai kiên quyết đưa bọn họ vào khuôn khổ, buộc bọn họ đi bắt cá. Không ai muốn làm anh hùng tiên phong, thế là cuộc sống mọi người ngày càng khốn khó.
Giờ thì tốt hơn rồi. Có canh cá, có thịt cá để ăn, vị không ngon lắm nhưng còn hơn chết đói. Mọi người có miếng ăn thì cũng có sức quan tâm đến chuyện khác.
/706
|