Lại nói, hiện giờ trong đội của Thạch Anh có một người nổi bật hơn, tên là Hình Cát Kha. Hình Cát Kha là người lớn lên từ nhỏ cùng Thạch Hâm và Thạch Anh. Sau khi Thạch Anh chết, Hình Cát Kha nhận chức đội trưởng. Địa vị của Thạch Hâm trong đội vẫn như cũ, không hề thay đổi.
Đây là điểm tốt vì Bạch Tuyết Lê đang kết bè kết cánh với Thạch Hâm, cô ta bày cho Thạch Hâm cách giết Tô Tô thì Thạch Hâm phải đảm bảo an toàn cho Bạch Tuyết Lê. Nếu Thạch Hâm không có địa vị, an toàn của Bạch Tuyết Lê cũng không được đảm bảo.
Thạch Hâm cực kỳ chán ghét Bạch Tuyết Lê nhưng vì cơ hội báo thù, cô ta dẫn Bạch Tuyết Lê đến chỗ Hình Cát Kha để Hình Cát Kha lo liệu.
Trong màn đêm tối đen như mực, Hình Cát Kha vội vã chạy vào trong nhà họ Thạch, đứng dưới hiên nhà nói chuyện với Thạch Hâm. Bạch Tuyết Lê đứng dưới tán cây đằng sau, yêu kiều nhìn bóng lưng Hình Cát Kha. Hình Cát Kha quay lại chợt thấy nụ cười xinh đẹp của cô ta.
Cô ta biết Hình Cát Kha. Trước kia, khi đi cùng Khuông Thế Quốc, thỉnh thoảng cô ta cũng gặp Thạch Anh và Hình Cát Kha. Thạch Anh còn chưa kịp phản ứng, Hình Cát Kha đã tỏ thái độ hận thù rõ rệt với Bạch Tuyết Lê.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất nhạy cảm. Bạch Tuyết Lê cũng đoán được rằng Hình Cát Kha này có chút tình cảm với Thạch Hâm, nhưng chịu thôi, người ta lựa chọn Khuông Thế Quốc rồi. Khuông Thế Quốc lại không phải loại đàn ông chung thủy. Mỗi khi Hình Cát Kha nhìn thấy Bạch Tuyết Lê, dù là ở đâu, có phải Bạch Tuyết Lê đi cùng Khuông Thế Quốc hay không, Hình Cát Kha cũng đều rất khó chịu với cô ta.
Có điều đây là chuyện cũ. Bây giờ Khuông Thế Quốc đã chết, Bạch Tuyết Lê cũng tự nhận rằng mình và Hình Cát Kha không hề có thù oán gì. Nếu như… nếu như cô ta có thể đưa Hình Cát Kha lên giường, để Hình Cát Kha chuyển đổi tình cảm của Thạch Hâm sang cho mình…
Vừa có suy nghĩ này, ánh mắt nhìn Hình Cát Kha của Bạch Tuyết Lê trở nên không bình thường. Tuy Hình Cát Kha không có ngoại hình đẹp như Khuông Thế Quốc, không cao to như Khuông Thế Quốc thường xuyên tập luyện nhưng giờ Bạch Tuyết Lê không có lựa chọn khác. Leo lên giường của Hình Cát Kha là cách duy nhất để cô ta ngẩng mặt lên lần nữa.
Hơn nữa, kẻ xấu xí kinh tởm như Trần Tam mà cô ta còn chấp nhận được thì Hình Cát Kha đâu có vấn đè gì?
Nhớ tới Trần Tam, Bạch Tuyết Lê cau mày. Tên Trần Tam này không có tinh hạch, không có thế lực, cũng không có tâm cơ, chẳng có thủ đoạn. Mấy ngày này nếu không phải cô ta cần Trần Tam đưa đi trốn khắp nơi thì cô ta cũng không làm khổ bản thân, lên giường với loại đàn ông vừa xấu vừa hãm như vậy.
Có điều kế hoạch quyến rũ Hình Cát Kha giờ chưa thực hiện được. Bạch Tuyết Lê là người thông minh, cô ta hiểu mình đang ở đâu. Hiện giờ cô ta chưa có vị thế trong đội ngũ của Thạch Anh, nếu cứ ngang nhiên quyến rũ Hình Cát Kha sẽ khiến Hình Cát Kha sinh lòng chán ghét.
Vì vậy, Bạch Tuyết Lê kiềm chế ham muốn đang rục rịch trong lòng mình, tỏ vẻ ngây thơ vô tội, mỉm cười đúng lúc Hình Cát Kha quay lại nhìn mình.
Hình Cát Kha vẫn đang rất tức giận. Anh ta không nhìn Bạch Tuyết Lê nữa mà chăm chú hỏi Thạch Hâm: “Có cần phải thế không? Không có kế hoạch nào tốt hơn à? Sao chúng ta không tìm người phụ nữ khác làm chuyện này? Hâm nhi, trước này bọn anh không muốn em xuất hiện bên ngoài. Những chuyện ân oán này không bao giờ bọn anh nói cho em.”
Thật ra Hình Cát Kha đã biết rằng Tô Tô là kẻ giết Thạch Anh và Khuông Thế Quốc. Anh ta là người đứng đầu đội ngũ lớn như vậy, sao có thể không tra ra chuyện này. Có điều Hình Cát Kha không báo cho Thạch Hâm là vì sợ Thạch Hâm sẽ mạo hiểm tính mạng.
Hơn nữa, giờ trong đội ngũ Thạch Anh, Hình Cát Kha là người quyết định. Từ góc độ của Hình Cát Kha, anh ta chưa bao giờ thích Khuông Thế Quốc. Khuông Thế Quốc đã cướp mất người phụ nữ anh ta yêu nhất, nhưng Thạch Hâm lại thích Khuông Thế Quốc nên nỗi oán hận này chỉ có thể chôn vùi từ trước mạt thế đến tận bây giờ.
Thậm chí Khuông Thế Quốc đã có Thạch Hâm mà còn ngày ngày ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, còn thường xuyên hẹn hò lên giường cùng Bạch Tuyết Lê, Hình Cát Kha đã muốn giết Khuông Thế Quốc từ lâu rồi, anh ta mãi không ra tay là vì không muốn Thạch Hâm phải đau khổ. Nỗi hận dành cho Khuông Thế Quốc tăng dần mỗi ngày đêm, chỉ chờ thời cơ để bùng nổ.
Khi biết Tô Tô giết chết Khuông Thế Quốc đêm hôm đó, Hình Cát Kha vui mừng thiếu điều bắn pháo hoa ăn mừng. Anh ta còn có cả ý định mang tinh hạch đi cảm ơn Tô Tô.
Nhưng chuyện lại có diễn biến bất ngờ. Vài ngày sau khi giết Khuông Thế Quốc, Tô Tô lại giết chết Thạch Anh. Hình Cát Kha thấy không còn vui nữa. Nhiều năm như vậy, anh ta coi Thạch Anh như em trai mình, chuyện gì anh ta cũng nhường Thạch Anh, lo cho Thạch Anh, thậm chí chức đội trưởng cũng để cho Thạch Anh. Tô Tô giết Khuông Thế Quốc thì không sao, nhưng giết Thạch Anh là không được.
Nhìn Thạch Hâm hừng hực ý chí báo thù, Hình Cát Kha cảm thấy tâm tình thật phức tạp. Anh ta yêu Thạch Hâm, lại cũng oán Thạch Hâm. Anh ta đã cố gắng đặt hết mọi sự xấu xa ở ngoài ngôi nhà của họ Thạch, để Thạch Hâm không cần phải đi báo thù, không cần phải bước chân ra thế giới kinh tởm ngoài kia.
Cô ta không nghĩ rằng nếu cô ta chết dưới tay Tô Tô, anh ta sẽ đau lòng sao?
“Vội lắm, nào có thời gian chọn người thích hợp? Tô Tô yêu cầu cao, trước mạt thế dù gì tôi cũng có bằng đại học danh tiếng, có thể có tỷ lệ được nhận cao hơn.”
Thạch Hâm đã quyết định, dù Hình Cát Kha khuyên nhủ thế nào cũng không thay đổi. Hình Cát Kha cũng biết sự cố chấp của Thạch Hâm, ánh mắt ẩn giấu tình yêu say đắm sâu kín nhìn cô:
“Nhưng nếu Tô Tô đã biết em là ai thì bằng tốt nghiệp của em chính là thứ sẽ bán đứng em.”
“Cô ta biết được không?”
Về điểm này, Thạch Hâm cảm thấy không có cửa. Hình Cát Kha cũng hiểu điều đó. Trước đây, đội ngũ của Thạch Anh chưa bao giờ gây sự với thôn Bát Phương. Bọn họ vẫn nghĩ là Tô Tô chỉ trả thù Xuân Chính Tông vì trước kia Xuân Chính Tông làm hại thôn Bát Phương. Toàn bộ Xuân thành biết rằng lão già kia đã giết hết dị năng giả hệ mộc ở thôn Bát Phương và thị trấn nhộng, Tô Tô bỏ qua được mới lạ.
Đây là điểm tốt vì Bạch Tuyết Lê đang kết bè kết cánh với Thạch Hâm, cô ta bày cho Thạch Hâm cách giết Tô Tô thì Thạch Hâm phải đảm bảo an toàn cho Bạch Tuyết Lê. Nếu Thạch Hâm không có địa vị, an toàn của Bạch Tuyết Lê cũng không được đảm bảo.
Thạch Hâm cực kỳ chán ghét Bạch Tuyết Lê nhưng vì cơ hội báo thù, cô ta dẫn Bạch Tuyết Lê đến chỗ Hình Cát Kha để Hình Cát Kha lo liệu.
Trong màn đêm tối đen như mực, Hình Cát Kha vội vã chạy vào trong nhà họ Thạch, đứng dưới hiên nhà nói chuyện với Thạch Hâm. Bạch Tuyết Lê đứng dưới tán cây đằng sau, yêu kiều nhìn bóng lưng Hình Cát Kha. Hình Cát Kha quay lại chợt thấy nụ cười xinh đẹp của cô ta.
Cô ta biết Hình Cát Kha. Trước kia, khi đi cùng Khuông Thế Quốc, thỉnh thoảng cô ta cũng gặp Thạch Anh và Hình Cát Kha. Thạch Anh còn chưa kịp phản ứng, Hình Cát Kha đã tỏ thái độ hận thù rõ rệt với Bạch Tuyết Lê.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất nhạy cảm. Bạch Tuyết Lê cũng đoán được rằng Hình Cát Kha này có chút tình cảm với Thạch Hâm, nhưng chịu thôi, người ta lựa chọn Khuông Thế Quốc rồi. Khuông Thế Quốc lại không phải loại đàn ông chung thủy. Mỗi khi Hình Cát Kha nhìn thấy Bạch Tuyết Lê, dù là ở đâu, có phải Bạch Tuyết Lê đi cùng Khuông Thế Quốc hay không, Hình Cát Kha cũng đều rất khó chịu với cô ta.
Có điều đây là chuyện cũ. Bây giờ Khuông Thế Quốc đã chết, Bạch Tuyết Lê cũng tự nhận rằng mình và Hình Cát Kha không hề có thù oán gì. Nếu như… nếu như cô ta có thể đưa Hình Cát Kha lên giường, để Hình Cát Kha chuyển đổi tình cảm của Thạch Hâm sang cho mình…
Vừa có suy nghĩ này, ánh mắt nhìn Hình Cát Kha của Bạch Tuyết Lê trở nên không bình thường. Tuy Hình Cát Kha không có ngoại hình đẹp như Khuông Thế Quốc, không cao to như Khuông Thế Quốc thường xuyên tập luyện nhưng giờ Bạch Tuyết Lê không có lựa chọn khác. Leo lên giường của Hình Cát Kha là cách duy nhất để cô ta ngẩng mặt lên lần nữa.
Hơn nữa, kẻ xấu xí kinh tởm như Trần Tam mà cô ta còn chấp nhận được thì Hình Cát Kha đâu có vấn đè gì?
Nhớ tới Trần Tam, Bạch Tuyết Lê cau mày. Tên Trần Tam này không có tinh hạch, không có thế lực, cũng không có tâm cơ, chẳng có thủ đoạn. Mấy ngày này nếu không phải cô ta cần Trần Tam đưa đi trốn khắp nơi thì cô ta cũng không làm khổ bản thân, lên giường với loại đàn ông vừa xấu vừa hãm như vậy.
Có điều kế hoạch quyến rũ Hình Cát Kha giờ chưa thực hiện được. Bạch Tuyết Lê là người thông minh, cô ta hiểu mình đang ở đâu. Hiện giờ cô ta chưa có vị thế trong đội ngũ của Thạch Anh, nếu cứ ngang nhiên quyến rũ Hình Cát Kha sẽ khiến Hình Cát Kha sinh lòng chán ghét.
Vì vậy, Bạch Tuyết Lê kiềm chế ham muốn đang rục rịch trong lòng mình, tỏ vẻ ngây thơ vô tội, mỉm cười đúng lúc Hình Cát Kha quay lại nhìn mình.
Hình Cát Kha vẫn đang rất tức giận. Anh ta không nhìn Bạch Tuyết Lê nữa mà chăm chú hỏi Thạch Hâm: “Có cần phải thế không? Không có kế hoạch nào tốt hơn à? Sao chúng ta không tìm người phụ nữ khác làm chuyện này? Hâm nhi, trước này bọn anh không muốn em xuất hiện bên ngoài. Những chuyện ân oán này không bao giờ bọn anh nói cho em.”
Thật ra Hình Cát Kha đã biết rằng Tô Tô là kẻ giết Thạch Anh và Khuông Thế Quốc. Anh ta là người đứng đầu đội ngũ lớn như vậy, sao có thể không tra ra chuyện này. Có điều Hình Cát Kha không báo cho Thạch Hâm là vì sợ Thạch Hâm sẽ mạo hiểm tính mạng.
Hơn nữa, giờ trong đội ngũ Thạch Anh, Hình Cát Kha là người quyết định. Từ góc độ của Hình Cát Kha, anh ta chưa bao giờ thích Khuông Thế Quốc. Khuông Thế Quốc đã cướp mất người phụ nữ anh ta yêu nhất, nhưng Thạch Hâm lại thích Khuông Thế Quốc nên nỗi oán hận này chỉ có thể chôn vùi từ trước mạt thế đến tận bây giờ.
Thậm chí Khuông Thế Quốc đã có Thạch Hâm mà còn ngày ngày ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, còn thường xuyên hẹn hò lên giường cùng Bạch Tuyết Lê, Hình Cát Kha đã muốn giết Khuông Thế Quốc từ lâu rồi, anh ta mãi không ra tay là vì không muốn Thạch Hâm phải đau khổ. Nỗi hận dành cho Khuông Thế Quốc tăng dần mỗi ngày đêm, chỉ chờ thời cơ để bùng nổ.
Khi biết Tô Tô giết chết Khuông Thế Quốc đêm hôm đó, Hình Cát Kha vui mừng thiếu điều bắn pháo hoa ăn mừng. Anh ta còn có cả ý định mang tinh hạch đi cảm ơn Tô Tô.
Nhưng chuyện lại có diễn biến bất ngờ. Vài ngày sau khi giết Khuông Thế Quốc, Tô Tô lại giết chết Thạch Anh. Hình Cát Kha thấy không còn vui nữa. Nhiều năm như vậy, anh ta coi Thạch Anh như em trai mình, chuyện gì anh ta cũng nhường Thạch Anh, lo cho Thạch Anh, thậm chí chức đội trưởng cũng để cho Thạch Anh. Tô Tô giết Khuông Thế Quốc thì không sao, nhưng giết Thạch Anh là không được.
Nhìn Thạch Hâm hừng hực ý chí báo thù, Hình Cát Kha cảm thấy tâm tình thật phức tạp. Anh ta yêu Thạch Hâm, lại cũng oán Thạch Hâm. Anh ta đã cố gắng đặt hết mọi sự xấu xa ở ngoài ngôi nhà của họ Thạch, để Thạch Hâm không cần phải đi báo thù, không cần phải bước chân ra thế giới kinh tởm ngoài kia.
Cô ta không nghĩ rằng nếu cô ta chết dưới tay Tô Tô, anh ta sẽ đau lòng sao?
“Vội lắm, nào có thời gian chọn người thích hợp? Tô Tô yêu cầu cao, trước mạt thế dù gì tôi cũng có bằng đại học danh tiếng, có thể có tỷ lệ được nhận cao hơn.”
Thạch Hâm đã quyết định, dù Hình Cát Kha khuyên nhủ thế nào cũng không thay đổi. Hình Cát Kha cũng biết sự cố chấp của Thạch Hâm, ánh mắt ẩn giấu tình yêu say đắm sâu kín nhìn cô:
“Nhưng nếu Tô Tô đã biết em là ai thì bằng tốt nghiệp của em chính là thứ sẽ bán đứng em.”
“Cô ta biết được không?”
Về điểm này, Thạch Hâm cảm thấy không có cửa. Hình Cát Kha cũng hiểu điều đó. Trước đây, đội ngũ của Thạch Anh chưa bao giờ gây sự với thôn Bát Phương. Bọn họ vẫn nghĩ là Tô Tô chỉ trả thù Xuân Chính Tông vì trước kia Xuân Chính Tông làm hại thôn Bát Phương. Toàn bộ Xuân thành biết rằng lão già kia đã giết hết dị năng giả hệ mộc ở thôn Bát Phương và thị trấn nhộng, Tô Tô bỏ qua được mới lạ.
/706
|