Đứa bé rất bàng hoàng, nó cúi thấp đầu không dám nói ra tên của đám chị đó. con bé càng không nói, vợ Xuân Lai càng sốt ruột, cô ta đi đi lại lại bên ngoài phòng khách, vòng qua mấy cái bàn, cố kiềm chế sự tức giận của mình, đột ngột quay người nhìn Thạch Hâm nói:
“Cô nhìn đi, cô nhìn xem. Trước đây chúng ta còn bàn luận về giáo an, sai rồi, sai hết rồi, đầu tiên chúng ta phải dạy những đứa trẻ này biết thế nào là liêm sỉ, đúng sai, phải trái!!! Chúng ta phải cho chúng biết, một người con gái nên giữ mình thế nào, nên bảo vệ mình thế nào trong thời buổi này!!!”
Điều này thật sự rất quan trọng, trước đây vợ Xuân Lai cũng nghĩ Thạch Hâm nói đúng. Những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi phải biết đến lịch sử, biết con người đã phát triển thế nào, nên đi như thế nào. Nhưng bây giờ xảy ra những chuyện này, cần phải dạy chúng cách bảo vệ mình trước mới phải.
Tô Tô ngồi ở một chiếc bàn học, ở cuối lớp, cô bế Tiểu Ái, nghe thấy thế liền cau mày, muốn nòi gì nhưng lại thôi.
Thạch Hâm đứng trong phòng nghỉ, không đồng ý lắm với ý kiến của vợ Xuân Lai, “Sự đáng sợ của mạt thế nằm ở chỗ nó có thể biến đúng thành sai, sai thành đúng, chẳng lẽ lịch sử không quan trọng sao? Chúng ta hiểu biết về lịch sự rồi mới có thể tự mình phân biệt đúng sai. Một dân tộc không có lịch sự đáng sợ biết bao!”
“Thạch Hâm, cô đang sống ở tháp ngà voi à?”
Vợ Xuân Lai nhìn Thạch Hâm vẻ không thể tin nổi. Rõ ràng đã xảy ra chuyện xấu xa như thế này, cưỡng ép một đứa bé gái bán thân, Thạch Hâm còn nói những thứ triết lý giáo điều này sao?!
Đúng thế, những thứ Thạch Hâm nói, vợ Xuân Lai đều đồng ý, cô ta cho rằng Thạch Hâm dạy bọn trẻ lịch sử cũng vì muốn chúng nhớ rõ lịch sử phát triển của con người, biến chúng thành người có niềm tự hào dân tộc. Đây cũng là một trong những lý do vợ Xuân Lai dùng Thạch Hâm.
Nhưng, xem ra hiện giờ, quyết định này có vẻ như là một sự sai lầm. Trong mạt thế, chỉ nói về kiến thức lịch sử này cho bọn trẻ nghe cũng không có tác dụng gì. Lịch sử thì vẫn phải học, ý thức bảo vệ bản thân của chúng, tam quan (nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan) cũng rất quan trọng. Nhưng bây giờ chỉ dạy lịch sử cho bọn trẻ, biến lịch sử thành môn học chính, vợ Xuân Lai cho rằng dù có bắt học đến mức thành nhà lịch sử học, thì tam quan và tư tưởng của chúng có gì thay đổi đâu?
Chúng phải biết thế nào là vinh thế nào là nhục, phải biết lùi bước, không thẻ chỉ học lịch sử, học về những thứ từ vài nghìn năm trước, mà phải biết sau mạt thế, cả thế giới đều trở nên đen tối, pháp luật cũng không thể trói buộc nổi sự độc ác của con người. Rất nhiều đứa trẻ vừa bắt đầu hình thành định hướng thì mạt thế tới, chúng bị tiếp nhận rất nhiều quan điểm sai lệch.
Ví dụ như bé gái có thể thông qua con đường buôn da bán thịt để kiếm tinh hạch, bé trai có thể ăn trộm súng, có thể giết người phóng hỏa mà không có gì cản trở...
Bọn trẻ không biết điều mình làm là sai, trong thế giới của chúng, người lớn bảo chúng có thể làm vậy nên chúng cho rằng ở xã hội loài người muốn sống thì làm như thế.
Đương nhiên, Thạch Hâm nói, lịch sử cũng có thể nói cho những đứa trẻ này biết, trong quá trình phát triển của con người, khi mà thời văn minh còn hưng thịnh, con người khi đó sống lễ nghĩa với nhau, láng giềng hòa thuận, bạn bè nhiệt tình giúp đỡ nhau. Ở trong xã hội pháp trị đó, dù cũng có những kỹ nữ buôn da bán thịt, có tội phạm giết người đốt nhà, nhưng những thứ đó chỉ là mặt tiêu cực, sai trái, đen tối.
Nhưng lịch sử mà Thạch Hâm dạy quá dài, bây giờ cô ta mới dạy tới thời kì đồ đá... cô ta định tốn mấy năm mới dạy xong cả quá trình phát triển của loài người? Thời kì đồ đá không phải là thời đại ăn lông ở lỗ sao? Vợ Xuân Lai cảm thấy cô không chờ được nữa, những đứa trẻ này càng không thể chờ được nữa.
Ngoài ra còn có hai giáo viên nữa một người dạy ngữ văn, một người dạy toán. Theo cách nghĩ của vợ Xuân Lai, cô ta định tìm một giáo viên ngoại ngữ để dạy bọn trẻ tiếng Anh… nhưng tất cả đều không qua. Vợ Xuân Lai biết, ý tưởng trước đây của cô sai rồi, thật sự quá sai rồi.
Có rất nhiều đứa trẻ đã không chờ được việc rút ra bài học gì từ những môn học văn hóa đã trở thành những kẻ không thể cứu được nữa. Vì những đứa trẻ thời đại này đã quá bị tổn thương, loại tổn thương này biến thành vết hằn trong não chúng. Nếu đã hiểu rồi liệu chúng có trở nên tốt hơn không?
Không cần nói người khác, nói tới mấy đứa bé gái này đi, có thể nói là chúng chưa hiểu biết gì? Đứa trẻ mới mười một tuổi gọi chúng là “chị”, được gọi là chị trong trại trẻ mồ côi không mười lăm thì cũng mười bốn. Hành động độc ác của “chị” thì không một nền giáo dục nào có thể giáo dục được, chúng đã thành gái điếm rồi, mà lối tư duy của gái điếm thì không thể cứu được.
Cả cô bé mười một tuổi này, giờ con bé là người bị hại, chờ nó lớn rồi, tìm được một đứa yếu đuối hơn mình, thế nào cũng biến người đó thành người bị hại theo nó. Đây là mạt thế, đây là sự thật, đây cũng là mặt tiêu cực của loài người.
Nên việc cấp bách bây giờ là tranh thủ thời gian cứu những đứa trẻ chưa bị giáo dục xiên xẹo, dạy chúng làm người, dạy chúng cách hành xử đúng đắn. Lịch sử? Đương nhiên cũng phải học, nhưng không phải chỉ học lịch sử, mỗi tuần bọn trẻ sẽ học một, hai tiết lịch sử là đủ rồi. Thậm chí cả mấy môn ngữ văn, toán học, mỗi tuần cũng chỉ cần học một hai tiếng, bây giờ chủ yếu là phải xây dựng thế giới quan cho lũ trẻ.
Vợ Xuân Lai đi đi lại lại trong phòng, nhìn Thạch Hâm có lối tư duy tầm vĩ mô, hòa hoãn một chút, “Thế này, cô Thạch, thực ra tôi cũng không phản đối chuyện cô dạy lịch sử cho bọn trẻ, nhưng mỗi tuần chỉ cần hai tiết là đủ. Lúc dạy lịch sử, tôi mong cô có thể thêm vào một chút những vấn đề đúng đắn, ví dụ như vệ sinh, thói quen hoạt động, dùng từ ngữ lễ phép v.v, tôi mong trong một tháng tới đây, chủ yếu dạy về đạo đức cho học sinh.”
“Thế sao được?...”
Thạch Hâm cau mày, lắc đầu từ chối. Ban đầu mỗi chiều học ba tiết lịch sử, giờ cắt đi còn mỗi tuần chỉ học hai tiếng. Điều này khiến kế hoạch giảng dạy của cô bị đứt đoạn, Thạch Hâm cương quyết không đồng ý, văn hóa lịch sử của con người có mấy nghìn năm, nhưng tới khi việc báo xong thù của cô ta, cô ta phải rời khỏi đây. Thạch Hâm trong khoảng thời gian ở trong trại trẻ mồ côi muốn đem tất cả kiến thức về lịch sử của mình dùng hết khả năng truyền dạy cho tụi nhỏ.
“Cô nhìn đi, cô nhìn xem. Trước đây chúng ta còn bàn luận về giáo an, sai rồi, sai hết rồi, đầu tiên chúng ta phải dạy những đứa trẻ này biết thế nào là liêm sỉ, đúng sai, phải trái!!! Chúng ta phải cho chúng biết, một người con gái nên giữ mình thế nào, nên bảo vệ mình thế nào trong thời buổi này!!!”
Điều này thật sự rất quan trọng, trước đây vợ Xuân Lai cũng nghĩ Thạch Hâm nói đúng. Những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi phải biết đến lịch sử, biết con người đã phát triển thế nào, nên đi như thế nào. Nhưng bây giờ xảy ra những chuyện này, cần phải dạy chúng cách bảo vệ mình trước mới phải.
Tô Tô ngồi ở một chiếc bàn học, ở cuối lớp, cô bế Tiểu Ái, nghe thấy thế liền cau mày, muốn nòi gì nhưng lại thôi.
Thạch Hâm đứng trong phòng nghỉ, không đồng ý lắm với ý kiến của vợ Xuân Lai, “Sự đáng sợ của mạt thế nằm ở chỗ nó có thể biến đúng thành sai, sai thành đúng, chẳng lẽ lịch sử không quan trọng sao? Chúng ta hiểu biết về lịch sự rồi mới có thể tự mình phân biệt đúng sai. Một dân tộc không có lịch sự đáng sợ biết bao!”
“Thạch Hâm, cô đang sống ở tháp ngà voi à?”
Vợ Xuân Lai nhìn Thạch Hâm vẻ không thể tin nổi. Rõ ràng đã xảy ra chuyện xấu xa như thế này, cưỡng ép một đứa bé gái bán thân, Thạch Hâm còn nói những thứ triết lý giáo điều này sao?!
Đúng thế, những thứ Thạch Hâm nói, vợ Xuân Lai đều đồng ý, cô ta cho rằng Thạch Hâm dạy bọn trẻ lịch sử cũng vì muốn chúng nhớ rõ lịch sử phát triển của con người, biến chúng thành người có niềm tự hào dân tộc. Đây cũng là một trong những lý do vợ Xuân Lai dùng Thạch Hâm.
Nhưng, xem ra hiện giờ, quyết định này có vẻ như là một sự sai lầm. Trong mạt thế, chỉ nói về kiến thức lịch sử này cho bọn trẻ nghe cũng không có tác dụng gì. Lịch sử thì vẫn phải học, ý thức bảo vệ bản thân của chúng, tam quan (nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan) cũng rất quan trọng. Nhưng bây giờ chỉ dạy lịch sử cho bọn trẻ, biến lịch sử thành môn học chính, vợ Xuân Lai cho rằng dù có bắt học đến mức thành nhà lịch sử học, thì tam quan và tư tưởng của chúng có gì thay đổi đâu?
Chúng phải biết thế nào là vinh thế nào là nhục, phải biết lùi bước, không thẻ chỉ học lịch sử, học về những thứ từ vài nghìn năm trước, mà phải biết sau mạt thế, cả thế giới đều trở nên đen tối, pháp luật cũng không thể trói buộc nổi sự độc ác của con người. Rất nhiều đứa trẻ vừa bắt đầu hình thành định hướng thì mạt thế tới, chúng bị tiếp nhận rất nhiều quan điểm sai lệch.
Ví dụ như bé gái có thể thông qua con đường buôn da bán thịt để kiếm tinh hạch, bé trai có thể ăn trộm súng, có thể giết người phóng hỏa mà không có gì cản trở...
Bọn trẻ không biết điều mình làm là sai, trong thế giới của chúng, người lớn bảo chúng có thể làm vậy nên chúng cho rằng ở xã hội loài người muốn sống thì làm như thế.
Đương nhiên, Thạch Hâm nói, lịch sử cũng có thể nói cho những đứa trẻ này biết, trong quá trình phát triển của con người, khi mà thời văn minh còn hưng thịnh, con người khi đó sống lễ nghĩa với nhau, láng giềng hòa thuận, bạn bè nhiệt tình giúp đỡ nhau. Ở trong xã hội pháp trị đó, dù cũng có những kỹ nữ buôn da bán thịt, có tội phạm giết người đốt nhà, nhưng những thứ đó chỉ là mặt tiêu cực, sai trái, đen tối.
Nhưng lịch sử mà Thạch Hâm dạy quá dài, bây giờ cô ta mới dạy tới thời kì đồ đá... cô ta định tốn mấy năm mới dạy xong cả quá trình phát triển của loài người? Thời kì đồ đá không phải là thời đại ăn lông ở lỗ sao? Vợ Xuân Lai cảm thấy cô không chờ được nữa, những đứa trẻ này càng không thể chờ được nữa.
Ngoài ra còn có hai giáo viên nữa một người dạy ngữ văn, một người dạy toán. Theo cách nghĩ của vợ Xuân Lai, cô ta định tìm một giáo viên ngoại ngữ để dạy bọn trẻ tiếng Anh… nhưng tất cả đều không qua. Vợ Xuân Lai biết, ý tưởng trước đây của cô sai rồi, thật sự quá sai rồi.
Có rất nhiều đứa trẻ đã không chờ được việc rút ra bài học gì từ những môn học văn hóa đã trở thành những kẻ không thể cứu được nữa. Vì những đứa trẻ thời đại này đã quá bị tổn thương, loại tổn thương này biến thành vết hằn trong não chúng. Nếu đã hiểu rồi liệu chúng có trở nên tốt hơn không?
Không cần nói người khác, nói tới mấy đứa bé gái này đi, có thể nói là chúng chưa hiểu biết gì? Đứa trẻ mới mười một tuổi gọi chúng là “chị”, được gọi là chị trong trại trẻ mồ côi không mười lăm thì cũng mười bốn. Hành động độc ác của “chị” thì không một nền giáo dục nào có thể giáo dục được, chúng đã thành gái điếm rồi, mà lối tư duy của gái điếm thì không thể cứu được.
Cả cô bé mười một tuổi này, giờ con bé là người bị hại, chờ nó lớn rồi, tìm được một đứa yếu đuối hơn mình, thế nào cũng biến người đó thành người bị hại theo nó. Đây là mạt thế, đây là sự thật, đây cũng là mặt tiêu cực của loài người.
Nên việc cấp bách bây giờ là tranh thủ thời gian cứu những đứa trẻ chưa bị giáo dục xiên xẹo, dạy chúng làm người, dạy chúng cách hành xử đúng đắn. Lịch sử? Đương nhiên cũng phải học, nhưng không phải chỉ học lịch sử, mỗi tuần bọn trẻ sẽ học một, hai tiết lịch sử là đủ rồi. Thậm chí cả mấy môn ngữ văn, toán học, mỗi tuần cũng chỉ cần học một hai tiếng, bây giờ chủ yếu là phải xây dựng thế giới quan cho lũ trẻ.
Vợ Xuân Lai đi đi lại lại trong phòng, nhìn Thạch Hâm có lối tư duy tầm vĩ mô, hòa hoãn một chút, “Thế này, cô Thạch, thực ra tôi cũng không phản đối chuyện cô dạy lịch sử cho bọn trẻ, nhưng mỗi tuần chỉ cần hai tiết là đủ. Lúc dạy lịch sử, tôi mong cô có thể thêm vào một chút những vấn đề đúng đắn, ví dụ như vệ sinh, thói quen hoạt động, dùng từ ngữ lễ phép v.v, tôi mong trong một tháng tới đây, chủ yếu dạy về đạo đức cho học sinh.”
“Thế sao được?...”
Thạch Hâm cau mày, lắc đầu từ chối. Ban đầu mỗi chiều học ba tiết lịch sử, giờ cắt đi còn mỗi tuần chỉ học hai tiếng. Điều này khiến kế hoạch giảng dạy của cô bị đứt đoạn, Thạch Hâm cương quyết không đồng ý, văn hóa lịch sử của con người có mấy nghìn năm, nhưng tới khi việc báo xong thù của cô ta, cô ta phải rời khỏi đây. Thạch Hâm trong khoảng thời gian ở trong trại trẻ mồ côi muốn đem tất cả kiến thức về lịch sử của mình dùng hết khả năng truyền dạy cho tụi nhỏ.
/706
|