Cùng với câu nói của Hoa Hoa, ánh mắt Hạ An lập tức nhìn sang ống huyết thanh trống không trong tay Hoa Hoa. Một ống huyết thanh nho nhỏ tối đa chỉ có thể đựng được mười cc máu. Hoa Hoa có thể từ mười cc máu đó phát hiện ra một dị năng giả ư?
Nhìn hai chữ Tô Tô viết trên ống đựng máu, Hạ An mỉm cười lắc đầu nói với Hoa Hoa, “Người này, anh không có khả năng có được đâu. Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, được cả thôn Bát Phương trông coi, bảo vệ tầng tầng lớp lớp. Nếu như anh muốn có được nói, trừ khi anh san bằng thị trấn nhộng, rồi đột phá hàng loại lớp phòng thủ, xuyên thủng thôn Bát Phương, ngoài ra anh còn phải có một đường lui hoàn mỹ nếu không anh không thể có được đứa trẻ đó.”
“Cậu chỉ cần nói cho tôi biết, nó là ai?”
“Nó là Thiên Tứ, con trai của Trạc Thế Giai và Hộ Pháp.”
Hai chữ TT viết trên ống nghiệm chính là viết tắt hai chữ đầu tên của Thiên Tứ. Cả lô mẫu máu này đều được viết tắt hai chữ cái đầu tên của mỗi người. Ngay từ khi Hạ An đem số lô mẫu máu này và vaccine mạt thế đến Xuân thành, Hoa Hoa đã bắt đầu nghiên cứu số mẫu máu đó.
Đúng là hắn ta là thiên tài, cũng không cần phải làm ra thành tích gì để đạt được vinh hoa phú quý và sự công nhận của Xuân Chính Tông, cho nên hắn ta chưa từng chỉ chú tâm nghiên cứu một hạng mục. Khi mọi ngươi đang phấn khích vì vaccine mạt thế thì Hoa Hoa đã biết ít nhất phải mất khoảng mười năm mới có thể mở rộng thực hiện loại vaccine này. Cũng từ lúc đó, hắn bắt đầu bắt tay nghiên cứu các loại dị năng của các dị năng giả.
Tiêu bản huyết thanh của Tô Tô và Diệp Dục hắn ta cũng đã nghiên cứu những không khơi gợi được hứng thú của hắn ta. Một người di năng thủy, một người dị năng hỏa. Mặc dù một người sau biến dị lần hai đã trở thành dị năng giả có dị năng kép thủy băng, còn một người sau biến dị lần hai đã trở thành người có dị năng ánh sáng duy nhất trên đời. Nhưng Hoa Hoa lại chỉ có hứng thú với mười cc máu của Thiên Tứ.
Vì điều này, hắn ta còn không tiếc đi khắp nơi tìm thi thể làm thí nghiệm. Mà trên thực tế, mười cc máu của Thiên Tứ thực sự không phụ kỳ vọng, còn giúp hắn biến một thi thể sống lại. Nhưng đáng tiếc chỉ có mười cc máu, sau khi Hoa Hoa dùng hết thì không thể tiến hành thực nghiệm tiếp được, cho nên hắn ta mới hỏi Hạ An mẫu máu đó là của ai. Hoa Hoa muốn bắt Thiên Tứ về, giải phẫu lát mỏng để làm nghiên cứu kỹ càng tỉ mỉ.
Hắn đang viết một bản báo cáo nghiên cứu gửi cho Xuân Chính Tông. Dị năng phục hồi của Thiên Tứ có thể xem như là dị năng điều trị duy nhất trên đời. Trong máu của Thiên Tứ có ước số phục hồi gene, có thể phục hồi rất nhiều bệnh của cơ thể. Cũng có nghĩa là bệnh trên người Thiên Tứ không cần dùng thuốc cũng sẽ tự khỏi. Cho dù bệnh có nghiêm trọng ra sao cũng sẽ được dị năng chữa trị của bản thân chữa khỏi.
Máu của cậu bé cũng có tác dụng chữa trị cho người khác. Hoa Hoa mạnh dạn đặt giả thiết, hắn tìm một thi thể chết chưa quá bốn tiếng, cơ thể vẫn còn độ ấm. Hơn nữa, trừ tim đã ngừng đập các cơ quan nội tạng vẫn còn nguyên vẹn. Hắn ta cho xác chết đó sử dụng mười cc máu của Thiên Tứ, kết quả trái tim bị tổn hại của cái xác đó lại hồi phục nguyên vẹn lại còn khôi phục cả nhịp đập.
Đáng tiếng lác, lượng máu trong tay Hoa Hoa quá ít, không thể làm một bản báo cáo khoa học hoàn chỉnh. Nhưng điều này cũng đủ để khiến Xuân Chính Tông có hứng thú. Phải biết rằng nếu như có một dị năng giả trị liệu ở bên cạnh, đừng nói là người khác chỉ nói riêng bản thân Xuân Chính Tông, vì quanh năm tham gia quân đội, cơ thể cũng có rất nhiều bệnh thầm kín. Chỉ cần uống máu của Thiên Tứ, ăn thịt của Thiên Tứ thì bản thân sẽ khỏe mạnh mãi mãi. Điều này cũng đủ để Xuân Chính Tông huy động số lượng lớn nhân lực và vật lực đánh thôn Bát Phương.
Cho nên, ngay hôm nhận được bản báo cáo của Hoa Hoa, Xuân Chính Tông đã lái xe đi vào căn cứ phòng ngự quân sự, đến phong thí nghiệm trong lòng đất, Hoa Hoa và Hạ An đón tiếp ông ta đến thăm.
Phòng thí nghiệm dưới lòng đất này do người em trai đã mất khi còn trẻ của Xuân Chính Tông đích thân giám sát xây dựng. Hồi đó, Xuân Chính Tông căn bản không không quan tâm. Nhưng bởi vì đây là thứ em trai ông ta tốn rất nhiều tâm huyết để gây dựng, cho nên sau khi em trai mất, Xuân Chính Tông đã tiếp nhận phòng thí nghiệm này, vẫn không ngừng rót tiền vào đây.
Là một người thô kệch, Xuân Chính Tông thật ra không quá xem trọng phòng thí nghiệm này. Kể từ khi có hứng thú với vaccine mạt thế ông ta mới quan tâm đến phòng thí nghiệm này một chút. Nhưng đây là lần đầu tiên ông ta chính thức đặt chân đến nơi đây.
Suốt cả đường đi, Xuân Chính Tông đi thang máy vào phòng thí nghiệm, theo phía sau là một đám người mặc quân phục. Một đoàn người giống như là lãnh đạo đến thị sát, nhận được sự đón tiếp nhiệt tình của đám người Hoa Hoa. Sau khi cánh cửa kim loại điện tử mở ra, nhìn vào phòng khách thấy một đám nhân viên nhiên cứu đứng xếp hàng hai bên con đường hẹp nhiệt liệt vỗ tay, Xuân Chính Tông phá vỡ không khí quát lớn:
“Hoa Hoa, cậu đừng dùng mấy trò vô bổ này với ông đây. Mau dẫn đường, ông đây muốn xem kết quả nghiên cứu.
Hoa Hoa đi ra, dẫn đoàn người Xuân Chính Tông đi vào bên trong phòng khí nghiệm, rẽ ngang rẽ dọc, rẽ đến một khu vực Hạ An chưa tưng đặt chân tới.
Nói ra thì Hạ An đến đây đã lâu, nhưng phòng thí nghiệm này rộng lớn thế nào, hắn cũng không biết. Bởi vì hạng mục nghiên cứu ở đây rất nhiều, người nào phụ trách hạng mục của người đấy. Nếu như không phải nhân viên nghiên cứu phụ trách hạng mục thì sẽ không thể quẹt thẻ vào khu vực đó được. Hàng ngày mọi người đều vô cùng bận rộn, cũng không có thời gian rảnh rỗi chạy loạn khắp nơi.
Chiếc thẻ duy nhất có thể mở mọi cánh cửa kim loại điện tử chính là thẻ của Hoa Hoa. Thẻ của hắn có thể đi đến những chỗ mà Hạ An không thể đến được. Cho nên khi Hạ An và đám người Xuân Chính Tông đứng trước một cái tường bằng kim loại, thấy tường mở ra mấy lớp kim loại sau đó mới lộ ra phòng thí nghiệm bên trong. Trong lòng Hạ An vô cùng kinh ngạc.
Hắn không ngờ, ở Xuân thành nhỏ bé này lại có một phòng thí nghiệm lớn như vậy. Mọi thiết bị bên trong phòng thí nghiệm này đều là đồ tối tân nhất lúc trước mạt thế, bao gồm cả hệ thống an ninh tiên tiến nhất, còn có cả những thiết bị nghiên cứu chỉ có thể nhìn thấy trong mấy bộ phim khoa học viễn tưởng.
Mà bây giờ, hiển hiện trước mặt mọi người là một cơ thể người sống nguyên vẹn. Người đó bị trói chặt trên bàn thí nghiệm, cơ thể trần trụi, bị gắn vô số thiết bị trên người. Hắn ta nằm vùng vẫy trên giường, cổ họng phát ra những tiếng kêu gào tức giận như dã thú nhưng không phát ra âm thanh rõ ràng. Bởi vì Hoa Hoa vì đề phòng hắn tự sát nên đã cắt lưỡi hắn và nhét một bộ bảo vệ răng lợi bằng nhựa vào khoang miệng hắn ta.
Khi hắn ta đang kêu gào thảm thiết, cả cổ họng giống như bị ai ép mở ra, lộ ra amidan và yết hầu. Chỉ có một nhân viên nghiên cứu, nhân cơ hội nhét một ống da vào trong cổ họng của người sống, định đổ dinh dưỡng vào trong tránh cho vật thí nghiệm sống này bị chết đói.
Nhìn hai chữ Tô Tô viết trên ống đựng máu, Hạ An mỉm cười lắc đầu nói với Hoa Hoa, “Người này, anh không có khả năng có được đâu. Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, được cả thôn Bát Phương trông coi, bảo vệ tầng tầng lớp lớp. Nếu như anh muốn có được nói, trừ khi anh san bằng thị trấn nhộng, rồi đột phá hàng loại lớp phòng thủ, xuyên thủng thôn Bát Phương, ngoài ra anh còn phải có một đường lui hoàn mỹ nếu không anh không thể có được đứa trẻ đó.”
“Cậu chỉ cần nói cho tôi biết, nó là ai?”
“Nó là Thiên Tứ, con trai của Trạc Thế Giai và Hộ Pháp.”
Hai chữ TT viết trên ống nghiệm chính là viết tắt hai chữ đầu tên của Thiên Tứ. Cả lô mẫu máu này đều được viết tắt hai chữ cái đầu tên của mỗi người. Ngay từ khi Hạ An đem số lô mẫu máu này và vaccine mạt thế đến Xuân thành, Hoa Hoa đã bắt đầu nghiên cứu số mẫu máu đó.
Đúng là hắn ta là thiên tài, cũng không cần phải làm ra thành tích gì để đạt được vinh hoa phú quý và sự công nhận của Xuân Chính Tông, cho nên hắn ta chưa từng chỉ chú tâm nghiên cứu một hạng mục. Khi mọi ngươi đang phấn khích vì vaccine mạt thế thì Hoa Hoa đã biết ít nhất phải mất khoảng mười năm mới có thể mở rộng thực hiện loại vaccine này. Cũng từ lúc đó, hắn bắt đầu bắt tay nghiên cứu các loại dị năng của các dị năng giả.
Tiêu bản huyết thanh của Tô Tô và Diệp Dục hắn ta cũng đã nghiên cứu những không khơi gợi được hứng thú của hắn ta. Một người di năng thủy, một người dị năng hỏa. Mặc dù một người sau biến dị lần hai đã trở thành dị năng giả có dị năng kép thủy băng, còn một người sau biến dị lần hai đã trở thành người có dị năng ánh sáng duy nhất trên đời. Nhưng Hoa Hoa lại chỉ có hứng thú với mười cc máu của Thiên Tứ.
Vì điều này, hắn ta còn không tiếc đi khắp nơi tìm thi thể làm thí nghiệm. Mà trên thực tế, mười cc máu của Thiên Tứ thực sự không phụ kỳ vọng, còn giúp hắn biến một thi thể sống lại. Nhưng đáng tiếc chỉ có mười cc máu, sau khi Hoa Hoa dùng hết thì không thể tiến hành thực nghiệm tiếp được, cho nên hắn ta mới hỏi Hạ An mẫu máu đó là của ai. Hoa Hoa muốn bắt Thiên Tứ về, giải phẫu lát mỏng để làm nghiên cứu kỹ càng tỉ mỉ.
Hắn đang viết một bản báo cáo nghiên cứu gửi cho Xuân Chính Tông. Dị năng phục hồi của Thiên Tứ có thể xem như là dị năng điều trị duy nhất trên đời. Trong máu của Thiên Tứ có ước số phục hồi gene, có thể phục hồi rất nhiều bệnh của cơ thể. Cũng có nghĩa là bệnh trên người Thiên Tứ không cần dùng thuốc cũng sẽ tự khỏi. Cho dù bệnh có nghiêm trọng ra sao cũng sẽ được dị năng chữa trị của bản thân chữa khỏi.
Máu của cậu bé cũng có tác dụng chữa trị cho người khác. Hoa Hoa mạnh dạn đặt giả thiết, hắn tìm một thi thể chết chưa quá bốn tiếng, cơ thể vẫn còn độ ấm. Hơn nữa, trừ tim đã ngừng đập các cơ quan nội tạng vẫn còn nguyên vẹn. Hắn ta cho xác chết đó sử dụng mười cc máu của Thiên Tứ, kết quả trái tim bị tổn hại của cái xác đó lại hồi phục nguyên vẹn lại còn khôi phục cả nhịp đập.
Đáng tiếng lác, lượng máu trong tay Hoa Hoa quá ít, không thể làm một bản báo cáo khoa học hoàn chỉnh. Nhưng điều này cũng đủ để khiến Xuân Chính Tông có hứng thú. Phải biết rằng nếu như có một dị năng giả trị liệu ở bên cạnh, đừng nói là người khác chỉ nói riêng bản thân Xuân Chính Tông, vì quanh năm tham gia quân đội, cơ thể cũng có rất nhiều bệnh thầm kín. Chỉ cần uống máu của Thiên Tứ, ăn thịt của Thiên Tứ thì bản thân sẽ khỏe mạnh mãi mãi. Điều này cũng đủ để Xuân Chính Tông huy động số lượng lớn nhân lực và vật lực đánh thôn Bát Phương.
Cho nên, ngay hôm nhận được bản báo cáo của Hoa Hoa, Xuân Chính Tông đã lái xe đi vào căn cứ phòng ngự quân sự, đến phong thí nghiệm trong lòng đất, Hoa Hoa và Hạ An đón tiếp ông ta đến thăm.
Phòng thí nghiệm dưới lòng đất này do người em trai đã mất khi còn trẻ của Xuân Chính Tông đích thân giám sát xây dựng. Hồi đó, Xuân Chính Tông căn bản không không quan tâm. Nhưng bởi vì đây là thứ em trai ông ta tốn rất nhiều tâm huyết để gây dựng, cho nên sau khi em trai mất, Xuân Chính Tông đã tiếp nhận phòng thí nghiệm này, vẫn không ngừng rót tiền vào đây.
Là một người thô kệch, Xuân Chính Tông thật ra không quá xem trọng phòng thí nghiệm này. Kể từ khi có hứng thú với vaccine mạt thế ông ta mới quan tâm đến phòng thí nghiệm này một chút. Nhưng đây là lần đầu tiên ông ta chính thức đặt chân đến nơi đây.
Suốt cả đường đi, Xuân Chính Tông đi thang máy vào phòng thí nghiệm, theo phía sau là một đám người mặc quân phục. Một đoàn người giống như là lãnh đạo đến thị sát, nhận được sự đón tiếp nhiệt tình của đám người Hoa Hoa. Sau khi cánh cửa kim loại điện tử mở ra, nhìn vào phòng khách thấy một đám nhân viên nhiên cứu đứng xếp hàng hai bên con đường hẹp nhiệt liệt vỗ tay, Xuân Chính Tông phá vỡ không khí quát lớn:
“Hoa Hoa, cậu đừng dùng mấy trò vô bổ này với ông đây. Mau dẫn đường, ông đây muốn xem kết quả nghiên cứu.
Hoa Hoa đi ra, dẫn đoàn người Xuân Chính Tông đi vào bên trong phòng khí nghiệm, rẽ ngang rẽ dọc, rẽ đến một khu vực Hạ An chưa tưng đặt chân tới.
Nói ra thì Hạ An đến đây đã lâu, nhưng phòng thí nghiệm này rộng lớn thế nào, hắn cũng không biết. Bởi vì hạng mục nghiên cứu ở đây rất nhiều, người nào phụ trách hạng mục của người đấy. Nếu như không phải nhân viên nghiên cứu phụ trách hạng mục thì sẽ không thể quẹt thẻ vào khu vực đó được. Hàng ngày mọi người đều vô cùng bận rộn, cũng không có thời gian rảnh rỗi chạy loạn khắp nơi.
Chiếc thẻ duy nhất có thể mở mọi cánh cửa kim loại điện tử chính là thẻ của Hoa Hoa. Thẻ của hắn có thể đi đến những chỗ mà Hạ An không thể đến được. Cho nên khi Hạ An và đám người Xuân Chính Tông đứng trước một cái tường bằng kim loại, thấy tường mở ra mấy lớp kim loại sau đó mới lộ ra phòng thí nghiệm bên trong. Trong lòng Hạ An vô cùng kinh ngạc.
Hắn không ngờ, ở Xuân thành nhỏ bé này lại có một phòng thí nghiệm lớn như vậy. Mọi thiết bị bên trong phòng thí nghiệm này đều là đồ tối tân nhất lúc trước mạt thế, bao gồm cả hệ thống an ninh tiên tiến nhất, còn có cả những thiết bị nghiên cứu chỉ có thể nhìn thấy trong mấy bộ phim khoa học viễn tưởng.
Mà bây giờ, hiển hiện trước mặt mọi người là một cơ thể người sống nguyên vẹn. Người đó bị trói chặt trên bàn thí nghiệm, cơ thể trần trụi, bị gắn vô số thiết bị trên người. Hắn ta nằm vùng vẫy trên giường, cổ họng phát ra những tiếng kêu gào tức giận như dã thú nhưng không phát ra âm thanh rõ ràng. Bởi vì Hoa Hoa vì đề phòng hắn tự sát nên đã cắt lưỡi hắn và nhét một bộ bảo vệ răng lợi bằng nhựa vào khoang miệng hắn ta.
Khi hắn ta đang kêu gào thảm thiết, cả cổ họng giống như bị ai ép mở ra, lộ ra amidan và yết hầu. Chỉ có một nhân viên nghiên cứu, nhân cơ hội nhét một ống da vào trong cổ họng của người sống, định đổ dinh dưỡng vào trong tránh cho vật thí nghiệm sống này bị chết đói.
/706
|