Hôm nay Trần Tư Vũ mặc một bộ quần áo thể thao, trên thắt lưng dường như có súng, chân cũng buộc hai thanh đao. Vũ trang đầy đủ giấu dưới bộ quần áo thể thao, vẻ mặt cô ta vô cùng bình thản nhìn như đang đưa Thiên Tứ đi dạo, hoàn toàn không có ý đồ khác.
Cô ta ở trong ngõ dừng bước lại nhìn chiếc xe đỗ ngang đầu ngõ. Tô Tô trong xe da thịt nhẵn nhụi, ánh mặt trời cuối thu chiếu lên mặt của Tô Tô tỏa ra một tầng ánh sáng lạnh màu bạc.
Thiên Tứ kêu lên, lắc đầu thấy Tô Tô đang ngồi trong xe liền vươn tay ra muốn Tô Tô ôm. Tô Tô quay mặt lại, mở cửa xe ra đi xuống, lộ ra Diệp Dục ôm Tiểu Ái ngồi ở ghế lái phụ.
“Tô Tô, cô không đi tháp chuông cổ à?”
Trần Tư Vũ lùi lại một bước, tư thế lộ ra vẻ phòng ngự cảnh giác, trên mặt vẫn cười như gió xuân ấm áp. Cô ta nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tô Tô, tỏ vẻ khó hiểu hỏi:
“Lại xảy ra chuyện gì à?”
“Cô muốn ôm Thiên Tứ đi đâu?” Tô Tô nghẹo đầu, gương mặt dưới mũ lưỡi trai vô cùng tinh xảo nhưng đôi mắt cực lạnh, nhìn Trần Tư Vũ giễu cợt, “Hay là để tôi hỏi lại, cô rốt cuộc muốn ôm Thiên Tứ đi làm chuyện gì?”
“Cô nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu,” trong mắt Trần Tư Vũ đầy vẻ nghi hoặc và khó hiểu. Vốn hai tay cô ta đang ôm Thiên Tứ thì một tay từ từ buông ra, chậm rãi sờ bên hông, “Tô Tô, tôi thấy Thiên Tứ đang quấy nên ôm đi dỗ thôi.”
“Tay cô tốt nhất là đừng manh động. Tôi biết cô bắn súng giỏi cho nên cô có muốn thử xem súng của cô nhanh hay laser của Diệp Dục nhanh hơn không?”
“Tô Tô...”
“Đưa Thiên Tứ cho tôi!”
Tô Tô không muốn xem Trần Tư Vũ đóng kịch nữa, gương mặt nghiêm túc, đưa tay đón Thiên Tứ trong ngực Trần Tư Vũ. Trần Tư Vũ lập tức lùi lại, giấu Thiên Tứ sang bên cạnh, vung tay lên, một cột nước bắn về phía Tô Tô.
Tô Tô cười lạnh, “Cô đang múa rìu qua mắt thợ đấy à?”
Cô chẳng thèm tránh, cột nước của Trần Tư Vũ bắn tới gần liền tách ra làm hai tránh khỏi Tô Tô. Xem ra, cột nước kia giống như tự động rẽ ra, ngay cả một giọt nước cũng không bắn lên người Tô Tô.
Trong lúc xảy ra hiện tượng kỳ lạ như vậy, Tô Tô nhìn chằm chằm Trần Tư Vũ. Bởi vì động tác vung tay của Trần Tư Vũ quá mạnh nên Thiên Tứ bị đau khóc ré lên.
“Cô dám làm con ông đây bị đau!”
Trên bầu trời, một tiếng gào vang lên, xuất hiện cùng tiếng gào này là thân thể cao lớn của Hộ Pháp giống như một bóng ma màu đen lao thẳng xuống đất hướng về phía Trần Tư Vũ.
Trần Tư Vũ cảm thấy hoảng sợ, chợt nhận ra mình trúng mai phục rồi liền ném Thiên Tứ trong tay về phía xa. Trong lúc Hộ Pháp và Tô Tô cùng đi cứu Thiên Tứ, Trần Tư Vũ xoay người chạy.
Đầu ngõ, Diệp Dục ôm Tiểu Ái ngồi ghế lái phụ vội vàng mở cửa xe, xoay người nhảy lên nóc đuổi theo Trần Tư Vũ. Ở phía đầu ngõ bên kia, Ca tử và Lập Hạ cản trở Trần Tư Vũ chạy trốn, chặn cả hai đầu khiến cô ta không còn lối thoát.
Thiên Tứ suýt chút nữa là rơi xuống đất thì rơi vào một khối nước lớn, đó là khối nước Tô Tô tạo ra trong tình huống cấp bách. Thiên Tứ còn chưa kịp sặc nước đã được Hộ Pháp ở phía sau ôm lên. Tô Tô vung tay nước trong quần áo Thiên Tứ chảy ra hết, Thiên Tứ lại trở nên khô ráo.
Ngay sau đó cô đuổi theo Trần Tư Vũ thì nhìn thấy cô ta bị Diệp Dục, Ca tử và Lập Hạ vây hai đầu. Một cô gái yếu ớt luống cuống nhìn hai phía, sau đó thấy Tô Tô ở phía sau Diệp Dục, bi thương cười to:
“Tô Tô, cô cũng là phụ nữ. Lẽ nào cô trơ mắt nhìn những người đàn ông này ức hiếp một cô gái yếu đuối như tôi sao?”
“Bọn họ không muốn làm như vậy với cô. Cô nói rõ ràng mọi chuyện, tôi có thể cho cô một cái chết có thể diện.”
Thiên Tứ là một đứa trẻ bình thường, thân thể yếu ớt không biết có sống nổi ngày mai không. Tô Tô muốn biết vì sao Trần Tư Vũ không thể không bắt cậu bé? Phía sau Trần Tư Vũ có phải là Xuân Chính Tông không? Xuân Chính Tông tại sao lại nhất định phải bắt được Thiên Tứ?
Chẳng ngờ nhìn Trần Tư Vũ yếu đuối nhưng tính cách lại vô cùng kiên cường. Cô ta lắc đầu, mặt đầy vô tội nhìn Tô Tô mạnh miệng nói, “Tôi nói, tôi chả hiểu cô đang nói gì hết. Nói rõ cái gì tôi chả biết.”
“Người tập kích ngày hôm qua vẫn còn mấy tên còn sống. Trải qua nhiều lần tra hỏi, bọn họ chính là người của Xuân Chính Tông. Tuy bọn họ cũng không biết lý do tập kích là gì nhưng cô và Xuân Chính Tông không thoát khỏi liên quan. Trần Tư Vũ, cô đừng nói với tôi phải có bằng chứng gì đấy. Cô cũng biết con người tôi từ trước đến này đều làm việc theo cảm tính, cho dù hôm nay cô không nói gì thì cô cũng không thể sống tiếp.”
Tô Tô chắp hai tay sau lưng, xẹt qua vai Diệp Dục đi tới, nhìn biểu tình trên mặt Trần Tư Vũ từ yếu đuối chuyển sang không cam lòng rồi tức giận, đau thương sau đó chán nản. Cô ta ngồi trên mặt đất, khuôn mặt không chút son phấn vô cùng tươi đẹp, lặng lẽ ngửa mặt lên, thê lương nói với Tô Tô đang đứng trước mặt:
“Coi như tôi không thoát được quan hệ với Xuân Chính Tông thì thế nào? Thời gian dài như vậy, tôi có động chân động tay với bất kỳ ai trong các người không? Tôi muốn ám sát các người thì các người có thể sống đến ngày hôm nay chắc? Ngay cả hôm qua, rõ ràng hôm qua tôi có cơ hội giết Trạc Thế Giai nhưng tôi cũng bỏ qua cho cô ấy. Tôi chưa bao giờ muốn giết cô ấy!”
“Đó cũng không phải lý do để tôi buông tha cho cô,” Tô Tô nở nụ cười mang đầy châm chọc và giễu cợt. Cô hơi khom lưng, hai mắt chăm chú nhìn Trần Tư Vũ, nhẹ giọng nói: “Quả thực cô không tự tay động đến chúng tôi nhưng những sinh mạng ở thị trấn nhộng thì sao, không phải vì cô mà chết hả? Hơn một trăm dị năng giả hệ mộc trong tay tôi bị giết hết chỉ còn ba người, ba người!!!”
Trần Tư Vũ đột nhiên chảy ra hai hàng nước mắt, cô ta dường như không tiếp thu nổi từng chữ Tô Tô nói, lắc đầu khóc nức nở, “Tôi không muốn như thế, lúc đó bản thân tôi còn khó giữ, tôi chưa từng nghĩ hậu quả của chuyện đó lại nghiêm trọng như vậy, Tô Tô cô có biết không? Cô có biết không? Bây giờ là mạt thế, là mạt thế, ai không muốn cuộc sống tốt đẹp hơn trong mạt thế, ai không muốn? Cô không muốn? Anh, anh, anh, các anh không muốn à?”
Cô ta ở trong ngõ dừng bước lại nhìn chiếc xe đỗ ngang đầu ngõ. Tô Tô trong xe da thịt nhẵn nhụi, ánh mặt trời cuối thu chiếu lên mặt của Tô Tô tỏa ra một tầng ánh sáng lạnh màu bạc.
Thiên Tứ kêu lên, lắc đầu thấy Tô Tô đang ngồi trong xe liền vươn tay ra muốn Tô Tô ôm. Tô Tô quay mặt lại, mở cửa xe ra đi xuống, lộ ra Diệp Dục ôm Tiểu Ái ngồi ở ghế lái phụ.
“Tô Tô, cô không đi tháp chuông cổ à?”
Trần Tư Vũ lùi lại một bước, tư thế lộ ra vẻ phòng ngự cảnh giác, trên mặt vẫn cười như gió xuân ấm áp. Cô ta nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tô Tô, tỏ vẻ khó hiểu hỏi:
“Lại xảy ra chuyện gì à?”
“Cô muốn ôm Thiên Tứ đi đâu?” Tô Tô nghẹo đầu, gương mặt dưới mũ lưỡi trai vô cùng tinh xảo nhưng đôi mắt cực lạnh, nhìn Trần Tư Vũ giễu cợt, “Hay là để tôi hỏi lại, cô rốt cuộc muốn ôm Thiên Tứ đi làm chuyện gì?”
“Cô nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu,” trong mắt Trần Tư Vũ đầy vẻ nghi hoặc và khó hiểu. Vốn hai tay cô ta đang ôm Thiên Tứ thì một tay từ từ buông ra, chậm rãi sờ bên hông, “Tô Tô, tôi thấy Thiên Tứ đang quấy nên ôm đi dỗ thôi.”
“Tay cô tốt nhất là đừng manh động. Tôi biết cô bắn súng giỏi cho nên cô có muốn thử xem súng của cô nhanh hay laser của Diệp Dục nhanh hơn không?”
“Tô Tô...”
“Đưa Thiên Tứ cho tôi!”
Tô Tô không muốn xem Trần Tư Vũ đóng kịch nữa, gương mặt nghiêm túc, đưa tay đón Thiên Tứ trong ngực Trần Tư Vũ. Trần Tư Vũ lập tức lùi lại, giấu Thiên Tứ sang bên cạnh, vung tay lên, một cột nước bắn về phía Tô Tô.
Tô Tô cười lạnh, “Cô đang múa rìu qua mắt thợ đấy à?”
Cô chẳng thèm tránh, cột nước của Trần Tư Vũ bắn tới gần liền tách ra làm hai tránh khỏi Tô Tô. Xem ra, cột nước kia giống như tự động rẽ ra, ngay cả một giọt nước cũng không bắn lên người Tô Tô.
Trong lúc xảy ra hiện tượng kỳ lạ như vậy, Tô Tô nhìn chằm chằm Trần Tư Vũ. Bởi vì động tác vung tay của Trần Tư Vũ quá mạnh nên Thiên Tứ bị đau khóc ré lên.
“Cô dám làm con ông đây bị đau!”
Trên bầu trời, một tiếng gào vang lên, xuất hiện cùng tiếng gào này là thân thể cao lớn của Hộ Pháp giống như một bóng ma màu đen lao thẳng xuống đất hướng về phía Trần Tư Vũ.
Trần Tư Vũ cảm thấy hoảng sợ, chợt nhận ra mình trúng mai phục rồi liền ném Thiên Tứ trong tay về phía xa. Trong lúc Hộ Pháp và Tô Tô cùng đi cứu Thiên Tứ, Trần Tư Vũ xoay người chạy.
Đầu ngõ, Diệp Dục ôm Tiểu Ái ngồi ghế lái phụ vội vàng mở cửa xe, xoay người nhảy lên nóc đuổi theo Trần Tư Vũ. Ở phía đầu ngõ bên kia, Ca tử và Lập Hạ cản trở Trần Tư Vũ chạy trốn, chặn cả hai đầu khiến cô ta không còn lối thoát.
Thiên Tứ suýt chút nữa là rơi xuống đất thì rơi vào một khối nước lớn, đó là khối nước Tô Tô tạo ra trong tình huống cấp bách. Thiên Tứ còn chưa kịp sặc nước đã được Hộ Pháp ở phía sau ôm lên. Tô Tô vung tay nước trong quần áo Thiên Tứ chảy ra hết, Thiên Tứ lại trở nên khô ráo.
Ngay sau đó cô đuổi theo Trần Tư Vũ thì nhìn thấy cô ta bị Diệp Dục, Ca tử và Lập Hạ vây hai đầu. Một cô gái yếu ớt luống cuống nhìn hai phía, sau đó thấy Tô Tô ở phía sau Diệp Dục, bi thương cười to:
“Tô Tô, cô cũng là phụ nữ. Lẽ nào cô trơ mắt nhìn những người đàn ông này ức hiếp một cô gái yếu đuối như tôi sao?”
“Bọn họ không muốn làm như vậy với cô. Cô nói rõ ràng mọi chuyện, tôi có thể cho cô một cái chết có thể diện.”
Thiên Tứ là một đứa trẻ bình thường, thân thể yếu ớt không biết có sống nổi ngày mai không. Tô Tô muốn biết vì sao Trần Tư Vũ không thể không bắt cậu bé? Phía sau Trần Tư Vũ có phải là Xuân Chính Tông không? Xuân Chính Tông tại sao lại nhất định phải bắt được Thiên Tứ?
Chẳng ngờ nhìn Trần Tư Vũ yếu đuối nhưng tính cách lại vô cùng kiên cường. Cô ta lắc đầu, mặt đầy vô tội nhìn Tô Tô mạnh miệng nói, “Tôi nói, tôi chả hiểu cô đang nói gì hết. Nói rõ cái gì tôi chả biết.”
“Người tập kích ngày hôm qua vẫn còn mấy tên còn sống. Trải qua nhiều lần tra hỏi, bọn họ chính là người của Xuân Chính Tông. Tuy bọn họ cũng không biết lý do tập kích là gì nhưng cô và Xuân Chính Tông không thoát khỏi liên quan. Trần Tư Vũ, cô đừng nói với tôi phải có bằng chứng gì đấy. Cô cũng biết con người tôi từ trước đến này đều làm việc theo cảm tính, cho dù hôm nay cô không nói gì thì cô cũng không thể sống tiếp.”
Tô Tô chắp hai tay sau lưng, xẹt qua vai Diệp Dục đi tới, nhìn biểu tình trên mặt Trần Tư Vũ từ yếu đuối chuyển sang không cam lòng rồi tức giận, đau thương sau đó chán nản. Cô ta ngồi trên mặt đất, khuôn mặt không chút son phấn vô cùng tươi đẹp, lặng lẽ ngửa mặt lên, thê lương nói với Tô Tô đang đứng trước mặt:
“Coi như tôi không thoát được quan hệ với Xuân Chính Tông thì thế nào? Thời gian dài như vậy, tôi có động chân động tay với bất kỳ ai trong các người không? Tôi muốn ám sát các người thì các người có thể sống đến ngày hôm nay chắc? Ngay cả hôm qua, rõ ràng hôm qua tôi có cơ hội giết Trạc Thế Giai nhưng tôi cũng bỏ qua cho cô ấy. Tôi chưa bao giờ muốn giết cô ấy!”
“Đó cũng không phải lý do để tôi buông tha cho cô,” Tô Tô nở nụ cười mang đầy châm chọc và giễu cợt. Cô hơi khom lưng, hai mắt chăm chú nhìn Trần Tư Vũ, nhẹ giọng nói: “Quả thực cô không tự tay động đến chúng tôi nhưng những sinh mạng ở thị trấn nhộng thì sao, không phải vì cô mà chết hả? Hơn một trăm dị năng giả hệ mộc trong tay tôi bị giết hết chỉ còn ba người, ba người!!!”
Trần Tư Vũ đột nhiên chảy ra hai hàng nước mắt, cô ta dường như không tiếp thu nổi từng chữ Tô Tô nói, lắc đầu khóc nức nở, “Tôi không muốn như thế, lúc đó bản thân tôi còn khó giữ, tôi chưa từng nghĩ hậu quả của chuyện đó lại nghiêm trọng như vậy, Tô Tô cô có biết không? Cô có biết không? Bây giờ là mạt thế, là mạt thế, ai không muốn cuộc sống tốt đẹp hơn trong mạt thế, ai không muốn? Cô không muốn? Anh, anh, anh, các anh không muốn à?”
/706
|