Mọi người đều hướng ánh mắt về phía Tô Tô đang im lặng suy nghĩ. Tô Tô mặc một cái áo sơ mi màu xanh da trời trong thời tiết giá rét giống như giờ đang là mùa xuân vậy. Cô hơi cong lưng, hai khuỷu tay chống lên gối, hai tay nắm lại. Im lặng một lúc lâu, thấy mọi người đột nhiên nhìn mình, cô liền mở miệng, lo lắng nói:
“Mọi người có phát hiện ra hôm nay lúc Bạch Hằng nói chuyện, tinh thần anh ta không bình thường lắm, giống như là... mất trí.”
Cô từng hỏi Bạch Hằng là làm thế nào mà anh ta trốn được, Bạch Hằng nói lúc đám dị năng giả cao cấp kia xông vào Tây thành anh ta đã bước một chân lên xe đón Tô Tô. Lời này Tô Tô tin nhưng phía sau Bạch Hằng nói Mộc Dương bảo Tô Tô lập tức thay đổi lộ trình đi cầu số ba qua sông Tương thì Tô Tô nghĩ lời này không thể là do Mộc Dương nói ra.
Bởi vì thời điểm còn ở Xuân thành, Mộc Dương đã nói cầu số ba mặc dù không có zombie cũng không có nhộng mặt người nhưng nó đã sập rồi.
Cầu số một vẫn còn nhưng trên cầu toàn là zombie. Cầu số hai thì bị nhộng mặt người làm sập. Cầu số ba từ thì tự nhiên sập. Cầu số bốn số năm dùng được nhưng lại ở gần phía tây.
Vấn đề mấu chốt là tại sao Bạch Hằng lại muốn Tô Tô đi cầu số ba? Từ vị trí bây giờ của bọn họ đến cầu số ba, khoảng cách cũng không phải là gần. Nếu trên đường không có bất kỳ sự tiếp tế nào, trời mới biết sẽ phát sinh chuyện gì. Mộc Dương sẽ không làm việc không chuẩn bị trước như vậy.
Tô Tô cảm thấy trí nhớ của Bạch Hằng có vấn đề khi nhìn thấy biểu hiện của hai người phi công đi cùng Bạch Hằng, la hét giống như não bị kích thích vậy. Cô muốn hỏi cái gì cũng không hỏi được hơn nữa bọn họ nói năng cũng không có logic.
“Ý cô là Bạch Hằng có vấn đề?”
Tư Đồ Thiện hỏi Tô Tô, trên mặt anh ta có vẻ không tin, Bạch Hằng là ai chứ? Để Tô Tô ở Xuân thành có thể có đồ dùng không thiếu thốn, Bạch Hằng cam tâm tình nguyện bay đi bay lại thôn Bát Phương. Kể cả tất cả những người đang ngồi ở đây có vấn đề, Tư Đồ Thiện cũng không tin Bạch Hằng có vấn đề.
Tô Tô ngồi trên ghế sô pha cũng nở nụ cười, giơ tay lên ngăn lại những lời Tư Đồ Thiện sắp nói ra khỏi mồm. Cô biết Tư Đồ Thiện muốn nói gì, biện giải thay Bạch Hằng mà thôi. Vì vậy Tô Tô nói:
“Tất nhiên là tôi không tin Bạch Hằng bán đứng tôi. Tôi tin nhân phẩm của Bạch Hằng, có điều tôi không tin trí nhớ trong đầu anh ấy.”
Chuyện Trần Huyền Vũ có thể thay đổi trí nhớ trong đầu người khác Tô Tô chỉ nói với mấy người trong nhà. Mấy người bên cạnh có lẽ là đã nghe Diệp Dục hoặc cha mẹ Tô nói qua, sắc mặt đều biến đổi dường nghĩ đến điều gì đó.
Bỗng Hộ Pháp lớn tiếng nói: “Tô Tô, ý cô là trí nhớ của Bạch Hằng đã bị Trần Huyền Vũ bóp méo?”
“Cũng không đến mức bóp méo. Bạch Hằng vẫn nhận ra tôi, anh ta vẫn có trí nhớ của mình, tôi muốn nói...” Tô Tô suy nghĩ một lúc, không biết giải thích với mọi người nghi ngờ trong lòng mình như thế nào, “Nếu như tôi là Trần Huyền Vũ, cách nhẹ nhàng nhất là thêm một ít ký ức thừa vào trí nhớ của Bạch Hằng, một đoạn ký ức thừa nhưng có thể ảnh hưởng đến toàn bộ thế cuộc.”
Dựa theo tiến trình của lịch sử, đẳng cấp dị năng bây giờ của Trần Huyền Vũ có thể nói là rất cao, nhưng cũng không đến mức có thể khống chế không ít dị năng giả cao cấp trong tay. Anh ta muốn bóp méo toàn bộ trí nhớ của Bạch Hằng thì không có khả năng, cách tốt nhất là thêm một ít ký ức giả vào đầu Bạch Hằng. Ví dụ như đồ vẫn đang ở Tây thành hay là Mộc Dương vốn không báo tin gì cho Bạch Hằng cả.
“Nếu như chúng ta nghe theo lời của Bạch Hằng đi cầu số ba thì có cái gì bên cầu số ba?”
Xuân Thập Tam hiếm khi đầu óc nhanh nhạy, hỏi luôn điểm mấu chốt. Mọi người cảm thấy vui vẻ thay cho Xuân Thập Tam, Xuân Hữu Nguyệt ở một bên vừa cười vừa nói:
“Phỏng chừng có không ít mai phục, có điên mới đi.”
“Nhưng chúng ta vẫn chưa xác định được kẻ cướp đồ ở Tây thành có phải Trần Huyền Vũ hay không?”
Lập Hạ ở một bên nhíu mày. Tuy căn cứ vào suy luận trí nhớ của Bạch Hằng bị động chân động tay, muốn Tô Tô dẫn theo mười lăm nghìn người đi qua cây cầu số ba, thế nhưng đâu có chắc chắn Trần Huyền Vũ động vào trí nhớ của Bạch Hằng?
“Như vậy thì sao? Chúng ta bị cướp đồ, không phải Trần Huyền Vũ thì là Vương Huyền Vũ, không phải nữa thì là Trương Huyền Vũ. Chú muốn biết rõ người cướp đồ có phải là Trần Huyền Vũ không để làm gì?”
Hộ Pháp nói dửng dưng. Anh không cho rằng việc người động vào trí nhớ của Bạch Hằng có phải là Trần Huyền Vũ không có gì quan trọng? Ở đây chỉ có một sự thật thôi, đó là đồ ở Tây thành bị cướp rồi, có người muốn dẫn đội của bọn họ đi qua cây cầu số ba.
“Nếu là Trần Huyền Vũ thì chúng ta có rất nhiều việc để làm.” lúc này Diệp Dục mới lên tiếng. Anh lấy cùi chỏ huých vào hông Xuân Thập Tam, cười hì hì vẻ mặt bỗng nhiên đầy ý xấu nói với Hộ Pháp, “Ví dụ như chúng ta đến Tây thành cướp lại đồ, ví dụ như xông thẳng về phía Tây dọn dẹp, Trần Huyền Vũ không phải đang đánh nhau túi bụi với Mộc Dương sao? Chúng ta chạy đi đánh lén...!”
“Cái này hay đấy, làm thôi!” Xuân Thập Tam cảm thấy ý tưởng lớn gặp nhau, vừa nghe thấy Diệp Dục nói như vậy liền mặt mày hớn hở nói với Tô Tô: “Chúng ta phải đi Tây thành cướp đồ về. Có đồ chúng ta đánh chết tên Trần Huyền Vũ kia!”
“Không đến thôn Bát Phương nữa?”
Tô Tô ngước mắt lên, cười nhìn Xuân Thập Tam. Trước Xuân Thập Tam còn tỏ ra vô cùng mong chờ đến thôn Bát Phương sống, bây giờ lại đổi ý muốn đi đánh giặc?
Xuân Thập Tam bị Tô Tô trêu, phồng bụng lên tức giận nói: “Sĩ khả sát bất khả nhục. Đồ của Tây thành là dành cho chúng ta. Bây giờ đồ của chúng ta bị cướp, nếu không cướp lại thì có còn là đàn ông không?”
Mấy người đàn ông bên cạnh đều là binh lính dũng mãnh khí huyết tràn trề nghe Xuân Thập Tam nói như vậy, ai cũng ưỡn ngực lên trừng mắt. Có vẻ như bị Xuân Thập Tam kích thích, mặc kệ âm mưu dương mưu, nếu đồ bị cướp ở Tây thành thì đến Tây thành cướp về!
Nếu những người lính này muốn đi cướp lại đồ, tất nhiên Tô Tô cũng không có ý kiến gì. Cô chỉ là một người phụ nữ, một người mẹ mà thôi, suy nghĩ dưới nhiều góc độ, chắc chắn sẽ không giống những người đàn ông bị kích thích này. Ở trong chuyện này, Tô Tô chỉ chú ý đến một tin tức trong lời nói của Bạch Hằng.
Ở trong trí nhớ bị thêm thắt của Bạch Hằng, thật ra có để lộ mấy chuyện. Ngoài việc đồ ở Tây thành bị cướp, người đến cướp đều là dị năng giả cao cấp, Mộc Dương bảo Tô Tô dẫn đoàn người đi cầu số ba ra thì còn nhắc đến một việc khác. Đó chính là chuyện tích trữ đồ ở Tây thành Mộc Dương cho Bạch Hằng phụ trách hoàn toàn, và Bạch Hằng nói tin tức là do phía Tô Tô làm lộ.
“Mọi người có phát hiện ra hôm nay lúc Bạch Hằng nói chuyện, tinh thần anh ta không bình thường lắm, giống như là... mất trí.”
Cô từng hỏi Bạch Hằng là làm thế nào mà anh ta trốn được, Bạch Hằng nói lúc đám dị năng giả cao cấp kia xông vào Tây thành anh ta đã bước một chân lên xe đón Tô Tô. Lời này Tô Tô tin nhưng phía sau Bạch Hằng nói Mộc Dương bảo Tô Tô lập tức thay đổi lộ trình đi cầu số ba qua sông Tương thì Tô Tô nghĩ lời này không thể là do Mộc Dương nói ra.
Bởi vì thời điểm còn ở Xuân thành, Mộc Dương đã nói cầu số ba mặc dù không có zombie cũng không có nhộng mặt người nhưng nó đã sập rồi.
Cầu số một vẫn còn nhưng trên cầu toàn là zombie. Cầu số hai thì bị nhộng mặt người làm sập. Cầu số ba từ thì tự nhiên sập. Cầu số bốn số năm dùng được nhưng lại ở gần phía tây.
Vấn đề mấu chốt là tại sao Bạch Hằng lại muốn Tô Tô đi cầu số ba? Từ vị trí bây giờ của bọn họ đến cầu số ba, khoảng cách cũng không phải là gần. Nếu trên đường không có bất kỳ sự tiếp tế nào, trời mới biết sẽ phát sinh chuyện gì. Mộc Dương sẽ không làm việc không chuẩn bị trước như vậy.
Tô Tô cảm thấy trí nhớ của Bạch Hằng có vấn đề khi nhìn thấy biểu hiện của hai người phi công đi cùng Bạch Hằng, la hét giống như não bị kích thích vậy. Cô muốn hỏi cái gì cũng không hỏi được hơn nữa bọn họ nói năng cũng không có logic.
“Ý cô là Bạch Hằng có vấn đề?”
Tư Đồ Thiện hỏi Tô Tô, trên mặt anh ta có vẻ không tin, Bạch Hằng là ai chứ? Để Tô Tô ở Xuân thành có thể có đồ dùng không thiếu thốn, Bạch Hằng cam tâm tình nguyện bay đi bay lại thôn Bát Phương. Kể cả tất cả những người đang ngồi ở đây có vấn đề, Tư Đồ Thiện cũng không tin Bạch Hằng có vấn đề.
Tô Tô ngồi trên ghế sô pha cũng nở nụ cười, giơ tay lên ngăn lại những lời Tư Đồ Thiện sắp nói ra khỏi mồm. Cô biết Tư Đồ Thiện muốn nói gì, biện giải thay Bạch Hằng mà thôi. Vì vậy Tô Tô nói:
“Tất nhiên là tôi không tin Bạch Hằng bán đứng tôi. Tôi tin nhân phẩm của Bạch Hằng, có điều tôi không tin trí nhớ trong đầu anh ấy.”
Chuyện Trần Huyền Vũ có thể thay đổi trí nhớ trong đầu người khác Tô Tô chỉ nói với mấy người trong nhà. Mấy người bên cạnh có lẽ là đã nghe Diệp Dục hoặc cha mẹ Tô nói qua, sắc mặt đều biến đổi dường nghĩ đến điều gì đó.
Bỗng Hộ Pháp lớn tiếng nói: “Tô Tô, ý cô là trí nhớ của Bạch Hằng đã bị Trần Huyền Vũ bóp méo?”
“Cũng không đến mức bóp méo. Bạch Hằng vẫn nhận ra tôi, anh ta vẫn có trí nhớ của mình, tôi muốn nói...” Tô Tô suy nghĩ một lúc, không biết giải thích với mọi người nghi ngờ trong lòng mình như thế nào, “Nếu như tôi là Trần Huyền Vũ, cách nhẹ nhàng nhất là thêm một ít ký ức thừa vào trí nhớ của Bạch Hằng, một đoạn ký ức thừa nhưng có thể ảnh hưởng đến toàn bộ thế cuộc.”
Dựa theo tiến trình của lịch sử, đẳng cấp dị năng bây giờ của Trần Huyền Vũ có thể nói là rất cao, nhưng cũng không đến mức có thể khống chế không ít dị năng giả cao cấp trong tay. Anh ta muốn bóp méo toàn bộ trí nhớ của Bạch Hằng thì không có khả năng, cách tốt nhất là thêm một ít ký ức giả vào đầu Bạch Hằng. Ví dụ như đồ vẫn đang ở Tây thành hay là Mộc Dương vốn không báo tin gì cho Bạch Hằng cả.
“Nếu như chúng ta nghe theo lời của Bạch Hằng đi cầu số ba thì có cái gì bên cầu số ba?”
Xuân Thập Tam hiếm khi đầu óc nhanh nhạy, hỏi luôn điểm mấu chốt. Mọi người cảm thấy vui vẻ thay cho Xuân Thập Tam, Xuân Hữu Nguyệt ở một bên vừa cười vừa nói:
“Phỏng chừng có không ít mai phục, có điên mới đi.”
“Nhưng chúng ta vẫn chưa xác định được kẻ cướp đồ ở Tây thành có phải Trần Huyền Vũ hay không?”
Lập Hạ ở một bên nhíu mày. Tuy căn cứ vào suy luận trí nhớ của Bạch Hằng bị động chân động tay, muốn Tô Tô dẫn theo mười lăm nghìn người đi qua cây cầu số ba, thế nhưng đâu có chắc chắn Trần Huyền Vũ động vào trí nhớ của Bạch Hằng?
“Như vậy thì sao? Chúng ta bị cướp đồ, không phải Trần Huyền Vũ thì là Vương Huyền Vũ, không phải nữa thì là Trương Huyền Vũ. Chú muốn biết rõ người cướp đồ có phải là Trần Huyền Vũ không để làm gì?”
Hộ Pháp nói dửng dưng. Anh không cho rằng việc người động vào trí nhớ của Bạch Hằng có phải là Trần Huyền Vũ không có gì quan trọng? Ở đây chỉ có một sự thật thôi, đó là đồ ở Tây thành bị cướp rồi, có người muốn dẫn đội của bọn họ đi qua cây cầu số ba.
“Nếu là Trần Huyền Vũ thì chúng ta có rất nhiều việc để làm.” lúc này Diệp Dục mới lên tiếng. Anh lấy cùi chỏ huých vào hông Xuân Thập Tam, cười hì hì vẻ mặt bỗng nhiên đầy ý xấu nói với Hộ Pháp, “Ví dụ như chúng ta đến Tây thành cướp lại đồ, ví dụ như xông thẳng về phía Tây dọn dẹp, Trần Huyền Vũ không phải đang đánh nhau túi bụi với Mộc Dương sao? Chúng ta chạy đi đánh lén...!”
“Cái này hay đấy, làm thôi!” Xuân Thập Tam cảm thấy ý tưởng lớn gặp nhau, vừa nghe thấy Diệp Dục nói như vậy liền mặt mày hớn hở nói với Tô Tô: “Chúng ta phải đi Tây thành cướp đồ về. Có đồ chúng ta đánh chết tên Trần Huyền Vũ kia!”
“Không đến thôn Bát Phương nữa?”
Tô Tô ngước mắt lên, cười nhìn Xuân Thập Tam. Trước Xuân Thập Tam còn tỏ ra vô cùng mong chờ đến thôn Bát Phương sống, bây giờ lại đổi ý muốn đi đánh giặc?
Xuân Thập Tam bị Tô Tô trêu, phồng bụng lên tức giận nói: “Sĩ khả sát bất khả nhục. Đồ của Tây thành là dành cho chúng ta. Bây giờ đồ của chúng ta bị cướp, nếu không cướp lại thì có còn là đàn ông không?”
Mấy người đàn ông bên cạnh đều là binh lính dũng mãnh khí huyết tràn trề nghe Xuân Thập Tam nói như vậy, ai cũng ưỡn ngực lên trừng mắt. Có vẻ như bị Xuân Thập Tam kích thích, mặc kệ âm mưu dương mưu, nếu đồ bị cướp ở Tây thành thì đến Tây thành cướp về!
Nếu những người lính này muốn đi cướp lại đồ, tất nhiên Tô Tô cũng không có ý kiến gì. Cô chỉ là một người phụ nữ, một người mẹ mà thôi, suy nghĩ dưới nhiều góc độ, chắc chắn sẽ không giống những người đàn ông bị kích thích này. Ở trong chuyện này, Tô Tô chỉ chú ý đến một tin tức trong lời nói của Bạch Hằng.
Ở trong trí nhớ bị thêm thắt của Bạch Hằng, thật ra có để lộ mấy chuyện. Ngoài việc đồ ở Tây thành bị cướp, người đến cướp đều là dị năng giả cao cấp, Mộc Dương bảo Tô Tô dẫn đoàn người đi cầu số ba ra thì còn nhắc đến một việc khác. Đó chính là chuyện tích trữ đồ ở Tây thành Mộc Dương cho Bạch Hằng phụ trách hoàn toàn, và Bạch Hằng nói tin tức là do phía Tô Tô làm lộ.
/706
|