Tô Tô hồn nhiên không nhận ra mình bị ảnh hưởng gì, gương mặt lạnh lẽo băng giá không hề thay đổi. Nhìn Trần Huyền Vũ chết, cô từ từ đứng lên, theo thói quen tìm trong túi mình nhưng lại không thấy ảnh Tiểu Ái.
Nhất thời trái tim lạnh lùng của Tô Tô khẽ siết lại đau nhói, đau đến độ rơi lệ. Cô vội vàng cúi đầu, đứng trong đình nghỉ mát tìm trái tìm phải nhưng không thấy gì. Không có bức ảnh duy nhất của con gái cô.
“Không, không thể nào… sao lại mất?”
Cô cảm thấy không chấp nhận được, nước mắt trào ra ồ ạt, gương mặt hoang mang. Cô vẫn luôn giữ gìn tấm ảnh đấy mười năm nay, dù bao nhiêu kẻ truy sát, làm cô bị thương, cô cũng không làm mất ảnh của Tiểu Ái.
Tiểu Ái, Tiểu Ái!!!
Nước mắt Tô Tô cứ thế rơi lã chã. Đứng cạnh xác Trần Huyền Vũ, Tô Tô xoay người đạp vào mặt hắn để xả giận. Cú đạp này rất mạnh, có lẽ phải mạnh ngang mấy cú đá dành cho Hồ Tam Đao.
Hồ Tam Đao… Tô Tô chợt nghĩ ra… Cô đã giết Hồ Tam Đao – kẻ thù cuối cùng trong kiếp này ở căn cứ Bạch Hổ rồi tự sát trong phòng Mai Thắng Nam. Cô đã chết rồi cơ mà? Tại sao cô lại xuất hiện ở nơi băng giá này, còn ở cạnh Trần Huyền Vũ?
Đầu cô chợt xuất hiện hình ảnh mình lên giường với Trần Huyền Vũ. Tô Tô rũ mắt cúi đầu nhìn những khung hình lướt qua, tức đến mức đạp mấy nhát vào mặt Trần Huyền Vũ.
“Ta lên giường với ngươi?” Tô Tô đạp vào mặt Trần Huyền Vũ, đạp nát rồi chưa hết giận thì lại đạp thân dưới của hắn, “E là đầu óc ngươi có vấn đề! Ta lên giường với ngươi?! Với ngươi?!”
Cô không chắc những hình ảnh trong đầu cô là thật hay giả. Đầu Tô Tô đau vô cùng, như bị ai đó lấy dao bổ làm hai, lúc thì người lên giường với mình là Trần Huyền Vũ, lúc lại là người đàn ông khác, không biết đâu mới là thật. Có điều cô cũng khẳng định được rằng trước hôm nay, chắc chắn cô đã lên giường với một ai đó!
Điều này không quan trọng!
Tô Tô lại thấy đau lòng, nước mắt vẫn đang thấm xuống mặt đất. Cô đã tìm được tung tích Tiểu Ái từ Hồ Tam Đao: Tiểu Ái chết rồi, bị Hồ Tam Đao ném cho đám zombie, Tiểu Ái chết rồi!!!
Cô ngừng suy nghĩ về người này, cúi đầu nhìn cơ thể mềm nhũn của Trần Huyền Vũ rồi tự tay mò ảnh của Tiểu Ái trên người hắn nhưng chỉ thấy đống tinh hạch.
Bên ngoài nhà nghỉ mát, gió thổi vù vù, tuyết bay đầy trời. Tô Tô ngơ ngác từ từ ra ngoài, những viên tinh hạch rơi lộp bộp vào trong tuyết. Cô cô đơn đi về phía trước, không biết tiếp theo phải đi đâu, có nên tìm một nơi không người để chết lần nữa theo con gái yêu của mình không, hay lại lật tung trời đất lên, theo đuổi bức ảnh duy nhất của Tiểu Ái.
Dường như trong đời này, tìm kiếm thăm dò chính là lẽ sống duy nhất của cô…
Xa xa trên quốc lộ, một chiếc xe lao nhanh đến. Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, xe phải dừng lại trước đụn tuyết lớn. Diệp Dục nhảy xuống xe, nhảy vọt qua đống tuyết. Ban đầu anh không hiểu được vì sao nơi này lại có nhiều tuyết như thế, nhưng lắng nghe kỹ thì Diệp Dục chợt hiểu rồi. Anh quay đầu hô:
“Mau ra đây, trong này có người.”
Sau đó Diệp Dục tự tay đào đống tuyết đọng. Đằng sau mọi người cùng đến giúp đỡ. Mới được một chút, tiếng trẻ con léo nhéo vang lên rất nhỏ từ sâu trong đụn tuyết
Nói là yếu nhưng không phải vì sức khỏe có vấn đề hay bị đe dọa tính mạng, mà vì tuyết đóng quá dày, cách âm quá tốt nên người ngoài chỉ nghe thấy tiếng nho nhỏ mà thôi.
“Đây là những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi của chúng ta,” Hộ Pháp vừa bới tuyết vừa nhìn Diệp Dục, “Thảo nào chúng ta đến Tây thành lâu như vậy mà sao Tô Tô chưa tới, hóa ra gặp khó khăn nơi này. Diệp Dục cậu dùng laser xem. Băng dày quá, xem ra Tô Tô gặp nhiều khó khăn lắm.”
Diệp Dục thấy vậy thì nhiệt tình hơn hẳn, tay biến ra một cây gậy laser, thận trọng cắt lớp băng cứng và hô hào: “Tô Tô, Tô ơi, em trong đó cũng giúp đi. Em kéo đám trẻ con vào trong, em không làm chúng lạnh cóng được.”
“Mẹ… mẹ ơi…”
Dường như nghe được tiếng Diệp Dục, từ trong tầng băng, Tiểu Ái òa khóc. Bàn tay cắt băng của Diệp Dục siết lại, trái tim nhói đau. Anh mạnh tay hơn, khó khăn lắm mới cắt được cửa xe ra. Cửa xe mở ra, anh nhảy vào trong sốt ruột gọi:
“Tô Tô?!!”
Nhưng chỉ có Tiểu Ái bé bỏng nhào đến ôm gối Diệp Dục, gương mặt nhỏ nhắn lem nhem nước mắt, “Cha, cha ơi… con cần mẹ cơ, mẹ cơ… mẹ đâu rồi huhu…”
“Tô Tô không ở đây. Vừa rồi có người đánh lén chúng ta, chắc cô ấy đi giải quyết chúng rồi.”
Phía sau Tiểu Ái là mẹ Tô tay trái ôm Thiên Tứ, tay phải ôm Thiên Sinh. Giờ bà cũng lo lắng vô cùng. Ai cũng biết thường thì nếu Tô Tô chắc chắn giải quyết được tình hình, cô sẽ dẫn Tiểu Ái theo.
Nhưng giờ Tô Tô đi một mình, hơn nữa người phá vỡ lớp băng thả họ ra không phải Tô Tô mà là Diệp Dục. Vậy Tô Tô đâu? Tô Tô đối phó xong với những kẻ đó thì phải trở về, giải phóng bọn họ đã chứ?
“Diệp Dục, ở đây có rất nhiều xác chết!”
Ca Tử gọi Diệp Dục. Hộ Pháp và mọi người vội vàng đi phá băng thả đám trẻ con ra, còn Diệp Dục ôm Tiểu Ái đang khóc sướt mướt ra khỏi xe RV, hướng về phía mấy cái xác trên đường quốc lộ.
Nhìn từ xa, tuyết hai bên đường quốc lộ hơi mỏng, có lẽ là Tô Tô bắt những kẻ lẩn trốn trong đó xuất hiện nên mới dọn sạch tuyết. Những kẻ này bị giết trên đường chạy trốn, chết rất sạch sẽ gọn gàng. Nếu là Tô Tô giết thì khi đó cô đang điên cuồng đến mức nào?
Nhất thời trái tim lạnh lùng của Tô Tô khẽ siết lại đau nhói, đau đến độ rơi lệ. Cô vội vàng cúi đầu, đứng trong đình nghỉ mát tìm trái tìm phải nhưng không thấy gì. Không có bức ảnh duy nhất của con gái cô.
“Không, không thể nào… sao lại mất?”
Cô cảm thấy không chấp nhận được, nước mắt trào ra ồ ạt, gương mặt hoang mang. Cô vẫn luôn giữ gìn tấm ảnh đấy mười năm nay, dù bao nhiêu kẻ truy sát, làm cô bị thương, cô cũng không làm mất ảnh của Tiểu Ái.
Tiểu Ái, Tiểu Ái!!!
Nước mắt Tô Tô cứ thế rơi lã chã. Đứng cạnh xác Trần Huyền Vũ, Tô Tô xoay người đạp vào mặt hắn để xả giận. Cú đạp này rất mạnh, có lẽ phải mạnh ngang mấy cú đá dành cho Hồ Tam Đao.
Hồ Tam Đao… Tô Tô chợt nghĩ ra… Cô đã giết Hồ Tam Đao – kẻ thù cuối cùng trong kiếp này ở căn cứ Bạch Hổ rồi tự sát trong phòng Mai Thắng Nam. Cô đã chết rồi cơ mà? Tại sao cô lại xuất hiện ở nơi băng giá này, còn ở cạnh Trần Huyền Vũ?
Đầu cô chợt xuất hiện hình ảnh mình lên giường với Trần Huyền Vũ. Tô Tô rũ mắt cúi đầu nhìn những khung hình lướt qua, tức đến mức đạp mấy nhát vào mặt Trần Huyền Vũ.
“Ta lên giường với ngươi?” Tô Tô đạp vào mặt Trần Huyền Vũ, đạp nát rồi chưa hết giận thì lại đạp thân dưới của hắn, “E là đầu óc ngươi có vấn đề! Ta lên giường với ngươi?! Với ngươi?!”
Cô không chắc những hình ảnh trong đầu cô là thật hay giả. Đầu Tô Tô đau vô cùng, như bị ai đó lấy dao bổ làm hai, lúc thì người lên giường với mình là Trần Huyền Vũ, lúc lại là người đàn ông khác, không biết đâu mới là thật. Có điều cô cũng khẳng định được rằng trước hôm nay, chắc chắn cô đã lên giường với một ai đó!
Điều này không quan trọng!
Tô Tô lại thấy đau lòng, nước mắt vẫn đang thấm xuống mặt đất. Cô đã tìm được tung tích Tiểu Ái từ Hồ Tam Đao: Tiểu Ái chết rồi, bị Hồ Tam Đao ném cho đám zombie, Tiểu Ái chết rồi!!!
Cô ngừng suy nghĩ về người này, cúi đầu nhìn cơ thể mềm nhũn của Trần Huyền Vũ rồi tự tay mò ảnh của Tiểu Ái trên người hắn nhưng chỉ thấy đống tinh hạch.
Bên ngoài nhà nghỉ mát, gió thổi vù vù, tuyết bay đầy trời. Tô Tô ngơ ngác từ từ ra ngoài, những viên tinh hạch rơi lộp bộp vào trong tuyết. Cô cô đơn đi về phía trước, không biết tiếp theo phải đi đâu, có nên tìm một nơi không người để chết lần nữa theo con gái yêu của mình không, hay lại lật tung trời đất lên, theo đuổi bức ảnh duy nhất của Tiểu Ái.
Dường như trong đời này, tìm kiếm thăm dò chính là lẽ sống duy nhất của cô…
Xa xa trên quốc lộ, một chiếc xe lao nhanh đến. Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, xe phải dừng lại trước đụn tuyết lớn. Diệp Dục nhảy xuống xe, nhảy vọt qua đống tuyết. Ban đầu anh không hiểu được vì sao nơi này lại có nhiều tuyết như thế, nhưng lắng nghe kỹ thì Diệp Dục chợt hiểu rồi. Anh quay đầu hô:
“Mau ra đây, trong này có người.”
Sau đó Diệp Dục tự tay đào đống tuyết đọng. Đằng sau mọi người cùng đến giúp đỡ. Mới được một chút, tiếng trẻ con léo nhéo vang lên rất nhỏ từ sâu trong đụn tuyết
Nói là yếu nhưng không phải vì sức khỏe có vấn đề hay bị đe dọa tính mạng, mà vì tuyết đóng quá dày, cách âm quá tốt nên người ngoài chỉ nghe thấy tiếng nho nhỏ mà thôi.
“Đây là những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi của chúng ta,” Hộ Pháp vừa bới tuyết vừa nhìn Diệp Dục, “Thảo nào chúng ta đến Tây thành lâu như vậy mà sao Tô Tô chưa tới, hóa ra gặp khó khăn nơi này. Diệp Dục cậu dùng laser xem. Băng dày quá, xem ra Tô Tô gặp nhiều khó khăn lắm.”
Diệp Dục thấy vậy thì nhiệt tình hơn hẳn, tay biến ra một cây gậy laser, thận trọng cắt lớp băng cứng và hô hào: “Tô Tô, Tô ơi, em trong đó cũng giúp đi. Em kéo đám trẻ con vào trong, em không làm chúng lạnh cóng được.”
“Mẹ… mẹ ơi…”
Dường như nghe được tiếng Diệp Dục, từ trong tầng băng, Tiểu Ái òa khóc. Bàn tay cắt băng của Diệp Dục siết lại, trái tim nhói đau. Anh mạnh tay hơn, khó khăn lắm mới cắt được cửa xe ra. Cửa xe mở ra, anh nhảy vào trong sốt ruột gọi:
“Tô Tô?!!”
Nhưng chỉ có Tiểu Ái bé bỏng nhào đến ôm gối Diệp Dục, gương mặt nhỏ nhắn lem nhem nước mắt, “Cha, cha ơi… con cần mẹ cơ, mẹ cơ… mẹ đâu rồi huhu…”
“Tô Tô không ở đây. Vừa rồi có người đánh lén chúng ta, chắc cô ấy đi giải quyết chúng rồi.”
Phía sau Tiểu Ái là mẹ Tô tay trái ôm Thiên Tứ, tay phải ôm Thiên Sinh. Giờ bà cũng lo lắng vô cùng. Ai cũng biết thường thì nếu Tô Tô chắc chắn giải quyết được tình hình, cô sẽ dẫn Tiểu Ái theo.
Nhưng giờ Tô Tô đi một mình, hơn nữa người phá vỡ lớp băng thả họ ra không phải Tô Tô mà là Diệp Dục. Vậy Tô Tô đâu? Tô Tô đối phó xong với những kẻ đó thì phải trở về, giải phóng bọn họ đã chứ?
“Diệp Dục, ở đây có rất nhiều xác chết!”
Ca Tử gọi Diệp Dục. Hộ Pháp và mọi người vội vàng đi phá băng thả đám trẻ con ra, còn Diệp Dục ôm Tiểu Ái đang khóc sướt mướt ra khỏi xe RV, hướng về phía mấy cái xác trên đường quốc lộ.
Nhìn từ xa, tuyết hai bên đường quốc lộ hơi mỏng, có lẽ là Tô Tô bắt những kẻ lẩn trốn trong đó xuất hiện nên mới dọn sạch tuyết. Những kẻ này bị giết trên đường chạy trốn, chết rất sạch sẽ gọn gàng. Nếu là Tô Tô giết thì khi đó cô đang điên cuồng đến mức nào?
/706
|