Hôm nay, Lý Oánh sẽ ngủ với người đàn ông lúc trước là họ hàng của Trần Huyền Vũ. Cấp bậc dị năng của
hắn ta cũng tương đương với Lý Oánh nhưng hắn ta có mối quan hệ khá rộng trong giao cấp lãnh đạo của
Trần Huyền Vũ. Đoán chừng nếu như không phải là Lý đánh lên thay thế Trần Huyền Vũ, thì người đứng đầu đội quân di chuyển về hướng Tây này chính là hắn ta - Trần Tiểu Cốt.
Theo suy nghĩ của Trần Tiểu Cốt, hắn ta cũng nên làm người đứng đầu đội ngũ đó. Nhưng lúc trước ham muốn Lý Oánh, vốn chỉ có ý chơi đùa, để cho cô ta làm thủ lĩnh vài ngày cũng không sao. Mà Lý Oánh sau khi hợp nhất với Trần Huyền Vũ đã khống chế được rất nhiều người, cộng thêm sau khi Trần Huyền Vũ chết, cô ta xem như là “quả phụ” của Trần Huyền Vũ, đứng ra làm thủ lĩnh đội quân di chuyển về hướng Tây này cũng là điều đương nhiên.
Đương nhiên, nguyên nhân chính vẫn là gần đây bị Mộc Dương chèn ép đã thê thảm, trong đội quân di chuyển về hướng Tây không cáo ai chịu đứng nhận chức thủ lĩnh này, chính là vì sợ sẽ bị Mộc Dương cắt đầu lúc nào không hay.
Cho nên, nếu Lý Oánh đã muốn đứng ra nhận thì cứ cho cô ta làm thủ lĩnh thôi, dù sao cũng là một người rẻ tiền ai ngủ cùng cũng được, còn là một dị năng giả hệ thủy cấp ba. Bây giờ có dị năng giả hệ thủy cấp ba nào chịu bị coi như thứ hàng rẻ tiền, bồi ngủ chứ?
Ở bất kỳ thế lực nào, dị năng giả đều có vị trí rất cao, đặc biệt là dị năng giả hệ thủy cấp ba. Ai cũng được xem như là cách hồ chứa nước được cả tập thể bảo vệ. Bây giờ, Lý Oánh lại cam tâm tình nguyện sa đọa trở thành công cụ làm ấm giường cho đàn ông. Đàn ông đều có tâm lý ham cái mới lạ, càng là người phụ nữ khó có được thì bọn họ càng muốn nhúng chàm. Trần Tiểu Cốt liền để mặc cho Lý Oánh làm thủ lĩnh, bản thân vụng trộm ngủ với cô ta là được.
Lý Oánh nằm trên giường, mắt cụp xuống, ngón tay chậm rãi vuốt hoa văn trên chăn. Mỗi cô ta không đánh son nên hơi nhợt nhạt. Bởi cô ta là dị năng giả hệ thủy nên da dẻ không hề vì bị đàn ông giày vò mà xấu đi, ngược lại càng căng mịn, khiến người ta vừa nhìn thấy đều có cảm nhận có thể vắt ra nước.
“Tô Tô có phản ứng khác lạ gì không?”
Cô ta liếc nhìn Trần Tiểu Cốt. Trần Tiểu Cốt lắc đầu. Nội gián gần đây được phái đến thị trấn nhộng rất khó đến gần Mộc Dương, Lý Tiểu Vũ và anh Bì. Cha Tô và mẹ Tô đã trở về thôn Bát Phương từ lâu lại càng được Mộc Dương bảo vệ nghiêm ngặt. Hơn mười anh lính đặc chủng cũng rất chính trực, nguyên tắc, muốn phái mấy cô gái đến bến họ cũng khó. Bọn họ rất ít khi đến gần phái nữ.
Trước mạt thế, Trần Tiểu Cốt và Trần Huyền Vũ đều không phải là người cầm quân chuyên nghiệp. Trần Huyền Vũ là biên tập, Trần Tiểu Cốt làm sales. Hai người họ đều chỉ là người dân bình thường. Ban đầu, khu an toàn của bọn họ có thể phát triển thành khu an toàn lớn nhất miền Tây cũng chỉ là do Trần Huyền Vũ biết biến ra các câu chuyện, Trần Tiểu Cốt làm sales sẽ vạch kế sách mà thôi.
Từ khi Mộc Dương liên tục truy đuổi tấn công bọn họ, sau khi Trần Huyền Vũ chết, khu an toàn lớn nhất miền Tây bây giờ đã không còn có thể gọi là lớn nhất được nữa. Trần Tiểu Cốt và Lý Oánh bị Mộc Dương ép đến mức chỉ có thể đưa người của mình di chuyển về hướng Tây. Đến nay, bọn họ đã đổi ba chỗ rồi.
Tiếp tục đi về hướng tây sẽ đi vào sa mạc. Sau khi vào sa mạc rất khó tìm được chỗ dừng chân. Trong sa mạc thiếu thốn đồ đạc, không đến bước đường cùng, Trần Tiểu Cốt và Lý Oánh căn bản không muốn đi vào sa mạc.
Cho nên bọn họ bố trí cho quản ở trong khu biệt thự nghỉ dưỡng. Nơi đó chính là khu an toàn miền Tây họ mới xây dựng.
Nhưng bởi vì Trần Huyền Vũ và Trần Tiểu Cốt không có chuyên môn về bố trí nội gián, bài binh, bố trận... Hai người đó và Lý đánh đều không giỏi về mảng này. Không có nội gián thông báo tin tức nội bộ và tình hình cụ thể của Tô Tô cho bọn họ, bọn họ không biết. Cho nên, sau khi cả thôn Bát Phương và thị trấn nhộng đều biết chuyện Tô Tô đã tụ hợp với Mộc Dương thì tin tức này mới truyền đến chỗ Trần Tiểu Cốt.
“Lý Oánh, khi đó anh tôi có sửa thành công ký ức của Tô Tổ hay không?”
Mấy ngày nay, cứ cách vài ngày, Trần Tiểu Cốt lại hỏi Lý Oánh chuyện này. Lần nào Lý Oánh cũng lắc đầu, ý bảo rằng bản thân cô ta cũng không biết. Khi Trần Tiểu Cốt lại hỏi, Lý Oánh chỉ cười, không ngại phiền trả lời một lần nữa.
“Khi đó, tôi thấy tình hình không ổn đã chạy trước. Anh cũng biết đấy, nếu như tôi không chạy, chắc hôm nay anh cũng không thấy tôi nữa rồi. Còn về chuyện rốt cuộc Tô Tô có bị sửa ký ức thành công hay không, tôi cũng không biết. Nếu như sửa thành công thì thời gian qua lâu như vậy, cô ta cũng sẽ dần dần hồi phụ trí nhớ. Nói chung, khả năng lợi dụng cơ hội này là không lớn”.
“Nếu như sửa thành công rồi thì phải tranh thủ thời gian, có thể lợi dụng cơ hội này nhanh chóng giải quyết mối phiền phức lớn là Tô Tô” Trần Tiểu Cốt ngồi bên giường Lý Oánh, nghiền đầu, rồi dùng hai ngón tay bóp hàm Lý Oánh, trêu ghẹo nói, “Còn quên nói với em một chuyện, lần này theo Tô Tô quay về còn có một người tên là Vương Quân, nghe nói lúc trước đã từng trong đội ngũ của Tô Tô ở Tương thành. Em có quen không?”
Cuộc đời Tô Tô bây giờ đã giống như một truyền kỳ bất hủ ở thôn Bát Phương và thị trấn nhộng, mọi người đều thích kể chuyện về sự tích cuộc đời Tô Tô. Trong câu chuyện, mỗi người đi theo Tô Tô phát triển đến nay đều là một anh hùng trong truyền thuyết.
Cho nên, Vương Quân quay về lại được nói cùng với anh Bì, Lý Tiểu Vũ và nhóm lính đặc chủng của Diệp Dục đương nhiên sẽ thu hút nhiều sự chú ý của mọi người rồi.
Đặc biệt là khi mọi người biết, Vương Quân chính là người theo đám người Diệp Dục chạy từ Đức thành đến Tương thành thì càng nhìn anh ta với con mắt khác xưa, chỉ hận không thể mọi tổ tông mười tám đời nhà anh ta ra để bàn tán.
Nhưng khi Trần Tiểu Cốt hỏi Lý Oánh, lại không phát hiện ra gương mặt nịnh nọt của Lý Oánh đột nhiên cũng cứng, hoảng hốt không nói lên lời.
Cô ta cười gượng, khẽ gật đầu, “Biết thì biết nhưng không thân. Sau khi tôi rời khỏi đội ngũ của Tô Tô, Vương Quân cũng đi. Thời gian chúng tôi chung đụng không nhiều, cũng không thân. Người đó không có bất kỳ giá trị lợi dụng nào, năng lực kém cũng không được Tô Tô trọng dụng, không biết lúc này lại chạy về làm gì?”
“Vậy ư...”
Nếu Lý Oánh đã nói vậy, Trần Tiểu Cốt cũng sẽ không coi Vương Quân ra gì. Bây giờ mọi người đều căm thù thị trấn nhộng. Trần Tiểu Cốt đương nhiên sẽ không nghi ngờ Lý Oánh giấu giếm gì đó. Sau khi nói xong hai chữ “vậy ư”, hắn ta xoay người nhìn Lý Oánh cười nói sang chuyện khác,
“Hai ngày trước, một dị năng giả hệ mộc mới thăng cấp, chính là kẻ tên là Lưu Thạch. Hắn nói hắn rất thích em”
Trần Tiểu Cốt trèo lên giường Lý Oánh, nhìn cô ta rồi nói tiếp, “Em xem, bay giờ tôi bị Mộc Dương đánh cho thảm hại, đang là lúc cần dị năng giả hệ mộc. Em tạm thời hy sinh một chút, đợi chúng ta phát triển lớn mạnh, muốn gì được đó”
Lý Oánh ở trên giường chỉ mỉm cười, mím môi, cụp mắt che đi sự cay đắng trong mắt.
hắn ta cũng tương đương với Lý Oánh nhưng hắn ta có mối quan hệ khá rộng trong giao cấp lãnh đạo của
Trần Huyền Vũ. Đoán chừng nếu như không phải là Lý đánh lên thay thế Trần Huyền Vũ, thì người đứng đầu đội quân di chuyển về hướng Tây này chính là hắn ta - Trần Tiểu Cốt.
Theo suy nghĩ của Trần Tiểu Cốt, hắn ta cũng nên làm người đứng đầu đội ngũ đó. Nhưng lúc trước ham muốn Lý Oánh, vốn chỉ có ý chơi đùa, để cho cô ta làm thủ lĩnh vài ngày cũng không sao. Mà Lý Oánh sau khi hợp nhất với Trần Huyền Vũ đã khống chế được rất nhiều người, cộng thêm sau khi Trần Huyền Vũ chết, cô ta xem như là “quả phụ” của Trần Huyền Vũ, đứng ra làm thủ lĩnh đội quân di chuyển về hướng Tây này cũng là điều đương nhiên.
Đương nhiên, nguyên nhân chính vẫn là gần đây bị Mộc Dương chèn ép đã thê thảm, trong đội quân di chuyển về hướng Tây không cáo ai chịu đứng nhận chức thủ lĩnh này, chính là vì sợ sẽ bị Mộc Dương cắt đầu lúc nào không hay.
Cho nên, nếu Lý Oánh đã muốn đứng ra nhận thì cứ cho cô ta làm thủ lĩnh thôi, dù sao cũng là một người rẻ tiền ai ngủ cùng cũng được, còn là một dị năng giả hệ thủy cấp ba. Bây giờ có dị năng giả hệ thủy cấp ba nào chịu bị coi như thứ hàng rẻ tiền, bồi ngủ chứ?
Ở bất kỳ thế lực nào, dị năng giả đều có vị trí rất cao, đặc biệt là dị năng giả hệ thủy cấp ba. Ai cũng được xem như là cách hồ chứa nước được cả tập thể bảo vệ. Bây giờ, Lý Oánh lại cam tâm tình nguyện sa đọa trở thành công cụ làm ấm giường cho đàn ông. Đàn ông đều có tâm lý ham cái mới lạ, càng là người phụ nữ khó có được thì bọn họ càng muốn nhúng chàm. Trần Tiểu Cốt liền để mặc cho Lý Oánh làm thủ lĩnh, bản thân vụng trộm ngủ với cô ta là được.
Lý Oánh nằm trên giường, mắt cụp xuống, ngón tay chậm rãi vuốt hoa văn trên chăn. Mỗi cô ta không đánh son nên hơi nhợt nhạt. Bởi cô ta là dị năng giả hệ thủy nên da dẻ không hề vì bị đàn ông giày vò mà xấu đi, ngược lại càng căng mịn, khiến người ta vừa nhìn thấy đều có cảm nhận có thể vắt ra nước.
“Tô Tô có phản ứng khác lạ gì không?”
Cô ta liếc nhìn Trần Tiểu Cốt. Trần Tiểu Cốt lắc đầu. Nội gián gần đây được phái đến thị trấn nhộng rất khó đến gần Mộc Dương, Lý Tiểu Vũ và anh Bì. Cha Tô và mẹ Tô đã trở về thôn Bát Phương từ lâu lại càng được Mộc Dương bảo vệ nghiêm ngặt. Hơn mười anh lính đặc chủng cũng rất chính trực, nguyên tắc, muốn phái mấy cô gái đến bến họ cũng khó. Bọn họ rất ít khi đến gần phái nữ.
Trước mạt thế, Trần Tiểu Cốt và Trần Huyền Vũ đều không phải là người cầm quân chuyên nghiệp. Trần Huyền Vũ là biên tập, Trần Tiểu Cốt làm sales. Hai người họ đều chỉ là người dân bình thường. Ban đầu, khu an toàn của bọn họ có thể phát triển thành khu an toàn lớn nhất miền Tây cũng chỉ là do Trần Huyền Vũ biết biến ra các câu chuyện, Trần Tiểu Cốt làm sales sẽ vạch kế sách mà thôi.
Từ khi Mộc Dương liên tục truy đuổi tấn công bọn họ, sau khi Trần Huyền Vũ chết, khu an toàn lớn nhất miền Tây bây giờ đã không còn có thể gọi là lớn nhất được nữa. Trần Tiểu Cốt và Lý Oánh bị Mộc Dương ép đến mức chỉ có thể đưa người của mình di chuyển về hướng Tây. Đến nay, bọn họ đã đổi ba chỗ rồi.
Tiếp tục đi về hướng tây sẽ đi vào sa mạc. Sau khi vào sa mạc rất khó tìm được chỗ dừng chân. Trong sa mạc thiếu thốn đồ đạc, không đến bước đường cùng, Trần Tiểu Cốt và Lý Oánh căn bản không muốn đi vào sa mạc.
Cho nên bọn họ bố trí cho quản ở trong khu biệt thự nghỉ dưỡng. Nơi đó chính là khu an toàn miền Tây họ mới xây dựng.
Nhưng bởi vì Trần Huyền Vũ và Trần Tiểu Cốt không có chuyên môn về bố trí nội gián, bài binh, bố trận... Hai người đó và Lý đánh đều không giỏi về mảng này. Không có nội gián thông báo tin tức nội bộ và tình hình cụ thể của Tô Tô cho bọn họ, bọn họ không biết. Cho nên, sau khi cả thôn Bát Phương và thị trấn nhộng đều biết chuyện Tô Tô đã tụ hợp với Mộc Dương thì tin tức này mới truyền đến chỗ Trần Tiểu Cốt.
“Lý Oánh, khi đó anh tôi có sửa thành công ký ức của Tô Tổ hay không?”
Mấy ngày nay, cứ cách vài ngày, Trần Tiểu Cốt lại hỏi Lý Oánh chuyện này. Lần nào Lý Oánh cũng lắc đầu, ý bảo rằng bản thân cô ta cũng không biết. Khi Trần Tiểu Cốt lại hỏi, Lý Oánh chỉ cười, không ngại phiền trả lời một lần nữa.
“Khi đó, tôi thấy tình hình không ổn đã chạy trước. Anh cũng biết đấy, nếu như tôi không chạy, chắc hôm nay anh cũng không thấy tôi nữa rồi. Còn về chuyện rốt cuộc Tô Tô có bị sửa ký ức thành công hay không, tôi cũng không biết. Nếu như sửa thành công thì thời gian qua lâu như vậy, cô ta cũng sẽ dần dần hồi phụ trí nhớ. Nói chung, khả năng lợi dụng cơ hội này là không lớn”.
“Nếu như sửa thành công rồi thì phải tranh thủ thời gian, có thể lợi dụng cơ hội này nhanh chóng giải quyết mối phiền phức lớn là Tô Tô” Trần Tiểu Cốt ngồi bên giường Lý Oánh, nghiền đầu, rồi dùng hai ngón tay bóp hàm Lý Oánh, trêu ghẹo nói, “Còn quên nói với em một chuyện, lần này theo Tô Tô quay về còn có một người tên là Vương Quân, nghe nói lúc trước đã từng trong đội ngũ của Tô Tô ở Tương thành. Em có quen không?”
Cuộc đời Tô Tô bây giờ đã giống như một truyền kỳ bất hủ ở thôn Bát Phương và thị trấn nhộng, mọi người đều thích kể chuyện về sự tích cuộc đời Tô Tô. Trong câu chuyện, mỗi người đi theo Tô Tô phát triển đến nay đều là một anh hùng trong truyền thuyết.
Cho nên, Vương Quân quay về lại được nói cùng với anh Bì, Lý Tiểu Vũ và nhóm lính đặc chủng của Diệp Dục đương nhiên sẽ thu hút nhiều sự chú ý của mọi người rồi.
Đặc biệt là khi mọi người biết, Vương Quân chính là người theo đám người Diệp Dục chạy từ Đức thành đến Tương thành thì càng nhìn anh ta với con mắt khác xưa, chỉ hận không thể mọi tổ tông mười tám đời nhà anh ta ra để bàn tán.
Nhưng khi Trần Tiểu Cốt hỏi Lý Oánh, lại không phát hiện ra gương mặt nịnh nọt của Lý Oánh đột nhiên cũng cứng, hoảng hốt không nói lên lời.
Cô ta cười gượng, khẽ gật đầu, “Biết thì biết nhưng không thân. Sau khi tôi rời khỏi đội ngũ của Tô Tô, Vương Quân cũng đi. Thời gian chúng tôi chung đụng không nhiều, cũng không thân. Người đó không có bất kỳ giá trị lợi dụng nào, năng lực kém cũng không được Tô Tô trọng dụng, không biết lúc này lại chạy về làm gì?”
“Vậy ư...”
Nếu Lý Oánh đã nói vậy, Trần Tiểu Cốt cũng sẽ không coi Vương Quân ra gì. Bây giờ mọi người đều căm thù thị trấn nhộng. Trần Tiểu Cốt đương nhiên sẽ không nghi ngờ Lý Oánh giấu giếm gì đó. Sau khi nói xong hai chữ “vậy ư”, hắn ta xoay người nhìn Lý Oánh cười nói sang chuyện khác,
“Hai ngày trước, một dị năng giả hệ mộc mới thăng cấp, chính là kẻ tên là Lưu Thạch. Hắn nói hắn rất thích em”
Trần Tiểu Cốt trèo lên giường Lý Oánh, nhìn cô ta rồi nói tiếp, “Em xem, bay giờ tôi bị Mộc Dương đánh cho thảm hại, đang là lúc cần dị năng giả hệ mộc. Em tạm thời hy sinh một chút, đợi chúng ta phát triển lớn mạnh, muốn gì được đó”
Lý Oánh ở trên giường chỉ mỉm cười, mím môi, cụp mắt che đi sự cay đắng trong mắt.
/706
|