Lúc cơm tối, Thiên Tử và Tiểu Ái nghịch bùn trong sân, Tô Tô tìm thấy một tấm thảm, để Thiên Sinh bò trên tấm thảm xốp. Tiểu Ái nặn bùn hình cái mũ cho Thiên Sinh, Xấu Xí chuyển một chiếc ghế nhỏ, ngồi bên cạnh chỗ bọn trẻ, xem chúng chơi.
Ngoài hàng rào, Duệ Duệ được nghỉ học, đứng ngoài sân cùng mấy cậu con trai, hò hét với Tiểu Ái bên trong:
“Tiểu Ái, mai em có đi học không?”
Tiểu Ái quay lại nhìn Duệ Duệ một cái, con bé chưa kịp trả lời, Thiên Tứ đang nghịch bùn với Tiểu Ái liền đứng lên ném một nắm bùn về phía Duệ Duệ.
“Ha ha ha ha ha...” Thiên Sinh cười khanh khách, mông Thiên Sinh hơi to, bò lồm cồm đến chỗ Thiên Tử, giơ bàn tay nhỏ xíu vỗ bùn, miệng chảy đầy nước dãi. Dường như thằng bé cảm thấy hành động ném bùn của Thiên Tứ rất rất rất vui.
Duệ Duệ dẫn mấy bé trai chạy biến, Thiên Tứ xụ mặt, tay nắm bùn đuổi theo đến tận hàng rào, rồi lại ném thêm một nắm bùn về phía Duệ Duệ, bây giờ mới tức giận quay người bỏ đi.
Giữa bọn trẻ, nói chúng hiểu chuyện, thực ra chúng chẳng hiểu gì. Nói chúng không hiểu chuyện, thực ra cái gì chúng cũng biết. Thiên Tứ tuy nhỏ, nhưng cậu cũng biết, Mỹ Tú bắt nạt Tiểu Ái và Duệ Duệ dẫn cậu tới. Duệ Duệ thích chơi với Tiểu Ái nhưng cũng muốn chơi cùng Mỹ Tú.
Nhưng không được, hoặc là chơi với Mỹ Tú hoặc là chơi với Tiểu Ái, trong lòng Thiên Tử, Duệ Duệ chỉ có một trong hai lựa chọn đó. Đứng sai phe thì Duệ Duệ là kẻ địch!
Tiểu Ái chẳng thèm quan tâm, cười ha ha nhìn Duệ Duệ chạy như bay, rồi quay lại nắm bùn cho Thiên Sinh.
Duệ Duệ chạy đi thật xa mới vỗ ngực nói với mấy thuộc hạ phía sau, tức giận, “Cái thằng Thiên Tứ này thật đáng ghét. Sao lại hư như vậy chứ?”
“Đúng thế, Duệ Duệ, thù này chúng ta nhất định phải báo. Quay về chúng ta đánh nó một trận”
Theo sau sơn đại vương Duệ Duệ là mấy kẻ a dua nịnh hót, vì Thiên Tứ cản chúng chơi với Tiểu Ái nên chúng đều liệt Thiên Tứ vào danh sách kẻ thù. Đúng lúc mấy đứa bé trai này quyết định xem nên báo thù Thiên Tứ thế nào, Từ Lỗi đeo cặp sách, được cô giáo dắt đến nhà Tiểu Ái.
Duệ Duệ thấy thế, gọi cô giáo, rồi lại hỏi Từ Lỗi, “Từ Lỗi, em làm gì thế? Đi tìm Tiểu Ái chơi à?”
Cô giáo rũ mắt, ngại ngùng trả lời thay cho Từ Lỗi, “Đúng thế, Duệ Duệ dẫn mấy đứa trẻ khác đi chơi đi. Đừng quậy nhé!
“Vâng” Duệ Duệ thất vọng, nhìn cô giáo dẫn Từ Lỗi vào nhà trưởng thôn, trong lòng không rõ lý do vì sao.
Mấy đứa trẻ nịnh hót bên cạnh cậu, bèn hỏi: “Vì sao cô giáo không dẫn chúng ta đi chơi với Tiểu Ái?”
“Cô giáo lúc nào cũng tỏ ra thích Từ Lỗi hơn”
“Tớ nghe người lớn nói vì Từ Lỗi là đảng Thái Tử” “Mẹ tớ nói Duệ Duệ cũng là đảng Thái Tử, nhưng mẹ Duệ Duệ không quyền không thế, không có cơ hội chiến thắng nên nhà cậu sau này sẽ không có tương lai xán lạn đầu”
Đám trẻ chẳng hiểu gì, nhưng cái gì chúng cũng biết. Ở một nơi có vẻ ngoài yên bình như thôn Bát Phương, người lớn có sự so sánh của người lớn. Họ sớm đã phần những đứa trẻ này thành đảng Thái Tử và đảng bình dân.
Những đứa thuộc đảng Thái Tử đại khái là những đời sau của những người qua lại với Tô Tô lúc cô còn ở Tương thành, đó là đảng Thái Tử. Ví dụ như Từ Lỗi nhà anh Bì, Duệ Duệ nhà Tẩm Nguyệt, Thiên Tử và Tiểu Ái cùng với con của Quân Tửu, bác sĩ Hồng, mười tám đặc công. Lấy Tiểu Ái làm trung tâm, tất cả những đứa trẻ đó đều được liệt kê thành đảng Thái Tử.
Đương nhiên còn chưa tính đến lúc ở Xuân thành, con của các quân quan cùng về thị trấn nhộng với Tô Tô như Xuân Lai, Xuân Thập Tam vv. Nựu Nưu và Xuân Minh nhà Xuân Lai cũng được tính vào, những đứa trẻ ở Xuân thành này giờ đang sống ở thị trấn nhộng, trở thành lực lượng trung kiến bảo vệ thị trấn nhộng. Con của họ đương nhiên cũng được liệt vào hàng đảng Thái Tử trong câu chuyện của những người nhàn rỗi.
Còn đảng bình dân chính là những đứa trẻ hoặc con của những sản phụ vào thôn Bát Phương sau này. Còn có một vài gia đình, con cái họ phải đi nhà trẻ, cũng được gửi tới thôn Bát Phương. Những đứa trẻ không có bất kì quan hệ nào với Tô Tô đều là đảng bình dân.
Phức tạp sao? Đúng là rất phức tạp, những loại so sánh và quy loại này ở đâu chẳng có, chỉ cần chỗ nào có người thì chỗ đó có so sánh và phân loại. Trong lòng giáo viên, Từ Lỗi nên chơi cùng với Tiểu Ái và Thiên Tử, nên vừa tan học, cô giáo đã đưa Từ Lỗi con của anh Bì đến thẳng sân nhà Tô Tô.
Còn Duệ Duệ, mẹ Tâm Nguyệt của cậu vừa không quyền thế vừa không tham vọng, dù Duệ Duệ là một dị năng giả nhỏ tuổi, cũng xưng vương xưng bá trong đám trẻ nhưng có thể so với Mộc Dương sao? Sau này lớn lên rồi, năng lực còn phát triển nữa, Tâm Nguyệt có thể giúp cậu được bao nhiêu? Tâm Nguyệt không có năng lực như anh Bì và Lý Tiểu Vũ, thậm chí còn không bằng cả y tá nhỏ như Lương Tiểu Kỳ và Quân Tửu.
Trong thôn Bát Phương, Tâm Nguyệt tạm sống như người thường, cô lại không có tham vọng gì, cũng không được Tô Tô yêu thích nên mọi người có thể thấy. Sau này Duệ Duệ cùng lắm cũng chỉ có thể trở thành thủ lĩnh của đảng bình dân mà thôi.
Cô giáo dắt Từ Lỗi vào sân, nhiệt tình, dịu dàng chơi cùng Tiểu Ái, Thiên Tử, Từ Lỗi, rồi hòa nhã hỏi Tiểu Ái:
“Tiểu Ái, con có muốn đi học không?”
Dạo này ai cũng hỏi con bé cấu này, Tiểu Ái sắp hai tuổi, không hiểu lắm ngẩng đầu, định gọi mẹ trả lời giúp. Một chiếc xe từ cửa thôn lao thẳng đến cửa sân nhà Tô Tô mới dừng lại.
Tiểu Ái vội vàng đứng lên, nhìn Lý Tiểu Vũ bước từ trên xe xuống, mới vẫy đôi tay nhỏ bé đen sì của mình chạy vào phòng, vừa chạy vừa gọi.
“Mẹ, mẹ ơi, có một con cô đến này.”
“Có một cô, không phải một con cô?
Tô Tô đi từ phòng bếp phía sau ra, hai tay dính đầy bột trắng, liếc nhìn giáo viên trong sân. Cô giáo vội vàng đứng dậy, cúi người về phía Tô Tô, thái độ vô cùng khiêm nhường.
Đằng sau, Lý Tiểu Vũ đi về phía trước. Cô giáo quay đầu lại nhìn, Lý Tiểu Vũ cười xã giao với cô giáo, rồi lại nhìn Xấu Xí đang ngồi bên cạnh bạn trẻ. Trong ánh mắt ngưỡng mộ của cô giáo, Lý Tiểu Vũ đi thẳng vào phòng khách, oán trách Tô Tô:
“Cô nói xem Vương Quân kia rốt cục là sao chứ? Bây giờ anh ta bắt đầu khởi nghĩa rồi kìa”
“Sao thế?” Tô Tô vỗ bột mì trên tay, khó hiểu hỏi lại Lý Tiểu Vũ. Lý Tiểu Vũ bên cạnh bắt đầu thao thao kể lại.
Cô giáo trong sân thấy thế, cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ. Cả thôn Bát Phương này người có tư cách vào sân nhà Tô Tô rồi có thể cùng Tô Tô nói chuyện bình thản như thế, đúng là vô cùng ít. Dù sao cô ta cũng không có tư cách đó, còn Lý Tiểu Vũ đương nhiên có rồi, vì Lý Tiểu Vũ là nguyên lão dưới trướng của Tô Tô mà.
Ngoài hàng rào, Duệ Duệ được nghỉ học, đứng ngoài sân cùng mấy cậu con trai, hò hét với Tiểu Ái bên trong:
“Tiểu Ái, mai em có đi học không?”
Tiểu Ái quay lại nhìn Duệ Duệ một cái, con bé chưa kịp trả lời, Thiên Tứ đang nghịch bùn với Tiểu Ái liền đứng lên ném một nắm bùn về phía Duệ Duệ.
“Ha ha ha ha ha...” Thiên Sinh cười khanh khách, mông Thiên Sinh hơi to, bò lồm cồm đến chỗ Thiên Tử, giơ bàn tay nhỏ xíu vỗ bùn, miệng chảy đầy nước dãi. Dường như thằng bé cảm thấy hành động ném bùn của Thiên Tứ rất rất rất vui.
Duệ Duệ dẫn mấy bé trai chạy biến, Thiên Tứ xụ mặt, tay nắm bùn đuổi theo đến tận hàng rào, rồi lại ném thêm một nắm bùn về phía Duệ Duệ, bây giờ mới tức giận quay người bỏ đi.
Giữa bọn trẻ, nói chúng hiểu chuyện, thực ra chúng chẳng hiểu gì. Nói chúng không hiểu chuyện, thực ra cái gì chúng cũng biết. Thiên Tứ tuy nhỏ, nhưng cậu cũng biết, Mỹ Tú bắt nạt Tiểu Ái và Duệ Duệ dẫn cậu tới. Duệ Duệ thích chơi với Tiểu Ái nhưng cũng muốn chơi cùng Mỹ Tú.
Nhưng không được, hoặc là chơi với Mỹ Tú hoặc là chơi với Tiểu Ái, trong lòng Thiên Tử, Duệ Duệ chỉ có một trong hai lựa chọn đó. Đứng sai phe thì Duệ Duệ là kẻ địch!
Tiểu Ái chẳng thèm quan tâm, cười ha ha nhìn Duệ Duệ chạy như bay, rồi quay lại nắm bùn cho Thiên Sinh.
Duệ Duệ chạy đi thật xa mới vỗ ngực nói với mấy thuộc hạ phía sau, tức giận, “Cái thằng Thiên Tứ này thật đáng ghét. Sao lại hư như vậy chứ?”
“Đúng thế, Duệ Duệ, thù này chúng ta nhất định phải báo. Quay về chúng ta đánh nó một trận”
Theo sau sơn đại vương Duệ Duệ là mấy kẻ a dua nịnh hót, vì Thiên Tứ cản chúng chơi với Tiểu Ái nên chúng đều liệt Thiên Tứ vào danh sách kẻ thù. Đúng lúc mấy đứa bé trai này quyết định xem nên báo thù Thiên Tứ thế nào, Từ Lỗi đeo cặp sách, được cô giáo dắt đến nhà Tiểu Ái.
Duệ Duệ thấy thế, gọi cô giáo, rồi lại hỏi Từ Lỗi, “Từ Lỗi, em làm gì thế? Đi tìm Tiểu Ái chơi à?”
Cô giáo rũ mắt, ngại ngùng trả lời thay cho Từ Lỗi, “Đúng thế, Duệ Duệ dẫn mấy đứa trẻ khác đi chơi đi. Đừng quậy nhé!
“Vâng” Duệ Duệ thất vọng, nhìn cô giáo dẫn Từ Lỗi vào nhà trưởng thôn, trong lòng không rõ lý do vì sao.
Mấy đứa trẻ nịnh hót bên cạnh cậu, bèn hỏi: “Vì sao cô giáo không dẫn chúng ta đi chơi với Tiểu Ái?”
“Cô giáo lúc nào cũng tỏ ra thích Từ Lỗi hơn”
“Tớ nghe người lớn nói vì Từ Lỗi là đảng Thái Tử” “Mẹ tớ nói Duệ Duệ cũng là đảng Thái Tử, nhưng mẹ Duệ Duệ không quyền không thế, không có cơ hội chiến thắng nên nhà cậu sau này sẽ không có tương lai xán lạn đầu”
Đám trẻ chẳng hiểu gì, nhưng cái gì chúng cũng biết. Ở một nơi có vẻ ngoài yên bình như thôn Bát Phương, người lớn có sự so sánh của người lớn. Họ sớm đã phần những đứa trẻ này thành đảng Thái Tử và đảng bình dân.
Những đứa thuộc đảng Thái Tử đại khái là những đời sau của những người qua lại với Tô Tô lúc cô còn ở Tương thành, đó là đảng Thái Tử. Ví dụ như Từ Lỗi nhà anh Bì, Duệ Duệ nhà Tẩm Nguyệt, Thiên Tử và Tiểu Ái cùng với con của Quân Tửu, bác sĩ Hồng, mười tám đặc công. Lấy Tiểu Ái làm trung tâm, tất cả những đứa trẻ đó đều được liệt kê thành đảng Thái Tử.
Đương nhiên còn chưa tính đến lúc ở Xuân thành, con của các quân quan cùng về thị trấn nhộng với Tô Tô như Xuân Lai, Xuân Thập Tam vv. Nựu Nưu và Xuân Minh nhà Xuân Lai cũng được tính vào, những đứa trẻ ở Xuân thành này giờ đang sống ở thị trấn nhộng, trở thành lực lượng trung kiến bảo vệ thị trấn nhộng. Con của họ đương nhiên cũng được liệt vào hàng đảng Thái Tử trong câu chuyện của những người nhàn rỗi.
Còn đảng bình dân chính là những đứa trẻ hoặc con của những sản phụ vào thôn Bát Phương sau này. Còn có một vài gia đình, con cái họ phải đi nhà trẻ, cũng được gửi tới thôn Bát Phương. Những đứa trẻ không có bất kì quan hệ nào với Tô Tô đều là đảng bình dân.
Phức tạp sao? Đúng là rất phức tạp, những loại so sánh và quy loại này ở đâu chẳng có, chỉ cần chỗ nào có người thì chỗ đó có so sánh và phân loại. Trong lòng giáo viên, Từ Lỗi nên chơi cùng với Tiểu Ái và Thiên Tử, nên vừa tan học, cô giáo đã đưa Từ Lỗi con của anh Bì đến thẳng sân nhà Tô Tô.
Còn Duệ Duệ, mẹ Tâm Nguyệt của cậu vừa không quyền thế vừa không tham vọng, dù Duệ Duệ là một dị năng giả nhỏ tuổi, cũng xưng vương xưng bá trong đám trẻ nhưng có thể so với Mộc Dương sao? Sau này lớn lên rồi, năng lực còn phát triển nữa, Tâm Nguyệt có thể giúp cậu được bao nhiêu? Tâm Nguyệt không có năng lực như anh Bì và Lý Tiểu Vũ, thậm chí còn không bằng cả y tá nhỏ như Lương Tiểu Kỳ và Quân Tửu.
Trong thôn Bát Phương, Tâm Nguyệt tạm sống như người thường, cô lại không có tham vọng gì, cũng không được Tô Tô yêu thích nên mọi người có thể thấy. Sau này Duệ Duệ cùng lắm cũng chỉ có thể trở thành thủ lĩnh của đảng bình dân mà thôi.
Cô giáo dắt Từ Lỗi vào sân, nhiệt tình, dịu dàng chơi cùng Tiểu Ái, Thiên Tử, Từ Lỗi, rồi hòa nhã hỏi Tiểu Ái:
“Tiểu Ái, con có muốn đi học không?”
Dạo này ai cũng hỏi con bé cấu này, Tiểu Ái sắp hai tuổi, không hiểu lắm ngẩng đầu, định gọi mẹ trả lời giúp. Một chiếc xe từ cửa thôn lao thẳng đến cửa sân nhà Tô Tô mới dừng lại.
Tiểu Ái vội vàng đứng lên, nhìn Lý Tiểu Vũ bước từ trên xe xuống, mới vẫy đôi tay nhỏ bé đen sì của mình chạy vào phòng, vừa chạy vừa gọi.
“Mẹ, mẹ ơi, có một con cô đến này.”
“Có một cô, không phải một con cô?
Tô Tô đi từ phòng bếp phía sau ra, hai tay dính đầy bột trắng, liếc nhìn giáo viên trong sân. Cô giáo vội vàng đứng dậy, cúi người về phía Tô Tô, thái độ vô cùng khiêm nhường.
Đằng sau, Lý Tiểu Vũ đi về phía trước. Cô giáo quay đầu lại nhìn, Lý Tiểu Vũ cười xã giao với cô giáo, rồi lại nhìn Xấu Xí đang ngồi bên cạnh bạn trẻ. Trong ánh mắt ngưỡng mộ của cô giáo, Lý Tiểu Vũ đi thẳng vào phòng khách, oán trách Tô Tô:
“Cô nói xem Vương Quân kia rốt cục là sao chứ? Bây giờ anh ta bắt đầu khởi nghĩa rồi kìa”
“Sao thế?” Tô Tô vỗ bột mì trên tay, khó hiểu hỏi lại Lý Tiểu Vũ. Lý Tiểu Vũ bên cạnh bắt đầu thao thao kể lại.
Cô giáo trong sân thấy thế, cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ. Cả thôn Bát Phương này người có tư cách vào sân nhà Tô Tô rồi có thể cùng Tô Tô nói chuyện bình thản như thế, đúng là vô cùng ít. Dù sao cô ta cũng không có tư cách đó, còn Lý Tiểu Vũ đương nhiên có rồi, vì Lý Tiểu Vũ là nguyên lão dưới trướng của Tô Tô mà.
/706
|