Lúc còn ở trong sa mạc, cứ nhìn thấy một đống lớn bọ cạp biến dị là mấy đặc công của Diệp Dục đều reo lên phấn kích, phát tài rồi phát tài rồi. Sau đó tranh nhau giết bọ cạp biến dị, Tiểu Ái đi theo mười tám đặc công, nghe nhiều nhìn nhiều cũng bị nhiễm thói quen của họ.
“Ha ha ha, để tôi giới thiệu cho cô” Nhân viên quản lý đô cười, cầm một tập tài liệu thống kê dày cộp, mở ra cho Tô Tô xem, tận tình nói, “Đây là là kho tích đồ nhỏ nhất ở thị trấn nhộng của chúng ta, chuyên dùng để làm phần thưởng nhiệm vụ cho những người nhận nhiệm vụ ở trung tâm. Đồng thời những đồ thu được cũng đem cất ở đây. Cũng có thể nói, phần lớn đề ở đây đều không phải tài sản của thị trấn nhộng, rất nhiều đồ đều là của các nhóm tự phát đem tới.”
Không phải mỗi người đều có bản lĩnh đó, tạo ra một thôn Bát Phương, còn phát triển cả một thị trấn nhộng. Trên thế giới này có rất nhiều người đang kiếm sống bằng những món đồ trước mạt thế, bao gồm cả thị trấn nhộng. Có những nhóm đến trung tâm nhận nhiệm vụ, chạy ra ngoài thị trấn nhộng tìm đồ, cầm đồ tìm được về trung tâm đổi tinh hạch.
Đương nhiên cũng có những người tuyên bố những nhiệm vụ cá nhân kì cục, muốn tìm đồ gì đó, họ sẽ dùng tinh hạch của mình đổi lại. Trung tâm nhiệm vụ sẽ lấy tiền hoa hồng từ trong đó, đại khái có tác dụng như trung tâm môi giới.
Ví dụ bây giờ cũng có những dị năng giả muốn tìm vài đồ trang trí cho các nhộng của mình nên chạy đến trung tầm nhiệm vụ, muốn tìm mấy món đồ trang trí như tranh của các danh sư, các loại bình hoa, rèm cửa xinh xắn.
Những người đến giao nhiệm vụ và nhận nhiệm vụ rất nhiều, những bức tranh, bình hoa còn thừa không vừa mắt người giao nhiệm vụ sẽ được chuyển tới nơi quản lý đồ. Do trung tâm nhiệm vụ mua lại, trả lại một chút tinh hạch là có thể mua được những món đồ này, sau đó tìm cơ hội nâng giá bán lại cho người cần.
Những người quan tâm tới những đồ này, chứng tỏ rằng họ đã giải quyết xong vấn đề ăn mặc cơ bản ở thị trấn nhộng, nên mới có thời gian nhàn rỗi quan tâm đến chất lượng cuộc sống của mình.
“Đồ ở đây quá nhiều, người dùng đồ đổi tinh hạch nhiều quá, người cần đồ dùng, đồ trang trí nghệ thuật cũng nhiều, nên chúng tôi định mở một quầy tạp hóa ở thị trấn nhộng, đem mấy từ đồ lỉnh kỉnh này thanh lý”
Anh Bì theo sau nhân viên quản lý đồ, giải thích cho Tô Tô. Trong chiếc kho rộng lớn này, đồ chất thành núi, chạm đến trần nhà, cứ tích tiếp e rằng phải xây kho mới. Vì thế anh Bì muốn mở rộng, để những người có tinh hạch có thể tiêu tinh hạch mua đồ
Coi như là nâng cao nhu cầu.
Tô Tô đi theo anh Bì và nhân viên quản lý, đứng trong căn kho rộng lớn này sớm đã hoa mắt chóng mặt. Lúc là tranh của họa sĩ nổi tiếng nào đó, lúc lại là khu đồ dùng hàng ngày, lúc lại là cái gì mà khu vũ khí lạnh dao kiếm, các khu đồ linh tinh, khiến Tổ Tổ không biết nên lấy gì đi tặng Lý Tiểu Vũ.
Vốn chuyện tặng quà cưới cho bạn, Tô Tô cũng không rành. Cô nhìn anh Bì và nhân viên quản lý đang dẫn cổ đi lòng vòng, cô dừng lại, nói với Tiểu Ái, “Con chọn đi, con chọn một món làm quà cưới cho cô Tiểu Vũ đi. Mẹ chẳng biết nên chọn cái nào?
Tiểu Ái nghe lời, gật đầu, chạy đến trước đồng hồ, tiện tay nhặt một khẩu súng đồ chơi... vui vẻ ngồi chơi.
Tô Tô: “...”
“À! Quên mất nói chuyện này với cô.” Anh Bì ở đằng trước cầm chiếc chăn hỷ thiệu hình bách tử đồ, chạy đến nói với Tô Tô, “Hai hôm trước, bác sĩ Trạc kéo tôi đến họp, nói là bác sĩ Hồng đã nghiên cứu ta phiên bản tiến hóa của vaccine mạt thế. Hôm nay chắc đến tìm cô, muốn hỏi cô có thể đưa vào thôn Bát Phương và thị trấn nhộng được không. Tỷ lệ thất bại của vaccine là 1%”
“Hả? 1%?” Tô Tô cau mày, không dám tin hỏi lại, “Nhanh như thế đã làm được tỷ lệ thất bại còn có 1% rồi à?”
“Phiên bản tiến hóa của anh ấy, là cái gì mà... linh cảm có được trong vaccine mạt thế, trẻ em dưới mười hai tuổi, mỗi năm phải tiêm một mũi. Sau khi tiêm xong, 99% trẻ sẽ tăng cường kháng thể chống lại virus mạt thế. Nhưng cũng có 1% trẻ biến thành zombie. Ngoài ra, vaccine bản tiến hóa này sẽ không biến trẻ con tiến hóa thành dị năng giả.”
Anh Bì cố hết sức giải thích cho Tô Tô, anh là người ngoại đạo với những thứ thuộc về y học thế này. Hệ thống y học bến bác sĩ Trạc lôi anh đi họp vì mong rằng sau khi Tô Tô đồng ý bắt đầu đưa ra thị trường, trung tâm nhiệm vụ sẽ phải phối hợp cùng tuyên truyền,
Nên anh Bì có thể nói những thứ kháng thể gì đó, thực ra bác sĩ Hồng cũng đích thân đến giải thích cho Tô Tô.
Nhưng Tô Tô đã hiểu, cô gật đầu nói với anh Bì, “Được, đưa ra đi. Đã đạt tới 99% rồi thì cho ra thị trường thôi. So với việc một trăm đứa trẻ chưa biết có bị nhiễm virus mạt thế không, thì thà trong một trăm trẻ đó có chín mươi chín trẻ được tăng cường kháng thể còn hơn”
Một đứa trẻ còn lại, tuy khá xui xẻo nhưng vấn đề tỷ lệ này cũng liên quan tới vấn đề thể chất của trẻ. Nói thẳng ra thì nếu trong một trăm trẻ này có một trẻ bị biến thành zombie, vậy đứa trẻ đó bản thân thể chất nó chắc chắn có vấn đề, dù có tiêm vaccine mạt thế hay không thì sau này sinh tồn trong mạt thế cũng sẽ có ngày biến thành zombie.
Nếu không cũng bệnh, bị thương, không bị zombie cắn nhưng bỗng một ngày biến thành zombie. Những chuyện thế này chẳng khó tìm ở thôn Bát Phương và thị trấn nhộng.
Đương nhiên, những đứa trẻ có thể sống tới giờ mà chưa biến thành zombie, trong cơ thể ít nhiều cũng có kháng thể với virus mạt thế. Nhưng kháng thế này không phải tuyệt đối, kháng thể cũng có lúc khỏe lúc yếu. Có những đứa trẻ bị zombie cắn một cái, kháng thể trong cơ thể nó khỏe sẽ biến thành dị năng giả, kháng thể yếu sẽ biến thành zombie. Nhưng sau khi tiêm vaccine mạt thế phiên bản tiến hóa xong, chí ít bọn trẻ sẽ không bị biến thành zombie chỉ sau một nhát cắn.
Nếu phụ huynh cảm thấy con cái mình thể chất yếu, không thể tiếp nhận được vaccine mạt thế, thì phụ thuộc vào ý kiến của phụ huynh.
Một khi vaccine mạt thế được khởi động, đương nhiên sẽ kéo theo một loạt những vấn đề phức tạp, như ở căn cứ Kinh thành có nhà họ Phương luôn chăm chăm rình vaccine mạt thế. Trong phòng nghiên cứu ở thị trấn nhộng cũng có rất nhiều nhân tài y học mà Phương Hữu Mạo đã đào tạo ra, một khi vaccine mạt thế bản tiến hóa của thị trấn nhộng được nghiên cứu thành công, nhà họ Phương bên đó chắc chắn sẽ nhận được tin tức...
“Ha ha ha, để tôi giới thiệu cho cô” Nhân viên quản lý đô cười, cầm một tập tài liệu thống kê dày cộp, mở ra cho Tô Tô xem, tận tình nói, “Đây là là kho tích đồ nhỏ nhất ở thị trấn nhộng của chúng ta, chuyên dùng để làm phần thưởng nhiệm vụ cho những người nhận nhiệm vụ ở trung tâm. Đồng thời những đồ thu được cũng đem cất ở đây. Cũng có thể nói, phần lớn đề ở đây đều không phải tài sản của thị trấn nhộng, rất nhiều đồ đều là của các nhóm tự phát đem tới.”
Không phải mỗi người đều có bản lĩnh đó, tạo ra một thôn Bát Phương, còn phát triển cả một thị trấn nhộng. Trên thế giới này có rất nhiều người đang kiếm sống bằng những món đồ trước mạt thế, bao gồm cả thị trấn nhộng. Có những nhóm đến trung tâm nhận nhiệm vụ, chạy ra ngoài thị trấn nhộng tìm đồ, cầm đồ tìm được về trung tâm đổi tinh hạch.
Đương nhiên cũng có những người tuyên bố những nhiệm vụ cá nhân kì cục, muốn tìm đồ gì đó, họ sẽ dùng tinh hạch của mình đổi lại. Trung tâm nhiệm vụ sẽ lấy tiền hoa hồng từ trong đó, đại khái có tác dụng như trung tâm môi giới.
Ví dụ bây giờ cũng có những dị năng giả muốn tìm vài đồ trang trí cho các nhộng của mình nên chạy đến trung tầm nhiệm vụ, muốn tìm mấy món đồ trang trí như tranh của các danh sư, các loại bình hoa, rèm cửa xinh xắn.
Những người đến giao nhiệm vụ và nhận nhiệm vụ rất nhiều, những bức tranh, bình hoa còn thừa không vừa mắt người giao nhiệm vụ sẽ được chuyển tới nơi quản lý đồ. Do trung tâm nhiệm vụ mua lại, trả lại một chút tinh hạch là có thể mua được những món đồ này, sau đó tìm cơ hội nâng giá bán lại cho người cần.
Những người quan tâm tới những đồ này, chứng tỏ rằng họ đã giải quyết xong vấn đề ăn mặc cơ bản ở thị trấn nhộng, nên mới có thời gian nhàn rỗi quan tâm đến chất lượng cuộc sống của mình.
“Đồ ở đây quá nhiều, người dùng đồ đổi tinh hạch nhiều quá, người cần đồ dùng, đồ trang trí nghệ thuật cũng nhiều, nên chúng tôi định mở một quầy tạp hóa ở thị trấn nhộng, đem mấy từ đồ lỉnh kỉnh này thanh lý”
Anh Bì theo sau nhân viên quản lý đồ, giải thích cho Tô Tô. Trong chiếc kho rộng lớn này, đồ chất thành núi, chạm đến trần nhà, cứ tích tiếp e rằng phải xây kho mới. Vì thế anh Bì muốn mở rộng, để những người có tinh hạch có thể tiêu tinh hạch mua đồ
Coi như là nâng cao nhu cầu.
Tô Tô đi theo anh Bì và nhân viên quản lý, đứng trong căn kho rộng lớn này sớm đã hoa mắt chóng mặt. Lúc là tranh của họa sĩ nổi tiếng nào đó, lúc lại là khu đồ dùng hàng ngày, lúc lại là cái gì mà khu vũ khí lạnh dao kiếm, các khu đồ linh tinh, khiến Tổ Tổ không biết nên lấy gì đi tặng Lý Tiểu Vũ.
Vốn chuyện tặng quà cưới cho bạn, Tô Tô cũng không rành. Cô nhìn anh Bì và nhân viên quản lý đang dẫn cổ đi lòng vòng, cô dừng lại, nói với Tiểu Ái, “Con chọn đi, con chọn một món làm quà cưới cho cô Tiểu Vũ đi. Mẹ chẳng biết nên chọn cái nào?
Tiểu Ái nghe lời, gật đầu, chạy đến trước đồng hồ, tiện tay nhặt một khẩu súng đồ chơi... vui vẻ ngồi chơi.
Tô Tô: “...”
“À! Quên mất nói chuyện này với cô.” Anh Bì ở đằng trước cầm chiếc chăn hỷ thiệu hình bách tử đồ, chạy đến nói với Tô Tô, “Hai hôm trước, bác sĩ Trạc kéo tôi đến họp, nói là bác sĩ Hồng đã nghiên cứu ta phiên bản tiến hóa của vaccine mạt thế. Hôm nay chắc đến tìm cô, muốn hỏi cô có thể đưa vào thôn Bát Phương và thị trấn nhộng được không. Tỷ lệ thất bại của vaccine là 1%”
“Hả? 1%?” Tô Tô cau mày, không dám tin hỏi lại, “Nhanh như thế đã làm được tỷ lệ thất bại còn có 1% rồi à?”
“Phiên bản tiến hóa của anh ấy, là cái gì mà... linh cảm có được trong vaccine mạt thế, trẻ em dưới mười hai tuổi, mỗi năm phải tiêm một mũi. Sau khi tiêm xong, 99% trẻ sẽ tăng cường kháng thể chống lại virus mạt thế. Nhưng cũng có 1% trẻ biến thành zombie. Ngoài ra, vaccine bản tiến hóa này sẽ không biến trẻ con tiến hóa thành dị năng giả.”
Anh Bì cố hết sức giải thích cho Tô Tô, anh là người ngoại đạo với những thứ thuộc về y học thế này. Hệ thống y học bến bác sĩ Trạc lôi anh đi họp vì mong rằng sau khi Tô Tô đồng ý bắt đầu đưa ra thị trường, trung tâm nhiệm vụ sẽ phải phối hợp cùng tuyên truyền,
Nên anh Bì có thể nói những thứ kháng thể gì đó, thực ra bác sĩ Hồng cũng đích thân đến giải thích cho Tô Tô.
Nhưng Tô Tô đã hiểu, cô gật đầu nói với anh Bì, “Được, đưa ra đi. Đã đạt tới 99% rồi thì cho ra thị trường thôi. So với việc một trăm đứa trẻ chưa biết có bị nhiễm virus mạt thế không, thì thà trong một trăm trẻ đó có chín mươi chín trẻ được tăng cường kháng thể còn hơn”
Một đứa trẻ còn lại, tuy khá xui xẻo nhưng vấn đề tỷ lệ này cũng liên quan tới vấn đề thể chất của trẻ. Nói thẳng ra thì nếu trong một trăm trẻ này có một trẻ bị biến thành zombie, vậy đứa trẻ đó bản thân thể chất nó chắc chắn có vấn đề, dù có tiêm vaccine mạt thế hay không thì sau này sinh tồn trong mạt thế cũng sẽ có ngày biến thành zombie.
Nếu không cũng bệnh, bị thương, không bị zombie cắn nhưng bỗng một ngày biến thành zombie. Những chuyện thế này chẳng khó tìm ở thôn Bát Phương và thị trấn nhộng.
Đương nhiên, những đứa trẻ có thể sống tới giờ mà chưa biến thành zombie, trong cơ thể ít nhiều cũng có kháng thể với virus mạt thế. Nhưng kháng thế này không phải tuyệt đối, kháng thể cũng có lúc khỏe lúc yếu. Có những đứa trẻ bị zombie cắn một cái, kháng thể trong cơ thể nó khỏe sẽ biến thành dị năng giả, kháng thể yếu sẽ biến thành zombie. Nhưng sau khi tiêm vaccine mạt thế phiên bản tiến hóa xong, chí ít bọn trẻ sẽ không bị biến thành zombie chỉ sau một nhát cắn.
Nếu phụ huynh cảm thấy con cái mình thể chất yếu, không thể tiếp nhận được vaccine mạt thế, thì phụ thuộc vào ý kiến của phụ huynh.
Một khi vaccine mạt thế được khởi động, đương nhiên sẽ kéo theo một loạt những vấn đề phức tạp, như ở căn cứ Kinh thành có nhà họ Phương luôn chăm chăm rình vaccine mạt thế. Trong phòng nghiên cứu ở thị trấn nhộng cũng có rất nhiều nhân tài y học mà Phương Hữu Mạo đã đào tạo ra, một khi vaccine mạt thế bản tiến hóa của thị trấn nhộng được nghiên cứu thành công, nhà họ Phương bên đó chắc chắn sẽ nhận được tin tức...
/706
|