Bạch Hằng liền mỉm cười, gật đầu với Tô Tô nói: “Cậu Phương rất thích Nguyệt Nhi, nghe nói đã mời sẵn thầy dạy võ cho con bé, nuôi ở trong biệt thự, muốn nuôi dạy Nguyệt Nhi giống như Tiểu Ái” “Ha ha ha ha...” Tô Tô không nhịn được cười lớn, trong lòng cảm thấy thật buồn cười. Cô chỉ vào Tiểu Ái đang nằm bò trên mặt đất, dạy Thiên Sinh cách lộn nhào, đỉnh đầu toàn là đất. Tô Tô nói với Bạch Hằng: “Được, để cổ Mai nếm mùi vị có con nhóc điện như này.” Thật sự không phải là Tô Tô khoe khoang. Nếu như Nguyệt Nhi thật sự được nuôi dạy giống như Tiểu Ái thì tương lai Phương Tiểu Thập được nuông chiều từ bé có thể thắng được Nguyệt Nhi ư? Đúng là hoang đường. Bạch Hằng cũng cười. Anh ta và Mai Thắng Nam cùng Tô Tô đều là bạn bè. Bấy giờ với Tư Đồ Thiện cũng vậy. Đi qua đi lại giữa thị trấn nhộng và căn cứ Kinh thành, lúc ở phía nam lúc lại ở phía bắc. Gần đây theo trù tính của Mai Thắng Nam sẽ mở một con đường mạt thế đi thẳng từ Kinh thành đến thị trấn nhộng. Khoảng thời gian này, Bạch Hằng và Tư Đồ Thiện vẫn luôn bận rộn làm chuyện này. Theo kế hoạch của Mai Thắng Nam và Mộc Dương, sau khi khai thông con đường từ nam đến bắc, Kinh thành và thị trấn nhộng sẽ thực hiện truyền tin tức thời. Mạng lưới thông tin trước mạt thế cũng sẽ khôi phục, sau này vẫn sẽ có nhiều cơ hội hợp tác. Anh ta nhìn chuỗi tinh hạch treo trong lều, chắc là do Diệp Dục quá nhàn rỗi, giết chết vài con thú biến dị cấp hai làm thành chuỗi hạt này. Thật ra mặc dù nhìn thì có vẻ Diệp Dục và Tô Tô sống rất vất vả, dường như còn không yên ổn bằng gia đình Chu Hiểu Lâm ở thị trấn nhộng. Nhưng của cải của họ có thể lấy ra làm thành chuỗi hạt lúc nhàn rỗi. Bất kỳ đồ vật gì trong lều đều có thể mang đến thị trấn nhộng đổi lấy một đống đồ tích lũy. Bạch Hằng liền hỏi Tô Tô, “Mọi người thì sao? Định cứ sống như vậy ở trong khu rừng rậm ở Tương thành à?” “Không đâu, ở đầu vui thì đến đó. Qua hai tháng nữa, chúng tôi định đi đến sa mạc tìm Lý Oánh” Tô Tô lắc đầu, trả lời rất nghiêm túc. Ma mới biết Lý Oánh sống hay chết. Dù sao mỗi năm cô đều lấy lý do đi tìm Lý Oánh chạy một chuyến đến sa mạc ở phía Tây. Tìm được Lý Oánh thì tìm, không tìm được thì cô sẽ xem như dẫn Tiểu Ái đi rèn luyện” “Ôi, cô Mai nói không sai, cô luôn không chịu được nhàn rỗi” Bạch Hằng thở dài một hơi, tôn trọng cách sống của Tô Tô. Ngày nay khi loài người đang dần khôi phục lại trật tự, người may mắn sống sót đều dần dần đến sống trong tường thành cao của các căn cứ. Môi trường sinh tồn bên ngoài càng ngày càng khắc nghiệt. Tương lai, đợi đám trẻ thời Tiểu Ái và Nguyệt Nhi lớn, thế giới bên ngoài đã sớm biến đổi từng ngày rồi. Tô Tô như vậy cũng tốt, thích ứng với sự phát triển của thời đại, còn dạy dỗ thế hệ sau của mình thành một người thích hợp tồn tại ở xã hội tương lai. Sau này Tiểu Ái chắc canh ta sẽ tốt hơn những đứa trẻ sống bên trong tường thành. Tiếp đó, Bạch Hằng lại nói: “Vậy thật ra mọi người cũng có thể đến Kinh thành chơi một chuyến. Ở đó khác rất nhiều so với bên chúng ta, có rất nhiều quy định, đều kiện toàn hơn bên chúng ta một chút.” “Bọn họ phát triển còn tốt hơn cả thị trấn nhộng à?” Tô Tô nói chuyện với Bạch Hằng. Kiếp trước cô không quá chú ý đến vấn đề quy định của căn cứ. Cho dù có lúc gặp phải cấm kỵ bên trong khu căn cứ nào đó, cô cũng sẽ không quá để tâm. Có người đến bắt cô, đòi xử tội cố thì cô liền phản kháng. “Nói thế nào nhỉ. Có chỗ tiến bộ hơn, cũng có chỗ không bằng. Căn cứ Kinh thành gần như khôi phục lại hoàn toàn chế độ pháp luật trước mạt thế. Mọi người sống trong căn cứ Kinh thành cũng đều sống rất nề nếp quy củ. Cơ hội làm việc cũng được cung cấp cho rất nhiều người sống sót. Nhưng dù sao thì căn cứ của chính quyền này có rất nhiều việc, có quá nhiều ý kiến, hiếm khi nhận được sự đồng ý của tất cả những người đang nắm quyền trong tay, có thể lực còn có quyền phủ quyết không bỏ phiếu. Giống như Bạch Hằng tận mắt nhìn thấy, bên trong căn cứ Kinh thành làm việc gì cũng đều phải quy củ. Một quy trình nhập học cần phải có rất nhiều người ký tên. Có khi mọi người xong thì đơn xin học đã quá hạn. Người đương sự phải ký tên từng người một lại từ đầu. Không giống như trong thị trấn nhộng, Tô Tô muốn mở một ngôi trường cấp hai, chỉ về chỗ này. Ngày hôm sau, những đoàn người bắt đầu tập trung, phá bỏ và dời đi nơi khác thôi, còn tuyển sinh thì cứ tuyển... Nghe Bạch Hằng nói xong những lời này, Tô Tô cảm thấy rất thú vị. Cô khẽ gật đầu nói với anh ta: “Vậy lúc nào tôi nên đến căn cứ Kinh thành chơi đây? Mấy năm nữa trôi qua, đợi Tiểu Ái lớn hơn một chút, tôi sẽ dẫn Tiểu Ái đi làm quen với Nguyệt Nhi” “Vậy rất tốt mà, qua mấy năm nữa, đợi cô Mai đã đứng đợi mọi người ở căn cứ Kinh thành, thực sự đáng để đi xem.” Tô Tô liềm mím môi mỉm cười, quay đầu đứng bên cửa lều. Nghe thấy tiếng Diệp Dục ở bên ngoài khiến hét lên gọi tất cả những đặc binh đặc chủng. Có âm thanh do dị năng phát ra, dưới ánh mặt trời chói chang, một trận gió thổi đến làm cây cối cây cối lay động. Có âm thanh của thú biến dị cấp bốn vang lên, âm thanh cao vút lên tận trời xanh. Rồi lại thấy một con thú biến dị bị Diệp Dục khóa chặt vị trí. Bạch Hằng ngồi bên trong lều ngồi xem, trong lòng còn mới kinh ngạc xong liền vội chạy ra ngoài thì đã thấy giữa đám đất bị đào khoét khắp nơi bên ngoài, đột nhiên có một cái đuôi có vảy đen sì nhổ lên. Cái đuổi đó rất giống đuối của một con tê tê khổng lồ. “Đây là cái gì?” Bạch Hằng nghiêng đầu, trừng mắt hỏi Tô Tô. Hôm nay anh ta ngồi trong xe của Ca Tử đến gặp mặt Tô Tô. Trên đường đến, Ca Tử chỉ nói Diệp Dục và Tô Tô gần đây dẫn Tiểu Ái và Thiên Sinh đi đuổi theo một con thú biến dị có nên cần người giúp đỡ, chứ không hề nói là một con thú biến dị to như vậy. Tô Tô dựa bên cửa lều không nói gì, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cái đuôi lớn đang dựng đứng lên trời lại quét đến, vẻ mặt có chút nghiêm túc. Mấy anh lính đặc chủng chạy vòng vòng khi chiếc đuôi quét đánh xung quanh. Diệp Dục chạy đến trước mặt Tô Tô, khua tay với cổ, hét to: “Trông chừng bọn trẻ nhé, con tê tê này đã tiến hóa lên cấp năm rồi” “Cấp năm á!” Tô Tô gật đầu, thầm nghĩ trong lòng con tê tê biến dị này to như vậy, to hơn rất nhiều so với dự đoán của cô. Đương nhiên trong quá trình cô và Diệp Dục truy bắt con tê tê này thì nó cũng đã tiến hóa. Tiến hóa cũng tốt, tinh hạch cấp năm đẹp hơn nhiều so với tinh hạch cấp bốn. Nhưng mà vẫn chưa kịp đợi Tô Tô canh chừng Tiểu Ái và Thiên Sinh thì Tiểu Ái đã dẫn Thiên Sinh bé nhỏ lách qua bên chân Tô Tô ra ngoài. Tiểu Ái vừa chạy về phía cái đuôi đang quất loạn lên, vừa ném Chíp Bông ra, nói: “Mọi người đừng giành nữa, tinh hạch cấp năm là của con!!!” Thiên Sinh cũng học theo Tiểu Ái, gần cổ, hô to với những anh lính đặc chủng anh dũng thiện chiến, “Mọi người đừng giành nữa, đó là của chị cháu!!! Chị mau lên, mau, mau, mau lên, giết con tê đi!!! Đừng để các chú ấy giành mất.”
/706
|