Chỉ vài câu đơn giản, Diệp Dục nói rất hời hợt, nhưng Tô Tô biết biển zombie là gì, hiểu rõ sự đáng sợ của cảnh tượng đó. Đương nhiên cô cũng hiểu cảm giác tuyệt vọng khi bị người mình cứu nhốt ngoài cửa. Chỉ là hơi đáng tiếc, đám lính dũng mãnh đó không chết trong Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh, không bị người của mình hại chết, lại chết trong tay đám người may mắn sống sót nhìn có vẻ vô tội đại diện cho phe yếu thế.
“Ôi…” Tô Tô thở dài một hơi, cay đắng xót xa, “Vậy Vương Quân và Lý Oánh là thế nào?”
“Trong đám người may mắn sống sót, có hai người đồng ý cản phía sau cùng chúng tôi. Bọn họ đương nhiên cũng bị nhốt bên ngoài cửa rồi.”
Diệp Dục lại tựa vào lưng ghế, rút một bao thuốc lá Furongwang rúm ró ra khỏi túi quần. Điếu thuốc không có lửa tự cháy. Tô Tô thấy mà buồn nôn, xoay người hung dữ trừng mắt nhìn Diệp Dục, mắng:
“Đừng hút thuốc thuốc trước mặt tôi! Khốn kiếp! Hút thuốc thụ động không tốt cho sức khỏe!”
“Lắm chuyện.”
Diệp Dục tức giận liếc xéo Tô Tô, bắn điếu thuốc trong tay vào trong thùng rác. Nhưng trong không khí vẫn còn mùi khói thuốc, Tô Tô tức giận giậm chân. Hút thuốc thụ động không tốt cho sức khỏe của Tiểu Ái. Không được! Cô lập tức ra khỏi nhà bếp, cũng không nói chuyện với Diệp Dục nữa, đi thẳng lên tầng, vào trong phòng đi ngủ!
Lần này Tô Tô ngủ rất say, thậm chí bên ngoài biệt thự của cô ồn ảo cả một đêm, cô cũng không hề phát hiện ra. Có lẽ là Tiểu Ái biết cha con bé đến rồi, vì thế rất ngoan ngoãn để cho Tô Tô ngủ ngon giấc. Đến 8 giờ sáng ngày hôm sau, cô mới mơ màng mở mắt ra.
Tiếng cầu khẩn ở bên ngoài liên tục vang lên, giống như bên ngoài biệt thự nhà cô là địa ngục nhân gian vậy. Tô Tô thức dậy, mặc quần áo, kéo rèm cửa ra, đi ra ban công, nhìn ra ngoài, cười nghiến răng nghiến lợi.
Đám người may mắn sống sót ngày hôm qua chẳng hề sợ Hộ Pháp, chúng thể hiện thấp hèn hơn, quỳ trên mặt đất xin ăn! Người nào người nấy đều vừa dập đầu vừa gào khóc, khiến cho bên ngoài biệt thự nhà Tô Tô vô cùng ầm ĩ. Còn đám người Diệp Dục, Hộ Pháp thì đang giơ súng vây một vòng quanh biệt thự nhà Tô Tô, tỏ rõ không để cho đám người yếu thế kia tiến vào nhà họ Tô một bước.
Cha Tô và mẹ Tô, hai viên cảnh sát, còn có Lý Tiểu Vũ, mỗi người một biểu cảm, đang ra sức xây tường rào. Lý An Tâm đứng ngoài đám người, cũng không quỳ cùng đám người ở phía trước, đang yếu ớt mắng chửi Lý Tiểu Vũ, nào là vong ân phụ nghĩa, thấy lợi quên nghĩa…. Cô ta mắng chửi khiến Lý Tiểu Vũ cúi đầu nén nước mắt, muốn khóc nhưng lại ra sức kìm nén không khóc ra tiếng.
Lý Tiểu Vũ cũng từng định để lại đồ ăn cho Lý An Tâm. Ngày đó, lần đầu tiên ăn cơm của nhà họ Tô, cô đã để dành hai phần ba cho Lý An Tâm. Vì chuyện này, cô còn chạy đến bên ngoài biệt thự của Tạ Hào Thế, kéo Lý An Tâm ra ngoài. Kết quả Lý An Tâm tự nói là cô quá ngây thơ, phải ở lại chỗ Tạ Thanh Diễn, đợi Tạ Hào Thế đem đồ ăn quay về.
Còn Nhị Hổ có vẻ không nhịn nổi nữa. Tô Tô đứng trên ban công, nhìn thấy mấy lần Nhị Hổ ngẩng đầu lên, đi đến bên cạnh cha Tô, muốn nói cái gì đó nhưng lại không dám nói. Bành Vũ Trung thì vẫn ổn, vẻ mặt bình thản, không làm gì dại dột.
Hơn nữa, Tô Tô phát hiện, sau một đêm, tường rào nhà cô đã cao hơn nhiều so với hôm qua, sắp cao đến vai của người trưởng thành rồi. Cô nhanh chóng nhận ra người có công trong việc đẩy nhanh tốc độ xây tường thành như vậy là ai rồi. Ngoại trừ Vương Quân thì còn ai nữa. Nếu không phải cha Tô sợ Vương Quân sử dụng dị năng đắp đất không kiên cố, nhất quyết thêm vài hòn đá của mình vào trong đất, còn có các thứ như xi măng thì e rằng tường rào nhà Tô Tô đã xây xong trong một đêm rồi.
“Cứu với. Cầu xin các người cứu chúng tôi với. Chúng tôi sắp chết đói rồi. Xin hãy thương xót chúng tôi với.”
“Các người không phải là bộ đội của dân sao? Bố thí chút đồ ăn cho chúng tôi đi. Chúng tôi thực sự sắp chết đói rồi.”
“Đã mấy ngày rồi chúng tôi không ăn uống gì. Có thể cho chúng tôi một chút đồ ăn không? Đồ ăn các người ăn thừa cũng được. Cầu xin các người mà.
Tiếng dập đầu, tiếng cầu khẩn quấy nhiễu đầu óc của Tô Tô, khiến cô tức giận bừng bừng. Cô mặc áo khoác lông vũ, đi vào bếp lấy một túi nylon gạo, rồi lại xuống tầng hầm tìm một bó dây leo núi, đi vào trong garage lái xe ra ngoài. Trong sự kinh ngạc của Diệp Dục, cô lái thẳng xe ra sân.
Khoảnh khắc cô dừng xe, đám người đang rên la sắp chết đói kia la hét, tản ra với tốc độ cực nhanh, nhường một con đường cho xe của Tô Tô. Cô cười lạnh, đạp chân ga, chiếc xe Jeep lao ra ngoài như một mũi tên.
“Cộc cộc!”
Tiếng gõ cửa từ bên ngoài cửa xe vang lên, Tô Tô vừa phóng xe, vừa liếc mắt nhìn cửa xe. Nhìn thấy gương mặt to như cái đĩa của Diệp Dục, cô dừng xe lại, mở cửa xe, cau mày nhìn anh, hỏi:
“Gì đấy? Muốn làm anh hùng phi xe à?”
“Bà cụ non à, em không nghĩa khí, ra ngoài làm việc không dẫn anh theo!”
Vẻ mặt Diệp Dục tràn đầy trách móc nhìn Tô Tô. Tô Tô trợn tròn mắt nhìn anh, đợi khi anh vào ngồi trên ghế phụ rồi, cô mới tiếp tục lái xe, phóng như bay về phía cổng chính.
Cô còn chưa ăn bữa sáng thì đi làm chuyện gì chứ???
Tô Tô chỉ mở cổng chính của khu biệt thự Quả Táo, nhìn thấy bên ngoài tụ tập không ít zombie. Cô xuống xe, quăng dây leo núi trong tay cho Diệp Dục, hất hàm chỉ về phía con zombie đang vật vờ gần nhất, căn dặn:
“Anh đi bắt lấy một con. Phải để nó sống, trói lại cho tôi!”
“Để làm gì?”
“Để làm chuyện xấu!”
Tô Tô không giải thích, nhưng thấy đám zombie đang loạng chà loạng choạng đi tới, cô không chút hoang mang đi vòng ra cốp xe, lấy trong cốp ra hai con dao quắm, xách dao xông lên trước, giết zombie như thái rau. Động tác lưu loát trôi chảy của cô khiến Diệp Dục bất giác nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy em gái này càng ngày càng hợp gu của anh, rất mạnh mẽ!
Đám zombie ngoài cửa hôm qua đã bị đội Diệp Dục xử lý sạch sẽ. Trên dọc con đường lớn, chỗ nhiều zombie nhất chính là ở cổng chính của khu biệt thự Quả Táo, có khoảng gần hai mươi con. Tô Tô xách dao, không đầy mười phút, đã lấy được hai mươi viên tinh hạch, sau đó khom lưng nôn ọe.
Diệp Dục trong chốc lát đã bắt sống được một con zombie. Anh đang giẫm con zombie đó dưới chân, tựa người lên thân xe Jeep hút thuốc. Nhìn thấy Tô Tô nôn ra dịch mật đắng, anhh vứt điếu thuốc trong tay, không chút lương tâm đi đến bên cô, vỗ lưng cô, nói mát:
“Không sao chứ. Thấy em giết sung như thế, còn tưởng rằng em quen rồi cơ. Hahaha….”
“Cút!”
Tô Tô cáu hất tay Diệp Dục đang vỗ trên lưng cô ra. Cô nôn như vậy là do ai hại? Là do ai hại chứ??? Còn ở bên cạnh nói mát cô à!!!
Diệp Dục đứng sau lưng cô, giơ hai tay lên, nhàm chán bĩu môi. Đợi đến khi Tô Tô nôn xong, anh theo sau cô lên xe, lắc lư con zombie bị trói trước mặt cô:
“Em gái, em cần zombie sống làm gì?”
“Ôi…” Tô Tô thở dài một hơi, cay đắng xót xa, “Vậy Vương Quân và Lý Oánh là thế nào?”
“Trong đám người may mắn sống sót, có hai người đồng ý cản phía sau cùng chúng tôi. Bọn họ đương nhiên cũng bị nhốt bên ngoài cửa rồi.”
Diệp Dục lại tựa vào lưng ghế, rút một bao thuốc lá Furongwang rúm ró ra khỏi túi quần. Điếu thuốc không có lửa tự cháy. Tô Tô thấy mà buồn nôn, xoay người hung dữ trừng mắt nhìn Diệp Dục, mắng:
“Đừng hút thuốc thuốc trước mặt tôi! Khốn kiếp! Hút thuốc thụ động không tốt cho sức khỏe!”
“Lắm chuyện.”
Diệp Dục tức giận liếc xéo Tô Tô, bắn điếu thuốc trong tay vào trong thùng rác. Nhưng trong không khí vẫn còn mùi khói thuốc, Tô Tô tức giận giậm chân. Hút thuốc thụ động không tốt cho sức khỏe của Tiểu Ái. Không được! Cô lập tức ra khỏi nhà bếp, cũng không nói chuyện với Diệp Dục nữa, đi thẳng lên tầng, vào trong phòng đi ngủ!
Lần này Tô Tô ngủ rất say, thậm chí bên ngoài biệt thự của cô ồn ảo cả một đêm, cô cũng không hề phát hiện ra. Có lẽ là Tiểu Ái biết cha con bé đến rồi, vì thế rất ngoan ngoãn để cho Tô Tô ngủ ngon giấc. Đến 8 giờ sáng ngày hôm sau, cô mới mơ màng mở mắt ra.
Tiếng cầu khẩn ở bên ngoài liên tục vang lên, giống như bên ngoài biệt thự nhà cô là địa ngục nhân gian vậy. Tô Tô thức dậy, mặc quần áo, kéo rèm cửa ra, đi ra ban công, nhìn ra ngoài, cười nghiến răng nghiến lợi.
Đám người may mắn sống sót ngày hôm qua chẳng hề sợ Hộ Pháp, chúng thể hiện thấp hèn hơn, quỳ trên mặt đất xin ăn! Người nào người nấy đều vừa dập đầu vừa gào khóc, khiến cho bên ngoài biệt thự nhà Tô Tô vô cùng ầm ĩ. Còn đám người Diệp Dục, Hộ Pháp thì đang giơ súng vây một vòng quanh biệt thự nhà Tô Tô, tỏ rõ không để cho đám người yếu thế kia tiến vào nhà họ Tô một bước.
Cha Tô và mẹ Tô, hai viên cảnh sát, còn có Lý Tiểu Vũ, mỗi người một biểu cảm, đang ra sức xây tường rào. Lý An Tâm đứng ngoài đám người, cũng không quỳ cùng đám người ở phía trước, đang yếu ớt mắng chửi Lý Tiểu Vũ, nào là vong ân phụ nghĩa, thấy lợi quên nghĩa…. Cô ta mắng chửi khiến Lý Tiểu Vũ cúi đầu nén nước mắt, muốn khóc nhưng lại ra sức kìm nén không khóc ra tiếng.
Lý Tiểu Vũ cũng từng định để lại đồ ăn cho Lý An Tâm. Ngày đó, lần đầu tiên ăn cơm của nhà họ Tô, cô đã để dành hai phần ba cho Lý An Tâm. Vì chuyện này, cô còn chạy đến bên ngoài biệt thự của Tạ Hào Thế, kéo Lý An Tâm ra ngoài. Kết quả Lý An Tâm tự nói là cô quá ngây thơ, phải ở lại chỗ Tạ Thanh Diễn, đợi Tạ Hào Thế đem đồ ăn quay về.
Còn Nhị Hổ có vẻ không nhịn nổi nữa. Tô Tô đứng trên ban công, nhìn thấy mấy lần Nhị Hổ ngẩng đầu lên, đi đến bên cạnh cha Tô, muốn nói cái gì đó nhưng lại không dám nói. Bành Vũ Trung thì vẫn ổn, vẻ mặt bình thản, không làm gì dại dột.
Hơn nữa, Tô Tô phát hiện, sau một đêm, tường rào nhà cô đã cao hơn nhiều so với hôm qua, sắp cao đến vai của người trưởng thành rồi. Cô nhanh chóng nhận ra người có công trong việc đẩy nhanh tốc độ xây tường thành như vậy là ai rồi. Ngoại trừ Vương Quân thì còn ai nữa. Nếu không phải cha Tô sợ Vương Quân sử dụng dị năng đắp đất không kiên cố, nhất quyết thêm vài hòn đá của mình vào trong đất, còn có các thứ như xi măng thì e rằng tường rào nhà Tô Tô đã xây xong trong một đêm rồi.
“Cứu với. Cầu xin các người cứu chúng tôi với. Chúng tôi sắp chết đói rồi. Xin hãy thương xót chúng tôi với.”
“Các người không phải là bộ đội của dân sao? Bố thí chút đồ ăn cho chúng tôi đi. Chúng tôi thực sự sắp chết đói rồi.”
“Đã mấy ngày rồi chúng tôi không ăn uống gì. Có thể cho chúng tôi một chút đồ ăn không? Đồ ăn các người ăn thừa cũng được. Cầu xin các người mà.
Tiếng dập đầu, tiếng cầu khẩn quấy nhiễu đầu óc của Tô Tô, khiến cô tức giận bừng bừng. Cô mặc áo khoác lông vũ, đi vào bếp lấy một túi nylon gạo, rồi lại xuống tầng hầm tìm một bó dây leo núi, đi vào trong garage lái xe ra ngoài. Trong sự kinh ngạc của Diệp Dục, cô lái thẳng xe ra sân.
Khoảnh khắc cô dừng xe, đám người đang rên la sắp chết đói kia la hét, tản ra với tốc độ cực nhanh, nhường một con đường cho xe của Tô Tô. Cô cười lạnh, đạp chân ga, chiếc xe Jeep lao ra ngoài như một mũi tên.
“Cộc cộc!”
Tiếng gõ cửa từ bên ngoài cửa xe vang lên, Tô Tô vừa phóng xe, vừa liếc mắt nhìn cửa xe. Nhìn thấy gương mặt to như cái đĩa của Diệp Dục, cô dừng xe lại, mở cửa xe, cau mày nhìn anh, hỏi:
“Gì đấy? Muốn làm anh hùng phi xe à?”
“Bà cụ non à, em không nghĩa khí, ra ngoài làm việc không dẫn anh theo!”
Vẻ mặt Diệp Dục tràn đầy trách móc nhìn Tô Tô. Tô Tô trợn tròn mắt nhìn anh, đợi khi anh vào ngồi trên ghế phụ rồi, cô mới tiếp tục lái xe, phóng như bay về phía cổng chính.
Cô còn chưa ăn bữa sáng thì đi làm chuyện gì chứ???
Tô Tô chỉ mở cổng chính của khu biệt thự Quả Táo, nhìn thấy bên ngoài tụ tập không ít zombie. Cô xuống xe, quăng dây leo núi trong tay cho Diệp Dục, hất hàm chỉ về phía con zombie đang vật vờ gần nhất, căn dặn:
“Anh đi bắt lấy một con. Phải để nó sống, trói lại cho tôi!”
“Để làm gì?”
“Để làm chuyện xấu!”
Tô Tô không giải thích, nhưng thấy đám zombie đang loạng chà loạng choạng đi tới, cô không chút hoang mang đi vòng ra cốp xe, lấy trong cốp ra hai con dao quắm, xách dao xông lên trước, giết zombie như thái rau. Động tác lưu loát trôi chảy của cô khiến Diệp Dục bất giác nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy em gái này càng ngày càng hợp gu của anh, rất mạnh mẽ!
Đám zombie ngoài cửa hôm qua đã bị đội Diệp Dục xử lý sạch sẽ. Trên dọc con đường lớn, chỗ nhiều zombie nhất chính là ở cổng chính của khu biệt thự Quả Táo, có khoảng gần hai mươi con. Tô Tô xách dao, không đầy mười phút, đã lấy được hai mươi viên tinh hạch, sau đó khom lưng nôn ọe.
Diệp Dục trong chốc lát đã bắt sống được một con zombie. Anh đang giẫm con zombie đó dưới chân, tựa người lên thân xe Jeep hút thuốc. Nhìn thấy Tô Tô nôn ra dịch mật đắng, anhh vứt điếu thuốc trong tay, không chút lương tâm đi đến bên cô, vỗ lưng cô, nói mát:
“Không sao chứ. Thấy em giết sung như thế, còn tưởng rằng em quen rồi cơ. Hahaha….”
“Cút!”
Tô Tô cáu hất tay Diệp Dục đang vỗ trên lưng cô ra. Cô nôn như vậy là do ai hại? Là do ai hại chứ??? Còn ở bên cạnh nói mát cô à!!!
Diệp Dục đứng sau lưng cô, giơ hai tay lên, nhàm chán bĩu môi. Đợi đến khi Tô Tô nôn xong, anh theo sau cô lên xe, lắc lư con zombie bị trói trước mặt cô:
“Em gái, em cần zombie sống làm gì?”
/706
|