Mai Thắng Nam vẫn xinh đẹp bất chấp thời gian, năm tháng dường như không hề để lại chút dấu vết nào trên gương mặt của cô. Mái tóc đen óng uốn cong bồng bềnh vắt sang một bên vai. Cô mặc một chiếc váy dài màu xinh nhật được thêu thủ công, khoác thêm một chiếc áo chồng màu tím đỏ trên vai. Về mặt thờ ơ nhìn bộ móng tay màu tím mới làm của mình, đôi môi đỏ mọng rực lửa hơi nhếch lên, nói với Phương Hữu Lễ: “Cha, con đã nói một vạn lần rồi. Sao Tiểu Ái có thể xem trọng Phương Tiểu Thập chứ. Những năm qua, cha cũng không phải không biết bản lĩnh của Phương Tiểu Thập, với tính cách của Tiểu Ái, thằng bé làm sao khống chế được con bé. Tô Tô cũng sẽ không đồng ý hôn sự này đầu” “Đồng ý hay không cứ cho hai đứa trẻ tiếp xúc với nhau trước đã, đem gạo nấu thành cơm, tốt nhất là để Tiểu Ái mang thai cốt nhục của nhà họ Phương ta. Đến lúc đó cho dùng Tô Tô có phản đối đi nữa, cũng không thể không nghĩ cho đứa bé trong bụng Tiểu Ái” Câu này, Phương Hữu Lễ nói vô cùng thẳng thắn và thản nhiên, giống như Tiểu Ái vừa đến Kinh thành sẽ lập tức yêu đương điên cuồng với Phương Tiểu Thập Vậy, nghe xong khiến Mai Thắng Nam không nhịn được cười giễu cợt một tiếng, nghiêng đầu nhìn Phương Hữu Lễ hỏi: “Phương Tiểu Thập dựa vào cái gì có thể lừa Tiểu Ái lên giường đây?” “Dựa vào nó là người thừa kế của nhà họ Phương” Cánh cửa bằng gỗ màu xanh bỗng mở ra, Kiều Tự mặc sườn sám màu trắng đi vào, phái sau là hai kẻ thân tín của cô ta thay cô ta mở cửa. Hôm nay, cô ta biết Mai Thắng Nam sẽ đến nên trang điểm vô cùng đậm, đánh dày cộp phấn để che đi vẻ tiều tụy của cô ta. Những người đã có tuổi suy cho cùng sức khỏe cũng không thể bằng khi còn trẻ được. Cộng thêm, lúc trước, sau khi sinh Phương Tiểu Thập xong, Kiều Tư ở cữ không kiêng khem tốt. Mấy năm nay, mỗi khi đến tháng, cả người cô ta đều đau đớn lăn lộn trên giường. Cô ta đã khám rất nhiều bác sĩ, nhưng đều nói là bệnh do cô ta không kiêng cữ tốt gây ra, không chữa được. Phương Tiểu Thập càng lớn thì thân phận và địa vị của Kiều Tư trong biệt thự nhà họ Phương càng cao. Đương nhiên, cũng chỉ giới hạn trong phạm vi đất đai khu biệt thự nhà họ Phương. Bao năm qua, cô ta chưa từng bước chân ra khỏi biệt thự nhà họ Phương dù chỉ một bước, mục đích chính là giữ sự kiên trì khó hiểu trong lòng. Giống như nếu cô ta rời khỏi biệt thự nhà họ Phương thì thân phận và địa vị của cô ta sẽ bị Mai Thắng Nam cướp mất vậy. Có lúc, Mai Thắng Nam nhìn Kiều Tư, cũng có cảm giác đáng thương. Thế giới bên ngoài ra sao, Kiểu Tư không biết, cũng không dám biết. Cô ta chỉ canh giữ căn biệt thự này thì cứ để cô ta giữ đi. Đối với Mai Thắng Nam, thứ không đáng giá một xu lại là mạng sống của Kiểu Tư. Kiều Tư lúc này ít nhiều có chút đắc ý diễu võ dương oai. Cô ta ngẩng cao đầu, đi đến bên ghế sofa, ngồi xuống bên cạnh Phương Hữu Lễ, nói với Mai Thắng Nam bằng giọng điệu khoe khoang: “Tiểu Thập nhà chúng tôi, sau này sẽ là người thừa kế cả nhà họ Phương, muốn cưới con bé thôn quê Tiểu Ái là đã hạ mình lắm rồi, không phải là loại đàn bà như cô có thể so sánh” Kiều Tư chỉ ru rú trong biệt thự, ấn tượng với thôn Bát Phương vẫn dừng lại ở mười năm trước. Đó chỉ là một thôn nhỏ đầy đất bazan và cây cối. Cho dù bây giờ người khác đều nói thôn Bát Phương và thị trấn nhộng phát triển tốt ra sao thì Kiểu Tư đều không nhìn thấy. Cô ta cũng không có nhiều khái niệm gì, cho nên trong lòng cô ta, Tiểu Ái lấy Phương Tiểu Thập đó là Tiểu Ái với cao. Một con bé nông thôn, cưới một người thuộc dòng dõi quý tộc ở Kinh thành không phải là với cao thì là gì? Mà Kiều Tự đắc ý suốt nhiều năm chính là bởi vì cô ta sinh con trai, còn Mai Thắng Nam sinh con gái. Phương Hữu Lễ trước giờ chỉ yêu thương một mình Phương Tiểu Thập, còn Phương Nguyệt Nhi cả năm hiếm lắm được gặp Phương Hữu Lễ một lần. Mai Thắng Nam ngồi trên ghế sofa đơn, không có tâm tình giống như Kiều Tư đi nịnh nọt lấy lòng Phương Hữu Lễ. Mấy năm nay, vũ khí năng lượng mới dần thay thế vũ khí cũ. Phương Hữu Lễ nắm tọa độ của các xưởng chế tạo vũ khí nhưng vẫn chẳng kiếm được bao nhiêu. Trong khi Mai Thắng Nam chỉ dựa vào một xưởng chế tạo vũ khí năng lượng mới đã có thể kiếm được rất nhiều. Càng không nói đến chuyện, cô còn có một mạng lưới tình báo khổng lồ. Tuy nhiên, mạng lưới tình báo mà cô nỗ lực phấn đấu gây dựng này mới chính là thứ có giá trị. Phương Nguyệt Nhi cho dù không được kế thừa các xưởng chế tạo vũ khí cũ, thậm chí cả xưởng chế tạo vũ khí mới, nhưng không sao, có mạng lưới tình báo này là được. Nhưng Mai Thắng Nam cũng không nhường nhịn những thứ thuộc về Phương Nguyệt Nhi. Dựa vào đầu mà công xưởng chế tạo vũ khí năng lượng mới cô nỗ lực hơn mười năm, sau này phải để lại cho Phương Tiểu Thập chứ? Vì thế, Mai Thắng Nam liền cười lạnh liếc nhìn Kiểu Tư rồi nói với cô ta, “Phương Tiểu Thập bây giờ cả này vui chơi, không học hành gì, chỉ biết tiểu tiện. Nó như vậy có thể thừa kế nhà họ Phương sao? Tôi rất khó mà tưởng tượng được” “Vậy cũng hơn mạnh hơn con nhóc Phương Nguyệt Nhi” Phương Hữu Lễ tiếp lời Kiều Tư, chặn họng Mai Thắng Nam. Trong lòng ông ta, cho dù Phương Nguyệt Nhi có xuất sắc thế nào, từ đầu đến cuối đều là nhà người khác. Con gái dù được nuôi dưỡng tốt thế nào, cũng đều là nuôi cho nhà người khác. Còn con trai cho dù có tồi tệ thế nào cũng là con cháu nhà mình. Tư tưởng này của ông ta đã ăn sâu bén rễ, vẫn luôn tồn tại trong đầu ông ta. Mai Thắng Nam cũng lười phản bác lại Phương Hữu Lễ. Mai Thắng Nam nhàm chán đập nhẹ vào tay vịn ghế sofa, đứng dậy, nghiêng eo, chỉnh lại váy, lười biếng nói với Phương Hữu Lễ: “Nếu đã như vậy, chuyện của Phương Tiểu Thập và Tiểu Ái đừng làm phiền tôi làm nữa. Cha, con còn rất nhiều chuyện phải làm, sau này cha không có chuyện gì khác thì đừng gọi con đến. Cha già rồi rảnh rỗi thì được, chúng con nhàn rỗi, sau này lấy gì phụng dưỡng cha đây? Còn nữa, không phải là chuyện kết hôn thôi sao, có bản lĩnh các người tự đi nói chuyện đi. Con gái của chúng tôi không được xem trọng, nói chuyện cũng không tốt.” Nói xong, Mai Thắng Nam xách túi xách đeo chéo màu bạc, đi giày cao gót bước đi. Phương Hữu Lễ tức giận ngồi trên ghế sofa trừng mắt, chĩa gậy về phía Mai Thắng Nam hét lên: “Quay lại. Cô quay lại cho tôi!” Kiều Tư cũng tức giận nhưng cô ta không có bản lĩnh lớn như vậy, cơ thể cũng không tốt bằng Mai Thắng Nam. Mỗi lần bị Mai Thắng Nam chọc tức đều tức đến mấy ngày đều không muốn ăn gì, cũng không rời khỏi giường. Lúc này lại bị chọc tức ôm ngực ngồi trên ghế sofa thở gấp. Khó khăn lắm mới đợi cho nguôi giận thì Mai Thắng Nam đã sớm chạy xa rồi. Trong biệt thự nhà họ Phương, bên ngoài cổng lớn sơn màu đỏ có gắn đinh tán màu vàng, Phương Nguyệt Nhi đang mặc một bộ cưỡi ngựa, dắt súng bên hông, hai bên ủng cài dao găm, cắt tóc ngắn búp bê, trên mái tóc đen có nhuộm một lọn tóc màu tím, dẫn đầu một đoàn người mặc đồ đen đứng ngoài cửa. Dung mạo của Phương Nguyệt Nhi kế thừa toàn bộ nét đẹp của Mai Thắng Nam và Phương Thúc Ế. Cô bé tuổi còn nhỏ, nếu như không phải luôn thích mặc đồ cưỡi ngựa và vẻ mặt nghiêm túc nói năng thận trọng, suốt ngày nghịch dao nghịch súng thì số người theo đuổi cô bé nhất định sẽ xếp hàng từ phía đông sang phía tây căn cứ Kinh thành, còn có thể xếp thành hai vòng quanh căn cứ Kinh thành. Bây giờ, nhìn cách ăn mặc và khí thế dẫn đầu đoàn người đứng bên ngoài cổng nhà họ Phương của cô bé trống không dễ chọc vào. Đúng lúc này, một chiếc xe đi tới, Phương Tiểu Thập mặc comple sọc đen trắng, ôm một cô gái ăn mặc lộ liễu hở nửa bộ ngực đi xuống. Cô gái kia nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Phương Nguyệt Nhi đứng trước cổng nhà họ Phương, vẻ mặt bất mãn hỏi Phương Tiểu Thập, “Cô ta là ai? Bạn gái cũ của anh à?”
/706
|