Mặt khác, Lý Tiểu Vũ cũng thực sự muốn rèn luyện bản thân. Cô ở cùng nhà họ Tô vài ngày, cảm thấy khác hẳn so với ở với đám người sống sót trước kia. Đám người đó chỉ biết cầu xin, đi tìm sự bảo vệ, chỉ biết than trời oán đất; còn người nhà họ Tô không như thế. Thế giới bên ngoài không an toàn, họ sẽ tự mình tạo ra một thế giới an toàn; vì nó mà loại bỏ mọi khó khăn, vượt qua nguy hiểm cũng không hề sợ hãi.
Kiểu tinh thần thế này khiến Lý Tiểu Vũ thay đổi suy nghĩ; cô không muốn quỳ gối cần xin sự thương hại của người khác, cũng không muốn dạng chân hầu hạ đàn ông. Cô muốn trở thành người như Tô Tô, dũng cảm đi giết zombie, dũng cảm sinh hoạt bình thường trong thế giới hỗn loạn này.
Nhìn gạo trên tay, Lý Tiểu Vũ về biệt thự của mình thay quần áo xong sang nhà Tô Tô xin ít nước rồi lại quay về vo gạo, sau đó nấu cơm ăn. Cô vừa ăn vừa khóc, sau ngày hôm nay, Lý Tiểu Vũ cô xin thề sẽ bắt đầu giết zombie, tự mình giết, tìm đồ nuôi sống bản thân!
Thế mới xứng đáng với bữa cơm hôm nay, mới xứng với sự kiêu ngạo làm người của cô!
Bên ngoài biệt thự, Nhị Hổ và Bành Vũ Trung cũng bàn bạc với nhau. Nhị Hổ định ở lại nhà họ Tô, tiếp tục làm công nuôi thân, còn Bành Vũ Trung lại nhất quyết muốn đi theo Tô Tô. Thời gian anh ở lại nhà họ Tô càng dài, càng tìm lại được dũng khí từng đánh mất. Lý Tiểu Vũ hiện nay còn dám cầm dao chém zombie, anh là một người đàn ông, còn là quán quân tán thủ Tương thành, sao lại nhát gan hơn Lý Tiểu Vũ được?
Hơn nữa đã lâu thế rồi, vợ con anh không chịu được lâu nữa.
Mà trong một căn biệt thự khác, Vương Quân và Lý Oánh đều muốn đi cùng Tô Tô, nhưng Lý Oánh muốn Vương Quân ở lại để Vương Quân liên kết biệt thự này và biệt thự nhà họ Tô lại, rồi xem ý của cha Tô làm thế nào để trang bị võ trang cho nó. Mặc dù Vương Quân không yên tâm để Lý Oánh đi một mình nhưng bị Lý Oánh thuyết phục nên cuối cùng đành miễn cưỡng đồng ý.
Ai nấy cũng đều chuẩn bị kỹ lưỡng. Một lúc sau Tô Tô thay quần áo xong bèn cầm bánh bao chay mẹ Tô vừa làm, nhận lại dao quắm mẹ Tô vừa rửa đi xuống garage. Vốn dĩ mẹ Tô còn chuẩn bị cho cô rất nhiều lương khô nhưng cô đều từ chối hết, bởi vì đến bản lĩnh tìm đồ nuôi thân ở bên ngoài còn không có thì còn ra ngoài làm gì.
Cô vừa vào garage thì đám binh lính còn đang tản mát ở ngoài sân nói chuyện xỉa răng, nghe tiếng gọi của Diệp Dục liền quay người lên xe của mình. Ở trong một căn biệt thự khác, Vương Quân và Lý Oánh ra ngoài, Lý Oánh nhìn xe của Tô Tô định hỏi ghế lái phụ còn trống không thì thấy Diệp Dục bình thản tự nhiên mở cửa ghế lái phụ rồi nhảy lên, ngồi bên phải Tô Tô, nên cô ta đành quay đầu tìm xe trống khác.
Mười tám lính đặc công thì lần này có bốn người Diệp Dục, Hộ Pháp, Thư Sinh và Thầy Bói ra ngoài. Trừ Diệp Dục đã lên xe Tô Tô thì ba người kia mỗi người một xe, hơn nữa đều là loại xe việt dã tốt có ghế sau và cốp rất rộng.
Nhưng Lý Oánh biết, xe của họ không có chỗ cho cô ta vì những chiếc xe đó dùng để chất đồ.
Chiếc còn lại của Lý Tiểu Vũ và Bành Vũ Trung đi ra từ căn biệt thự đối diện, hai người này đều không phải dị năng giả nhưng mặt Lý Tiểu Vũ nhìn có vẻ đỏ, không biết cô ăn phải cái gì không sạch mà đau bụng, người lại hơi sốt. Vì thế cô bàn bạc với Bành Vũ Trung, hai người đi chung xe để tiện giúp đỡ nhau.
Lý Oánh lao đến nói chuyện cùng hai người một lúc, ba người vừa hay hợp thành một nhóm. Bành Vũ Trung đánh nhau rất ngầu, Lý Tiểu Vũ cũng khá to gan, Lý Oánh lại là dị năng giả hệ thủy, dù không bằng 1% của Tô Tô nhưng ít ra Bành Vũ Trung và Lý Tiểu Vũ cũng không lo vấn đề nước uống.
Tám người họp thành một đoàn nhỏ, trong sự lo lắng của cha mẹ Tô và Vương Quân chầm chậm lên đường, hướng về phía cổng khu Quả Táo.
“Ớ?!” Tô Tô bò lên vô lăng, cẩn thận nhìn cửa khu đóng chặt, nhìn trái phải rồi tự lẩm bẩm: “Ai lại đi khóa của khu thế nhỉ?”
“Không phải tôi!” Diệp Dục lập tức giơ tay chứng minh sự trong sạch, anh bận điều chỉnh ghế ngồi của ghế lái phụ để tiện cho anh gác chân, “Tôi ngủ một lát, đến nơi gọi tôi dậy.”
“Anh xuống ngay cho tôi!”
Tô Tô bị mùi hôi chân của Diệp Dục xộc đến đau dạ dày, cô nhịn cảm giác buồn nôn xuống, quét mắt nhìn đôi chân của Diệp Dục trên cửa sổ trước, rồi lại nhìn ghế lại phụ bị anh chỉnh cho bằng phẳng. Tên khốn này lên xe của cô không nói, còn định chuẩn bị ngủ!
Tội nghiệp cho bà chửa như cô, trong bụng còn đang mang thai Tiểu Ái gần ba tháng, thế mà còn vừa phải quan sát zombie xung quanh vừa lái xe, thiên lý ở đâu? Thiên lý ở đâu?
Diệp Dục không thèm động đậy, hai tay vòng gác sau gáy, lim da lim dim, bộ dạng đã ngủ say. Điều này khiến Tô Tô tức điên lên. Cô đạp thắng xe, cởi dây an toàn rồi lao về phía người Diệp Dục, cuộn tay thành nắm đấm, đấm cho một cái!
“Ây da, cái đồ đanh đá này nữa, đấm chảy máu mũi ông đây rồi!!!”
Diệp Dục ở dưới ngay lập tức đưa tay ra đỡ nhưng Tô Tô tấn công liên tục, mà đàn ông không được đánh trả phụ nữ, hơn nữa đây là người con gái bị từng bị anh “làm” nên anh cần phải chịu trách nhiệm. Diệp Dục rống lên một tiếng rồi ôm Tô Tô vào lòng xoa nhẹ, sau đó đẩy cô ra nhảy khỏi ghế phụ lái.
Anh ôm mũi, hùng hùng hổ hổ đi một vòng quanh chiếc xe Jeep, đến ghế lái thì ngồi vào rồi đóng cửa xe “rầm” một tiếng, mồm vẫn lầm bầm mắng.
“Muốn ông đây lái xe thì nói sớm cho rồi. Cô mở miệng chẳng lẽ tôi lại từ chối chắc? Thế mà lại ra tay đánh người, bà cụ non này, tính cách em ưa bạo lực thế sau này ai dám lấy em, ai dám lấy em chứ”
“Xong chưa? Lái xe!!!”
Tô Tô chỉnh lại ghế ngồi, quay sang quát Diệp Dục một câu, ôm bụng nằm lên ghế phụ lái, làm gì à? Nhắm mắt ngủ chứ làm gì!!!
Tiện thể còn gác chân lên nữa!
“Được rồi, được rồi, cô ngủ đi, ngủ đi. Cô là boss, boss, được chưa!!! Đi thôi boss của tôi.”
Bề ngoài Diệp Dục tỏ ra nịnh nọt nhưng thực tế lại đang châm chọc, anh mở cửa khu biệt thự, đạp chân ga chở boss Tô Tô lao ra ngoài. Bốn chiếc xe phía sau ũng đạp chân ga, tăng tốc.
Sau khi họ đi, trong một căn biệt thự gần cửa chính của khu, Tạ Thanh Diễn đứng cạnh cửa sổ, gương mặt đẹp trai âm u lạnh lẽo. Hắn mặc áo len trắng - màu trắng đại diện của sự đẹp đẽ tươi sáng, hai tay đặt trên cửa sổ, lúc giơ tay liền ấn nút đóng cửa trên chìa khóa điện. Cánh cửa mà Diệp Dục quên đóng dần dần khép lại.
Kiểu tinh thần thế này khiến Lý Tiểu Vũ thay đổi suy nghĩ; cô không muốn quỳ gối cần xin sự thương hại của người khác, cũng không muốn dạng chân hầu hạ đàn ông. Cô muốn trở thành người như Tô Tô, dũng cảm đi giết zombie, dũng cảm sinh hoạt bình thường trong thế giới hỗn loạn này.
Nhìn gạo trên tay, Lý Tiểu Vũ về biệt thự của mình thay quần áo xong sang nhà Tô Tô xin ít nước rồi lại quay về vo gạo, sau đó nấu cơm ăn. Cô vừa ăn vừa khóc, sau ngày hôm nay, Lý Tiểu Vũ cô xin thề sẽ bắt đầu giết zombie, tự mình giết, tìm đồ nuôi sống bản thân!
Thế mới xứng đáng với bữa cơm hôm nay, mới xứng với sự kiêu ngạo làm người của cô!
Bên ngoài biệt thự, Nhị Hổ và Bành Vũ Trung cũng bàn bạc với nhau. Nhị Hổ định ở lại nhà họ Tô, tiếp tục làm công nuôi thân, còn Bành Vũ Trung lại nhất quyết muốn đi theo Tô Tô. Thời gian anh ở lại nhà họ Tô càng dài, càng tìm lại được dũng khí từng đánh mất. Lý Tiểu Vũ hiện nay còn dám cầm dao chém zombie, anh là một người đàn ông, còn là quán quân tán thủ Tương thành, sao lại nhát gan hơn Lý Tiểu Vũ được?
Hơn nữa đã lâu thế rồi, vợ con anh không chịu được lâu nữa.
Mà trong một căn biệt thự khác, Vương Quân và Lý Oánh đều muốn đi cùng Tô Tô, nhưng Lý Oánh muốn Vương Quân ở lại để Vương Quân liên kết biệt thự này và biệt thự nhà họ Tô lại, rồi xem ý của cha Tô làm thế nào để trang bị võ trang cho nó. Mặc dù Vương Quân không yên tâm để Lý Oánh đi một mình nhưng bị Lý Oánh thuyết phục nên cuối cùng đành miễn cưỡng đồng ý.
Ai nấy cũng đều chuẩn bị kỹ lưỡng. Một lúc sau Tô Tô thay quần áo xong bèn cầm bánh bao chay mẹ Tô vừa làm, nhận lại dao quắm mẹ Tô vừa rửa đi xuống garage. Vốn dĩ mẹ Tô còn chuẩn bị cho cô rất nhiều lương khô nhưng cô đều từ chối hết, bởi vì đến bản lĩnh tìm đồ nuôi thân ở bên ngoài còn không có thì còn ra ngoài làm gì.
Cô vừa vào garage thì đám binh lính còn đang tản mát ở ngoài sân nói chuyện xỉa răng, nghe tiếng gọi của Diệp Dục liền quay người lên xe của mình. Ở trong một căn biệt thự khác, Vương Quân và Lý Oánh ra ngoài, Lý Oánh nhìn xe của Tô Tô định hỏi ghế lái phụ còn trống không thì thấy Diệp Dục bình thản tự nhiên mở cửa ghế lái phụ rồi nhảy lên, ngồi bên phải Tô Tô, nên cô ta đành quay đầu tìm xe trống khác.
Mười tám lính đặc công thì lần này có bốn người Diệp Dục, Hộ Pháp, Thư Sinh và Thầy Bói ra ngoài. Trừ Diệp Dục đã lên xe Tô Tô thì ba người kia mỗi người một xe, hơn nữa đều là loại xe việt dã tốt có ghế sau và cốp rất rộng.
Nhưng Lý Oánh biết, xe của họ không có chỗ cho cô ta vì những chiếc xe đó dùng để chất đồ.
Chiếc còn lại của Lý Tiểu Vũ và Bành Vũ Trung đi ra từ căn biệt thự đối diện, hai người này đều không phải dị năng giả nhưng mặt Lý Tiểu Vũ nhìn có vẻ đỏ, không biết cô ăn phải cái gì không sạch mà đau bụng, người lại hơi sốt. Vì thế cô bàn bạc với Bành Vũ Trung, hai người đi chung xe để tiện giúp đỡ nhau.
Lý Oánh lao đến nói chuyện cùng hai người một lúc, ba người vừa hay hợp thành một nhóm. Bành Vũ Trung đánh nhau rất ngầu, Lý Tiểu Vũ cũng khá to gan, Lý Oánh lại là dị năng giả hệ thủy, dù không bằng 1% của Tô Tô nhưng ít ra Bành Vũ Trung và Lý Tiểu Vũ cũng không lo vấn đề nước uống.
Tám người họp thành một đoàn nhỏ, trong sự lo lắng của cha mẹ Tô và Vương Quân chầm chậm lên đường, hướng về phía cổng khu Quả Táo.
“Ớ?!” Tô Tô bò lên vô lăng, cẩn thận nhìn cửa khu đóng chặt, nhìn trái phải rồi tự lẩm bẩm: “Ai lại đi khóa của khu thế nhỉ?”
“Không phải tôi!” Diệp Dục lập tức giơ tay chứng minh sự trong sạch, anh bận điều chỉnh ghế ngồi của ghế lái phụ để tiện cho anh gác chân, “Tôi ngủ một lát, đến nơi gọi tôi dậy.”
“Anh xuống ngay cho tôi!”
Tô Tô bị mùi hôi chân của Diệp Dục xộc đến đau dạ dày, cô nhịn cảm giác buồn nôn xuống, quét mắt nhìn đôi chân của Diệp Dục trên cửa sổ trước, rồi lại nhìn ghế lại phụ bị anh chỉnh cho bằng phẳng. Tên khốn này lên xe của cô không nói, còn định chuẩn bị ngủ!
Tội nghiệp cho bà chửa như cô, trong bụng còn đang mang thai Tiểu Ái gần ba tháng, thế mà còn vừa phải quan sát zombie xung quanh vừa lái xe, thiên lý ở đâu? Thiên lý ở đâu?
Diệp Dục không thèm động đậy, hai tay vòng gác sau gáy, lim da lim dim, bộ dạng đã ngủ say. Điều này khiến Tô Tô tức điên lên. Cô đạp thắng xe, cởi dây an toàn rồi lao về phía người Diệp Dục, cuộn tay thành nắm đấm, đấm cho một cái!
“Ây da, cái đồ đanh đá này nữa, đấm chảy máu mũi ông đây rồi!!!”
Diệp Dục ở dưới ngay lập tức đưa tay ra đỡ nhưng Tô Tô tấn công liên tục, mà đàn ông không được đánh trả phụ nữ, hơn nữa đây là người con gái bị từng bị anh “làm” nên anh cần phải chịu trách nhiệm. Diệp Dục rống lên một tiếng rồi ôm Tô Tô vào lòng xoa nhẹ, sau đó đẩy cô ra nhảy khỏi ghế phụ lái.
Anh ôm mũi, hùng hùng hổ hổ đi một vòng quanh chiếc xe Jeep, đến ghế lái thì ngồi vào rồi đóng cửa xe “rầm” một tiếng, mồm vẫn lầm bầm mắng.
“Muốn ông đây lái xe thì nói sớm cho rồi. Cô mở miệng chẳng lẽ tôi lại từ chối chắc? Thế mà lại ra tay đánh người, bà cụ non này, tính cách em ưa bạo lực thế sau này ai dám lấy em, ai dám lấy em chứ”
“Xong chưa? Lái xe!!!”
Tô Tô chỉnh lại ghế ngồi, quay sang quát Diệp Dục một câu, ôm bụng nằm lên ghế phụ lái, làm gì à? Nhắm mắt ngủ chứ làm gì!!!
Tiện thể còn gác chân lên nữa!
“Được rồi, được rồi, cô ngủ đi, ngủ đi. Cô là boss, boss, được chưa!!! Đi thôi boss của tôi.”
Bề ngoài Diệp Dục tỏ ra nịnh nọt nhưng thực tế lại đang châm chọc, anh mở cửa khu biệt thự, đạp chân ga chở boss Tô Tô lao ra ngoài. Bốn chiếc xe phía sau ũng đạp chân ga, tăng tốc.
Sau khi họ đi, trong một căn biệt thự gần cửa chính của khu, Tạ Thanh Diễn đứng cạnh cửa sổ, gương mặt đẹp trai âm u lạnh lẽo. Hắn mặc áo len trắng - màu trắng đại diện của sự đẹp đẽ tươi sáng, hai tay đặt trên cửa sổ, lúc giơ tay liền ấn nút đóng cửa trên chìa khóa điện. Cánh cửa mà Diệp Dục quên đóng dần dần khép lại.
/706
|