“Nhưng mà…”
Tẩm Nguyệt bị Lý Oánh kéo đi về phía trước, đầu óc hỗn loạn. Vừa chạy một mạch xuống dưới, mới thoát khỏi cõi chết từ trong miệng những con quái vật đáng sợ kia, cô chưa kịp vui mừng đã bị khả năng mình sẽ biến thành zombie hay không làm hoảng sợ. Sau đó, chồng cô lại do dự không đi xuống, cô cũng không có tâm sức lại đi lên đón chồng mình. Nghe Lý Oánh nói, cô chỉ biết ngơ ngơ ngác ngác ôm con trai, lên xe theo Lý Oánh.
Tô Tô ở bên cạnh âm thầm quan sát, chỉ cảm thấy lúc này Lý Oánh làm hành động như vậy thật khiến người ta phải suy nghĩ. Vừa rồi, cô ta còn khuyên cô đừng lo chuyện bao đồng. Bây giờ lại nhiệt tình với Tẩm Nguyệt và Duệ Duệ như vậy, mục đích là gì?
Song nói thế nào đi chăng nữa, Tô Tô cảm thấy khả năng quan sát của cô ta rất tốt, ít nhất cô ta cũng dựa vào kinh nghiệm đúc kết trong một thời gian dài, biết được con đường con người nhiễm virus mạt thế là thông qua bị zombie cắn. Trên người Tẩm Nguyệt không có vết thương, trên mặt là vết trầy da.
Bây giờ, loại zombie bình thường này, virus trên móng vuốt ít hơn rất nhiều so với trong khoang miệng. Hơn nữa, móng vuốt của bọn chúng không thể cào xuyên qua áo khoác lông vũ dày khoác trên người được.
Cũng may mạt thế xảy ra vào mùa đông, mọi người đều mặc rất nhiều quần áo, nếu là mùa hè thì khó nói.
Nói đi cũng phải nói lại, zombie đương nhiên cũng sẽ tiến hóa. Zombie sau khi tiến hóa dần dần sẽ mang virus khắp người, không chỉ có trong khoang miệng và trên móng vuốt. Có con zombie còn có virus cả trên tóc, hơn nữa cấp bậc tiến hóa của zombie càng cao thì độc tính càng mạnh.
Nhưng nhìn chung, chỉ cần da dẻ nguyên vẹn, không bị trầy xước, thì cho dù là máu của zombie mang virus mạnh nhất bắn lên da người, cũng không thể bị truyền nhiễm trực tiếp.
Lúc này, trên cả con đường, những con zombie có thể xông ra ngoài đã bị đám người Tô Tô giết sạch. Tinh hạch của tiểu đội thu được khá dồi dào. Ba con zombie bên trong cửa kính, Tô Tô cũng không định ra tay giúp đám người trên tầng giết chúng. Cô hơi nhíu mày, nhìn Lý Oánh và Tẩm Nguyệt đi lên xe, sau đó Tô Tô cũng cất bước lên xe, lái xe rời khỏi trong tiếng gọi của chồng Tẩm Nguyệt trên bệ cửa sổ tầng bốn.
Zombie trên đường đã bị xử lý sạch sẽ. Mặc dù, trên đường xe cộ đỗ ngổn ngang, nhưng do mặt đường rộng rãi, nên không ảnh hưởng đến chuyện đi lại.
Ngồi trên ghế phụ, Tô Tô quay đầu liếc nhìn, không nhìn thấy chiếc xe đi cuối cùng mà Lý Oánh ngồi trên đó. Cô nhíu mày suy nghĩ một lát, rồi nghiêng đầu nhìn Diệp Dục đang lái xe, mở miệng hỏi:
“Lý Oánh kia…”
“Lý Oánh làm sao?”
Diệp Dục đang lái xe, một tay bẻ lái vô lăng, tay còn lại lục lọi trong xe, muốn tìm một chỗ trống để đựng tinh hạch trên người. Chỗ này nhiều quá, nhiều đến mức túi quần anh căng phồng, khi chạy sợ sẽ bị rơi.
Chẳng ngờ Diệp Dục lại lục ra một quyển sổ khám bệnh. Anh định cầm sổ khám bệnh lên thì một tờ giấy rơi ra từ trong cuốn sổ. Trên tờ giấy là hình chụp Tiểu Ái bé như một dấu phẩy nhỏ, cứ thế mà rơi bên cạnh tay Diệp Dục.
“Cái gì đây?”
Diệp Dục đang lái xe, cúi đầu liếc nhìn dấu phẩy nhỏ, cũng không xem kĩ mà liền ném cuốn sổ bệnh án trong tay ra ngoài cửa xe. Anh đang định nhặt tờ giấy siêu âm đa chiều bên tay lên thì Tô Tô thấy anh vứt bệnh án của mình, cô quát lên:
“Anh làm gì đấy? Điên à?”
“Ối dời, cô em đanh đá này!“ Diệp Dục giơ tay, cũng không nhặt giấy siêu âm đa chiều, ấn tay lên đầu Tô Tô, uy hiếp nói: “Nói anh bị điên? Hả?!! Muốn chết à?”
“Bỏ ngay ra.”
Tô Tô hất tay Diệp Dục ra, cúi người nhặt tờ giấy siêu âm bị Diệp Dục làm rơi bên cạnh. Cô cẩn thận gấp kỹ, cất trong hộp xe phía trước ghế phụ, sau đó quay đầu trừng mắt nhìn Diệp Dục, cảnh cáo:
“Đừng động vào đồ của tôi, bằng không tôi đánh anh đấy!”
“Được. Được. Được. Không động. Không động. Càng ngày càng nóng tính!”
Bị Tô Tô cảnh cáo, vốn dĩ Diệp Dục còn tò mò muốn nhìn xem thứ giống dấu phẩy nhỏ trong ảnh siêu âm kia là cái gì, giờ thì cụt hết hứng. Anh đặt hai tay trên vô lăng, lại hỏi:
“Vừa nãy, em nói Lý Oánh làm sao?”
Lý Oánh làm sao? Tô Tô nghiêng đầu nghĩ một lát, thực ra Lý Oánh không sao cả. Cô ta rất bình thường, gan dạ, nỗ lực, chăm chỉ, ham học hỏi, không có vấn đề gì cả. Nhưng Tô Tô cảm thấy không thể thân thiết với người như Lý Oánh.
“Rốt cuộc Lý Oánh làm sao?”
Cô nói chuyện nửa vời, Diệp Dục đương nhiên không chịu bỏ qua cho Tô Tô rồi, hỏi lại một lần nữa. Nhưng Tô Tô không cách nào nói với anh. Đàn ông con trai như anh sao có giác quan thứ sáu mẫn cảm của phụ nữ chứ. Nói với anh, anh cũng sẽ không hiểu được loại cảm xúc tinh tế như vậy. Vì thế, Tô Tô lắc đầu, trả lời qua loa:
“Lý Oánh rất xinh đẹp!”
Diệp Dục đang lái xe, nghiêng đầu, khó hiểu nhìn Tô Tô, một tay nắm lấy vô lăng, tay còn lại móc tinh hạch trong túi quần ra, đặt vào lỗ châm thuốc phía trước. Anh nhếch miệng cười niềm nở với Tô Tô:
“Cô ta không xinh đẹp bằng em. Em đẹp nhất trên đời.”
“Xì…”
Tô Tô liếc xéo Diệp Dục, mím môi nhịn cười, vẻ mặt ra vẻ lạnh lùng, giơ tay đấm anh một cái, thấp giọng quát:
“Tập trung lái xe đi, đừng có nhìn tôi!”
“Ái…”
Một tiếng kêu đau đớn cắt đứt cuộc nói chuyện của Diệp Dục và Tô Tô. Nhìn thấy Diệp Dục cuối cùng cũng chịu tập trung lái xe, Tô Tô nằm trên ghế phụ xe, nhắm mắt suy nghĩ một chút vấn đề, rồi lấy tinh hạch ra, bắt đầu tu luyện tinh phách của mình.
Trên chiếc xe cuối cùng, Lý Oánh vỗ về Tẩm Nguyệt xong, nghiêng đầu nhìn phong cảnh mạt thế bên ngoài cửa xe, lấy điện thoại ra, đọc tin nhắn lúc trước Vương Quân gửi cho cho cô.
“Chuyến đi thuận lợi chứ?”
Lý Oánh bất giác nở nụ cười, lúc trước rất hỗn loạn, không kịp trả lời tin nhắn của Vương Quân. Giờ có thời gian rồi, cô ta gõ chữ trả lời:
“Vẫn ổn. Lần này, em lấy được mười mấy viên tinh hạch.”
“Thế à, chúc mừng em nhé!”
“Không có gì đáng chúc mừng cả. Em vẫn chưa tìm ra cách hấp thụ tinh hạch. Hơn nữa, anh biết không, thì ra lúc trước em vẫn luôn nghĩ sai, Tô Tô thực ra là một người rất lợi hại. Dị năng của cô ấy rất kỳ lạ, hơi giống dị năng hệ băng biến dị, nhưng lại không phải hoàn toàn như vậy. Hôm nay, em tình cờ nhìn thấy cô ấy có thể biến ra một đóa hoa băng gai rất lớn, song những băng gai đó trong nháy mắt đã tan chảy thành nước.”
“Ừ.”
“Anh đừng không quan tâm chứ, nói với anh cái gì, anh cũng chỉ biết ừ ừ. Bây giờ là mạt thế rồi, chúng ta không nỗ lực thêm một chút, cố gắng hơn một chút thì sẽ nhanh chóng rơi xuống đáy xã hội, cho nên phải trở nên mạnh mẽ đấy.”
“Ừ, tính cách của em trước giờ vẫn như vậy, em sẽ thành công.”
Tẩm Nguyệt bị Lý Oánh kéo đi về phía trước, đầu óc hỗn loạn. Vừa chạy một mạch xuống dưới, mới thoát khỏi cõi chết từ trong miệng những con quái vật đáng sợ kia, cô chưa kịp vui mừng đã bị khả năng mình sẽ biến thành zombie hay không làm hoảng sợ. Sau đó, chồng cô lại do dự không đi xuống, cô cũng không có tâm sức lại đi lên đón chồng mình. Nghe Lý Oánh nói, cô chỉ biết ngơ ngơ ngác ngác ôm con trai, lên xe theo Lý Oánh.
Tô Tô ở bên cạnh âm thầm quan sát, chỉ cảm thấy lúc này Lý Oánh làm hành động như vậy thật khiến người ta phải suy nghĩ. Vừa rồi, cô ta còn khuyên cô đừng lo chuyện bao đồng. Bây giờ lại nhiệt tình với Tẩm Nguyệt và Duệ Duệ như vậy, mục đích là gì?
Song nói thế nào đi chăng nữa, Tô Tô cảm thấy khả năng quan sát của cô ta rất tốt, ít nhất cô ta cũng dựa vào kinh nghiệm đúc kết trong một thời gian dài, biết được con đường con người nhiễm virus mạt thế là thông qua bị zombie cắn. Trên người Tẩm Nguyệt không có vết thương, trên mặt là vết trầy da.
Bây giờ, loại zombie bình thường này, virus trên móng vuốt ít hơn rất nhiều so với trong khoang miệng. Hơn nữa, móng vuốt của bọn chúng không thể cào xuyên qua áo khoác lông vũ dày khoác trên người được.
Cũng may mạt thế xảy ra vào mùa đông, mọi người đều mặc rất nhiều quần áo, nếu là mùa hè thì khó nói.
Nói đi cũng phải nói lại, zombie đương nhiên cũng sẽ tiến hóa. Zombie sau khi tiến hóa dần dần sẽ mang virus khắp người, không chỉ có trong khoang miệng và trên móng vuốt. Có con zombie còn có virus cả trên tóc, hơn nữa cấp bậc tiến hóa của zombie càng cao thì độc tính càng mạnh.
Nhưng nhìn chung, chỉ cần da dẻ nguyên vẹn, không bị trầy xước, thì cho dù là máu của zombie mang virus mạnh nhất bắn lên da người, cũng không thể bị truyền nhiễm trực tiếp.
Lúc này, trên cả con đường, những con zombie có thể xông ra ngoài đã bị đám người Tô Tô giết sạch. Tinh hạch của tiểu đội thu được khá dồi dào. Ba con zombie bên trong cửa kính, Tô Tô cũng không định ra tay giúp đám người trên tầng giết chúng. Cô hơi nhíu mày, nhìn Lý Oánh và Tẩm Nguyệt đi lên xe, sau đó Tô Tô cũng cất bước lên xe, lái xe rời khỏi trong tiếng gọi của chồng Tẩm Nguyệt trên bệ cửa sổ tầng bốn.
Zombie trên đường đã bị xử lý sạch sẽ. Mặc dù, trên đường xe cộ đỗ ngổn ngang, nhưng do mặt đường rộng rãi, nên không ảnh hưởng đến chuyện đi lại.
Ngồi trên ghế phụ, Tô Tô quay đầu liếc nhìn, không nhìn thấy chiếc xe đi cuối cùng mà Lý Oánh ngồi trên đó. Cô nhíu mày suy nghĩ một lát, rồi nghiêng đầu nhìn Diệp Dục đang lái xe, mở miệng hỏi:
“Lý Oánh kia…”
“Lý Oánh làm sao?”
Diệp Dục đang lái xe, một tay bẻ lái vô lăng, tay còn lại lục lọi trong xe, muốn tìm một chỗ trống để đựng tinh hạch trên người. Chỗ này nhiều quá, nhiều đến mức túi quần anh căng phồng, khi chạy sợ sẽ bị rơi.
Chẳng ngờ Diệp Dục lại lục ra một quyển sổ khám bệnh. Anh định cầm sổ khám bệnh lên thì một tờ giấy rơi ra từ trong cuốn sổ. Trên tờ giấy là hình chụp Tiểu Ái bé như một dấu phẩy nhỏ, cứ thế mà rơi bên cạnh tay Diệp Dục.
“Cái gì đây?”
Diệp Dục đang lái xe, cúi đầu liếc nhìn dấu phẩy nhỏ, cũng không xem kĩ mà liền ném cuốn sổ bệnh án trong tay ra ngoài cửa xe. Anh đang định nhặt tờ giấy siêu âm đa chiều bên tay lên thì Tô Tô thấy anh vứt bệnh án của mình, cô quát lên:
“Anh làm gì đấy? Điên à?”
“Ối dời, cô em đanh đá này!“ Diệp Dục giơ tay, cũng không nhặt giấy siêu âm đa chiều, ấn tay lên đầu Tô Tô, uy hiếp nói: “Nói anh bị điên? Hả?!! Muốn chết à?”
“Bỏ ngay ra.”
Tô Tô hất tay Diệp Dục ra, cúi người nhặt tờ giấy siêu âm bị Diệp Dục làm rơi bên cạnh. Cô cẩn thận gấp kỹ, cất trong hộp xe phía trước ghế phụ, sau đó quay đầu trừng mắt nhìn Diệp Dục, cảnh cáo:
“Đừng động vào đồ của tôi, bằng không tôi đánh anh đấy!”
“Được. Được. Được. Không động. Không động. Càng ngày càng nóng tính!”
Bị Tô Tô cảnh cáo, vốn dĩ Diệp Dục còn tò mò muốn nhìn xem thứ giống dấu phẩy nhỏ trong ảnh siêu âm kia là cái gì, giờ thì cụt hết hứng. Anh đặt hai tay trên vô lăng, lại hỏi:
“Vừa nãy, em nói Lý Oánh làm sao?”
Lý Oánh làm sao? Tô Tô nghiêng đầu nghĩ một lát, thực ra Lý Oánh không sao cả. Cô ta rất bình thường, gan dạ, nỗ lực, chăm chỉ, ham học hỏi, không có vấn đề gì cả. Nhưng Tô Tô cảm thấy không thể thân thiết với người như Lý Oánh.
“Rốt cuộc Lý Oánh làm sao?”
Cô nói chuyện nửa vời, Diệp Dục đương nhiên không chịu bỏ qua cho Tô Tô rồi, hỏi lại một lần nữa. Nhưng Tô Tô không cách nào nói với anh. Đàn ông con trai như anh sao có giác quan thứ sáu mẫn cảm của phụ nữ chứ. Nói với anh, anh cũng sẽ không hiểu được loại cảm xúc tinh tế như vậy. Vì thế, Tô Tô lắc đầu, trả lời qua loa:
“Lý Oánh rất xinh đẹp!”
Diệp Dục đang lái xe, nghiêng đầu, khó hiểu nhìn Tô Tô, một tay nắm lấy vô lăng, tay còn lại móc tinh hạch trong túi quần ra, đặt vào lỗ châm thuốc phía trước. Anh nhếch miệng cười niềm nở với Tô Tô:
“Cô ta không xinh đẹp bằng em. Em đẹp nhất trên đời.”
“Xì…”
Tô Tô liếc xéo Diệp Dục, mím môi nhịn cười, vẻ mặt ra vẻ lạnh lùng, giơ tay đấm anh một cái, thấp giọng quát:
“Tập trung lái xe đi, đừng có nhìn tôi!”
“Ái…”
Một tiếng kêu đau đớn cắt đứt cuộc nói chuyện của Diệp Dục và Tô Tô. Nhìn thấy Diệp Dục cuối cùng cũng chịu tập trung lái xe, Tô Tô nằm trên ghế phụ xe, nhắm mắt suy nghĩ một chút vấn đề, rồi lấy tinh hạch ra, bắt đầu tu luyện tinh phách của mình.
Trên chiếc xe cuối cùng, Lý Oánh vỗ về Tẩm Nguyệt xong, nghiêng đầu nhìn phong cảnh mạt thế bên ngoài cửa xe, lấy điện thoại ra, đọc tin nhắn lúc trước Vương Quân gửi cho cho cô.
“Chuyến đi thuận lợi chứ?”
Lý Oánh bất giác nở nụ cười, lúc trước rất hỗn loạn, không kịp trả lời tin nhắn của Vương Quân. Giờ có thời gian rồi, cô ta gõ chữ trả lời:
“Vẫn ổn. Lần này, em lấy được mười mấy viên tinh hạch.”
“Thế à, chúc mừng em nhé!”
“Không có gì đáng chúc mừng cả. Em vẫn chưa tìm ra cách hấp thụ tinh hạch. Hơn nữa, anh biết không, thì ra lúc trước em vẫn luôn nghĩ sai, Tô Tô thực ra là một người rất lợi hại. Dị năng của cô ấy rất kỳ lạ, hơi giống dị năng hệ băng biến dị, nhưng lại không phải hoàn toàn như vậy. Hôm nay, em tình cờ nhìn thấy cô ấy có thể biến ra một đóa hoa băng gai rất lớn, song những băng gai đó trong nháy mắt đã tan chảy thành nước.”
“Ừ.”
“Anh đừng không quan tâm chứ, nói với anh cái gì, anh cũng chỉ biết ừ ừ. Bây giờ là mạt thế rồi, chúng ta không nỗ lực thêm một chút, cố gắng hơn một chút thì sẽ nhanh chóng rơi xuống đáy xã hội, cho nên phải trở nên mạnh mẽ đấy.”
“Ừ, tính cách của em trước giờ vẫn như vậy, em sẽ thành công.”
/706
|