“Ồ, được!”
Có nước có mỳ lại có điện, Tẩm Nguyệt đương nhiên sẽ không từ chối. Trên thực tế, có thể làm điều gì cho đội ngũ này dù là nhỏ nhặt, Tẩm Nguyệt đều cảm thấy thoả mãn - nó chứng tỏ cô vẫn là một người có ích.
Đợi sau khi Lý Oánh xả nước xong, Tẩm Nguyệt bê bát mỳ chuẩn bị cho Tô Tô, cẩn thận bỏ vào một cái túi nylon, dặn dò với Duệ Duệ:
“Con trai, mang mỳ đưa cho chị Tô Tô đi. Mẹ còn phải làm cho các cô chú khác.”
“Vâng ạ!”
Duệ Duệ đã no nê, hiểu chuyện gật đầu, tay nhỏ xách theo túi nylon, đi về phía xe của Tô Tô.
Lúc này, Tô Tô đang ngủ ở trong xe. Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, cô cảm thấy có tiếng gõ cửa xe của mình nho nhỏ rời rạc, không có ác ý; đó còn là một bé dị năng giả, năng lượng rất yếu ớt.
Tô Tô mơ mơ màng màng mở cửa xe, nghiêng đầu, híp mắt liền nhìn thấy Tiểu Ái vẻ mặt tươi cười xách theo một cái túi nylon to màu trắng, gọi cô:
“Mẹ bảo ăn mỳ thôi.”
Mẹ ăn mỳ thôi!!!
Tô Tô bỗng nhiên đau thấu tim gan, hai mắt trợn to, mơ màng nhầm lẫn kiếp trước kiếp này, lao ra ôm đứa bé hai tuổi trước mặt, gào khóc:
“Xin lỗi… xin lỗi… xin lỗi con… mẹ không cố ý, mẹ không cố ý!!! Xin lỗi, con ở đâu? Con ở đâu???”
Cô không cố tình bỏ lại Tiểu Ái, cô thật sự không cố tình, cô chỉ định ra ngoài làm nhiệm vụ nhưng không dẫn Tiểu Ái theo được, tuyệt đối không muốn cố ý bỏ lại Tiểu Ái. Cô có lỗi với Tiểu Ái, cô có lỗi với Tiểu Ái.
“Á!!! Hu hu hu
~”
Duệ Duệ vẫn chỉ là một đứa trẻ hai tuổi, nói còn chưa sõi lắm. Đứa bé bị Tô Tô vừa ôm vừa hôn, bị doạ sợ khóc thét lên. Tiếng một lớn một nhỏ kêu khóc kinh hãi toàn bộ người trong xưởng sửa chữa.
Diệp Dục nhanh chóng chạy tới, hướng hai người hét lớn một tiếng, “Có chuyện gì thế? Đừng khóc!!!”
Tô Tô trong nháy mắt lấy lại tinh thần, mở mắt nhìn: đứa bé cô ôm không phải Tiểu Ái, Tiểu Ái đi đâu rồi? Trong nháy mắt đó, Tô Tô hoang mang, vừa thiếu tỉnh táo lại có phần khó có thể tiếp thu, hốc mắt đỏ lên, nước mắt lại rơi xuống.
Diệp Dục bế cô lên. Phía sau, Hộ Pháp, Thư Sinh, Thầy Bói, Lý Tiểu Vũ, Lý Oánh và Tẩm Nguyệt đều trước sau chạy tới. Lý Oánh tát Duệ Duệ một cái, khiến đứa bé làm rơi túi nylon trong tay, quát:
“Thằng nhóc này làm cái trò gì vậy, đưa mỳ cũng không xong?!”
Tẩm Nguyệt tiến lên, chắn ngang bảo vệ Duệ Duệ, hoảng sợ nhìn Lý Oánh nổi giận đùng đùng. Những người còn lại nhìn Tô Tô vẻ mặt hoang mang, rồi nhìn Duệ Duệ bị doạ đến nghẹt thở, đều không nói gì.
“Tô à? Tô à, em tỉnh lại đi, tỉnh lại đi.” - Diệp Dục đỡ Tô Tô ngồi vào trong cửa xe, đưa tay vỗ vào mặt cô, lo lắng nói: “Là anh, em yêu này, là anh! Em gặp ác mộng à? Hít thở sâu, hít thở sâu.”
Theo từng nhịp đếm của Diệp Dục, Tô Tô hít một hơi thật sâu, rồi thở ra, sau đó mới nhớ ra… à… cô được sống lại, không phải đang làm nhiệm vụ bên ngoài, không phải đang tìm Tiểu Ái… Tiểu Ái vẫn còn trong bụng cô mà.
Tô Tô vô thức sờ bụng mình, lại nhìn về phía Duệ Duệ bé bỏng ngồi xổm dưới đất. Cô đẩy Diệp Dục ngăn ở trước mặt ra, nhảy xuống khỏi ghế lái phụ, quỳ gối trước mặt Duệ Duệ, đưa tay nhẹ nhàng sờ đầu Duệ Duệ đang trong lòng Tẩm Nguyệt, áy náy nói:
“Xin lỗi nhé Duệ Duệ, cô gặp ác mộng, vừa nãy làm cháu làm cháu sợ rồi. Xin lỗi nhé, cháu bảo cô ăn mỳ phải không?”
“Mẹ bảo chị ăn mỳ!”
Duệ Duệ sợ hãi đến mức rúc vào lòng Tẩm Nguyệt để né tránh nhưng vẫn rất cố gắng nói cho hết lời. Tô Tô vô cùng xót xa trong lòng, vội vàng trèo vào trong xe, tìm ra một túi kẹo sữa, nhét vào trong lòng Duệ Duệ. Cô thật sự nghe nhầm rồi, cô tưởng rằng Duệ Duệ bảo “Mẹ ăn mỳ.”
“Cảm ơn cháu!”
Duệ Duệ cúi đầu, ngón tay nhỏ gảy lên gảy xuống túi kẹo sữa, hơi khó chịu nhìn túi nylon bị vứt xuống đất, nhỏ giọng nói:
“Mỳ nát rồi.”
“Không sao, vẫn ăn được.”
Nghe vậy, Tô Tô nhanh chóng nhặt túi nylon dưới đất lên, mở ra, lấy đôi đũa dính đầy mỳ, thở dài, bưng túi nylon bắt đầu ăn ngay trước mặt Duệ Duệ.
“Đừng ăn nữa, tôi làm cho cô bát khác!”
Tẩm Nguyệt ôm Duệ Duệ nhìn không nổi, khịt mũi, định lấy lại túi nylon trong tay Tô Tô nhưng Tô Tô từ chối. Cô trỏ đôi đũa vào Duệ Duệ, lại nhìn Tẩm Nguyệt:
“Bây giờ là mạt thế rồi, cô phải dạy con biết quý trọng đồ ăn, không được lãng phí.”
Tiếu Ái của cô đã được dạy rất tốt. Có lần Tô Tô dùng tinh hạch đổi một cái bánh bao cho Tiểu Ái. Mặc dù con bé đã no rồi, không muốn ăn nữa nhưng bàn tay nhỏ xíu vẫn cầm chặt bánh bao từ sáng sớm đến trưa, không giống như những đứa trẻ khác, thấy đồ ăn mình không thích thì ném đi luôn.
Ôi, Tiểu Ái à, phải 8 tháng nữa mới có thể gặp nhau!
Tô Tô cầm túi mỳ, đứng lên, cúi đầu rời khỏi đám người ngay sau đó để tìm một góc tĩnh lặng, yên lặng ăn mỳ của mình, mong ngóng những tháng ngày tương lai.
Sau khi cô đi, Lý Oánh hít sâu một hơi, nhìn qua sắc mặt đám người Diệp Dục. Bọn họ đều bình thường, cũng không có vẻ gì trách cứ mẹ con Tẩm Nguyệt. Diệp Dục thậm chí còn khom lưng, giúp mở hộ gói kẹo trong lòng Duệ Duệ.
Thế là Lý Oánh cũng cười, ôn hoà nâng Tẩm Nguyệt đang quỳ dưới đất dậy, lại sờ đầu Duệ Duệ, nói xin lỗi: “Anh bạn nhỏ, vừa nãy cô hơi hung dữ, xin lỗi nha
”
“Không sao đâu.”
Tẩm Nguyệt lắc đầu. Tuy nói như thế nhưng thái độ của cô cũng lạnh nhạt đi nhiều. Duệ Duệ cũng vậy, ban đầu còn rất thích cô Lý Oánh này, nhưng sau chuyện vừa nãy, bé cảm thấy thích chị Tô Tô hơn nhiều.
Trái tim của con người thật ra thông minh hơn não bộ rất nhiều, nhất là trái tim nhạy cảm của trẻ con. Ai thật lòng đối xử tối với nó, ai không thật lòng, trẻ con biết rõ nhất. Mặc dù vừa rồi Tô Tô ôm Duệ Duệ gào khóc khiến bé hơi sợ hãi nhưng bé lại thấy chị Tô Tô là người tốt.
Người tinh ranh như Lý Oánh sao không nhìn ra sự lạnh nhạt của hai mẹ con họ. Chẳng qua từ trước đến nay, cô ta không quan tâm đến những kẻ sống thấp hèn, năng lực cũng kém hơn cô mấy bậc. Tẩm Nguyệt và Duệ Duệ nghĩ như thế nào, Lý Oánh không quan tâm. Cô ta chỉ quan tâm đến tâm tình Tô Tô, tâm tình Diệp Dục, tâm tình đám người Hộ Pháp.
Chỉ là Tô Tô này nhìn mềm yếu thương người vậy mà tính cách lại khó gần. Lý Oánh cũng giữ chừng mực, sợ bản thân biểu hiện thân mật thái quá lại khiến cho Tô Tô ghét mình. Suy nghĩ một lúc, Lý Oánh phải đi tìm Lý Tiểu Vũ nói chuyện mới được.
Có nước có mỳ lại có điện, Tẩm Nguyệt đương nhiên sẽ không từ chối. Trên thực tế, có thể làm điều gì cho đội ngũ này dù là nhỏ nhặt, Tẩm Nguyệt đều cảm thấy thoả mãn - nó chứng tỏ cô vẫn là một người có ích.
Đợi sau khi Lý Oánh xả nước xong, Tẩm Nguyệt bê bát mỳ chuẩn bị cho Tô Tô, cẩn thận bỏ vào một cái túi nylon, dặn dò với Duệ Duệ:
“Con trai, mang mỳ đưa cho chị Tô Tô đi. Mẹ còn phải làm cho các cô chú khác.”
“Vâng ạ!”
Duệ Duệ đã no nê, hiểu chuyện gật đầu, tay nhỏ xách theo túi nylon, đi về phía xe của Tô Tô.
Lúc này, Tô Tô đang ngủ ở trong xe. Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, cô cảm thấy có tiếng gõ cửa xe của mình nho nhỏ rời rạc, không có ác ý; đó còn là một bé dị năng giả, năng lượng rất yếu ớt.
Tô Tô mơ mơ màng màng mở cửa xe, nghiêng đầu, híp mắt liền nhìn thấy Tiểu Ái vẻ mặt tươi cười xách theo một cái túi nylon to màu trắng, gọi cô:
“Mẹ bảo ăn mỳ thôi.”
Mẹ ăn mỳ thôi!!!
Tô Tô bỗng nhiên đau thấu tim gan, hai mắt trợn to, mơ màng nhầm lẫn kiếp trước kiếp này, lao ra ôm đứa bé hai tuổi trước mặt, gào khóc:
“Xin lỗi… xin lỗi… xin lỗi con… mẹ không cố ý, mẹ không cố ý!!! Xin lỗi, con ở đâu? Con ở đâu???”
Cô không cố tình bỏ lại Tiểu Ái, cô thật sự không cố tình, cô chỉ định ra ngoài làm nhiệm vụ nhưng không dẫn Tiểu Ái theo được, tuyệt đối không muốn cố ý bỏ lại Tiểu Ái. Cô có lỗi với Tiểu Ái, cô có lỗi với Tiểu Ái.
“Á!!! Hu hu hu
~”
Duệ Duệ vẫn chỉ là một đứa trẻ hai tuổi, nói còn chưa sõi lắm. Đứa bé bị Tô Tô vừa ôm vừa hôn, bị doạ sợ khóc thét lên. Tiếng một lớn một nhỏ kêu khóc kinh hãi toàn bộ người trong xưởng sửa chữa.
Diệp Dục nhanh chóng chạy tới, hướng hai người hét lớn một tiếng, “Có chuyện gì thế? Đừng khóc!!!”
Tô Tô trong nháy mắt lấy lại tinh thần, mở mắt nhìn: đứa bé cô ôm không phải Tiểu Ái, Tiểu Ái đi đâu rồi? Trong nháy mắt đó, Tô Tô hoang mang, vừa thiếu tỉnh táo lại có phần khó có thể tiếp thu, hốc mắt đỏ lên, nước mắt lại rơi xuống.
Diệp Dục bế cô lên. Phía sau, Hộ Pháp, Thư Sinh, Thầy Bói, Lý Tiểu Vũ, Lý Oánh và Tẩm Nguyệt đều trước sau chạy tới. Lý Oánh tát Duệ Duệ một cái, khiến đứa bé làm rơi túi nylon trong tay, quát:
“Thằng nhóc này làm cái trò gì vậy, đưa mỳ cũng không xong?!”
Tẩm Nguyệt tiến lên, chắn ngang bảo vệ Duệ Duệ, hoảng sợ nhìn Lý Oánh nổi giận đùng đùng. Những người còn lại nhìn Tô Tô vẻ mặt hoang mang, rồi nhìn Duệ Duệ bị doạ đến nghẹt thở, đều không nói gì.
“Tô à? Tô à, em tỉnh lại đi, tỉnh lại đi.” - Diệp Dục đỡ Tô Tô ngồi vào trong cửa xe, đưa tay vỗ vào mặt cô, lo lắng nói: “Là anh, em yêu này, là anh! Em gặp ác mộng à? Hít thở sâu, hít thở sâu.”
Theo từng nhịp đếm của Diệp Dục, Tô Tô hít một hơi thật sâu, rồi thở ra, sau đó mới nhớ ra… à… cô được sống lại, không phải đang làm nhiệm vụ bên ngoài, không phải đang tìm Tiểu Ái… Tiểu Ái vẫn còn trong bụng cô mà.
Tô Tô vô thức sờ bụng mình, lại nhìn về phía Duệ Duệ bé bỏng ngồi xổm dưới đất. Cô đẩy Diệp Dục ngăn ở trước mặt ra, nhảy xuống khỏi ghế lái phụ, quỳ gối trước mặt Duệ Duệ, đưa tay nhẹ nhàng sờ đầu Duệ Duệ đang trong lòng Tẩm Nguyệt, áy náy nói:
“Xin lỗi nhé Duệ Duệ, cô gặp ác mộng, vừa nãy làm cháu làm cháu sợ rồi. Xin lỗi nhé, cháu bảo cô ăn mỳ phải không?”
“Mẹ bảo chị ăn mỳ!”
Duệ Duệ sợ hãi đến mức rúc vào lòng Tẩm Nguyệt để né tránh nhưng vẫn rất cố gắng nói cho hết lời. Tô Tô vô cùng xót xa trong lòng, vội vàng trèo vào trong xe, tìm ra một túi kẹo sữa, nhét vào trong lòng Duệ Duệ. Cô thật sự nghe nhầm rồi, cô tưởng rằng Duệ Duệ bảo “Mẹ ăn mỳ.”
“Cảm ơn cháu!”
Duệ Duệ cúi đầu, ngón tay nhỏ gảy lên gảy xuống túi kẹo sữa, hơi khó chịu nhìn túi nylon bị vứt xuống đất, nhỏ giọng nói:
“Mỳ nát rồi.”
“Không sao, vẫn ăn được.”
Nghe vậy, Tô Tô nhanh chóng nhặt túi nylon dưới đất lên, mở ra, lấy đôi đũa dính đầy mỳ, thở dài, bưng túi nylon bắt đầu ăn ngay trước mặt Duệ Duệ.
“Đừng ăn nữa, tôi làm cho cô bát khác!”
Tẩm Nguyệt ôm Duệ Duệ nhìn không nổi, khịt mũi, định lấy lại túi nylon trong tay Tô Tô nhưng Tô Tô từ chối. Cô trỏ đôi đũa vào Duệ Duệ, lại nhìn Tẩm Nguyệt:
“Bây giờ là mạt thế rồi, cô phải dạy con biết quý trọng đồ ăn, không được lãng phí.”
Tiếu Ái của cô đã được dạy rất tốt. Có lần Tô Tô dùng tinh hạch đổi một cái bánh bao cho Tiểu Ái. Mặc dù con bé đã no rồi, không muốn ăn nữa nhưng bàn tay nhỏ xíu vẫn cầm chặt bánh bao từ sáng sớm đến trưa, không giống như những đứa trẻ khác, thấy đồ ăn mình không thích thì ném đi luôn.
Ôi, Tiểu Ái à, phải 8 tháng nữa mới có thể gặp nhau!
Tô Tô cầm túi mỳ, đứng lên, cúi đầu rời khỏi đám người ngay sau đó để tìm một góc tĩnh lặng, yên lặng ăn mỳ của mình, mong ngóng những tháng ngày tương lai.
Sau khi cô đi, Lý Oánh hít sâu một hơi, nhìn qua sắc mặt đám người Diệp Dục. Bọn họ đều bình thường, cũng không có vẻ gì trách cứ mẹ con Tẩm Nguyệt. Diệp Dục thậm chí còn khom lưng, giúp mở hộ gói kẹo trong lòng Duệ Duệ.
Thế là Lý Oánh cũng cười, ôn hoà nâng Tẩm Nguyệt đang quỳ dưới đất dậy, lại sờ đầu Duệ Duệ, nói xin lỗi: “Anh bạn nhỏ, vừa nãy cô hơi hung dữ, xin lỗi nha
”
“Không sao đâu.”
Tẩm Nguyệt lắc đầu. Tuy nói như thế nhưng thái độ của cô cũng lạnh nhạt đi nhiều. Duệ Duệ cũng vậy, ban đầu còn rất thích cô Lý Oánh này, nhưng sau chuyện vừa nãy, bé cảm thấy thích chị Tô Tô hơn nhiều.
Trái tim của con người thật ra thông minh hơn não bộ rất nhiều, nhất là trái tim nhạy cảm của trẻ con. Ai thật lòng đối xử tối với nó, ai không thật lòng, trẻ con biết rõ nhất. Mặc dù vừa rồi Tô Tô ôm Duệ Duệ gào khóc khiến bé hơi sợ hãi nhưng bé lại thấy chị Tô Tô là người tốt.
Người tinh ranh như Lý Oánh sao không nhìn ra sự lạnh nhạt của hai mẹ con họ. Chẳng qua từ trước đến nay, cô ta không quan tâm đến những kẻ sống thấp hèn, năng lực cũng kém hơn cô mấy bậc. Tẩm Nguyệt và Duệ Duệ nghĩ như thế nào, Lý Oánh không quan tâm. Cô ta chỉ quan tâm đến tâm tình Tô Tô, tâm tình Diệp Dục, tâm tình đám người Hộ Pháp.
Chỉ là Tô Tô này nhìn mềm yếu thương người vậy mà tính cách lại khó gần. Lý Oánh cũng giữ chừng mực, sợ bản thân biểu hiện thân mật thái quá lại khiến cho Tô Tô ghét mình. Suy nghĩ một lúc, Lý Oánh phải đi tìm Lý Tiểu Vũ nói chuyện mới được.
/706
|