Sàn nhà của Long điện này có chút lạnh như băng, nhiệt độ trên đảo ban ngày và ban đêm có sự dao động khá lớn, ban đêm gió thổi vào trong long điện len lỏi vào trong chăn kích thích Diệp Tường.
Ngồi dậy, Diệp Tường nhìn kẻ ngủ say như heo Nạp khắc bên cạnh mình, khóe miệng nước miếng còn chảy đầy đất, hơn nữa thỉnh thoảng cười nhẹ nói mơ vài câu .
Không biết vì cái gì, lúc này Diệp Tường đột nhiên rất muốn rút một điếu thuốc ra để hút, thế là bắt đầu hồi niệm về cuộc sống về đêm nơi Địa Cầu thật nhớ quá, Bất Dạ Thành ồn ào náo động, đó là nơi Diệp Tường trong những năm đó đã sống, hiện tại trong cái thế giới này thì những khát vọng ngày xưa khiến hắn muốn hút một điếu thuốc, mặc dù trước nay hắn không nghiền thuốc lá nhiều.
Diệp Tường ngồi thẳng người, quét mắt xung quanh nơi cái đại điện trống rỗng này, đại điện này thực sự rất yên tĩnh, có chút ánh sáng chiếu vào đại điện trong suốt tựa hồ thủy tinh.
Diệp Tường đứng dậy, ban ngày có người đi theo, hắn thật ra vẫn chưa có thể xem xét được đại điện này cẩn thận, giờ phút này, thừa dịp trong đêm không có người, Diệp Tường đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội hiếm có, tất nhiên, mục đích đơn giản là muốn đi xem cái long điện này rốt cuộc có hay không tài bảo chồng chất như núi.
Diệp Tường sờ soạng bên trái của đại điện trước, chỉ có một hành lang lạnh lẽo, cơ hồ rất quỷ dị, Diệp Tường đi chầm chậm, kì thực cái đại điện này được thiết kế khá là đơn giản, trên cơ bản thì trống không, ngoài trừ một ít cây cối cùng những tảng đá , chẳng có gì đáng để thăm quan cả.Mà Diệp Tường vừa đi chưa được mấy bước, đằng trước đại điện đã truyền đến một tiếng nước chảy rì rầm.
Diệp Tường đi qua, tiếp theo hắn chứng kiến một màn quỷ dị, có một thứ giống như bức màn đọng ở giữa không trung khiến nước suối liên tục không ngừng chảy lên rồi lại chảy xuống, hơn nữa những giọt nước này còn lóe lên một thứ ánh sáng mê người.
Diệp Tường cảm thấy không gian nơi suối nước chảy này thật thần kì, hơn nữa hắn tinh tường nhận ra thác nước này không có nguồn, hắn dần dần vươn tay đến gần , thác suối nước này càng nhìn lên trên càng cảm thấy nó thần kì, vì thế tay không khỏi thử khẽ chạm vào những giọt nước.
Một cảm giác thoải mái gì đó xuyên qua ngón tay thấm vào trong tận máu của Diệp Tường, nhưng đồng thời cũng có cảm giác mông lung tê dại. Diệp Tường không khỏi toàn thân đứng ở dưới thác nước tắm rửa để hưởng thụ cái cảm giác này, mà đó lại là một loại cảm giác không nói thành lời lưu chuyển dần dần trong máu của hắn,mà thậm chí loại cảm giác này làm cho hắn toàn thân thấy thoái mái, hơn nữa còn là thoải mái cực kì.
Diệp Tường đi ra khỏi thác nước, nhưng, khiến cho hắn kinh ngạc hơn là toàn thân của mình rõ ràng không có dính vào một giọt nước nào, thác nước này rốt cuộc có chứa chất gì? Như thế nào mà thần kì đến vậy ?
Mà Diệp Tường quay đầu sang trái xem xét, bức tường bên trái có khắc một loại văn tự cổ quái dị, chính là văn tự bằng ngôn ngữ Cổ Long tộc, mà có bay mỏi cánh cả nửa Thiên Đô cũng không thể thấy được.
-”Điểu, thật sự là điểu ngữ!” Diệp Tường không khỏi mắng một câu.
Đây là một thác nước suối thần kì, đáng tiếc, Diệp Tường không rõ tại sao nước suối ấy có thể thần kì đến vậy, thôi mặc kệ , nghĩ nhiều như vậy làm gì , dù sao dùng để tắm rửa rất thoải mái, phải lấy một ít mang trở về, sau này lấy ra tắm rửa cọ chân, phỏng chừng sướng ngất trời .
Vì vậy, Diệp Tường vội vàng móc ra tất cả những thứ đem theo có thể trữ được thứ nước suối này, dù sao thì sau này có cơ hội về nhà nghiên cứu lại, ai biết sau này còn có cơ hội hay không,đương nhiên là hiện tại thừa dịp động dao động kéo chứ, từng nghe qua động thủ trước thì vi cường, động thủ sau thì gặp nạn mà.
Nói trở lại,đống hành lý gồm những cái đồ vật mang theo này là lễ vật tốt nghiệp mà lão nhân gia xảo trá Mã Khắc đưa cho, dù sao Diệp Tường cũng là môn đệ của lão, cho nên chả nhẽ lúc đi xa lão lại không cho được cái gì thì cũng không được.
Đang lúc Diệp Tường một tay còn đang tìm kiếm xem tất cả những gì có thể dùng để đựng thứ nước suối này, một tay lại liều mạng rốt đầy nước, thì bên trái hành lang đột nhiên truyền đến âm thanh cãi vã.
-”Được rồi, Ba Nhĩ Bác, đồ phế vật nhà ngươi, Có điều nếu ngươi leo được ra, chúng ta đi ra ngoài hảo hảo đánh nhau một trận! Như thế nào? Không dám lên tiếng? Ngươi là Long tộc củi mục không biết bay !” Cái thanh âm rít gào kia hiển nhiên không phải ai khác chính là Lỗ Phu Phàm .
Diệp Tường không khỏi hướng về phía thanh âm đó để hóng hớt chút đỉnh, hắn rất ngạc nhiên không biết đêm hôm rồi mà cái gã Lỗ Phu Phàm này còn cãi nhau với ai, đến chỗ cuối cùng của hành lang rồi quẹo, Diệp Tường trông thấy thân hình cực đại của Lỗ Phu Phàm chặn trước tầm mắt của Diệp Tường, làm cho hắn không thể thấy được ai ở bên trong.
-”Hừ, Địa Hành Long nào cũng đều có cái tính này!” Lỗ Phu Phàm đặc biệt mỉa mai một câu, “Ngươi cũng giống như mẫu thân của ngươi vậy, đi chết đi ha ha… Các ngươi chẳng qua là Long tộc loài bò sát đê tiện trên mặt đất thôi !!”
Lỗ Phu Phàm khẩu khí kiêu ngạo ương ngạnh, xác thực,Cự Long mà có thể bay mới được xem là chủng tộc cao quý, về phần Địa Hành Long trên mặt đất bị những thường long cao cao tại thượng ở đây khinh thường, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Lão Long Vương muốn hắn trăm phương ngàn kế đi tìm thuốc y chữa chạy,bởi vì hắn là một Long Vương hoàn mỹ, không muốn nghĩ đến việc Long tộc lại có một điều bất hoàn mĩ như vậy.
-”Nếu như ta được tự do, ta sẽ cho ngươi phải hối hận vì những điều mà ngươi đã nói ra !” Một đạo thanh âm trầm thấp truyền đi khắp hành lang, hiển nhiên rất bình tĩnh, nhưng lại mang theo uy hiếp bên trong.
-” Hừ, ta vẫn đang đợi ngươi vượt ngục đấy! Đáng tiếc, nếu không phải Long Vương bệ hạ có lệnh, ta đã sớm đem tên chết tiệt nhà ngươi vứt ra ngoài cấm giới rồi ! “ Lỗ Phu Phàm cười lạnh, tiếp theo xoay người chuẩn bị rời đi, đây chẳng qua chỉ là tuần lao ban đêm thôi.
Diệp Tường núp ở đằng sau một cây cột nên thậm chí hắn còn nghe thấy tiếng Lỗ Phu Phàm phàn nàn.
-”Thực không hiểu nổi bệ hạ tại sao phải nhốt cái tên phế vật như ngươi trong này, còn muốn lão tử mỗi ngày tuần lao, còn phải mỗi ngày cùng đồ bỏ đi này ầm ỹ một trận, thực con mẹ nó tức không chịu được !”
Nhìn thân ảnh Lỗ Phu dần dần đi xa, Diệp Tường cũng bắt đầu cảm thấy có hứng thú đối với cái tên tù nhân trong Long điện này.
Diệp Tường đi qua, lập tức một luồng ánh sáng lóe lên từ tứ phía liên tục di chuyển, mà ánh sáng tứ phía đích thị là cấm giới, cấm giới này của Long tộc con người bình thường căn bản không thể nào phá vỡ được.
Diệp Tường chú ý thấy phía bên trong cấm giới là một con rồng, một đầu đưa lưng về phía hắn màu đen thổ long, thân hình hiển nhiên cũng bị cái kết giới này áp chế rút nhỏ một nửa, mà thân thể của hắn có vài chỗ đúng là vảy kết thành sẹo, có miệng vết thương đã bắt đầu chảy đậm đặc, ngẫu nhiên kẹp vài con ruồi đang bay, nhưng điều quan trong nhất là, sau lưng con rồng này không có cánh ! Đây là đặc điểm tiêu biểu nhất của Địa Hành Long.
-”Ách, Chào ngươi ! ‘’ Diệp Tường hiếu kỳ cùng con rồng đen đang quay lưng trước mặt mình mà chào hỏi. “Ngươi gọi Ba Nhĩ Bác a? Ta gọi là Declan tử tước.”
Hắc thổ long từ trong màn kết giới chậm rãi xoay người lại, tứ chi móng vuốt đều bị khóa bằng xích sắt tôi luyện, dây xích khoảng chừng to bằng cánh tay thô của Diệp tường, mà một điều hiển nhiên nhận thấy rõ là tinh thần của hắc địa long này khá uể oải, có lẽ là bị giam cầm hơn nữa còn bị Lỗ Phu bố trí phải chịu nhiều ngược đãi a.
-”Con người ? Hỏa Vân đảo như thế nào lại cho con người lên đây vây ? ”Hắc long tựa hồ rất kỳ quái nhìn Diệp Tường.
-”A, ta là tới chữa bệnh cho Long Vương!” Diệp Tường giải thích.
-”Long Vương ? Cái lão bất tử kia bị bệnh?” Hắc long tựa hồ rất nghi hoặc, tiếp theo lại như rất hưng phấn vội vàng hỏi tới : “Bệnh gì? Có phải là sắp chết ?”
-”Ách…” Diệp Tường có chút ngạc nhiên với hắc long trước mặt vì cái gì xưng hô đối với Long Vương không tôn kính như vậy. “Thật xin lỗi, hắn chỉ là muốn một lần nữa có được đôi cánh!” Diệp Tường thành thật trả lời, hắn không muốn lừa dối con rồng đang ngồi tù trước mặt này, dù sao nhìn Diệp Tường đột nhiên cảm thấy rất đồng tình với hắn.
-”Hừ, khôi phục cánh?” Hắc Cự Long trầm thấp tự nói :”Ha ha, ha ha… Cái này thật đúng là buồn cười, cái thân tàn phế già nua của lão sao luôn mộng tưởng hão huyễn như thế chứ ? Đôi cánh tàn phế thì làm sao có thể mọc lại được cơ chứ ? Hắn đã thành tàn phế! Đúng, tàn phế, tàn phế…” Nói xong, hắc long còn trầm thấp cười ra tiếng, tựa hồ rất hài lòng với cánh tàn phế của Long Vương.
-”Ngươi không thể chữa cho hắn được! Không! Ngươi không có khả năng chữa cho tốt hắn… Ừm, ngươi đi đi! Ta muốn đi ngủ …” Cổ họng hắc long hạ xuống, sau đó lại khôi phục dáng vẻ tinh thần uể oải , một bộ dáng quỳ rạp trên mặt đất nằm mê man, mệt mỏi thống khổ vô cùng …
Diệp Tường thở dài, móc ra một bình thủy tinh có đầy nước suối vừa lúc nãy,hướng về phía khe hở nhỏ nhỏ xíu của kết giới.
-”Thử xem a, nước suối này tắm rửa rất ư là thoải mái, có lẽ có thể giảm bớt đau đớn thương thế trên cơ thể của ngươi !” Diệp Tường lui về phía sau hai bước.
Hắc long trông thấy cái bình thủy tinh đựng nước suối trên mặt đất, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
-”Ma pháp chi tuyền nước suối? Ngươi rốt cuộc người nào? Tại sao lại giúp ta?” Hắc long mang theo một tia cảm kích, một tia hoài nghi nhìn Diệp Tường.Hắc long trầm mặc không nói lời nào,nhìn chằm chằm vào Diệp Tường, không biết đang suy tư cái gì.
-”Ta chỉ là thầy thuốc!” Nói xong, Diệp Tường xoay người rời đi,đây là nhà tù của lão Long Vương, hắn còn chưa bốc đồng đến mức cứu hắc long này ra, phải biết đây chính là địa bàn của lão già đó, thả tên tù này, chẳng phải là sẽ rước lấy họa sát thân sao , sau đó khơi mào chiến tranh giữa Ba Vung đế quốc và Long Đảo?
Nói đùa gì vậy, Diệp Tường cũng không muốn làm tội nhân mang tiếng xấu muôn đời ! Đồng tình cũng phải có chừng mực,không khéo thì cảm động bây giờ lại rước lấy mần tai họa phía sau.
Diệp Tường vừa đi vài bước, sau lưng lại đã truyền đến thanh âm trầm thấp thành khẩn của hắc long.
-”Cảm ơn…”
Ngồi dậy, Diệp Tường nhìn kẻ ngủ say như heo Nạp khắc bên cạnh mình, khóe miệng nước miếng còn chảy đầy đất, hơn nữa thỉnh thoảng cười nhẹ nói mơ vài câu .
Không biết vì cái gì, lúc này Diệp Tường đột nhiên rất muốn rút một điếu thuốc ra để hút, thế là bắt đầu hồi niệm về cuộc sống về đêm nơi Địa Cầu thật nhớ quá, Bất Dạ Thành ồn ào náo động, đó là nơi Diệp Tường trong những năm đó đã sống, hiện tại trong cái thế giới này thì những khát vọng ngày xưa khiến hắn muốn hút một điếu thuốc, mặc dù trước nay hắn không nghiền thuốc lá nhiều.
Diệp Tường ngồi thẳng người, quét mắt xung quanh nơi cái đại điện trống rỗng này, đại điện này thực sự rất yên tĩnh, có chút ánh sáng chiếu vào đại điện trong suốt tựa hồ thủy tinh.
Diệp Tường đứng dậy, ban ngày có người đi theo, hắn thật ra vẫn chưa có thể xem xét được đại điện này cẩn thận, giờ phút này, thừa dịp trong đêm không có người, Diệp Tường đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội hiếm có, tất nhiên, mục đích đơn giản là muốn đi xem cái long điện này rốt cuộc có hay không tài bảo chồng chất như núi.
Diệp Tường sờ soạng bên trái của đại điện trước, chỉ có một hành lang lạnh lẽo, cơ hồ rất quỷ dị, Diệp Tường đi chầm chậm, kì thực cái đại điện này được thiết kế khá là đơn giản, trên cơ bản thì trống không, ngoài trừ một ít cây cối cùng những tảng đá , chẳng có gì đáng để thăm quan cả.Mà Diệp Tường vừa đi chưa được mấy bước, đằng trước đại điện đã truyền đến một tiếng nước chảy rì rầm.
Diệp Tường đi qua, tiếp theo hắn chứng kiến một màn quỷ dị, có một thứ giống như bức màn đọng ở giữa không trung khiến nước suối liên tục không ngừng chảy lên rồi lại chảy xuống, hơn nữa những giọt nước này còn lóe lên một thứ ánh sáng mê người.
Diệp Tường cảm thấy không gian nơi suối nước chảy này thật thần kì, hơn nữa hắn tinh tường nhận ra thác nước này không có nguồn, hắn dần dần vươn tay đến gần , thác suối nước này càng nhìn lên trên càng cảm thấy nó thần kì, vì thế tay không khỏi thử khẽ chạm vào những giọt nước.
Một cảm giác thoải mái gì đó xuyên qua ngón tay thấm vào trong tận máu của Diệp Tường, nhưng đồng thời cũng có cảm giác mông lung tê dại. Diệp Tường không khỏi toàn thân đứng ở dưới thác nước tắm rửa để hưởng thụ cái cảm giác này, mà đó lại là một loại cảm giác không nói thành lời lưu chuyển dần dần trong máu của hắn,mà thậm chí loại cảm giác này làm cho hắn toàn thân thấy thoái mái, hơn nữa còn là thoải mái cực kì.
Diệp Tường đi ra khỏi thác nước, nhưng, khiến cho hắn kinh ngạc hơn là toàn thân của mình rõ ràng không có dính vào một giọt nước nào, thác nước này rốt cuộc có chứa chất gì? Như thế nào mà thần kì đến vậy ?
Mà Diệp Tường quay đầu sang trái xem xét, bức tường bên trái có khắc một loại văn tự cổ quái dị, chính là văn tự bằng ngôn ngữ Cổ Long tộc, mà có bay mỏi cánh cả nửa Thiên Đô cũng không thể thấy được.
-”Điểu, thật sự là điểu ngữ!” Diệp Tường không khỏi mắng một câu.
Đây là một thác nước suối thần kì, đáng tiếc, Diệp Tường không rõ tại sao nước suối ấy có thể thần kì đến vậy, thôi mặc kệ , nghĩ nhiều như vậy làm gì , dù sao dùng để tắm rửa rất thoải mái, phải lấy một ít mang trở về, sau này lấy ra tắm rửa cọ chân, phỏng chừng sướng ngất trời .
Vì vậy, Diệp Tường vội vàng móc ra tất cả những thứ đem theo có thể trữ được thứ nước suối này, dù sao thì sau này có cơ hội về nhà nghiên cứu lại, ai biết sau này còn có cơ hội hay không,đương nhiên là hiện tại thừa dịp động dao động kéo chứ, từng nghe qua động thủ trước thì vi cường, động thủ sau thì gặp nạn mà.
Nói trở lại,đống hành lý gồm những cái đồ vật mang theo này là lễ vật tốt nghiệp mà lão nhân gia xảo trá Mã Khắc đưa cho, dù sao Diệp Tường cũng là môn đệ của lão, cho nên chả nhẽ lúc đi xa lão lại không cho được cái gì thì cũng không được.
Đang lúc Diệp Tường một tay còn đang tìm kiếm xem tất cả những gì có thể dùng để đựng thứ nước suối này, một tay lại liều mạng rốt đầy nước, thì bên trái hành lang đột nhiên truyền đến âm thanh cãi vã.
-”Được rồi, Ba Nhĩ Bác, đồ phế vật nhà ngươi, Có điều nếu ngươi leo được ra, chúng ta đi ra ngoài hảo hảo đánh nhau một trận! Như thế nào? Không dám lên tiếng? Ngươi là Long tộc củi mục không biết bay !” Cái thanh âm rít gào kia hiển nhiên không phải ai khác chính là Lỗ Phu Phàm .
Diệp Tường không khỏi hướng về phía thanh âm đó để hóng hớt chút đỉnh, hắn rất ngạc nhiên không biết đêm hôm rồi mà cái gã Lỗ Phu Phàm này còn cãi nhau với ai, đến chỗ cuối cùng của hành lang rồi quẹo, Diệp Tường trông thấy thân hình cực đại của Lỗ Phu Phàm chặn trước tầm mắt của Diệp Tường, làm cho hắn không thể thấy được ai ở bên trong.
-”Hừ, Địa Hành Long nào cũng đều có cái tính này!” Lỗ Phu Phàm đặc biệt mỉa mai một câu, “Ngươi cũng giống như mẫu thân của ngươi vậy, đi chết đi ha ha… Các ngươi chẳng qua là Long tộc loài bò sát đê tiện trên mặt đất thôi !!”
Lỗ Phu Phàm khẩu khí kiêu ngạo ương ngạnh, xác thực,Cự Long mà có thể bay mới được xem là chủng tộc cao quý, về phần Địa Hành Long trên mặt đất bị những thường long cao cao tại thượng ở đây khinh thường, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Lão Long Vương muốn hắn trăm phương ngàn kế đi tìm thuốc y chữa chạy,bởi vì hắn là một Long Vương hoàn mỹ, không muốn nghĩ đến việc Long tộc lại có một điều bất hoàn mĩ như vậy.
-”Nếu như ta được tự do, ta sẽ cho ngươi phải hối hận vì những điều mà ngươi đã nói ra !” Một đạo thanh âm trầm thấp truyền đi khắp hành lang, hiển nhiên rất bình tĩnh, nhưng lại mang theo uy hiếp bên trong.
-” Hừ, ta vẫn đang đợi ngươi vượt ngục đấy! Đáng tiếc, nếu không phải Long Vương bệ hạ có lệnh, ta đã sớm đem tên chết tiệt nhà ngươi vứt ra ngoài cấm giới rồi ! “ Lỗ Phu Phàm cười lạnh, tiếp theo xoay người chuẩn bị rời đi, đây chẳng qua chỉ là tuần lao ban đêm thôi.
Diệp Tường núp ở đằng sau một cây cột nên thậm chí hắn còn nghe thấy tiếng Lỗ Phu Phàm phàn nàn.
-”Thực không hiểu nổi bệ hạ tại sao phải nhốt cái tên phế vật như ngươi trong này, còn muốn lão tử mỗi ngày tuần lao, còn phải mỗi ngày cùng đồ bỏ đi này ầm ỹ một trận, thực con mẹ nó tức không chịu được !”
Nhìn thân ảnh Lỗ Phu dần dần đi xa, Diệp Tường cũng bắt đầu cảm thấy có hứng thú đối với cái tên tù nhân trong Long điện này.
Diệp Tường đi qua, lập tức một luồng ánh sáng lóe lên từ tứ phía liên tục di chuyển, mà ánh sáng tứ phía đích thị là cấm giới, cấm giới này của Long tộc con người bình thường căn bản không thể nào phá vỡ được.
Diệp Tường chú ý thấy phía bên trong cấm giới là một con rồng, một đầu đưa lưng về phía hắn màu đen thổ long, thân hình hiển nhiên cũng bị cái kết giới này áp chế rút nhỏ một nửa, mà thân thể của hắn có vài chỗ đúng là vảy kết thành sẹo, có miệng vết thương đã bắt đầu chảy đậm đặc, ngẫu nhiên kẹp vài con ruồi đang bay, nhưng điều quan trong nhất là, sau lưng con rồng này không có cánh ! Đây là đặc điểm tiêu biểu nhất của Địa Hành Long.
-”Ách, Chào ngươi ! ‘’ Diệp Tường hiếu kỳ cùng con rồng đen đang quay lưng trước mặt mình mà chào hỏi. “Ngươi gọi Ba Nhĩ Bác a? Ta gọi là Declan tử tước.”
Hắc thổ long từ trong màn kết giới chậm rãi xoay người lại, tứ chi móng vuốt đều bị khóa bằng xích sắt tôi luyện, dây xích khoảng chừng to bằng cánh tay thô của Diệp tường, mà một điều hiển nhiên nhận thấy rõ là tinh thần của hắc địa long này khá uể oải, có lẽ là bị giam cầm hơn nữa còn bị Lỗ Phu bố trí phải chịu nhiều ngược đãi a.
-”Con người ? Hỏa Vân đảo như thế nào lại cho con người lên đây vây ? ”Hắc long tựa hồ rất kỳ quái nhìn Diệp Tường.
-”A, ta là tới chữa bệnh cho Long Vương!” Diệp Tường giải thích.
-”Long Vương ? Cái lão bất tử kia bị bệnh?” Hắc long tựa hồ rất nghi hoặc, tiếp theo lại như rất hưng phấn vội vàng hỏi tới : “Bệnh gì? Có phải là sắp chết ?”
-”Ách…” Diệp Tường có chút ngạc nhiên với hắc long trước mặt vì cái gì xưng hô đối với Long Vương không tôn kính như vậy. “Thật xin lỗi, hắn chỉ là muốn một lần nữa có được đôi cánh!” Diệp Tường thành thật trả lời, hắn không muốn lừa dối con rồng đang ngồi tù trước mặt này, dù sao nhìn Diệp Tường đột nhiên cảm thấy rất đồng tình với hắn.
-”Hừ, khôi phục cánh?” Hắc Cự Long trầm thấp tự nói :”Ha ha, ha ha… Cái này thật đúng là buồn cười, cái thân tàn phế già nua của lão sao luôn mộng tưởng hão huyễn như thế chứ ? Đôi cánh tàn phế thì làm sao có thể mọc lại được cơ chứ ? Hắn đã thành tàn phế! Đúng, tàn phế, tàn phế…” Nói xong, hắc long còn trầm thấp cười ra tiếng, tựa hồ rất hài lòng với cánh tàn phế của Long Vương.
-”Ngươi không thể chữa cho hắn được! Không! Ngươi không có khả năng chữa cho tốt hắn… Ừm, ngươi đi đi! Ta muốn đi ngủ …” Cổ họng hắc long hạ xuống, sau đó lại khôi phục dáng vẻ tinh thần uể oải , một bộ dáng quỳ rạp trên mặt đất nằm mê man, mệt mỏi thống khổ vô cùng …
Diệp Tường thở dài, móc ra một bình thủy tinh có đầy nước suối vừa lúc nãy,hướng về phía khe hở nhỏ nhỏ xíu của kết giới.
-”Thử xem a, nước suối này tắm rửa rất ư là thoải mái, có lẽ có thể giảm bớt đau đớn thương thế trên cơ thể của ngươi !” Diệp Tường lui về phía sau hai bước.
Hắc long trông thấy cái bình thủy tinh đựng nước suối trên mặt đất, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
-”Ma pháp chi tuyền nước suối? Ngươi rốt cuộc người nào? Tại sao lại giúp ta?” Hắc long mang theo một tia cảm kích, một tia hoài nghi nhìn Diệp Tường.Hắc long trầm mặc không nói lời nào,nhìn chằm chằm vào Diệp Tường, không biết đang suy tư cái gì.
-”Ta chỉ là thầy thuốc!” Nói xong, Diệp Tường xoay người rời đi,đây là nhà tù của lão Long Vương, hắn còn chưa bốc đồng đến mức cứu hắc long này ra, phải biết đây chính là địa bàn của lão già đó, thả tên tù này, chẳng phải là sẽ rước lấy họa sát thân sao , sau đó khơi mào chiến tranh giữa Ba Vung đế quốc và Long Đảo?
Nói đùa gì vậy, Diệp Tường cũng không muốn làm tội nhân mang tiếng xấu muôn đời ! Đồng tình cũng phải có chừng mực,không khéo thì cảm động bây giờ lại rước lấy mần tai họa phía sau.
Diệp Tường vừa đi vài bước, sau lưng lại đã truyền đến thanh âm trầm thấp thành khẩn của hắc long.
-”Cảm ơn…”
/93
|