“Rốt cuộc nữ tử mặc áo trắng kia là ai? Có phải nàng cùng tiểu cô nương kia là một người hay không?!” Nói đến đây, Pháp Tư đột nhiên xoay người, giơ tay lên, tiếp theo từ bàn tay gầy như que củi kia bay ra một đạo mây mù hắc ám rồi chúng dần dần ngưng tụ lại bay về phía Diệp Tường. Lập tức, cổ Diệp Tường biến thành nạn nhân của đám mây quỷ quái này, bị chúng bóp chặt dí sát vào vách tường.
“Nàng là ai?” Pháp Tư rít gào giống như người tâm thần, tâm tình hơi hơi kích động. Nàng mới chỉ tung ra một ít Bạo Phong Tuyết trong ‘Long Quyển Phong’ mà đã có thể khiến cho lão phải trốn tránh trong mật thất nhà Lôi Áo hơn một tháng mới khôi phục được sức mạnh. Điều này chứng tỏ rằng: thực lực của đối phương rõ ràng mạnh hơn lão rất nhiều. Lão rất tức giận, rất phẫn nộ. Không chỉ vậy, từ trong miệng Lôi Áo hắn còn biết được rằng: máu của cô bé này còn có công hiệu khởi tử hồi sinh! Chỉ riêng năng lực này thôi cũng đã đủ để cho lão ao ước không ngừng rôi. Nhưng đối phương quá mạnh nên lão không thể làm gì khác ngoài việc chờ đợi thời cơ.
Lão, mặc dù là pháp sư vong linh, nhưng, lão cũng là người sợ chết, bởi vì, lão cũng chỉ là một con người.
“Khụ… Lão…Bất tử !” Diệp Tường bị bàn tay to do đám sương mù màu đen dày đặc kia ngưng tụ mà thành nâng lên ép sát vào tường, hai tay hai chân đang cố sức không ngừng giãy dụa.
Dần dần, sắc mặt Diệp Tường tái mét, cơ thể không ngừng run rẩy. Tiếp theo đó hắn làm một hành động mà không ai ngờ tới: hắn chậm rãi nâng tay phải lên. Nguyên lai, Pháp Tư và Liêu Cách đều tưởng rằng cuối cùng người trẻ tuổi này cũng không chịu nổi khổ, muốn giơ tay đầu hàng, nhưng …Đối phương lại tiếp tục giơ lên một ngón giữa! Đây là ý gì? Liêu Cách nghi hoặc.
Pháp Tư ở bên cạnh vô cùng tức giận, tiếp tục tăng pháp lực trong tay lên, lập tức Diệp Tường lại tiếp tục bị đẩy lên cao hơn, gần chạm vào nóc nhà tù.
“Khụ… Khụ… Lão bất tử! Ngươi đừng để cho ta còn sống, nếu không, ta sẽ đích thân xử lý ngươi! Ta thề, nhất định sẽ! Hai lần! Ngươi đã hai lần muốn giết ta, lão tử nhất định sẽ khiến ngươi chết rất khó coi! Nhất định như vậy!” Diệp Tường cắn răng, vẻ mặt kiên định nhìn gã pháp sư vong linh độc ác kia, trong nội tâm âm thề.
“Nếu cứ như vậy, các hạ sẽ giết chết hắn mất! Đến lúc đó, sẽ không hỏi được gì cả…” Liêu Cách ở bên cạnh thấy không ổn vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Pháp Tư không nói gì, gương mặt già nua, nhăn nheo, xấu xí không chịu nổi kia thoáng trầm tư, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đúng lúc này, từ trong phòng giam đối diện đột nhiên bay ra một chiếc giày thối vô cùng, đập trúng ngay sau ót của Pháp Tư.
“Thả lão bản của ta ra! Tên chết tiệt!” Thanh âm này, không phải là Nạp Khắc thì còn ai dám trồng khoai trên đất này nữa?
“Đùng!” Cả khung cửa sắt rắn chắc bị một thú nhân cuồng nộ va chạm tới chấn động, lung lay một hồi rồi mới dần dần trở lại như cũ. Vẻ mặt Đạt Cổ chứng tỏ rằng hắn đang vô cùng phẫn nộ, nhìn Liêu Cách cùng Pháp Tư giống như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Hừ!” Pháp Tư giơ tay lên, hướng về phía Nạp Khắc và Đạt Cổ tung ra một đoàn hỏa cầu do lửa vong linh màu trắng hội tụ mà thành!
Rầm! Rầm! Đạt Cổ cùng Nạp Khắc bị đoàn hỏa cầu kia trực tiếp đánh bay tới vách tường đằng sau, vách tường rung chuyển vài cái, sau đó rơi xuống một tầng bụi đất bay lả tả. May là vách tường của nhà tù này được xây từ đá nên khá vững chắc, nếu không đảm bảo chúng đã bị đụng nát từ lâu rồi.
Ngược lại với tình cảnh bi đát của hai cận vệ trung thành, lúc này, Diệp Tường coi như tương đối được giải thoát, bởi vì, vừa rồi Pháp Tư chuyển tay tấn công Nạp Khắc và Đạt Cổ nên đã buông lỏng hắn ra. Bởi vậy, hắn mới lại được tiếp xúc với mặt đất thân yêu, được hô hấp lại luồng không khí ngọt lành giúp duy trì sự sống…
Nhưng mà, tựa hồ như Pháp Tư không có ý định buông tha cho hắn. Ngay sau khi xử lí xong hai người kia, lão xoay người đi, lập tức tước đoạt một thanh búa khá tốt của một tên thú binh cạnh đó khiến cho tên thú binh kia sợ hãi vội lui về sau mấy bước.
Diệp Tường cũng không thấy rõ lão mang theo búa bởi áo choàng màu đen kia đã đem toàn bộ thân thể lão bao phủ kín mít. Nhưng, hắn cảm nhận được sát khí từ đối phương. Trong nháy mắt, khi đối phương đem búa chém thẳng vào đùi Diệp Tường, hắn đã quết định: Liều mạng! Diệp Tường vội vàng nhắm mắt lại, tập trung hội tụ khí lực toàn thân lại…
“Phanh!” Hỏa hoa bắn ra bốn phía, vùuuuu —— Choang! Cán gỗ của cây búa kia bị chặt đứt khiến cho cây búa bắn bay ra ngoài, bay thẳng đến chỗ của tên kia thú binh kia.
Phập! Ngực của tên thú tốt kia bị thanh búa đó đụng phải cắm đi vào, lập tức máu từ đó tuôn ra xối xả. Ngay sau đó: một tiếng ‘’Huỵch’’ vang lên, tên thú nhân xấu số kia đã lập tức đi tụ họp cùng tổ tiên nhà hắn (nếu hắn không phải là con mồ côi và biết tổ tiên của mình là ai). Trước khi chết, hắn vẫn còn đang suy nghĩ xem tại sao thân thể yếu ớt của tên nhân loại kia lại có thể đem búa của hắn bắn ngược trở về được? Để tìm câu trả lời, chắc hắn nên tiếp tục suy nghĩ hoặc trực tiếp hỏi Diêm Vương lão đại chăng?
“Long Lân?” Pháp Tư lui về phía sau một bước, kinh ngạc nhìn về phía đùi Diệp Tường đang lộ ra một tầng long lân màu xanh đang chậm rãi nhạt màu dần, từ từ chuyển biến thành da thịt bình thường của nhân loại!
“Không có khả năng! Thân thể của nhân loại làm sao có thể có Long Lân được? Chẳng lẽ hắn là…Hắn là rồng sao?” Liêu Cách cũng vô cùng khiếp sợ khi chứng kiến cảnh này, hết thảy, hết thảy những việc này đã vượt qua lẽ thường, làm cho hắn khó có thể tin.
“Không! Hắn không phải là rồng!” Pháp Tư đứng lên, nhìn nhìn người trẻ tuổi đang ngồi dưới đất với cái đầu đầy mồ hôi kia. Quả thật người trẻ tuổi này đã mang đến cho thế giới này quá nhiều điều bất ngờ!
Pháp Tư trầm tư nhìn chằm chằm vào Diệp Tường thật lâu.
Đột nhiên, Diệp Tường cười to.
“Hắc hắc…! Ha ha…! Ha ha ha…!”
Pháp Tư nghiêng đầu nghi hoặc, âm trầm hỏi: “Ngươi đang cười cái gì?”
Diệp Tường không để ý đến hắn, chỉ cười không ngừng, quả thật, hắn thật sự cảm thấy quá buồn cười mà. Đám người này hoàn toàn không hiểu cái gì là khoa học, cái gì là sinh vật dị biến vậy mà còn muốn lấy thông tin từ hắn. Như vậy không buồn cười sao được? Vừa rồi, chỉ đơn giản là do hắn đã uống gien huyết thanh của Cổ Nhân, nhưng do không có thuốc dẫn nên cơ thể của hắn xuất hiện dị biến, rất không ổn định. Vậy mà, đối phương lại nghĩ hắn là một con rồng.
“Hừ!” Pháp Tư lạnh lùng huy động tay áo màu đen, vấn đề này thật sự quá khó hiểu, ngay cả bản thân lão cũng không thể lí giải được. ‘Xoạt’ một tiếng, cả người lão đã xuyên thấu qua song sắt đi ra bên ngoài nhà tù.
“Này…” Liêu Cách hiển nhiên có chút nghi hoặc, nếu đối phương có thể ‘mọc’ ra Long Lân như vậy, vậy thì dụng hình còn có tác dụng sao? Như vậy, làm cách nào để lấy khẩu cung bây giờ? Nếu muốn thành công hiển nhiên là không thể dùng các biện pháp như bình thường rồi.
Trầm mặc thật lâu, Pháp Tư mới chậm rãi nhổ ra một chữ: “Đi!”
Liêu Cách không nói gì, xoay người đi theo Pháp Tư đi ra ngoài, mấy tên thú tốt kia thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, vội vàng xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán rồi nhanh chóng chạy theo cấp trên của mình. Nhà tù này thật đúng là quá ẩm ướt, u ám, đã vậy, vừa rồi khí tức tử vong còn bao vây dày đặc làm cho không ít người trong bọn họ tay chân bủn rủn, cả người nhũn ra như con chi chi vậy.
Thời điểm sau khi đi ra ngoài nhà tù.
“Rốt cuộc, ngươi muốn biết gì từ miệng hắn vậy?” Liêu Cách đi chầm chậm bên cạnh, nhỏ giọng hỏi Pháp Tư đang trầm mặc không lên tiếng nãy giờ.
Nhưng, Pháp Tư lại dùng ngữ khí lạnh lùng, khó chịu cự tuyệt trả lời hắn: “Việc này ngươi không cần phải biết!”
Liêu Cách nghe vậy cũng cười lạnh một tiếng, dừng lại, nhìn Pháp Tư chậm rãi đáp lễ: “Đừng quên, giữa chúng ta chỉ là ước định, cuối cùng đây vẫn là địa bàn của ta! Ta muốn đem bọn họ xẻ thịt đi nuôi ma lang ngay ngày mai!”
Nghe vậy, Pháp Tư hơi hơi ngừng lại, nhưng, Liêu Cách lại cười lạnh mang theo đám thú tốt đằng sau đi ra ngoài. Ánh sáng le lói từ mấy cây đuốc biến mất làm cho nhà tù lại trở về với hắc ám như lúc trước.
Một hồi gió lạnh thổi qua, không biết Pháp Tư đứng đó bao lâu, cuối cùng cũng li khai khỏi đó…
Trong bóng tối, lưu lại, chỉ có sự yên lặng ghê người…
“Nàng là ai?” Pháp Tư rít gào giống như người tâm thần, tâm tình hơi hơi kích động. Nàng mới chỉ tung ra một ít Bạo Phong Tuyết trong ‘Long Quyển Phong’ mà đã có thể khiến cho lão phải trốn tránh trong mật thất nhà Lôi Áo hơn một tháng mới khôi phục được sức mạnh. Điều này chứng tỏ rằng: thực lực của đối phương rõ ràng mạnh hơn lão rất nhiều. Lão rất tức giận, rất phẫn nộ. Không chỉ vậy, từ trong miệng Lôi Áo hắn còn biết được rằng: máu của cô bé này còn có công hiệu khởi tử hồi sinh! Chỉ riêng năng lực này thôi cũng đã đủ để cho lão ao ước không ngừng rôi. Nhưng đối phương quá mạnh nên lão không thể làm gì khác ngoài việc chờ đợi thời cơ.
Lão, mặc dù là pháp sư vong linh, nhưng, lão cũng là người sợ chết, bởi vì, lão cũng chỉ là một con người.
“Khụ… Lão…Bất tử !” Diệp Tường bị bàn tay to do đám sương mù màu đen dày đặc kia ngưng tụ mà thành nâng lên ép sát vào tường, hai tay hai chân đang cố sức không ngừng giãy dụa.
Dần dần, sắc mặt Diệp Tường tái mét, cơ thể không ngừng run rẩy. Tiếp theo đó hắn làm một hành động mà không ai ngờ tới: hắn chậm rãi nâng tay phải lên. Nguyên lai, Pháp Tư và Liêu Cách đều tưởng rằng cuối cùng người trẻ tuổi này cũng không chịu nổi khổ, muốn giơ tay đầu hàng, nhưng …Đối phương lại tiếp tục giơ lên một ngón giữa! Đây là ý gì? Liêu Cách nghi hoặc.
Pháp Tư ở bên cạnh vô cùng tức giận, tiếp tục tăng pháp lực trong tay lên, lập tức Diệp Tường lại tiếp tục bị đẩy lên cao hơn, gần chạm vào nóc nhà tù.
“Khụ… Khụ… Lão bất tử! Ngươi đừng để cho ta còn sống, nếu không, ta sẽ đích thân xử lý ngươi! Ta thề, nhất định sẽ! Hai lần! Ngươi đã hai lần muốn giết ta, lão tử nhất định sẽ khiến ngươi chết rất khó coi! Nhất định như vậy!” Diệp Tường cắn răng, vẻ mặt kiên định nhìn gã pháp sư vong linh độc ác kia, trong nội tâm âm thề.
“Nếu cứ như vậy, các hạ sẽ giết chết hắn mất! Đến lúc đó, sẽ không hỏi được gì cả…” Liêu Cách ở bên cạnh thấy không ổn vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Pháp Tư không nói gì, gương mặt già nua, nhăn nheo, xấu xí không chịu nổi kia thoáng trầm tư, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đúng lúc này, từ trong phòng giam đối diện đột nhiên bay ra một chiếc giày thối vô cùng, đập trúng ngay sau ót của Pháp Tư.
“Thả lão bản của ta ra! Tên chết tiệt!” Thanh âm này, không phải là Nạp Khắc thì còn ai dám trồng khoai trên đất này nữa?
“Đùng!” Cả khung cửa sắt rắn chắc bị một thú nhân cuồng nộ va chạm tới chấn động, lung lay một hồi rồi mới dần dần trở lại như cũ. Vẻ mặt Đạt Cổ chứng tỏ rằng hắn đang vô cùng phẫn nộ, nhìn Liêu Cách cùng Pháp Tư giống như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Hừ!” Pháp Tư giơ tay lên, hướng về phía Nạp Khắc và Đạt Cổ tung ra một đoàn hỏa cầu do lửa vong linh màu trắng hội tụ mà thành!
Rầm! Rầm! Đạt Cổ cùng Nạp Khắc bị đoàn hỏa cầu kia trực tiếp đánh bay tới vách tường đằng sau, vách tường rung chuyển vài cái, sau đó rơi xuống một tầng bụi đất bay lả tả. May là vách tường của nhà tù này được xây từ đá nên khá vững chắc, nếu không đảm bảo chúng đã bị đụng nát từ lâu rồi.
Ngược lại với tình cảnh bi đát của hai cận vệ trung thành, lúc này, Diệp Tường coi như tương đối được giải thoát, bởi vì, vừa rồi Pháp Tư chuyển tay tấn công Nạp Khắc và Đạt Cổ nên đã buông lỏng hắn ra. Bởi vậy, hắn mới lại được tiếp xúc với mặt đất thân yêu, được hô hấp lại luồng không khí ngọt lành giúp duy trì sự sống…
Nhưng mà, tựa hồ như Pháp Tư không có ý định buông tha cho hắn. Ngay sau khi xử lí xong hai người kia, lão xoay người đi, lập tức tước đoạt một thanh búa khá tốt của một tên thú binh cạnh đó khiến cho tên thú binh kia sợ hãi vội lui về sau mấy bước.
Diệp Tường cũng không thấy rõ lão mang theo búa bởi áo choàng màu đen kia đã đem toàn bộ thân thể lão bao phủ kín mít. Nhưng, hắn cảm nhận được sát khí từ đối phương. Trong nháy mắt, khi đối phương đem búa chém thẳng vào đùi Diệp Tường, hắn đã quết định: Liều mạng! Diệp Tường vội vàng nhắm mắt lại, tập trung hội tụ khí lực toàn thân lại…
“Phanh!” Hỏa hoa bắn ra bốn phía, vùuuuu —— Choang! Cán gỗ của cây búa kia bị chặt đứt khiến cho cây búa bắn bay ra ngoài, bay thẳng đến chỗ của tên kia thú binh kia.
Phập! Ngực của tên thú tốt kia bị thanh búa đó đụng phải cắm đi vào, lập tức máu từ đó tuôn ra xối xả. Ngay sau đó: một tiếng ‘’Huỵch’’ vang lên, tên thú nhân xấu số kia đã lập tức đi tụ họp cùng tổ tiên nhà hắn (nếu hắn không phải là con mồ côi và biết tổ tiên của mình là ai). Trước khi chết, hắn vẫn còn đang suy nghĩ xem tại sao thân thể yếu ớt của tên nhân loại kia lại có thể đem búa của hắn bắn ngược trở về được? Để tìm câu trả lời, chắc hắn nên tiếp tục suy nghĩ hoặc trực tiếp hỏi Diêm Vương lão đại chăng?
“Long Lân?” Pháp Tư lui về phía sau một bước, kinh ngạc nhìn về phía đùi Diệp Tường đang lộ ra một tầng long lân màu xanh đang chậm rãi nhạt màu dần, từ từ chuyển biến thành da thịt bình thường của nhân loại!
“Không có khả năng! Thân thể của nhân loại làm sao có thể có Long Lân được? Chẳng lẽ hắn là…Hắn là rồng sao?” Liêu Cách cũng vô cùng khiếp sợ khi chứng kiến cảnh này, hết thảy, hết thảy những việc này đã vượt qua lẽ thường, làm cho hắn khó có thể tin.
“Không! Hắn không phải là rồng!” Pháp Tư đứng lên, nhìn nhìn người trẻ tuổi đang ngồi dưới đất với cái đầu đầy mồ hôi kia. Quả thật người trẻ tuổi này đã mang đến cho thế giới này quá nhiều điều bất ngờ!
Pháp Tư trầm tư nhìn chằm chằm vào Diệp Tường thật lâu.
Đột nhiên, Diệp Tường cười to.
“Hắc hắc…! Ha ha…! Ha ha ha…!”
Pháp Tư nghiêng đầu nghi hoặc, âm trầm hỏi: “Ngươi đang cười cái gì?”
Diệp Tường không để ý đến hắn, chỉ cười không ngừng, quả thật, hắn thật sự cảm thấy quá buồn cười mà. Đám người này hoàn toàn không hiểu cái gì là khoa học, cái gì là sinh vật dị biến vậy mà còn muốn lấy thông tin từ hắn. Như vậy không buồn cười sao được? Vừa rồi, chỉ đơn giản là do hắn đã uống gien huyết thanh của Cổ Nhân, nhưng do không có thuốc dẫn nên cơ thể của hắn xuất hiện dị biến, rất không ổn định. Vậy mà, đối phương lại nghĩ hắn là một con rồng.
“Hừ!” Pháp Tư lạnh lùng huy động tay áo màu đen, vấn đề này thật sự quá khó hiểu, ngay cả bản thân lão cũng không thể lí giải được. ‘Xoạt’ một tiếng, cả người lão đã xuyên thấu qua song sắt đi ra bên ngoài nhà tù.
“Này…” Liêu Cách hiển nhiên có chút nghi hoặc, nếu đối phương có thể ‘mọc’ ra Long Lân như vậy, vậy thì dụng hình còn có tác dụng sao? Như vậy, làm cách nào để lấy khẩu cung bây giờ? Nếu muốn thành công hiển nhiên là không thể dùng các biện pháp như bình thường rồi.
Trầm mặc thật lâu, Pháp Tư mới chậm rãi nhổ ra một chữ: “Đi!”
Liêu Cách không nói gì, xoay người đi theo Pháp Tư đi ra ngoài, mấy tên thú tốt kia thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, vội vàng xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán rồi nhanh chóng chạy theo cấp trên của mình. Nhà tù này thật đúng là quá ẩm ướt, u ám, đã vậy, vừa rồi khí tức tử vong còn bao vây dày đặc làm cho không ít người trong bọn họ tay chân bủn rủn, cả người nhũn ra như con chi chi vậy.
Thời điểm sau khi đi ra ngoài nhà tù.
“Rốt cuộc, ngươi muốn biết gì từ miệng hắn vậy?” Liêu Cách đi chầm chậm bên cạnh, nhỏ giọng hỏi Pháp Tư đang trầm mặc không lên tiếng nãy giờ.
Nhưng, Pháp Tư lại dùng ngữ khí lạnh lùng, khó chịu cự tuyệt trả lời hắn: “Việc này ngươi không cần phải biết!”
Liêu Cách nghe vậy cũng cười lạnh một tiếng, dừng lại, nhìn Pháp Tư chậm rãi đáp lễ: “Đừng quên, giữa chúng ta chỉ là ước định, cuối cùng đây vẫn là địa bàn của ta! Ta muốn đem bọn họ xẻ thịt đi nuôi ma lang ngay ngày mai!”
Nghe vậy, Pháp Tư hơi hơi ngừng lại, nhưng, Liêu Cách lại cười lạnh mang theo đám thú tốt đằng sau đi ra ngoài. Ánh sáng le lói từ mấy cây đuốc biến mất làm cho nhà tù lại trở về với hắc ám như lúc trước.
Một hồi gió lạnh thổi qua, không biết Pháp Tư đứng đó bao lâu, cuối cùng cũng li khai khỏi đó…
Trong bóng tối, lưu lại, chỉ có sự yên lặng ghê người…
/93
|