Trong dòng chảy lịch sử dài đằng đẵng, chuyện tình bị con người quên mất nhiều như sao trên trời, chuyện có thể nhớ tới, có thể được biết tường tận chân tướng có được bao nhiêu? Mà chuyện đã bị quên lãng sẽ bị xóa bỏ hoàn toàn, không bao giờ có cơ hội tái hiện nữa.
Ở điện nhỏ bên cạnh đại điện, thi hài nằm rải rác khắp nơi. Các vệt máu còn sót lại đã đem những tảng đá trên mặt đất đại điện nhuộm thành màu đỏ sậm khiến cho người ta nhìn thấy mà rùng mình ghê người. Thi thể của nhân loại, thú nhân, tinh linh, thậm chí còn có cả của người lùn,…đều có, chúng nằm ở đây, yên lặng, chứng minh, tố cáo cho một sự kiện vô cùng tàn khốc đã từng xảy ra trong lịch sử. Bọn người Diệp Tường bàng hoàng đứng ở nơi đó, liệu ai có thể nói cho bọn họ biết nơi đây đã từng phát sinh hay không?
Chếch điện bài trí rất đơn giản, chỉ có một cái ghế dài, một cái bàn, ngoài ra còn có mấy cây cột để chống lòng đất,….trên tất cả những thứ này đều có dấu vết của trận thảm chiến năm xưa khiến người ta nhìn mà giật mình, đau xót.
Mấy bức tượng đá đứng vững ở cửa cũng cắm đầy mũi tên, thậm chí có hai bức tượng còn bị hai lưỡi đao sắc bén chỉnh tề chém thành hai nửa…Diệp Tường tìm kiếm khắp mọi nơi, hi vọng có thể tìm thấy thứ hữu dụng nào đấy, nhưng vô dụng. Diane Lâm cùng Cát Vi thấy vậy cũng vội tản ra giúp hắn tìm kiếm dấu vết để truy ra đáp án.
Trên tường của chếch điện vẫn là bức đồ đằng xưa cũ, phức tạp của Thú Tộc, nhưng nó cũng không hoàn toàn giống như những bức đồ đằng ở nơi khác. Trên đồ dằng ở đây không chỉ có vệt máu lưu lại mà còn gắn đầy các mảnh vỡ của khôi giáp, binh khí,…không chỗ nào là không có. Lúc này đây, đồ đằng này liệu còn đơn giản chỉ là tín ngưỡng của thú tộc nữa hay không, hay nó đã mang ý nghĩa khác? Liệu có phải là do thú nhân-chủng tộc tưởng như thiện lương này đã mưu đồ bí mật đem nhân loại, tinh linh, người lùn,… những tộc nhân khác tiễu trừ để trở thành bá chủ, thành giống loài duy nhất?
“Bá tước Declan, ở bên này…” Bên kia, Diane Lâm đột nhiên nhảy dựng, móc ra một phong thư từ trong khôi giáp của một quân nhân thuộc quân đoàn Thập tự quân.
Bức thư xưa cũ ấy vẫn còn mang nồng nặc mùi máu tươi, dù cho trang giấy này đã hong gió, phơi khô từ không biết bao nhiêu năm về trước nhưng vẫn không át nổi mùi máu tanh ghê người ấy. Diane Lâm chậm rãi trải bức thư ấy trên mặt đất, nội dung viết:
“Daiana thân ái:
… … Không biết ta còn có thể sống nữa hay không…
… Quân đoàn Thập tự quân của chúng ta hình như muốn phục kích địa điện cổ mộ của Thú Vương…”
“Chỉ có vậy?” Diệp Tường nôn nóng đoạt lấy bức thư, nhưng vô ích, bởi vì đại đa số nội dung của bức thư đã bị máu tươi nhuộm đẫm, không thể nhìn ra thêm thứ gì được nữa. Từ trên xuống dưới cũng chỉ miễn cưỡng đọc được mấy câu mà Diane Lâm vừa đọc lên kia mà thôi.
Diane Lâm nhún nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ…
“A, đáng chết, tại sao lại không nhắc tới xem xem bên trong thành cổ mộ (mộ cổ được xây như tòa thành dưới đất) của Thú Vương Cổ có bảo tàng hay không?” Diệp Tường vo bức thư lại, ném ra sau lưng, viên giấy trùng hợp đập trúng ngay ba bức tượng đá không tổn hao gì ở phía sau, nhưng không ai chú ý tới. Nếu Diệp Tường chú ý nhìn, sẽ phát hiện ra ba bức tượng đá này cùng với các bức tượng khác không giống nhau, một đôi mắt đá của một trong ba bức tượng đột nhiên biến thành mắt thường nhấp nhô một lúc rồi hạ xuống, sau đó, lập tức khôi phục lại nguyên dạng.
“Ít nhất chúng ta cũng biết được rằng chỗ này được gọi là Thú Vương Cổ mộ địa điện (mộ cổ dưới đất của thú vương)!” Diane Lâm liếc liếc tên lưu manh kia mấy cái, thầm khinh bỉ hắn trong đầu chỉ toàn hơi tiền. Cũng đúng thôi, một người xuất thân từ đại thương tộc Tử La Lan (Violet)-gia tộc có tiền bậc nhất đại lục Đa Á thì có khi nào thiếu tiền chứ, như vậy nàng cũng làm sao hiểu được nối thống khổ của kẻ nghèo, làm sao hiểu được lí do tại sao Diệp Tường lại tham tiền tới vậy? Tiền là thứ tốt mà ai cũng muốn có, thậm chí có càng nhiều càng tốt…
“Á? Nữ hồ ly kia đi đâu rồi?” Diệp Tường nhìn khắp bốn phía, chỉ thấy thi thể chất đầy đất, nhưng lại hoàn toàn tìm không thấy bóng của Cát Vi. Điều này làm hắn cảm thấy hơi hơi lo lắng. Nói thật, nếu để hắn một mình một người ở loại địa phương này, hắn quả thật không dám, cảm giác không chỉ có rợn tóc gáy mà còn ẩn ẩn cảm thấy nơi này dường như có gì không ổn nhưng lại không phát hiện ra đó là thứ gì. Vì vậy hắn càng cảm thấy bất an hơn.
“Hình như là đã tiến vào chính điện …” Nói xong, Diane Lâm liền nhấc chân hướng về phía chính điện ở mắt sau chếch điện đi vào. Nàng đi chậm rãi, từ từ cẩn thận từng li từng tí, tốc độ có thể so sánh với con rùa, nhưng không thể trách nàng được, bởi lẽ hài cốt, thi thể nằm đầy trên mặt đất như vậy thì sao nàng đi nhanh cho được? Nàng cũng không muốn giẫm lên thi thể của bất cứ người nào trong đây, nếu không nàng sẽ gặp ác mộng cả đời mất. Đừng nhìn nàng có vẻ mạnh mẽ gan dạ mà nhầm, thực ra nàng cũng chỉ là một nữ nhân nhát gan, yếu đuối như bao người khác mà thôi, tất cả những biểu hiện mạnh mẽ kia chỉ là biểu hiện giả dối bên ngoài mà nàng dựng lên để bảo vệ bản thân mà thôi.
Cuối cùng hai người cũng đến cửa chính điện, cửa của chính điện bên này không bị đổ ngã như ở hành lang bên kia, nhưng, tình trạng của nó cũng không được khả quan cho lắm, nếu không muốn nói là thảm thiết hơn nhiều. Cánh cửa bên hành lang bên kia chỉ bị đạp ngã, nhưng cửa chính điện bên này thì cắm đầy mũi tên, mũi tên chằng chịt tới mức không có lấy một khe hở nào để có thể cắm một cây kim vào. Hơn nữa từ trên xuống dưới còn để lại dấu vết bị chặt, chém chằng chịt, không có lấy một chỗ lành lặn. Thậm chí Diệp Tường còn có thể trông thấy một tầng máu khô dày đặc nối liền giữa cánh cửa và mặt đất, tạo thành một bức màn mỏng phủ trên cánh cửa.
Bốn phía xung quanh cửa ra vào có hơn mười cỗ thi thể chất chồng lên nhau, theo dấu vết để lại thì dường như là sau khi chết mới bị người kéo ra bên ngoài xếp chồng lên nhau chứ không phải tử trạng ngay từ đầu là vậy.
Có thể tưởng tượng được ra, vì tranh đoạt nơi hiểm yếu này mà trận chiến đã diễn ra khốc liệt biết chừng nào, có thể nói rằng, cánh cửa này chính là tử môn quan trên dương gian đã gián tiếp cướp đoạt đi tính mạng của các chiến sĩ lúc ấy.
Sau khi hai người đi vào đại môn thì vô cùng kinh ngạc, bởi vì đại điện này tuy rằng rộng lớn nhưng không hề hoa lệ, hoành tráng như đại điện làm từ ngọc thạch của nhân loại. Ở nơi đây, ngoại trừ cổ xưa ra thì cũng chỉ có xưa cũ, tất cả đều được tạo ra từ những hòn đá đã được mài giũa và xếp chồng lên nhau. Trong đại điện rộng lớn ấy cũng lưu lại đầy dấu vết của cuộc kịch chiến như các chỗ khác….khiến người ta càng thương cảm hơn.
Hai bên đại điện xếp đầy hai hàng tượng đá hình thú nhân đầu bò, đầu chó đứng vững ở đó. Phía trên chủ điện có một bộ xương khô, trong tay bộ xương ấy vẫn còn cầm mộc trượng dài hơn một thước, mặc một chiếc áo choàng của thầy tế có in hình đồ án huyết vân màu trắng, trông giống như trang phục mà A Mã mặc ngày ấy, nếu có khác thì điểm khác duy nhất là áo choàng trên thân bộ xương khô này có nhiều vết máu hơn mà thôi.
Cát Vi dừng chân quan sát hết thảy khắp bốn phía, giờ phút này, nàng đang nhìn về phía một bộ hài cốt ở bên kia vách tường, sau đó có chút thẫn thờ suy nghĩ xuất thần.
Diệp Tường cùng Diane Lâm thấy vậy liền đi qua.
“Aizzz!” Cát Vi khẽ thở dài một hơi, sau đó nhắm mắt lại, chậm rãi nhắc đi nhắc lại câu gì đó, có vẻ như đó là cổ ngữ nào đó của Thú Tộc.
Trên vách tường có một, không, là ba cỗ hài cốt! Ba cỗ hài cốt này toàn bộ đều bị ba thanh kiếm của kỵ sĩ đâm xuyên qua thân thể, ghim chặt trên tường. Tuy nhiên, vết thương do ba thanh kiếm này gây ra cũng không phải là vết thương trí mệnh, thứ đoạt đi tính mạng của họ là những mũi tên cắm rậm rạp không chừa một kẽ hở trên người bọn hắn, nếu trông từ xa nhìn sẽ thấy không khác gì những con nhím đang xù lông cả. Từ tử trạng suy ra thì chắc hẳn trước khi chết, họ đã phải chịu tra tấn vô cùng thống khổ.
“A? Đây là…Trên thanh kiếm này có đấu khí màu vàng, là đấu khi thần thành… Trời ạ! Thực lực này thuộc về cấp bậc Nghiêng Nguyệt…thật khủng bố nha…Chẳng lẽ mấy trăm năm trước, Thánh Giáo đã từng xuất hiện Thánh kỵ sĩ với thực lực khủng bố như vậy sao?” Diane Lâm khẽ chạm nhẹ vào thanh kiếm cắm trên khô lâu ngồi trên ghế đá trong Điện chủ, sợ hãi thốt lên.
Diệp Tường không có hứng thú đi nghiên cứu, tìm hiểu xem ai đáng kiêu ngạo, ai không đáng, hắn cảm thấy mấy thứ đó thật vô vị. Người chết là hết, có mang theo mấy thứ như lòng kiêu hãnh đó đi theo được đâu, lúc sống cũng không thể ăn chúng nữa. Vậy thì quan tâm tới nó làm gì? Tuy nhiên, sự chú ý của hắn lập tức bị thu hút, bởi vì dường như hắn nhìn thấy trong tay áo của bộ khô lâu kia có giấu vật gì đó. Diệp Tường hưng phấn thò tay vào trong tay áo của bộ khô lâu kia. Cạch! Xương cánh tay trắng hếu của bộ khô lâu rơi xuống, mà vật kia cũng lập tức từ trong tay áo rơi ra, lăn lông lốc trên mặt đất. Khi nhìn thấy rõ vật nọ, Diệp Tường chấn động, bởi vì vật kia là một quyển sách làm từ da cừu trông vô cùng cổ xưa.
Diệp Tường nhặt lấy, chậm rãi mở ra, đáng tiếc, trên đó viết đều là cổ thú ngữ phức tạp của thú nhân, Diệp Tường cảm giác muốn chửi toàn bộ tông ti họ hàng của toàn tộc thú nhân, nhưng hắn không dám. Bởi vì, bên cạnh hắn lúc này là một cọp mẹ, à không, là một nữ thú nhân vô cùng hung dữ~ Hắn cảm thấy thật ấm ức. Từ trước khi xuyên qua hắn đã nổi tiếng là thần đồng, thông thạo không chỉ là một hai thứ tiếng, sau khi tới đây, hắn lại biến trở thành kẻ đần độn chỉ có thể nhận biết văn tự của nhân loại, còn những ngôn ngữ khác thì đành chào thua. Lần trước, lúc ở trên Long đảo-đảo Hỏa Vân là điểu ngữ, còn lúc này đây lại là thú ngữ, hơn nữa còn là cổ thú ngữ nữa, thật đau đầu mà. Diệp Tường buồn bực vô cùng, buộc miệng chửi thề một câu bằng Anh văn: “***!”
“Đưa ta xem thử!” Tiếng của Cát Vi vang lên ngay bên cạnh, Diệp Tường nghe vậy liền lập tức đưa cho nàng quyển sách da cừu.
Cát Vi chậm rãi mở cuốn sách ra, khuôn mặt vốn đã có chút tối tăm, sau khi xem xong thần thái càng ngưng trọng hơn, sắc mặt từ khẩn trương biến thành cuồng nộ!
“Trên này viết gì vậy?” Diệp Tường lo lắng hỏi.
Cái đuôi của Cát Vi lay động một chút, môi giật giật, nhưng chưa nói bất cứ thứ gì, biểu lộ vẫn duy trì trầm trọng, cuồng nộ như lúc trước.
Ở điện nhỏ bên cạnh đại điện, thi hài nằm rải rác khắp nơi. Các vệt máu còn sót lại đã đem những tảng đá trên mặt đất đại điện nhuộm thành màu đỏ sậm khiến cho người ta nhìn thấy mà rùng mình ghê người. Thi thể của nhân loại, thú nhân, tinh linh, thậm chí còn có cả của người lùn,…đều có, chúng nằm ở đây, yên lặng, chứng minh, tố cáo cho một sự kiện vô cùng tàn khốc đã từng xảy ra trong lịch sử. Bọn người Diệp Tường bàng hoàng đứng ở nơi đó, liệu ai có thể nói cho bọn họ biết nơi đây đã từng phát sinh hay không?
Chếch điện bài trí rất đơn giản, chỉ có một cái ghế dài, một cái bàn, ngoài ra còn có mấy cây cột để chống lòng đất,….trên tất cả những thứ này đều có dấu vết của trận thảm chiến năm xưa khiến người ta nhìn mà giật mình, đau xót.
Mấy bức tượng đá đứng vững ở cửa cũng cắm đầy mũi tên, thậm chí có hai bức tượng còn bị hai lưỡi đao sắc bén chỉnh tề chém thành hai nửa…Diệp Tường tìm kiếm khắp mọi nơi, hi vọng có thể tìm thấy thứ hữu dụng nào đấy, nhưng vô dụng. Diane Lâm cùng Cát Vi thấy vậy cũng vội tản ra giúp hắn tìm kiếm dấu vết để truy ra đáp án.
Trên tường của chếch điện vẫn là bức đồ đằng xưa cũ, phức tạp của Thú Tộc, nhưng nó cũng không hoàn toàn giống như những bức đồ đằng ở nơi khác. Trên đồ dằng ở đây không chỉ có vệt máu lưu lại mà còn gắn đầy các mảnh vỡ của khôi giáp, binh khí,…không chỗ nào là không có. Lúc này đây, đồ đằng này liệu còn đơn giản chỉ là tín ngưỡng của thú tộc nữa hay không, hay nó đã mang ý nghĩa khác? Liệu có phải là do thú nhân-chủng tộc tưởng như thiện lương này đã mưu đồ bí mật đem nhân loại, tinh linh, người lùn,… những tộc nhân khác tiễu trừ để trở thành bá chủ, thành giống loài duy nhất?
“Bá tước Declan, ở bên này…” Bên kia, Diane Lâm đột nhiên nhảy dựng, móc ra một phong thư từ trong khôi giáp của một quân nhân thuộc quân đoàn Thập tự quân.
Bức thư xưa cũ ấy vẫn còn mang nồng nặc mùi máu tươi, dù cho trang giấy này đã hong gió, phơi khô từ không biết bao nhiêu năm về trước nhưng vẫn không át nổi mùi máu tanh ghê người ấy. Diane Lâm chậm rãi trải bức thư ấy trên mặt đất, nội dung viết:
“Daiana thân ái:
… … Không biết ta còn có thể sống nữa hay không…
… Quân đoàn Thập tự quân của chúng ta hình như muốn phục kích địa điện cổ mộ của Thú Vương…”
“Chỉ có vậy?” Diệp Tường nôn nóng đoạt lấy bức thư, nhưng vô ích, bởi vì đại đa số nội dung của bức thư đã bị máu tươi nhuộm đẫm, không thể nhìn ra thêm thứ gì được nữa. Từ trên xuống dưới cũng chỉ miễn cưỡng đọc được mấy câu mà Diane Lâm vừa đọc lên kia mà thôi.
Diane Lâm nhún nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ…
“A, đáng chết, tại sao lại không nhắc tới xem xem bên trong thành cổ mộ (mộ cổ được xây như tòa thành dưới đất) của Thú Vương Cổ có bảo tàng hay không?” Diệp Tường vo bức thư lại, ném ra sau lưng, viên giấy trùng hợp đập trúng ngay ba bức tượng đá không tổn hao gì ở phía sau, nhưng không ai chú ý tới. Nếu Diệp Tường chú ý nhìn, sẽ phát hiện ra ba bức tượng đá này cùng với các bức tượng khác không giống nhau, một đôi mắt đá của một trong ba bức tượng đột nhiên biến thành mắt thường nhấp nhô một lúc rồi hạ xuống, sau đó, lập tức khôi phục lại nguyên dạng.
“Ít nhất chúng ta cũng biết được rằng chỗ này được gọi là Thú Vương Cổ mộ địa điện (mộ cổ dưới đất của thú vương)!” Diane Lâm liếc liếc tên lưu manh kia mấy cái, thầm khinh bỉ hắn trong đầu chỉ toàn hơi tiền. Cũng đúng thôi, một người xuất thân từ đại thương tộc Tử La Lan (Violet)-gia tộc có tiền bậc nhất đại lục Đa Á thì có khi nào thiếu tiền chứ, như vậy nàng cũng làm sao hiểu được nối thống khổ của kẻ nghèo, làm sao hiểu được lí do tại sao Diệp Tường lại tham tiền tới vậy? Tiền là thứ tốt mà ai cũng muốn có, thậm chí có càng nhiều càng tốt…
“Á? Nữ hồ ly kia đi đâu rồi?” Diệp Tường nhìn khắp bốn phía, chỉ thấy thi thể chất đầy đất, nhưng lại hoàn toàn tìm không thấy bóng của Cát Vi. Điều này làm hắn cảm thấy hơi hơi lo lắng. Nói thật, nếu để hắn một mình một người ở loại địa phương này, hắn quả thật không dám, cảm giác không chỉ có rợn tóc gáy mà còn ẩn ẩn cảm thấy nơi này dường như có gì không ổn nhưng lại không phát hiện ra đó là thứ gì. Vì vậy hắn càng cảm thấy bất an hơn.
“Hình như là đã tiến vào chính điện …” Nói xong, Diane Lâm liền nhấc chân hướng về phía chính điện ở mắt sau chếch điện đi vào. Nàng đi chậm rãi, từ từ cẩn thận từng li từng tí, tốc độ có thể so sánh với con rùa, nhưng không thể trách nàng được, bởi lẽ hài cốt, thi thể nằm đầy trên mặt đất như vậy thì sao nàng đi nhanh cho được? Nàng cũng không muốn giẫm lên thi thể của bất cứ người nào trong đây, nếu không nàng sẽ gặp ác mộng cả đời mất. Đừng nhìn nàng có vẻ mạnh mẽ gan dạ mà nhầm, thực ra nàng cũng chỉ là một nữ nhân nhát gan, yếu đuối như bao người khác mà thôi, tất cả những biểu hiện mạnh mẽ kia chỉ là biểu hiện giả dối bên ngoài mà nàng dựng lên để bảo vệ bản thân mà thôi.
Cuối cùng hai người cũng đến cửa chính điện, cửa của chính điện bên này không bị đổ ngã như ở hành lang bên kia, nhưng, tình trạng của nó cũng không được khả quan cho lắm, nếu không muốn nói là thảm thiết hơn nhiều. Cánh cửa bên hành lang bên kia chỉ bị đạp ngã, nhưng cửa chính điện bên này thì cắm đầy mũi tên, mũi tên chằng chịt tới mức không có lấy một khe hở nào để có thể cắm một cây kim vào. Hơn nữa từ trên xuống dưới còn để lại dấu vết bị chặt, chém chằng chịt, không có lấy một chỗ lành lặn. Thậm chí Diệp Tường còn có thể trông thấy một tầng máu khô dày đặc nối liền giữa cánh cửa và mặt đất, tạo thành một bức màn mỏng phủ trên cánh cửa.
Bốn phía xung quanh cửa ra vào có hơn mười cỗ thi thể chất chồng lên nhau, theo dấu vết để lại thì dường như là sau khi chết mới bị người kéo ra bên ngoài xếp chồng lên nhau chứ không phải tử trạng ngay từ đầu là vậy.
Có thể tưởng tượng được ra, vì tranh đoạt nơi hiểm yếu này mà trận chiến đã diễn ra khốc liệt biết chừng nào, có thể nói rằng, cánh cửa này chính là tử môn quan trên dương gian đã gián tiếp cướp đoạt đi tính mạng của các chiến sĩ lúc ấy.
Sau khi hai người đi vào đại môn thì vô cùng kinh ngạc, bởi vì đại điện này tuy rằng rộng lớn nhưng không hề hoa lệ, hoành tráng như đại điện làm từ ngọc thạch của nhân loại. Ở nơi đây, ngoại trừ cổ xưa ra thì cũng chỉ có xưa cũ, tất cả đều được tạo ra từ những hòn đá đã được mài giũa và xếp chồng lên nhau. Trong đại điện rộng lớn ấy cũng lưu lại đầy dấu vết của cuộc kịch chiến như các chỗ khác….khiến người ta càng thương cảm hơn.
Hai bên đại điện xếp đầy hai hàng tượng đá hình thú nhân đầu bò, đầu chó đứng vững ở đó. Phía trên chủ điện có một bộ xương khô, trong tay bộ xương ấy vẫn còn cầm mộc trượng dài hơn một thước, mặc một chiếc áo choàng của thầy tế có in hình đồ án huyết vân màu trắng, trông giống như trang phục mà A Mã mặc ngày ấy, nếu có khác thì điểm khác duy nhất là áo choàng trên thân bộ xương khô này có nhiều vết máu hơn mà thôi.
Cát Vi dừng chân quan sát hết thảy khắp bốn phía, giờ phút này, nàng đang nhìn về phía một bộ hài cốt ở bên kia vách tường, sau đó có chút thẫn thờ suy nghĩ xuất thần.
Diệp Tường cùng Diane Lâm thấy vậy liền đi qua.
“Aizzz!” Cát Vi khẽ thở dài một hơi, sau đó nhắm mắt lại, chậm rãi nhắc đi nhắc lại câu gì đó, có vẻ như đó là cổ ngữ nào đó của Thú Tộc.
Trên vách tường có một, không, là ba cỗ hài cốt! Ba cỗ hài cốt này toàn bộ đều bị ba thanh kiếm của kỵ sĩ đâm xuyên qua thân thể, ghim chặt trên tường. Tuy nhiên, vết thương do ba thanh kiếm này gây ra cũng không phải là vết thương trí mệnh, thứ đoạt đi tính mạng của họ là những mũi tên cắm rậm rạp không chừa một kẽ hở trên người bọn hắn, nếu trông từ xa nhìn sẽ thấy không khác gì những con nhím đang xù lông cả. Từ tử trạng suy ra thì chắc hẳn trước khi chết, họ đã phải chịu tra tấn vô cùng thống khổ.
“A? Đây là…Trên thanh kiếm này có đấu khí màu vàng, là đấu khi thần thành… Trời ạ! Thực lực này thuộc về cấp bậc Nghiêng Nguyệt…thật khủng bố nha…Chẳng lẽ mấy trăm năm trước, Thánh Giáo đã từng xuất hiện Thánh kỵ sĩ với thực lực khủng bố như vậy sao?” Diane Lâm khẽ chạm nhẹ vào thanh kiếm cắm trên khô lâu ngồi trên ghế đá trong Điện chủ, sợ hãi thốt lên.
Diệp Tường không có hứng thú đi nghiên cứu, tìm hiểu xem ai đáng kiêu ngạo, ai không đáng, hắn cảm thấy mấy thứ đó thật vô vị. Người chết là hết, có mang theo mấy thứ như lòng kiêu hãnh đó đi theo được đâu, lúc sống cũng không thể ăn chúng nữa. Vậy thì quan tâm tới nó làm gì? Tuy nhiên, sự chú ý của hắn lập tức bị thu hút, bởi vì dường như hắn nhìn thấy trong tay áo của bộ khô lâu kia có giấu vật gì đó. Diệp Tường hưng phấn thò tay vào trong tay áo của bộ khô lâu kia. Cạch! Xương cánh tay trắng hếu của bộ khô lâu rơi xuống, mà vật kia cũng lập tức từ trong tay áo rơi ra, lăn lông lốc trên mặt đất. Khi nhìn thấy rõ vật nọ, Diệp Tường chấn động, bởi vì vật kia là một quyển sách làm từ da cừu trông vô cùng cổ xưa.
Diệp Tường nhặt lấy, chậm rãi mở ra, đáng tiếc, trên đó viết đều là cổ thú ngữ phức tạp của thú nhân, Diệp Tường cảm giác muốn chửi toàn bộ tông ti họ hàng của toàn tộc thú nhân, nhưng hắn không dám. Bởi vì, bên cạnh hắn lúc này là một cọp mẹ, à không, là một nữ thú nhân vô cùng hung dữ~ Hắn cảm thấy thật ấm ức. Từ trước khi xuyên qua hắn đã nổi tiếng là thần đồng, thông thạo không chỉ là một hai thứ tiếng, sau khi tới đây, hắn lại biến trở thành kẻ đần độn chỉ có thể nhận biết văn tự của nhân loại, còn những ngôn ngữ khác thì đành chào thua. Lần trước, lúc ở trên Long đảo-đảo Hỏa Vân là điểu ngữ, còn lúc này đây lại là thú ngữ, hơn nữa còn là cổ thú ngữ nữa, thật đau đầu mà. Diệp Tường buồn bực vô cùng, buộc miệng chửi thề một câu bằng Anh văn: “***!”
“Đưa ta xem thử!” Tiếng của Cát Vi vang lên ngay bên cạnh, Diệp Tường nghe vậy liền lập tức đưa cho nàng quyển sách da cừu.
Cát Vi chậm rãi mở cuốn sách ra, khuôn mặt vốn đã có chút tối tăm, sau khi xem xong thần thái càng ngưng trọng hơn, sắc mặt từ khẩn trương biến thành cuồng nộ!
“Trên này viết gì vậy?” Diệp Tường lo lắng hỏi.
Cái đuôi của Cát Vi lay động một chút, môi giật giật, nhưng chưa nói bất cứ thứ gì, biểu lộ vẫn duy trì trầm trọng, cuồng nộ như lúc trước.
/93
|