Cho nên nói anh ta ghét trẻ con là có đạo lí cả đấy, nhất là trẻ con giới tính nữ.
Tiêu Mân sau khi gặp Cố Tương nghĩ như vậy.
Năm nay Tiêu Mân học năm tư, bởi vì từ chối thi nghiên cứu sinh nên anh ta mất đi nhân quyền.
Trong lòng ông Tiêu tràn đầy căm phẫn: Con nhìn mấy đứa bé trong lớp huấn luyện này xem, ai cũng có lòng vươn lên hơn so với con. Không cần nói ai khác, chỉ cần nói Cố Tương, chưa từng vắng mặt buổi học nào, vừa tan học đã chạy đến học, mới học được có mấy tháng, con bé đã muốn tham gia thi Sudoku thế giới năm nay. Con nhìn con bé xem rồi nhìn lại chính mình, hiện tại con chỉ có mỗi tấm bằng đại học, sau này làm sao lăn lộn được trong xã hội. Cố Tương, ngày mai con muốn ăn gì, nói với anh Tiêu Mân.
Việc này vốn không liên quan đến Cố Tương, cô lập tức ngừng đũa, nhìn về phía Tiêu Mân đang cầm xẻng.
Nhà bếp và nhà ăn cùng một phòng, hơi nóng bốc lên, Tiêu Mân mặc áo phông đổ đầy mồ hôi.
Anh ta không có nhân quyền, phải làm đầu bếp ở lớp huấn luyện, đối tượng phục vụ không chỉ có cha ruột lại thêm cả một đứa con nít.
Lúc này anh ta vứt xẻng xuống, trừng cô bé, coi thịt thỏ trở thành người.
Con tập trung xào đi, thịt thỏ sắp bắn hết ra ngoài rồi kìa. Không chịu học đến nấu ăn cũng không xong, con nói xem mình còn có thể làm được gì! Nước bọt ông Tiêu bay tứ tung, quay đầu lại vẻ mặt dịu dàng, Nói với thầy mai con muốn ăn gì đi, sau này tan học cứ về thẳng đây ăn tối, mẹ con công việc bận rộn, con cũng không thể lơ là sức khoẻ biết không?
Cố Tương để đũa xuống, đặt hai tay lên bàn, trả lời: Con muốn ăn miến nấu với đậu cô-ve.
Thật đúng là biết chọn món.
Ầm Tiêu Mân đặt đĩa thịt thỏ lên bàn, dùng chân lôi ghế, đặt mông ngồi xuống.
Ông Tiêu ra lệnh: Nghe thấy chưa? Sáng mai đi mua, đi chợ ở bên nhà cũ ấy, đồ bên đó rẻ hơn.
Tiêu Mân nhai thịt, không chịu nổi cha làm phiền: Con biết rồi.
Anh ta đương nhiên sẽ không tự mình đi mua đồ, gửi tin nhắn đi, nhá nhem tối ngày hôm sau bạn gái anh ta sẽ mang đồ tới, còn thêm cả ba cân thịt bò.
Tiêu Mân dường như rất mệt nói: Hôm qua làm bài đến rạng sáng, hôm nay thực sự không tỉnh táo nổi, vất vả cho em rồi, còn phải nhờ em mua thức ăn nữa.
Cô bạn gái cam tâm tình nguyện: Anh chịu cùng thi nghiên cứu sinh với em, em giúp anh mua chút đồ ăn thì tính toán gì chứ.
Năm ngày liên tiếp đều là bạn gái anh ta mang đồ ăn đến.
Hôm nay cô ta mang đồ đến, dừng lại ở lớp huấn luyện một lúc, trông thấy Cố Tương nhắm mắt suy nghĩ, cô ta lặng lẽ đi qua.
Cô bạn nhỏ, hỏi em chuyện này nhé.
Cố Tương vẫn còn đang ở trong cung điện trí nhớ của mình, nghe thấy ba tiếng gọi liên tiếp, cô mới mở mắt ra.
Cô bạn gái thở phào: Chị còn tưởng em ngủ cơ. Cô bạn nhỏ, chị là bạn gái anh Tiêu Mân.
Cố Tương đáp: Em biết, chào chị.
Ngoan quá. Cô bạn gái sờ đầu cô, Cố Tương né tránh. Cô bạn gái hỏi: Em có biết gần đây anh Tiêu Mân đọc sách đến mấy giờ không? Chị thấy mỗi ngày trông anh ấy đều thiếu ngủ. |
Đọc sách?
Là sách thi nghiên cứu sinh ấy. Người bạn gái sợ cô không hiểu, đang định giải thích đơn giản, Anh ấy...
Anh ấy đâu có đọc sách. Cố Tương nói.
Hả? Cô bạn gái kinh ngạc, Không đọc sách? Sắp thi nghiên cứu sinh rồi, gần đây anh ấy phải luôn đọc sách chứ.
Cố Tương thấy cô ấy không hỏi nữa, cô cũng không nhiều lời, cúi đầu mở sách định làm bài tập.
Người bạn gái lại hỏi tiếp: Vậy mỗi tối anh ấy làm gì thế?
Cố Tương thành thật trả lời: Thầy Tiêu nói gần đầy anh ấy đang nghiên cứu ma thú và bước nhảy. Ngày hôm qua hai cha con bọn họ còn cãi nhau vì chuyện này.
Cô bạn gái lao ra cửa như một cơn gió, chỉ một lát sau truyền đến tiếng ầm ĩ, nam nữ tranh cãi.
Cố Tương ngừng viết, liếc mắt ra cửa.
Hình như cô gây ra phiền phức rồi.
Một lát sau tiếng bước chân đi về phía này, Cố Tương... Tiêu Mân hổn hển.
Cố Tương cầm bút, vô tội nhìn anh ta.
Tiêu Mân cắn răng, nắm chặt tay, nén giận, nụ cười cứng ngắc: Tiểu Cố Tương, anh trai nói cho em chuyện này, em lại đây... Anh ta cúi người vẫy tay với cô.
Cố Tương nghĩ thật giống bà ngoại sói mà.
Tiêu Mân sau khi gặp Cố Tương nghĩ như vậy.
Năm nay Tiêu Mân học năm tư, bởi vì từ chối thi nghiên cứu sinh nên anh ta mất đi nhân quyền.
Trong lòng ông Tiêu tràn đầy căm phẫn: Con nhìn mấy đứa bé trong lớp huấn luyện này xem, ai cũng có lòng vươn lên hơn so với con. Không cần nói ai khác, chỉ cần nói Cố Tương, chưa từng vắng mặt buổi học nào, vừa tan học đã chạy đến học, mới học được có mấy tháng, con bé đã muốn tham gia thi Sudoku thế giới năm nay. Con nhìn con bé xem rồi nhìn lại chính mình, hiện tại con chỉ có mỗi tấm bằng đại học, sau này làm sao lăn lộn được trong xã hội. Cố Tương, ngày mai con muốn ăn gì, nói với anh Tiêu Mân.
Việc này vốn không liên quan đến Cố Tương, cô lập tức ngừng đũa, nhìn về phía Tiêu Mân đang cầm xẻng.
Nhà bếp và nhà ăn cùng một phòng, hơi nóng bốc lên, Tiêu Mân mặc áo phông đổ đầy mồ hôi.
Anh ta không có nhân quyền, phải làm đầu bếp ở lớp huấn luyện, đối tượng phục vụ không chỉ có cha ruột lại thêm cả một đứa con nít.
Lúc này anh ta vứt xẻng xuống, trừng cô bé, coi thịt thỏ trở thành người.
Con tập trung xào đi, thịt thỏ sắp bắn hết ra ngoài rồi kìa. Không chịu học đến nấu ăn cũng không xong, con nói xem mình còn có thể làm được gì! Nước bọt ông Tiêu bay tứ tung, quay đầu lại vẻ mặt dịu dàng, Nói với thầy mai con muốn ăn gì đi, sau này tan học cứ về thẳng đây ăn tối, mẹ con công việc bận rộn, con cũng không thể lơ là sức khoẻ biết không?
Cố Tương để đũa xuống, đặt hai tay lên bàn, trả lời: Con muốn ăn miến nấu với đậu cô-ve.
Thật đúng là biết chọn món.
Ầm Tiêu Mân đặt đĩa thịt thỏ lên bàn, dùng chân lôi ghế, đặt mông ngồi xuống.
Ông Tiêu ra lệnh: Nghe thấy chưa? Sáng mai đi mua, đi chợ ở bên nhà cũ ấy, đồ bên đó rẻ hơn.
Tiêu Mân nhai thịt, không chịu nổi cha làm phiền: Con biết rồi.
Anh ta đương nhiên sẽ không tự mình đi mua đồ, gửi tin nhắn đi, nhá nhem tối ngày hôm sau bạn gái anh ta sẽ mang đồ tới, còn thêm cả ba cân thịt bò.
Tiêu Mân dường như rất mệt nói: Hôm qua làm bài đến rạng sáng, hôm nay thực sự không tỉnh táo nổi, vất vả cho em rồi, còn phải nhờ em mua thức ăn nữa.
Cô bạn gái cam tâm tình nguyện: Anh chịu cùng thi nghiên cứu sinh với em, em giúp anh mua chút đồ ăn thì tính toán gì chứ.
Năm ngày liên tiếp đều là bạn gái anh ta mang đồ ăn đến.
Hôm nay cô ta mang đồ đến, dừng lại ở lớp huấn luyện một lúc, trông thấy Cố Tương nhắm mắt suy nghĩ, cô ta lặng lẽ đi qua.
Cô bạn nhỏ, hỏi em chuyện này nhé.
Cố Tương vẫn còn đang ở trong cung điện trí nhớ của mình, nghe thấy ba tiếng gọi liên tiếp, cô mới mở mắt ra.
Cô bạn gái thở phào: Chị còn tưởng em ngủ cơ. Cô bạn nhỏ, chị là bạn gái anh Tiêu Mân.
Cố Tương đáp: Em biết, chào chị.
Ngoan quá. Cô bạn gái sờ đầu cô, Cố Tương né tránh. Cô bạn gái hỏi: Em có biết gần đây anh Tiêu Mân đọc sách đến mấy giờ không? Chị thấy mỗi ngày trông anh ấy đều thiếu ngủ. |
Đọc sách?
Là sách thi nghiên cứu sinh ấy. Người bạn gái sợ cô không hiểu, đang định giải thích đơn giản, Anh ấy...
Anh ấy đâu có đọc sách. Cố Tương nói.
Hả? Cô bạn gái kinh ngạc, Không đọc sách? Sắp thi nghiên cứu sinh rồi, gần đây anh ấy phải luôn đọc sách chứ.
Cố Tương thấy cô ấy không hỏi nữa, cô cũng không nhiều lời, cúi đầu mở sách định làm bài tập.
Người bạn gái lại hỏi tiếp: Vậy mỗi tối anh ấy làm gì thế?
Cố Tương thành thật trả lời: Thầy Tiêu nói gần đầy anh ấy đang nghiên cứu ma thú và bước nhảy. Ngày hôm qua hai cha con bọn họ còn cãi nhau vì chuyện này.
Cô bạn gái lao ra cửa như một cơn gió, chỉ một lát sau truyền đến tiếng ầm ĩ, nam nữ tranh cãi.
Cố Tương ngừng viết, liếc mắt ra cửa.
Hình như cô gây ra phiền phức rồi.
Một lát sau tiếng bước chân đi về phía này, Cố Tương... Tiêu Mân hổn hển.
Cố Tương cầm bút, vô tội nhìn anh ta.
Tiêu Mân cắn răng, nắm chặt tay, nén giận, nụ cười cứng ngắc: Tiểu Cố Tương, anh trai nói cho em chuyện này, em lại đây... Anh ta cúi người vẫy tay với cô.
Cố Tương nghĩ thật giống bà ngoại sói mà.
/72
|