Sinh Ra Là Để Yêu Em

Chương 19 - Chương 19

/25


Chú bảo vệ cửa đã uống hết một ly bia lớn, chú ấy thỏa mãn mà đánh cái ợ.

Lỗ tai của Carlos hơi giật giật, lông mi dưới ánh mặt trời vô cùng rõ ràng.

Hai bên cưa giằng co như vậy cả buổi cũng không nói gì.

Carlos hút vào mấy hơi thở, nhưng lời nói trước sau vẫn không nhả ra.

“Cậu câm rồi à? Không nói xin lỗi tôi sẽ vứt hết nước này đi cho xem.” Sau một lúc im lặng thật lâu, một cậu bé cao gầy mở miệng, cậu là đội trưởng Garcia.

Carlos không nói gì, cậu liếc mắt nhìn Garcia một cái.

“Không phải cậu rất giỏi kéo sao? Còn dựng ngón giữa với chúng tôi nữa?” Sau khi nhận được ánh mắt khinh thường của Carlos, đội trưởng có chút tức giận.

Carlos nhìn nhìn bình thủy tinh, không nói.

“Nói chuyện với cậu đó!” Garcia rống giận, “Cậu con mẹ nó xin lỗi cho tôi!”

“Đúng vậy, xin lỗi nhanh lên!” “Tiểu tạp mao mau nói xin lỗi!” “Đừng lãng phí thời gian của bọn tôi!” Những đội viên khác cũng nói theo.

“Mày là một tên sao chổi, khó trách bất kể ở cô nhi viện hay La Masia cũng không có ai giúp mày.” Garcia nghiêng đổ cái ly trong tay, từng giọt nước chảy xuống mặt đất nóng hổi nhanh chóng biến mất không thấy, “Con mẹ nó đáng đời may chỉ có một mình, ngay cả ba mẹ mày cũng không cần mày! Tao không thể nào đưa nước cho mày, tự lấy trên mặt đất đi!”

Những đội viên khác cũng sôi nổi noi theo, chỉ một chút nước như vậy hoàn toàn chướng mắt ánh mặt trời Barcelona, chỉ trong thời gian ngắn đã bốc hơi không thấy đâu.

“Bây giờ, tao trả lại dấu tay này cho mày. Kẻ thất bại đáng thương!” Garcia ngẩng đầu, tay phải giơ ngón giữa sau đó đảo ngón tay lại.

Carlos nhìn nước đổ dưới mặt đất bốc hơi lên hung hăng đẩy Garcia, sau đó ném thật mạnh bình thủy tinh cổ dài bên cột đèn đường.

Cùng với tiếng nước chảy và thủy tinh vỡ vụn, Carlos nhặt quả bóng lên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Garcia được đồng đội đỡ lấy, lạnh lùng nói: “Tôi không cần các người cũng có thể thành công.”

Cậu quay đầu nhìn cô bé mặc váy thể thao, lần đầu tiên cậu thấy cô trang điểm như vậy thật xinh đẹp, cậu cũng không kịp giải thích.

Nhưng cậu biết cậu đã làm cô tổn thương.

Cậu không nói gì mà đi thẳng vào trại huấn luyện.

Khi mọi người làm sai chuyện gì đó, lúc nào cũng muốn trốn tránh, trốn vào trong chính mai rùa của mình, dùng vỏ ngoài chắc chắn của mình để chống lại gió bụi.

Mặc dù việc này sẽ chỉ làm mọi chuyện càng thêm hỏng bét.

Mầm chồi non trong lòng Carlos đang lặng lẽ khô héo.

Tô Thanh Gia kiềm chế nước mắt không cho bản thân bật khóc, cô khom lưng xin lỗi huấn luyện viên và những đội viên, sau đó rời khỏi nơi này.

Tóc cô có hơi rối loạn, có vài sợi nghịch ngợm rơi xuống vỗ về khuôn mặt cô.

Từ đầu đến cuối cô không thể làm chúa cứu thế của cậu được bởi vì trong tay cô không có quyền trượng uy nghiêm.

Carlos trở lại phòng, cậu không bật đèn, ánh trời chiều xyên thấu qua cửa sổ nên chỉ còn hình ảnh mờ mờ.

Trong lòng cậu dường như đang tồn tại một con quỷ, khiến cậu không thể khống chế được kích động.

Thật sự giống như trên sân bóng ngày hôm đó, những tiếng chửi rủa, những tiếng quát lớn, những ánh mắt lạnh nhạt của bọn họ, mọi người cô lập cậu khiến cậu không thấy được ấm áp.

Cậu muốn thử giao lưu với người khác, kết bạn bè với người ta, cậu cũng muốn cố gắng hòa nhập vào tập thể.

Những gì Bella làm cậu đều hiểu, cậu đều biết, cậu bằng lòng phối hợp với cô, cậu bằng lòng kiềm chế bản thân, nhưng cuối cùng cậu thật sự làm không được.

Cậu chưa nói với bất cứ ai nguyên nhân ba mẹ cậu qua đời, cho dù là Bella.

Trong một cơn mưa rất to, mặt đường trơn trượt, xe bọn họ bất hạnh đâm vào rào chắn lăn xuống triền núi, cậu nằm trong lòng ngực mẹ nếm mùi tanh mặn.

Sau đó cậu bò ra cầu cứu người qua đường, cậu đứng giữa đường chặn từng chiếc xe chạy qua, nhưng mà mỗi tài xế đều chỉ biết đẩy cậu qua một bên rồi lập tức lái xe rời khỏi. Bọn họ cách nội thành quá xa, không có ai bằng d.đ;l/q/d lòng chở cậu đến buồng điện thoại báo cảnh sát hoặc là gọi đường dây nóng cấp cứu.

Dường như những lời cầu xin cả đời cậu đều nói hết ra lúc đó. Cậu ôm ba mẹ, nghe thấy tiếng máu chảy cực kỳ giống với tiếng mưa.

Trong trí nhớ có nỗi đau khắc sâu nhất, cậu chỉ có thể khóa chặt bản thân mình trong vỏ cứng, cậu nghĩ không đi tiếp xúc thì sẽ không có tổn thương, không hy vọng thì sẽ không có tan biến.

Nữ tu sĩ Rosa đã từng dẫn dắt những đứa trẻ trong cô nhi viện học tập “Phúc Âm Matthew(*)”, bên trong có một câu cậu nhớ


/25

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status