Tề Nhạc nói:
- Con hiểu mà ngài yên tâm đi. Ngài bảo con tới là có chuyện gì?
Cơ thượng tướng thở dài một tiếng, nói:
- Vốn tôi cũng không có chủ trương mời anh giúp đỡ. Nhưng mà với tư cách kẻ có được huy chương kim cương thủ hộ thì thời điểm quốc gia cần anh bảo vệ phải động thân thôi, chủ tịch trưng cầu ý kiến của bộ ngoại giao và quyết định cho anh tạm thời tới Viêm Hoàng Hồn, cùng Viêm Hoàng Hồn chấp hành nhiệm vụ đặc thù này.
Tề Nhạc nói:
- Bác à. Con nghe Thiên Hồn đại ca nói lần này cần đạn hạt nhân giải quyết vấn đề, con có thể làm cái gì chứ? Ngài đừng nói là bảo con tới quốc gia khác trộm vũ khí hạt nhân đấy, con nghĩ loại tai nạn này thì những cường quốc kia không thể làm ngơ không làm gì đâu.
Cơ thượng tướng gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy, đối mặt với tai nạn sắp tới thì các quốc gia đoàn kết lại trước nay chưa từng có. Gần đây Mỹ Kiên Quốc với địa vị bá chủ là khẩn trương nhất, không chỉ bọn họ phát hiện ra mà còn công bố toàn bộ vũ khí hạt nhân của mình, hơn nữa cũng đưa khoa học kỹ thuật của mình ra cho các cường quốc cộng hưởng, vì đây là nguy cơ cần phải vượt qua. Mà nhiệm vụ anh chấp hành sắp tới là cực kỳ nguy hiểm. Hôm nay gọi anh tới là trưng cầu ý kiến của anh, nếu như anh không muốn thì cho dù trên vai của tôi còn mấy sao tôi cũng giữ gìn anh.
Tề Nhạc không có trực tiếp trả lời đáp ứng hay không đáp ứng, nói:
- Bá phụ, rốt cuộc là nhiệm vụ gì, con phải biết tình huống cụ thể mới quyết định được.
Cơ thượng tướng nói:
- Là như thế này! Tên lửa xuyên lục địa của các quốc gia vô cùng có hạn, hơn nữa trong đám tên lửa này chỉ có một ít là có khả năng chính thức đạt tới khoảng cách đầy đủ để oanh tạc tiểu hành tinh kia thôi. Nhưng mà với số ít đó cũng không tạo ra bao nhiêu uy lực cả, đây chính là vấn đề lớn nhất của chúng ta. Cho nên sau khi các quốc gia bàn bạc với nhau bất luận tiểu hành tinh kia có thành phần gì chúng ta cũng phải làm tốt chuẩn bị. Đạn hạt nhân không thể đặt lên tên lửa xuyên lục địa thì chúng ta nhất định phải phái tàu vũ trụ ra, dùng khoảng cách gần phóng đạn hạt nhân và kíp nổ chúng. Mà phi thuyền vũ trụ kia không thể bắn với khoảng cách quá gần được, bởi vì tiểu hành tinh kia tuy nhỏ nhưng bản thân cũng có lực hút không kém, một khi phi thuyền vũ trụ bị hấp dẫn qua thì uy lực đạn hạt nhân không còn tác dụng gì. Bởi vậy các quốc gia bàn bạc quyết định đem nhân lực thúc dục vũ khí hạt nhân bộc phát. Mỹ Kiên Quốc nghiên cứu ra trang bị đặc thù có thể do người đeo vào, sau đó tiến hành phóng đạn hạt nhân. Nói cách khác, nhiệm vụ lần này là do các anh ngồi phi thuyền vũ trụ lên không gian và trong cự ly cách tiểu hành tinh kia sẽ phóng các anh đi, thời điểm tới gần tiểu hành tinh kia các phải cũng bắn đạn hạt nhân mang theo, dùng tác dụng kíp nổ cuối cùng.
Nghe Cơ thượng tướng Tề Nhạc hít sâu một hơi, tuy Cơ thượng tướng không có nói rõ, nhưng hắn cũng hiểu được đây là tự sát! Dùng thân thể phóng đạn hạt nhân, không nói trước có thể bị vũ khí hạt nhân ảnh hưởng trong khoảng cách gần hay không, chỉ riêng các loại biến hóa trong vũ trụ và sức hút của tiểu hành tinh kia đã là vấn đề lớn. Đây không phải là chuyện cửu tử nhất sinh, chỉ sợ cơ hội còn sống không được một phần ngàn. Nhưng mà đây là biện pháp duy nhất giải quyết vấn đề.
Cơ thượng tướng nhìn thấy sắc mặt Tề Nhạc biến hóa, nói:
- Đương nhiên nếu như tên lửa xuyên lục địa có thể thành công mang đủ đạn hạt nhân ảnh hưởng tới tiểu hành tinh kia thì các người không cần tiến hành chuyện này. Thế nhưng mà phòng ngừa chu đáo chúng ta nhất định phải chuẩn bị mới được. Số lượng vũ khí hạt nhân chúng ta thứ ba thế giới, vì an nguy thế giới chúng ta nghĩa bất dung từ. Bởi vì Mỹ Kiên Quốc nghiên cứu ra vũ khí hạt nhân sức nặng năm trăm ký do binh sĩ mang theo, đây tuyệt đối là phụ tải người bình thường không thể mang theo, cho dù là trong Viêm Hoàng Hồn cũng chỉ có số ít người mới làm được, nếu không cũng không cần đem anh cân nhắc vào đâu, Tề Nhạc, anh trở về cân nhắc trước đi, trong vòng mười ngày cho tôi câu trả lời thuyết phục.
Tề Nhạc mỉm cười, lắc đầu, nói:
- Bá phụ, không cần mười ngày, con hiện giờ cho ngài câu trả lời thuyết phục. Con nguyện ý đi.
Bốn chữ đơn giản đã nói rõ quyết tâm của hắn, nhìn thấy ánh mắt kiên định này Cơ Trường Minh hai mắt ướt át, Cơ thượng tướng âm thanh có chút run rẩy, nói:
- Tề Nhạc, anh thật sự nguyện ý đi sao? Thế nhưng mà Minh Minh nó...
Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:
- Bác à, trước khi con lên đường cái gì cũng không nói cho Minh Minh nghe. Hoặc là lúc quốc gia cần thì toàn thể Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đều nguyện ý giao tính mạng của mình. Cái gọi là bì chi tương vong mao tương yên phụ, nếu như địa cầu bị hủy diệt thì chết cũng không chỉ chúng ta. Huống hồ chấp hành hành động lần này chúng con chưa chắc đã chết, không phải sao? Cơ hội vẫn còn mà. Con nguyện ý đi, bác à, xin ngài chuyển cáo với thủ trưởng là con đồng ý, trước khi lên đường cứ gọi cho con.
Đột nhiên Cơ Trường Minh đứng lên, già nua cũng không có ảnh hưởng tới thân thể của hắn thẳng tắp, nhìn qua Tề Nhạc hắn hành lễ tiêu chuẩn quân đội, lệ quang trong mắt lập lòe nhìn qua Tề Nhạc, hắn đã nghẹn ngào nói không ra lời.
Kỳ thật trong nội tâm Tề Nhạc cũng không lo lắng quá lớn, đối với người khác mà nói có lẽ nhiệm vụ này chính là chết, nhưng mà với hắn mà nói tỷ lệ sinh tồn còn lớn hơn nhiều. Dù sao, hắn là vương của cầm tinh cường đại. Cho dù đạn hạt nhân có nổ dưới chân của hắn cũng không có khả năng lấy mạng hắn được. Duy nhất có thể tạo ảnh hưởng với hắn là hoàn cảnh không gian. Từ miêu tả của Cơ thượng tướng thì hành động lần này dùng thân thể con người mang theo bom nguyên tử tới một khoảng cách nhất định gần tiểu hành tinh và cho nổ, nếu như sau khi chấp hành nhiệm vụ mà phi thuyền vũ trụ không có kịp thời tới tiếp bọn họ trở về, Tề Nhạc cũng không có khả năng bay trở về, cho dù bay trở về bằng vào năng lực thân thể của hắn có thể xuyên qua bầu khí quyển hay không là vấn đề lớn. Hắn hiện giờ chỉ suy nghĩ những chuyện này mà thôi.
Thời điểm Tề Nhạc trở lại biệt thự Long Vực thì trời đã tối, vì co thể làm cho mình thêm cơ hội sinh tồn hắn cố ý bảo Thiên Hồn cho xem các tài liệu về tiểu hành tinh kia, cái gọi là biết mình biết người mới có thể bách chiến bách thắng. Thông qua tìm hiểu tài liệu hắn mới hiểu vì sao tiểu hành tinh tới đột ngột như vậy.
Thì ra thời điểm tiểu hành tinh này hướng về Thái Dương Hệ đã bị tinh vân của Diêm Vương che chắn, mà về sau bay sát qua Diêm Vương tinh nó trước sau bị mấy khỏa hành tinh khác che chắn cho nên vệ tinh dò xét của trái đất không phát hiện ra được, thời điểm phát hiện ra thật sự thì cũng đã hơi trễ, thời gian lưu lại cho nhân loại càng ngày càng ít.
- Con hiểu mà ngài yên tâm đi. Ngài bảo con tới là có chuyện gì?
Cơ thượng tướng thở dài một tiếng, nói:
- Vốn tôi cũng không có chủ trương mời anh giúp đỡ. Nhưng mà với tư cách kẻ có được huy chương kim cương thủ hộ thì thời điểm quốc gia cần anh bảo vệ phải động thân thôi, chủ tịch trưng cầu ý kiến của bộ ngoại giao và quyết định cho anh tạm thời tới Viêm Hoàng Hồn, cùng Viêm Hoàng Hồn chấp hành nhiệm vụ đặc thù này.
Tề Nhạc nói:
- Bác à. Con nghe Thiên Hồn đại ca nói lần này cần đạn hạt nhân giải quyết vấn đề, con có thể làm cái gì chứ? Ngài đừng nói là bảo con tới quốc gia khác trộm vũ khí hạt nhân đấy, con nghĩ loại tai nạn này thì những cường quốc kia không thể làm ngơ không làm gì đâu.
Cơ thượng tướng gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy, đối mặt với tai nạn sắp tới thì các quốc gia đoàn kết lại trước nay chưa từng có. Gần đây Mỹ Kiên Quốc với địa vị bá chủ là khẩn trương nhất, không chỉ bọn họ phát hiện ra mà còn công bố toàn bộ vũ khí hạt nhân của mình, hơn nữa cũng đưa khoa học kỹ thuật của mình ra cho các cường quốc cộng hưởng, vì đây là nguy cơ cần phải vượt qua. Mà nhiệm vụ anh chấp hành sắp tới là cực kỳ nguy hiểm. Hôm nay gọi anh tới là trưng cầu ý kiến của anh, nếu như anh không muốn thì cho dù trên vai của tôi còn mấy sao tôi cũng giữ gìn anh.
Tề Nhạc không có trực tiếp trả lời đáp ứng hay không đáp ứng, nói:
- Bá phụ, rốt cuộc là nhiệm vụ gì, con phải biết tình huống cụ thể mới quyết định được.
Cơ thượng tướng nói:
- Là như thế này! Tên lửa xuyên lục địa của các quốc gia vô cùng có hạn, hơn nữa trong đám tên lửa này chỉ có một ít là có khả năng chính thức đạt tới khoảng cách đầy đủ để oanh tạc tiểu hành tinh kia thôi. Nhưng mà với số ít đó cũng không tạo ra bao nhiêu uy lực cả, đây chính là vấn đề lớn nhất của chúng ta. Cho nên sau khi các quốc gia bàn bạc với nhau bất luận tiểu hành tinh kia có thành phần gì chúng ta cũng phải làm tốt chuẩn bị. Đạn hạt nhân không thể đặt lên tên lửa xuyên lục địa thì chúng ta nhất định phải phái tàu vũ trụ ra, dùng khoảng cách gần phóng đạn hạt nhân và kíp nổ chúng. Mà phi thuyền vũ trụ kia không thể bắn với khoảng cách quá gần được, bởi vì tiểu hành tinh kia tuy nhỏ nhưng bản thân cũng có lực hút không kém, một khi phi thuyền vũ trụ bị hấp dẫn qua thì uy lực đạn hạt nhân không còn tác dụng gì. Bởi vậy các quốc gia bàn bạc quyết định đem nhân lực thúc dục vũ khí hạt nhân bộc phát. Mỹ Kiên Quốc nghiên cứu ra trang bị đặc thù có thể do người đeo vào, sau đó tiến hành phóng đạn hạt nhân. Nói cách khác, nhiệm vụ lần này là do các anh ngồi phi thuyền vũ trụ lên không gian và trong cự ly cách tiểu hành tinh kia sẽ phóng các anh đi, thời điểm tới gần tiểu hành tinh kia các phải cũng bắn đạn hạt nhân mang theo, dùng tác dụng kíp nổ cuối cùng.
Nghe Cơ thượng tướng Tề Nhạc hít sâu một hơi, tuy Cơ thượng tướng không có nói rõ, nhưng hắn cũng hiểu được đây là tự sát! Dùng thân thể phóng đạn hạt nhân, không nói trước có thể bị vũ khí hạt nhân ảnh hưởng trong khoảng cách gần hay không, chỉ riêng các loại biến hóa trong vũ trụ và sức hút của tiểu hành tinh kia đã là vấn đề lớn. Đây không phải là chuyện cửu tử nhất sinh, chỉ sợ cơ hội còn sống không được một phần ngàn. Nhưng mà đây là biện pháp duy nhất giải quyết vấn đề.
Cơ thượng tướng nhìn thấy sắc mặt Tề Nhạc biến hóa, nói:
- Đương nhiên nếu như tên lửa xuyên lục địa có thể thành công mang đủ đạn hạt nhân ảnh hưởng tới tiểu hành tinh kia thì các người không cần tiến hành chuyện này. Thế nhưng mà phòng ngừa chu đáo chúng ta nhất định phải chuẩn bị mới được. Số lượng vũ khí hạt nhân chúng ta thứ ba thế giới, vì an nguy thế giới chúng ta nghĩa bất dung từ. Bởi vì Mỹ Kiên Quốc nghiên cứu ra vũ khí hạt nhân sức nặng năm trăm ký do binh sĩ mang theo, đây tuyệt đối là phụ tải người bình thường không thể mang theo, cho dù là trong Viêm Hoàng Hồn cũng chỉ có số ít người mới làm được, nếu không cũng không cần đem anh cân nhắc vào đâu, Tề Nhạc, anh trở về cân nhắc trước đi, trong vòng mười ngày cho tôi câu trả lời thuyết phục.
Tề Nhạc mỉm cười, lắc đầu, nói:
- Bá phụ, không cần mười ngày, con hiện giờ cho ngài câu trả lời thuyết phục. Con nguyện ý đi.
Bốn chữ đơn giản đã nói rõ quyết tâm của hắn, nhìn thấy ánh mắt kiên định này Cơ Trường Minh hai mắt ướt át, Cơ thượng tướng âm thanh có chút run rẩy, nói:
- Tề Nhạc, anh thật sự nguyện ý đi sao? Thế nhưng mà Minh Minh nó...
Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:
- Bác à, trước khi con lên đường cái gì cũng không nói cho Minh Minh nghe. Hoặc là lúc quốc gia cần thì toàn thể Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đều nguyện ý giao tính mạng của mình. Cái gọi là bì chi tương vong mao tương yên phụ, nếu như địa cầu bị hủy diệt thì chết cũng không chỉ chúng ta. Huống hồ chấp hành hành động lần này chúng con chưa chắc đã chết, không phải sao? Cơ hội vẫn còn mà. Con nguyện ý đi, bác à, xin ngài chuyển cáo với thủ trưởng là con đồng ý, trước khi lên đường cứ gọi cho con.
Đột nhiên Cơ Trường Minh đứng lên, già nua cũng không có ảnh hưởng tới thân thể của hắn thẳng tắp, nhìn qua Tề Nhạc hắn hành lễ tiêu chuẩn quân đội, lệ quang trong mắt lập lòe nhìn qua Tề Nhạc, hắn đã nghẹn ngào nói không ra lời.
Kỳ thật trong nội tâm Tề Nhạc cũng không lo lắng quá lớn, đối với người khác mà nói có lẽ nhiệm vụ này chính là chết, nhưng mà với hắn mà nói tỷ lệ sinh tồn còn lớn hơn nhiều. Dù sao, hắn là vương của cầm tinh cường đại. Cho dù đạn hạt nhân có nổ dưới chân của hắn cũng không có khả năng lấy mạng hắn được. Duy nhất có thể tạo ảnh hưởng với hắn là hoàn cảnh không gian. Từ miêu tả của Cơ thượng tướng thì hành động lần này dùng thân thể con người mang theo bom nguyên tử tới một khoảng cách nhất định gần tiểu hành tinh và cho nổ, nếu như sau khi chấp hành nhiệm vụ mà phi thuyền vũ trụ không có kịp thời tới tiếp bọn họ trở về, Tề Nhạc cũng không có khả năng bay trở về, cho dù bay trở về bằng vào năng lực thân thể của hắn có thể xuyên qua bầu khí quyển hay không là vấn đề lớn. Hắn hiện giờ chỉ suy nghĩ những chuyện này mà thôi.
Thời điểm Tề Nhạc trở lại biệt thự Long Vực thì trời đã tối, vì co thể làm cho mình thêm cơ hội sinh tồn hắn cố ý bảo Thiên Hồn cho xem các tài liệu về tiểu hành tinh kia, cái gọi là biết mình biết người mới có thể bách chiến bách thắng. Thông qua tìm hiểu tài liệu hắn mới hiểu vì sao tiểu hành tinh tới đột ngột như vậy.
Thì ra thời điểm tiểu hành tinh này hướng về Thái Dương Hệ đã bị tinh vân của Diêm Vương che chắn, mà về sau bay sát qua Diêm Vương tinh nó trước sau bị mấy khỏa hành tinh khác che chắn cho nên vệ tinh dò xét của trái đất không phát hiện ra được, thời điểm phát hiện ra thật sự thì cũng đã hơi trễ, thời gian lưu lại cho nhân loại càng ngày càng ít.
/1391
|