Nha đầu, em vừa tan học sao?
Tề Oánh Oánh đẩy tay Tề Nhạc ra, bất mãn nói:
- Không cho sờ đầu em, người ta là đại cô nương rồi, không phải là tiểu cô nương đâu.
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Ah? Đã là đại cô nương rồi! Nói như vậy em có bạn trai chưa?
Tề Oánh Oánh đỏ mặt lên, nói:
- Làm sao mà có được? Em còn chưa lên đại học đấy, cha không cho phép em quen bạn trai, nhưng thư tình của em lại dùng xe tải để chứa đấy.
Nhìn qua bộ dáng đắc ý của nàng Tề Nhạc nghĩ thầm, trong những thư tình kia của em không biết có bao nhiêu kẻ là vì tài sản của cha chứ! Lúc này hắn lại nhớ tới việc Tề Thiên Lỗi từng nói đem toàn bộ tài sản cho Tề Oánh Oánh đứng tên a, rất là đồng ý, so với mình thì Oánh Oánh tuyệt đối có tư cách kế thừa toàn bộ của cha mẹ, những tài sản này hắn không cần.
- Anh, anh có thể giúp em một chút được không?
Tề Oánh Oánh hỏi dò.
Nhìn qua hào quang giảo hoạt trong mắt của nàng Tề Nhạc cũng không nói ra, giả bộ như kinh ngạc nói:
- Em muốn anh giúp cái gì đây? Sắp tới tầng cao nhất rồi đấy.
Tề Oánh Oánh chủ động giữ chặt tay của Tề Nhạc lung lay, cầu khẩn nói:
- Anh à, bây giờ là giữa trưa rồi, buổi chiều trường học của em có tổ chức hợp phụ huynh, anh cũng là thân nhân của em ah! Cha mẹ lại bận rộn như vậy anh có thể đi thay họ được không.
Tề Nhạc nhìn qua Tề Oánh Oánh, cười hắc hắc, nói:
- Như vậy à! Nhìn bộ dạng của em thì chắc tình huống học tập không được tốt rồi.
Tề Oánh Oánh đỏ mặt nói:
- Em cũng vì cha mẹ mà thôi! Em nghĩ bọn họ biết được thành tích học của em sẽ không được tốt lắm, nhất định sẽ giận lên, tức giận lên thì sức khỏe không được tốt, đó cũng là chuyện anh không muốn nhìn mà. Anh à, có được không?
Tề Nhạc có chút bất đắc dĩ nhìn qua nàng, hắn thật sự không cách nào cự tuyệt thỉnh cầu của em gái, đành phải gật gật đầu, nói:
- Được rồi, nhưng mà sau này em phải học tập thật giỏi mới được, anh không thể mỗi lần thế này đi giúp em được.
- Quá tốt, anh đẹp trai như vậy nhất định sẽ khiếp sợ đám bạn học của em.
Vừa nói xong thì thang máy dừng lại rồi, lần này lại ấn nút cho thang máy đi xuống dưới.
- À? Giữa trưa em không ăn cơm sao? Lần này anh tới tạm biệt cha mẹ đấy.
Tề Nhạc nói.
Tề Oánh Oánh nói:
- Dù sao cũng không bận trong chốc lát được, sau buổi họp phụ huynh hãy đi nhé, hiện tại không thể đi. Vạn nhất bị cha nhớ hôm nay là ngày họp phụ huynh thì em chết chắc rồi. Anh à, em mời anh ăn cơm.
Hắn không có chút biện pháp nào với em gái của mình cả, Tề Nhạc đành phải đáp ứng, Tiểu thư trong đại sảnh nhìn qua Tề Nhạc vừa mới lên lầu đã đi xuống thì dùng ánh mắt kỳ dị nhìn qua. Tề Oánh Oánh kéo bàn tay lớn của Tề Nhạc nhanh chóng chạy ra cửa.
- Anh à, xe anh đâu?
Tề Oánh Oánh hỏi.
Tề Nhạc nhún nhún vai, nói:
- Anh phải rời khỏi Kinh Thành rồi cho nên không có lái xe. Không bằng chúng ta ngồi ta xi đi.
Tề Oánh Oánh lắc đầu, nói:
- Không cần, dù sao trường học của em không xa lắm, đi qua rồi chúng ta ghé tiệm cơm.
Nhìn thấy bộ dáng hưng phấn của Tề Oánh Oánh thì nội tâm Tề Nhạc tràn ngập cảm giác ấm áp, nàng cũng không có tính khí kiêu căng đại tiểu thư, hơn nữa rất thân thiện với mình nên Tề Nhạc cười thoả mãn. Nhưng mà nơi Tề Oánh Oánh lựa chọn ăn cơm trưa của bọn họ Tề Nhạc vẫn cả kinh. Bởi vì nàng lựa chọn chính là một cái xe đẩy bán đậu phụ và thịt nướng ven đường.
- Oánh Oánh, em thích ăn những thứ này sao?
Tề Nhạc hiếu kỳ hỏi.
Tề Oánh Oánh vừa ăn mực nướng vừa quệt miệng, không chút bận tâm mặt mũi của mình tràn ngập dầu mỡ, nàng hưng phấn nói:
- Đúng vậy a, đúng vậy a, anh à, anh có biết em chờ thời điểm này bao lâu không. Bình thường mẹ không cho em ăn những thứ này đâu, nói đồ ăn ven đường không được sạch sẽ. Kỳ thật sợ cái gì chứ? Không sạch sẽ gì chứ, ăn không có bệnh ah! Hì hì. Ăn thật ngon ah, em còn muốn ăn thêm vài con mực nướng nữa. Anh à, em ăn ven đường thế này anh không phản đối chứ?
Tề Nhạc cầm lấy một tấm khăn giấy lau miệng của Oánh Oánh một cái, mỉm cười nói:
- Tại sao phải phản đối chứ. Anh cũng ăn những thứ này mà lớn lên đấy.
Nói tới đây hắn lại nhớ lúc mình còn bé. Khi đó mỗi tháng hắn đều lãnh tiền của quốc gia để sinh sống. Sau khi hắn qua mười bốn tuổi thì quốc gia không giao tiền cho cô nhi viện nữa mà trực tiếp phát vào trong tay của hắn. Khi đó vì ăn một chuỗi mực nướng này hắn thường xuyên phải tiết kiệm trong thời gian rất lâu. Hiện tại hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên mình gia nhập bọn với đám côn đồ cũng là vì lão đại trước kia mời hắn ăn một bữa cơm, hiện tại nhớ lại mà buồn cười. Nhưng lúc đó mỗi khi được ăn mực nướng thế này mình cũng cảm thấy rất hạnh phúc. Cảm giác có tiền chưa chắc đã tốt, không có tiễn thì không có hạnh phúc. Luôn luôn phải truy cầu sinh hoạt tốt hơn.
- Anh, tại sao anh không ăn?
Oánh Oánh nhìn qua Tề Nhạc như có điều suy nghĩ, nàng đem một con mực nướng đưa tới trước mặt của hắn.
Tề Nhạc mỉm cười cầm con mực nướng, nói:
- Thật lâu không có buông lỏng như vậy. Tốt rồi, hôm nay anh và em ăn cho no căng bụng đi. Nếu như lần sau anh còn có thể trở về sẽ mang em đi Phố Quỹ ăn, nơi đó có rất nhiều món ăn ngon đấy.
Nhắc tới Phố Quỹ Tề Nhạc lại nhớ tới Văn Đình. Đây chính là địa phương nàng thích nhất! Trong nội tâm hơi quặn đau, Đình Đình, em chừng nào có thể đi Phố Quỹ ăn vặt với anh đây?
Lại cầm một chai bia tu một hơi rồi Tề Nhạc bắt đầu cùng Oánh Oánh gặm lấy gặm để, những quán ăn ven đường này có đôi khi ăn thì rất ngon, hai người ngồi ở quán ven đường này ăn tới no nê cũng chỉ mất một trăm đồng, thẳng đến khi Tề Oánh Oánh thỏa mãn không ăn nổi mới dừng lại.
- Anh à, chúng ta đi thôi, nên tới trường học rồi.
Tề Oánh Oánh rất tự nhiên kéo tay của Tề Nhạc. Từ trên đường cái chạy qua một hướng.
- Anh, có phải khi còn bé anh rất khổ không?
Tề Oánh Oánh có chút tò mò mà hỏi thăm.
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Cũng không có thê thảm như tưởng tượng của em đâu, tuy lúc ấy sinh hoạt không được tốt. Nhưng bởi vì có quốc gia cứu tế nên duy trì sinh hoạt cơ bản là không có vấn đề gì. Cô nhi cũng cũng không phải như em nghĩ đâu.
Tề Oánh Oánh nhìn qua Tề Nhạc đột nhiên hỏi một câu làm hắn mở rộng tầm mắt.
- Anh à, anh chấm dứt kiếp xử nam là khi nào vậy?
Sắc mặt Tề Nhạc cứng đờ, có chút lúng túng nói:
- Con nít hỏi cái này làm gì?
Tề Oánh Oánh cười nói:
- Em hiếu kỳ mà, nói cho em nghe đi.
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Đã hơn một năm trước rồi.
Tề Oánh Oánh truy vấn:
- Vậy có phải là cùng chị Nguyệt Quan không? Ngày đó nhìn bộ dáng anh đỡ đạn thay cho chị ấy thật đẹp trai nha. Nếu là có người nào đỡ đạn cho em thì em sẽ lấy người đó.
Tề Oánh Oánh đẩy tay Tề Nhạc ra, bất mãn nói:
- Không cho sờ đầu em, người ta là đại cô nương rồi, không phải là tiểu cô nương đâu.
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Ah? Đã là đại cô nương rồi! Nói như vậy em có bạn trai chưa?
Tề Oánh Oánh đỏ mặt lên, nói:
- Làm sao mà có được? Em còn chưa lên đại học đấy, cha không cho phép em quen bạn trai, nhưng thư tình của em lại dùng xe tải để chứa đấy.
Nhìn qua bộ dáng đắc ý của nàng Tề Nhạc nghĩ thầm, trong những thư tình kia của em không biết có bao nhiêu kẻ là vì tài sản của cha chứ! Lúc này hắn lại nhớ tới việc Tề Thiên Lỗi từng nói đem toàn bộ tài sản cho Tề Oánh Oánh đứng tên a, rất là đồng ý, so với mình thì Oánh Oánh tuyệt đối có tư cách kế thừa toàn bộ của cha mẹ, những tài sản này hắn không cần.
- Anh, anh có thể giúp em một chút được không?
Tề Oánh Oánh hỏi dò.
Nhìn qua hào quang giảo hoạt trong mắt của nàng Tề Nhạc cũng không nói ra, giả bộ như kinh ngạc nói:
- Em muốn anh giúp cái gì đây? Sắp tới tầng cao nhất rồi đấy.
Tề Oánh Oánh chủ động giữ chặt tay của Tề Nhạc lung lay, cầu khẩn nói:
- Anh à, bây giờ là giữa trưa rồi, buổi chiều trường học của em có tổ chức hợp phụ huynh, anh cũng là thân nhân của em ah! Cha mẹ lại bận rộn như vậy anh có thể đi thay họ được không.
Tề Nhạc nhìn qua Tề Oánh Oánh, cười hắc hắc, nói:
- Như vậy à! Nhìn bộ dạng của em thì chắc tình huống học tập không được tốt rồi.
Tề Oánh Oánh đỏ mặt nói:
- Em cũng vì cha mẹ mà thôi! Em nghĩ bọn họ biết được thành tích học của em sẽ không được tốt lắm, nhất định sẽ giận lên, tức giận lên thì sức khỏe không được tốt, đó cũng là chuyện anh không muốn nhìn mà. Anh à, có được không?
Tề Nhạc có chút bất đắc dĩ nhìn qua nàng, hắn thật sự không cách nào cự tuyệt thỉnh cầu của em gái, đành phải gật gật đầu, nói:
- Được rồi, nhưng mà sau này em phải học tập thật giỏi mới được, anh không thể mỗi lần thế này đi giúp em được.
- Quá tốt, anh đẹp trai như vậy nhất định sẽ khiếp sợ đám bạn học của em.
Vừa nói xong thì thang máy dừng lại rồi, lần này lại ấn nút cho thang máy đi xuống dưới.
- À? Giữa trưa em không ăn cơm sao? Lần này anh tới tạm biệt cha mẹ đấy.
Tề Nhạc nói.
Tề Oánh Oánh nói:
- Dù sao cũng không bận trong chốc lát được, sau buổi họp phụ huynh hãy đi nhé, hiện tại không thể đi. Vạn nhất bị cha nhớ hôm nay là ngày họp phụ huynh thì em chết chắc rồi. Anh à, em mời anh ăn cơm.
Hắn không có chút biện pháp nào với em gái của mình cả, Tề Nhạc đành phải đáp ứng, Tiểu thư trong đại sảnh nhìn qua Tề Nhạc vừa mới lên lầu đã đi xuống thì dùng ánh mắt kỳ dị nhìn qua. Tề Oánh Oánh kéo bàn tay lớn của Tề Nhạc nhanh chóng chạy ra cửa.
- Anh à, xe anh đâu?
Tề Oánh Oánh hỏi.
Tề Nhạc nhún nhún vai, nói:
- Anh phải rời khỏi Kinh Thành rồi cho nên không có lái xe. Không bằng chúng ta ngồi ta xi đi.
Tề Oánh Oánh lắc đầu, nói:
- Không cần, dù sao trường học của em không xa lắm, đi qua rồi chúng ta ghé tiệm cơm.
Nhìn thấy bộ dáng hưng phấn của Tề Oánh Oánh thì nội tâm Tề Nhạc tràn ngập cảm giác ấm áp, nàng cũng không có tính khí kiêu căng đại tiểu thư, hơn nữa rất thân thiện với mình nên Tề Nhạc cười thoả mãn. Nhưng mà nơi Tề Oánh Oánh lựa chọn ăn cơm trưa của bọn họ Tề Nhạc vẫn cả kinh. Bởi vì nàng lựa chọn chính là một cái xe đẩy bán đậu phụ và thịt nướng ven đường.
- Oánh Oánh, em thích ăn những thứ này sao?
Tề Nhạc hiếu kỳ hỏi.
Tề Oánh Oánh vừa ăn mực nướng vừa quệt miệng, không chút bận tâm mặt mũi của mình tràn ngập dầu mỡ, nàng hưng phấn nói:
- Đúng vậy a, đúng vậy a, anh à, anh có biết em chờ thời điểm này bao lâu không. Bình thường mẹ không cho em ăn những thứ này đâu, nói đồ ăn ven đường không được sạch sẽ. Kỳ thật sợ cái gì chứ? Không sạch sẽ gì chứ, ăn không có bệnh ah! Hì hì. Ăn thật ngon ah, em còn muốn ăn thêm vài con mực nướng nữa. Anh à, em ăn ven đường thế này anh không phản đối chứ?
Tề Nhạc cầm lấy một tấm khăn giấy lau miệng của Oánh Oánh một cái, mỉm cười nói:
- Tại sao phải phản đối chứ. Anh cũng ăn những thứ này mà lớn lên đấy.
Nói tới đây hắn lại nhớ lúc mình còn bé. Khi đó mỗi tháng hắn đều lãnh tiền của quốc gia để sinh sống. Sau khi hắn qua mười bốn tuổi thì quốc gia không giao tiền cho cô nhi viện nữa mà trực tiếp phát vào trong tay của hắn. Khi đó vì ăn một chuỗi mực nướng này hắn thường xuyên phải tiết kiệm trong thời gian rất lâu. Hiện tại hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên mình gia nhập bọn với đám côn đồ cũng là vì lão đại trước kia mời hắn ăn một bữa cơm, hiện tại nhớ lại mà buồn cười. Nhưng lúc đó mỗi khi được ăn mực nướng thế này mình cũng cảm thấy rất hạnh phúc. Cảm giác có tiền chưa chắc đã tốt, không có tiễn thì không có hạnh phúc. Luôn luôn phải truy cầu sinh hoạt tốt hơn.
- Anh, tại sao anh không ăn?
Oánh Oánh nhìn qua Tề Nhạc như có điều suy nghĩ, nàng đem một con mực nướng đưa tới trước mặt của hắn.
Tề Nhạc mỉm cười cầm con mực nướng, nói:
- Thật lâu không có buông lỏng như vậy. Tốt rồi, hôm nay anh và em ăn cho no căng bụng đi. Nếu như lần sau anh còn có thể trở về sẽ mang em đi Phố Quỹ ăn, nơi đó có rất nhiều món ăn ngon đấy.
Nhắc tới Phố Quỹ Tề Nhạc lại nhớ tới Văn Đình. Đây chính là địa phương nàng thích nhất! Trong nội tâm hơi quặn đau, Đình Đình, em chừng nào có thể đi Phố Quỹ ăn vặt với anh đây?
Lại cầm một chai bia tu một hơi rồi Tề Nhạc bắt đầu cùng Oánh Oánh gặm lấy gặm để, những quán ăn ven đường này có đôi khi ăn thì rất ngon, hai người ngồi ở quán ven đường này ăn tới no nê cũng chỉ mất một trăm đồng, thẳng đến khi Tề Oánh Oánh thỏa mãn không ăn nổi mới dừng lại.
- Anh à, chúng ta đi thôi, nên tới trường học rồi.
Tề Oánh Oánh rất tự nhiên kéo tay của Tề Nhạc. Từ trên đường cái chạy qua một hướng.
- Anh, có phải khi còn bé anh rất khổ không?
Tề Oánh Oánh có chút tò mò mà hỏi thăm.
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Cũng không có thê thảm như tưởng tượng của em đâu, tuy lúc ấy sinh hoạt không được tốt. Nhưng bởi vì có quốc gia cứu tế nên duy trì sinh hoạt cơ bản là không có vấn đề gì. Cô nhi cũng cũng không phải như em nghĩ đâu.
Tề Oánh Oánh nhìn qua Tề Nhạc đột nhiên hỏi một câu làm hắn mở rộng tầm mắt.
- Anh à, anh chấm dứt kiếp xử nam là khi nào vậy?
Sắc mặt Tề Nhạc cứng đờ, có chút lúng túng nói:
- Con nít hỏi cái này làm gì?
Tề Oánh Oánh cười nói:
- Em hiếu kỳ mà, nói cho em nghe đi.
Tề Nhạc cười khổ nói:
- Đã hơn một năm trước rồi.
Tề Oánh Oánh truy vấn:
- Vậy có phải là cùng chị Nguyệt Quan không? Ngày đó nhìn bộ dáng anh đỡ đạn thay cho chị ấy thật đẹp trai nha. Nếu là có người nào đỡ đạn cho em thì em sẽ lấy người đó.
/1391
|