- Đi chết đi, ngươi là loài bò sát.
Tát Nã chợt quát một tiếng, bỗng nhiên năng lượng đỏ sậm hiện ra ngoài, trong chớp mắt đã tới trước mặt của Tề Nhạc, năng lượng này có đường kính hơn trăm mét, căn bản không cách nào né tránh được cả, huống chi tinh thần lực của Tát Nã hoàn toàn tập trung vào người của Tề Nhạc. Khi bọn họ tập trung năng lượng tới mức độ này thì cũng chỉ liều mạng với nhau thôi.
Đương nhiên Tề Nhạc không thể né tránh, nhưng mà giờ phút này bất luận là Tát Nã dốc toàn lực hay là sinh vật địa ngục phía dưới đều nhìn thấy một màn kỳ dị, đột nhiên trước ngực Tề Nhạc có một đoàn quang mang năm màu sáng lên, hào quang năm màu này tản ra chung quanh, trong chớp mắt đã bao phủ thân thể Tề Nhạc vào bên trong. Trong chốc lát hào quang năm màu sáng lên và thân thể Tề Nhạc biến thành hư ảo. Năng lượng cầu màu sẫm khổng lồ kia nhanh chóng thôn phệ thân thể của Tề Nhạc.
Tát Nã sững sờ, hắn không nghĩ tới lại chấm dứt dễ dàng như vậy, tuy hắn không biết hào quang năm màu cuối cùng của Tề Nhạc là cái gì nhưng mà hắn tuyệt đối có lòng tin vào công kích toàn lực của bản thân, thân thể Tề Nhạc đã bị thôn phệ thì chỉ có kết cục tử vong. Lúc này hắn đã tỉnh táo rất nhiều, trong nội tâm âm thầm hối hận, có lẽ tiểu tử kia thật sự có biện pháp mang mình rời đi thì sao? Bản thân mình quá xúc động rồi. Nhưng mà hiện giờ hắn không có thời gian để hối hận, tinh thần lực của hắn hoàn toàn thôi động nhanh chóng khống chế quang cầu đỏ sậm này bay thẳng vào sơn cốc, chỉ có ở bên trong sơn cốc này mới không bị thiên lôi oanh kích a.
Năng lượng cầu bay đi được Tát Nã khống chế rất chính xác, dưới công kích toàn lực của hắn và tinh thần lực miễn cưỡng duy trì quang cầu công kích toàn lực. Nhưng mà tiêu hao cũng cực lớn. Cho dù là hắn muốn hoàn toàn khôi phục cũng phải mất thời gian cả ngày mới được.
Nhưng mà thời điểm năng lượng cầu của Tát Nã bay vào trong sơn cốc thì thân thể của hắn đột nhiên cứng ngắc. Quang ảnh năm màu đột phá năng lượng cầu bay vào sơn cốc thì quang ảnh năm màu lại bay về phía của hắn.
Thân thể Tề Nhạc chỉ cao bằng một phần năm của Tát Nã nhưng mà thời điểm hắn đối mặt với Tề Nhạc lại sợ hãi, cảm giác sợ hãi vài vạn năm qua không xuất hiện đã tràn ngập tâm thần của Tát Nã. Hào quang năm màu biến mất nhưng xuất hiện theo đó là nắm đấm đen bạc, một tiếng gầm thét tràn thấp to lớn vang lên khi nắm đấm đụng vào vai phải của Tát Nã.
Trong tiếng nổ vang ầm ầm thì Tát Nã đã tiêu hao năng lượng cực lớn không còn khả năng ngăn cản được, năng lượng hộ thể lập tức bị nghiền nát, đồng thời vai trái của hắn bị năng lượng bành trướng sinh ra vỡ vụn, thân thể cực lớn bay ngược ra sau, Tát Nã phun máu đen ra, hiển nhiên đã bị trọng thương.
Phiêu phù ở giữa không trung, hiện tại Tề Nhạc giống như một vị thần, Tát Nã bại cũng không phải do thực lực không đủ, mà là bại vì kinh nghiệm thực chiến không đủ. Lúc trước Xi Vưu cũng thua trên một chiêu này. Tính đột ngột của lĩnh vực Bất Tử đối với bất kỳ kẻ nào cũng là chuyện khó đối phó. Lúc trước Xi Vưu là như thế, hiện tại Tát Nã cũng là như thế. Một kích toàn lực gặp phải lĩnh vực Bất Tử thì kết quả chỉ có thể là tiêu hao năng lượng mà thôi.
Thân thể Tát Nã nện thật mạnh vào trong sơn cốc, lúc này hắn bị tổn thương còn nặng hơn trước kia quá nhiều. Thân thể cao hơn mười mét của hắn dính sâu vào trong nham thạch cứng rắn, trong miệng liên tục phun ra máu đen, năng lượng hắc ám trong người của hắn chấn động cực mạnh và khó điều khiển được. Tát Nã hiện tại có thể làm cũng chỉ là bảo vệ các vị trí trọng yếu trong người của mình mà thôi. Lân giáp màu đen trên ngươi của hắn rơi xuồng và máu đen liên tục nhuộm ướt thân thể của hắn. Từ trước tới nay trừ một hồi đại chiến với Tát Đán thì đây là lần đầu tiên Tát Nã bị thương nặng như vậy.
Nhưng mà vận rủi của Tát Nã còn chưa kết thúc, sơn cốc bị tổn hại lập tức khiến hiện tượng thiên văn biến hóa, trong sơn cốc tràn ngập năng lượng lôi thuộc tính. Đám sinh vật địa ngục bảo vệ bản thân của mình còn chưa kịp chứ đừng nói bọn chúng đi cứu Đại Ma Vương, chỉ có bảo trụ tánh mạng của mình với bọn chúng mà nói là chuyện trọng yếu nhất.
Hào quang nhàn nhạt lập lòe, trong mắt Tề Nhạc toát ra nụ cười, hắn biết rõ mục tiêu của mình đạt được rồi. Tát Nã ah Tát Nã. Ngươi bại đúng là đáng tiếc, nếu như ngươi có thể không phân tâm một chút thì dùng thực lực mạnh hơn Xi Vưu của ngươi dù trong tay không có thần khí Bàn Cổ Phủ thì cũng không có khả năng bị thương nặng như vậy. Thế nhưng mà hiện tại nói cái gì cũng đã muộn, ngươi bại rất triệt để. Không biết đáng buồn hay là đáng tiếc đây. Thân thể của Tề Nhạc bay ra ngoài nhanh chóng đánh tới Tát Nã.
Kỳ thật Tề Nhạc cũng có chút đánh giá quá cao thực lực của Tát Nã rồi, hoặc là nói là đánh giá bản thân của mình quá thấp, sau khi thực lực của hắn đạt tới tám vân thì thực lực hiện của hắn hiện tại đã tương đương với Mặc Hỏa, nếu như tính lưu ưu thế thuộc tính thì hắn thậm chí còn trên cả Mặc Hỏa. Mà Tát Nã trước mắt tuy cường đại nhưng là chẳng qua phương diện năng lượng mạnh hơn Mặc Hỏa một ít mà thôi, bỏ ưu thế năng lượng chỉ nói phương diện chiến đấu thì hắn kém hơn Tề Nhạc nhiều lắm. Tám vân Tứ Tường Vân Mặc Kỳ Lân khiến cho thực lực Tề Nhạc mạnh hơn rất nhiều, nhưng hiện giờ hắn còn chưa thích ứng với năng lượng mà thôi.
Trong chớp mắt Tề Nhạc đã đi tới trước người của Tát Nã, đưa mắt nhìn về phía Tát Nã, hắn nâng tay phải của mình lên một thanh trường kiếm cực lớn đã hiện ra trong lòng bàn tay của Tề Nhạc. Tát Nã ngốc trệ, hiện tại năng lượng trong người của hắn chỉ đủ ngăn cản năng lượng chấn động mạnh mà thôi, nhưng căn bản không cách nào phòng ngự hoặc là đánh trả, nhìn qua cự kiếm dài hơn hai thước này hắn đã cảm nhận được uy hiếp tử vong. Thằng trước mặt cường đại như vậy, hơn nữa năng lượng của hắn giống như vô cùng vô tận, cảm giác chán nản tràn ngập toàn thân, Tát Nã biết rõ mình xong rồi.
Tề Nhạc dùng Kỳ Lân Huyễn huyễn hóa ra bộ dáng Hiên Viên kiếm cũng không có biến mất, ánh mắt của hắn nhìn qua Tát Nã mà trường kiếm trong tay chỉ xéo lên bầu trời. Chung quanh áo giáp màu vàng hiện ra hào quang màu tím của lôi điện, được năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên phụ trợ thì Tề Nhạc thúc dục lôi vân lực lên tới cực hạn.
Tát Nã nhanh chóng hiểu được ý đồ của Tề Nhạc, bởi vì trên bầu trời có tia sét hình tròn xuất hiện.
Tia sét hình tròn xuất hiện so với tia sét trước đó đánh vào người Tát Nã và phá hư sơn cốc còn mạnh hơn nhiều lắm, từ thể tích đã lớn gấp ba lần rồi. Vừa mới tiến vào phạm vi sơn cốc thì cả sơn cốc tràn ngập âm thanh đùng đùng của sấm sét. Cả không gian giống như run rẩy vì sấm sét. Đây là chuyện kẻ nào cũng không tưởng tượng được. Sinh vật địa ngục mới nhìn thấy tia sét mạnh như vậy lần đầu tiên.
Tát Nã chợt quát một tiếng, bỗng nhiên năng lượng đỏ sậm hiện ra ngoài, trong chớp mắt đã tới trước mặt của Tề Nhạc, năng lượng này có đường kính hơn trăm mét, căn bản không cách nào né tránh được cả, huống chi tinh thần lực của Tát Nã hoàn toàn tập trung vào người của Tề Nhạc. Khi bọn họ tập trung năng lượng tới mức độ này thì cũng chỉ liều mạng với nhau thôi.
Đương nhiên Tề Nhạc không thể né tránh, nhưng mà giờ phút này bất luận là Tát Nã dốc toàn lực hay là sinh vật địa ngục phía dưới đều nhìn thấy một màn kỳ dị, đột nhiên trước ngực Tề Nhạc có một đoàn quang mang năm màu sáng lên, hào quang năm màu này tản ra chung quanh, trong chớp mắt đã bao phủ thân thể Tề Nhạc vào bên trong. Trong chốc lát hào quang năm màu sáng lên và thân thể Tề Nhạc biến thành hư ảo. Năng lượng cầu màu sẫm khổng lồ kia nhanh chóng thôn phệ thân thể của Tề Nhạc.
Tát Nã sững sờ, hắn không nghĩ tới lại chấm dứt dễ dàng như vậy, tuy hắn không biết hào quang năm màu cuối cùng của Tề Nhạc là cái gì nhưng mà hắn tuyệt đối có lòng tin vào công kích toàn lực của bản thân, thân thể Tề Nhạc đã bị thôn phệ thì chỉ có kết cục tử vong. Lúc này hắn đã tỉnh táo rất nhiều, trong nội tâm âm thầm hối hận, có lẽ tiểu tử kia thật sự có biện pháp mang mình rời đi thì sao? Bản thân mình quá xúc động rồi. Nhưng mà hiện giờ hắn không có thời gian để hối hận, tinh thần lực của hắn hoàn toàn thôi động nhanh chóng khống chế quang cầu đỏ sậm này bay thẳng vào sơn cốc, chỉ có ở bên trong sơn cốc này mới không bị thiên lôi oanh kích a.
Năng lượng cầu bay đi được Tát Nã khống chế rất chính xác, dưới công kích toàn lực của hắn và tinh thần lực miễn cưỡng duy trì quang cầu công kích toàn lực. Nhưng mà tiêu hao cũng cực lớn. Cho dù là hắn muốn hoàn toàn khôi phục cũng phải mất thời gian cả ngày mới được.
Nhưng mà thời điểm năng lượng cầu của Tát Nã bay vào trong sơn cốc thì thân thể của hắn đột nhiên cứng ngắc. Quang ảnh năm màu đột phá năng lượng cầu bay vào sơn cốc thì quang ảnh năm màu lại bay về phía của hắn.
Thân thể Tề Nhạc chỉ cao bằng một phần năm của Tát Nã nhưng mà thời điểm hắn đối mặt với Tề Nhạc lại sợ hãi, cảm giác sợ hãi vài vạn năm qua không xuất hiện đã tràn ngập tâm thần của Tát Nã. Hào quang năm màu biến mất nhưng xuất hiện theo đó là nắm đấm đen bạc, một tiếng gầm thét tràn thấp to lớn vang lên khi nắm đấm đụng vào vai phải của Tát Nã.
Trong tiếng nổ vang ầm ầm thì Tát Nã đã tiêu hao năng lượng cực lớn không còn khả năng ngăn cản được, năng lượng hộ thể lập tức bị nghiền nát, đồng thời vai trái của hắn bị năng lượng bành trướng sinh ra vỡ vụn, thân thể cực lớn bay ngược ra sau, Tát Nã phun máu đen ra, hiển nhiên đã bị trọng thương.
Phiêu phù ở giữa không trung, hiện tại Tề Nhạc giống như một vị thần, Tát Nã bại cũng không phải do thực lực không đủ, mà là bại vì kinh nghiệm thực chiến không đủ. Lúc trước Xi Vưu cũng thua trên một chiêu này. Tính đột ngột của lĩnh vực Bất Tử đối với bất kỳ kẻ nào cũng là chuyện khó đối phó. Lúc trước Xi Vưu là như thế, hiện tại Tát Nã cũng là như thế. Một kích toàn lực gặp phải lĩnh vực Bất Tử thì kết quả chỉ có thể là tiêu hao năng lượng mà thôi.
Thân thể Tát Nã nện thật mạnh vào trong sơn cốc, lúc này hắn bị tổn thương còn nặng hơn trước kia quá nhiều. Thân thể cao hơn mười mét của hắn dính sâu vào trong nham thạch cứng rắn, trong miệng liên tục phun ra máu đen, năng lượng hắc ám trong người của hắn chấn động cực mạnh và khó điều khiển được. Tát Nã hiện tại có thể làm cũng chỉ là bảo vệ các vị trí trọng yếu trong người của mình mà thôi. Lân giáp màu đen trên ngươi của hắn rơi xuồng và máu đen liên tục nhuộm ướt thân thể của hắn. Từ trước tới nay trừ một hồi đại chiến với Tát Đán thì đây là lần đầu tiên Tát Nã bị thương nặng như vậy.
Nhưng mà vận rủi của Tát Nã còn chưa kết thúc, sơn cốc bị tổn hại lập tức khiến hiện tượng thiên văn biến hóa, trong sơn cốc tràn ngập năng lượng lôi thuộc tính. Đám sinh vật địa ngục bảo vệ bản thân của mình còn chưa kịp chứ đừng nói bọn chúng đi cứu Đại Ma Vương, chỉ có bảo trụ tánh mạng của mình với bọn chúng mà nói là chuyện trọng yếu nhất.
Hào quang nhàn nhạt lập lòe, trong mắt Tề Nhạc toát ra nụ cười, hắn biết rõ mục tiêu của mình đạt được rồi. Tát Nã ah Tát Nã. Ngươi bại đúng là đáng tiếc, nếu như ngươi có thể không phân tâm một chút thì dùng thực lực mạnh hơn Xi Vưu của ngươi dù trong tay không có thần khí Bàn Cổ Phủ thì cũng không có khả năng bị thương nặng như vậy. Thế nhưng mà hiện tại nói cái gì cũng đã muộn, ngươi bại rất triệt để. Không biết đáng buồn hay là đáng tiếc đây. Thân thể của Tề Nhạc bay ra ngoài nhanh chóng đánh tới Tát Nã.
Kỳ thật Tề Nhạc cũng có chút đánh giá quá cao thực lực của Tát Nã rồi, hoặc là nói là đánh giá bản thân của mình quá thấp, sau khi thực lực của hắn đạt tới tám vân thì thực lực hiện của hắn hiện tại đã tương đương với Mặc Hỏa, nếu như tính lưu ưu thế thuộc tính thì hắn thậm chí còn trên cả Mặc Hỏa. Mà Tát Nã trước mắt tuy cường đại nhưng là chẳng qua phương diện năng lượng mạnh hơn Mặc Hỏa một ít mà thôi, bỏ ưu thế năng lượng chỉ nói phương diện chiến đấu thì hắn kém hơn Tề Nhạc nhiều lắm. Tám vân Tứ Tường Vân Mặc Kỳ Lân khiến cho thực lực Tề Nhạc mạnh hơn rất nhiều, nhưng hiện giờ hắn còn chưa thích ứng với năng lượng mà thôi.
Trong chớp mắt Tề Nhạc đã đi tới trước người của Tát Nã, đưa mắt nhìn về phía Tát Nã, hắn nâng tay phải của mình lên một thanh trường kiếm cực lớn đã hiện ra trong lòng bàn tay của Tề Nhạc. Tát Nã ngốc trệ, hiện tại năng lượng trong người của hắn chỉ đủ ngăn cản năng lượng chấn động mạnh mà thôi, nhưng căn bản không cách nào phòng ngự hoặc là đánh trả, nhìn qua cự kiếm dài hơn hai thước này hắn đã cảm nhận được uy hiếp tử vong. Thằng trước mặt cường đại như vậy, hơn nữa năng lượng của hắn giống như vô cùng vô tận, cảm giác chán nản tràn ngập toàn thân, Tát Nã biết rõ mình xong rồi.
Tề Nhạc dùng Kỳ Lân Huyễn huyễn hóa ra bộ dáng Hiên Viên kiếm cũng không có biến mất, ánh mắt của hắn nhìn qua Tát Nã mà trường kiếm trong tay chỉ xéo lên bầu trời. Chung quanh áo giáp màu vàng hiện ra hào quang màu tím của lôi điện, được năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên phụ trợ thì Tề Nhạc thúc dục lôi vân lực lên tới cực hạn.
Tát Nã nhanh chóng hiểu được ý đồ của Tề Nhạc, bởi vì trên bầu trời có tia sét hình tròn xuất hiện.
Tia sét hình tròn xuất hiện so với tia sét trước đó đánh vào người Tát Nã và phá hư sơn cốc còn mạnh hơn nhiều lắm, từ thể tích đã lớn gấp ba lần rồi. Vừa mới tiến vào phạm vi sơn cốc thì cả sơn cốc tràn ngập âm thanh đùng đùng của sấm sét. Cả không gian giống như run rẩy vì sấm sét. Đây là chuyện kẻ nào cũng không tưởng tượng được. Sinh vật địa ngục mới nhìn thấy tia sét mạnh như vậy lần đầu tiên.
/1391
|