Tát Nã Ma Vương, tôi nghĩ hiện tại chúng ta nên nói chuyện với nhau được rồi. Tôi nghĩ anh đã từng nói qua là phải đánh bại được anh thì có khả năng hợp tác, thế nào?
Tề Nhạc mỉm cười nhìn qua Tát Nã, hắn hiện giờ bày ra tư thái người thắng.
Tát Nã nhìn qua Tề Nhạc thật sâu, hắn biết rõ tiểu tử này muốn hủy diệt bản thân mình thì hiện giờ chính là cơ hội tốt nhất, ngay cả tia chớp hình tròn kia hình như cũng không cách nào làm hắn bị tổn thương. Càng đứng nói bản thân mình hiện giờ làm gì được người ta. Thở sâu miễn cưỡng ngăn chặn tức giận trong lòng.
- Ngươi muốn hợp tác thế nào?
Sinh tồn mới là quan trọng nhất, Tát Nã rất rõ ràng đạo lý này, cho nên trước khi thực lực của hắn khôi phục thì hắn tuyệt đối sẽ không đối nghịch với Tề Nhạc.
Tề Nhạc nói:
- Rất đơn giản, tôi mang các ngươi đi ra ngoài, nhưng mà anh phải nói cho tôi phải làm thế nào mới đi tới địa cầu được, điều kiện này rất công bằng nha. Không phải anh muốn tìm Tát Đán tính sổ sao? Đây là cơ hội duy nhất của anh.
Tát Nã sững sờ một chút, hắn không nghĩ tới điều kiện của Tề Nhạc lại đơn giản như vậy, hơn nữa sau khi đánh bại mình mới nói. Đột nhiên hắn nghĩ đến cái gì, biến sắc nói:
- Nhân loại, chẳng lẽ ngươi là nhân loại?
Xem ra thằng này không tính là quá ngu, Tề Nhạc cũng không thừa nhận và phủ nhận.
- Tôi là ai thì anh không cần quan tâm đâu. Anh chỉ cần nói nguyện ý hợp tác hay không mà thoi. Tôi nghĩ chuyện này với hai bên mà nói đều có lợi nha.
Hào quang trong mắt Tát Nã không ngừng lập loè, hiển nhiên hắn đang tự hỏi lời của Tề Nhạc, chuyện đầu tiên hắn nghĩ tới chính là thằng trước mặt có phải là nhân loại hay không, nếu như hắn là nhân loại thì sao có thể đi tới vị diện này? Hơn nữa hắn rõ ràng còn biết rõ chuyện của mình và Tát Đán và biết rõ chất nữ Lãnh Nhi. Nghĩ tới đây Tề Nhạc cho hắn cảm giác huyền bí và thâm sâu.
- Ngươi thật sự có thể mang chúng ta rời khỏi đây?
Tát Nã nghi hoặc hỏi.
Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:
- Tôi sẽ dùng sự thật chứng minh tất cả.
Hào quang trong mắt Tát Nã chớp động liên tục, lần này hắn thông minh hơn nhiều, cũng không có hỏi thăm lai lịch của Tề Nhạc, gật gật đầu nói:
- Tốt, ta sẽ hợp tác với ngươi một lần, chỉ cần ngươi mang chúng ta ra khỏi nơi này thì ta sẽ nói cho ngươi biết thông lộ đi tới địa cầu nằm ở nơi nào.
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Rời khỏi đây mới nói cho tôi biết sao? Chuyện này hình như anh không có thành ý nha. Không bằng như vậy đi. Tôi sẽ rời khỏi nơi này trước để chứng minh tôi có năng lực rời khỏi đây, tôi có thể rời khỏi nơi đây tự nhiên đại biểu tôi cũng có thể mang các người ra ngoài. Cho nên đến lúc đó anh cần phải nói cho tôi biết thông lộ đi tới địa cầu nằm ở đâu, sau đó tôi lại mang các người rời đi.
Tát Nã hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi có khả năng rời khỏi nơi này chỉ sợ cũng không có nghĩa là mang chúng ta rời đi được.
Tề Nhạc nói:
- Nói như vậy anh còn chưa tin tôi? Vậy được rồi, tôi trước tiên sẽ mang một người đi ra ngoài, sau đó anh nói cho tôi biết thông đạo nằm ở đâu thì tôi lại mang những thủ hạ của anh ra ngoài, được chứ?
Tát Nã nhìn qua bộ dáng tự tin mười phần của Tề Nhạc thì nội tâm của hắn có chút dao động rồi, vì có thể rời khỏi nơi này hắn đã bỏ ra biết bao cố gắng. Nhưng thiên lôi bên ngoài thật đáng sợ cho nên hắn không cách nào rời khỏi nơi này. Gật gật đầu, nói:
- Tốt, vậy chứng nào anh mang người ra ngoài?
Tề Nhạc ngẩng đầu nhìn lên trời, mỉm cười nói:
- Chính là hiện tại.
Tát Nã biến sắc, nói:
- Hiện tại? Tình huống thân thể của ta hiện giờ ngươi cũng rõ đấy.
Tề Nhạc nói:
- Rời khỏi nơi này cũng không cần anh làm cái gì, có tôi bảo hộ anh sẽ không bị chút tổn thương nào cả. Nếu như tôi muốn hại anh thì vừa rồi đã trực tiếp hủy diệt anh rồi, hoặc là dứt khoát mặc kệ anh cho thiên lôi đánh chết không phải là càng dễ hay sao? Nếu mọi người đã lựa chọn hợp tác thì phải tin tưởng tôi.
Tát Nã do dự liên tục, hắn không đáp ứng không vì cái gì khác. Nếu như Tề Nhạc dẫn mình rời đi thì dùng tình huống thân thể của hắn hiện giờ đám sinh vật địa ngục trong sơn cốc sẽ mặc kệ hắn mà bỏ đi. Về phần Tề Nhạc làm cách nào mang hắn ra ngoài hắn không suy nghĩ quá nhiều, bởi vì ra ngoài được là tốt rồi.
Tát Nã lại từ trong hồ dung nham nóng chảy nhảy lên bờ, có Tề Nhạc ở bên cạnh hắn thì đám sinh vật địa ngục chung quanh nhanh chóng tản ra, không dám làm cái gì cả. Tề Nhạc chạy đi thì tay phải đập lên vai trí của Tát Nã một cái, Tát Nã sững sờ vì năng lượng dị chủng trong cơ thể Tề Nhạc từ bàn tay truyền vào trong người của hắn, bỗng nhiên thân thể Tát Nã thoải mái hơn rất nhiều, một cổ năng lượng sền sệt nhu hòa khiến thân thể thoải mái và cảm giác mát lạnh làm hắn không nói nên lời.
- Tôi nghĩ nên bắt đầu được rồi. Anh hiện giờ nên lựa chọn tin tưởng tôi, cái gì cũng không cần làm cả, chỉ cần chờ đợi là được.
Vừa nói ngũ thải quang mang xuất hiện lần nữa, lúc này không phải lĩnh vực Bất Tử, thân thể cực lớn của Tát Nã bị hắn thu vào trong Không Động Ấn bên trong. Thân thể bay lên không trung nhìn qua đám sinh vật địa ngục bên dưới, Tề Nhạc bay lên cao của sơn cốc, hắn muốn làm chính là cứng chọi cứng với thiên lôi vượt ra ngoài. Dùng năng lực thừa nhận của Không Động Ấn thì hắn hoàn toàn dễ dàng mang theo đám sinh vật địa ngục rời đi, nhưng hiện tại hiển nhiên còn không phải lúc, ít nhất phải đợi Tát Nã khôi phục thực lực thì nói sau.
Tề Nhạc hạ xuống đỉnh sơn cốc, Tề Nhạc lập tức hiểu được phiền muộn của Tát Nã. Vừa mới bước lên đỉnh của sơn cốc thì hắn lập tức cảm giác được một cổ thiên địa áp bách áp chế thân lên thân thể của mình, quang điện trên bầu trời lại xuất hiện lần nữa, chỉ có điều lần này thay đổi mục tiêu mà thôi. Lực áp bách cực lớn khiến cho thực lực của Tề Nhạc cũng có cảm giác không thở nổi.
Dưới loại áp bách khổng lồ này có thể nói là nửa bước khó đi. Phi hành là chuyện không có khả năng, không khí giống như bị đông cứng lại khiến áp lực Tề Nhạc phải thừa nhận còn mạnh hơn trọng lực gấp trăm lần Muốn rời khỏi khu vực này hắn có thể làm chính là dựa vào hai chân của mình mà thôi.
Lam tử sắc quang mang hiện ra chung quanh thân thể của Tề Nhạc, lôi vân lực được năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên ủng hộ hình thành một tầng hào quang thật lớn bảo hộ thân thể hắn vào bên trong, Tề Nhạc không có nóng lòng rời khỏi nơi này bởi vì hắn cũng không có nắm chắc mình có thể đi ra ngoài hay không.
Nếu như sử dụng lĩnh vực Bất Tử thì có thể làm được. Nhưng hiện tại Tề Nhạc chờ đợi nhất không phải là rời đi mà là đem lôi vân lực của mình tăng lên trạng thái đỉnh phong, đạt tới chính vân chân chính! Cơ hội như vậy cả đời chỉ có một lần nên hắn tuyệt đối không muốn buông tha.
Tề Nhạc mỉm cười nhìn qua Tát Nã, hắn hiện giờ bày ra tư thái người thắng.
Tát Nã nhìn qua Tề Nhạc thật sâu, hắn biết rõ tiểu tử này muốn hủy diệt bản thân mình thì hiện giờ chính là cơ hội tốt nhất, ngay cả tia chớp hình tròn kia hình như cũng không cách nào làm hắn bị tổn thương. Càng đứng nói bản thân mình hiện giờ làm gì được người ta. Thở sâu miễn cưỡng ngăn chặn tức giận trong lòng.
- Ngươi muốn hợp tác thế nào?
Sinh tồn mới là quan trọng nhất, Tát Nã rất rõ ràng đạo lý này, cho nên trước khi thực lực của hắn khôi phục thì hắn tuyệt đối sẽ không đối nghịch với Tề Nhạc.
Tề Nhạc nói:
- Rất đơn giản, tôi mang các ngươi đi ra ngoài, nhưng mà anh phải nói cho tôi phải làm thế nào mới đi tới địa cầu được, điều kiện này rất công bằng nha. Không phải anh muốn tìm Tát Đán tính sổ sao? Đây là cơ hội duy nhất của anh.
Tát Nã sững sờ một chút, hắn không nghĩ tới điều kiện của Tề Nhạc lại đơn giản như vậy, hơn nữa sau khi đánh bại mình mới nói. Đột nhiên hắn nghĩ đến cái gì, biến sắc nói:
- Nhân loại, chẳng lẽ ngươi là nhân loại?
Xem ra thằng này không tính là quá ngu, Tề Nhạc cũng không thừa nhận và phủ nhận.
- Tôi là ai thì anh không cần quan tâm đâu. Anh chỉ cần nói nguyện ý hợp tác hay không mà thoi. Tôi nghĩ chuyện này với hai bên mà nói đều có lợi nha.
Hào quang trong mắt Tát Nã không ngừng lập loè, hiển nhiên hắn đang tự hỏi lời của Tề Nhạc, chuyện đầu tiên hắn nghĩ tới chính là thằng trước mặt có phải là nhân loại hay không, nếu như hắn là nhân loại thì sao có thể đi tới vị diện này? Hơn nữa hắn rõ ràng còn biết rõ chuyện của mình và Tát Đán và biết rõ chất nữ Lãnh Nhi. Nghĩ tới đây Tề Nhạc cho hắn cảm giác huyền bí và thâm sâu.
- Ngươi thật sự có thể mang chúng ta rời khỏi đây?
Tát Nã nghi hoặc hỏi.
Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:
- Tôi sẽ dùng sự thật chứng minh tất cả.
Hào quang trong mắt Tát Nã chớp động liên tục, lần này hắn thông minh hơn nhiều, cũng không có hỏi thăm lai lịch của Tề Nhạc, gật gật đầu nói:
- Tốt, ta sẽ hợp tác với ngươi một lần, chỉ cần ngươi mang chúng ta ra khỏi nơi này thì ta sẽ nói cho ngươi biết thông lộ đi tới địa cầu nằm ở nơi nào.
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Rời khỏi đây mới nói cho tôi biết sao? Chuyện này hình như anh không có thành ý nha. Không bằng như vậy đi. Tôi sẽ rời khỏi nơi này trước để chứng minh tôi có năng lực rời khỏi đây, tôi có thể rời khỏi nơi đây tự nhiên đại biểu tôi cũng có thể mang các người ra ngoài. Cho nên đến lúc đó anh cần phải nói cho tôi biết thông lộ đi tới địa cầu nằm ở đâu, sau đó tôi lại mang các người rời đi.
Tát Nã hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi có khả năng rời khỏi nơi này chỉ sợ cũng không có nghĩa là mang chúng ta rời đi được.
Tề Nhạc nói:
- Nói như vậy anh còn chưa tin tôi? Vậy được rồi, tôi trước tiên sẽ mang một người đi ra ngoài, sau đó anh nói cho tôi biết thông đạo nằm ở đâu thì tôi lại mang những thủ hạ của anh ra ngoài, được chứ?
Tát Nã nhìn qua bộ dáng tự tin mười phần của Tề Nhạc thì nội tâm của hắn có chút dao động rồi, vì có thể rời khỏi nơi này hắn đã bỏ ra biết bao cố gắng. Nhưng thiên lôi bên ngoài thật đáng sợ cho nên hắn không cách nào rời khỏi nơi này. Gật gật đầu, nói:
- Tốt, vậy chứng nào anh mang người ra ngoài?
Tề Nhạc ngẩng đầu nhìn lên trời, mỉm cười nói:
- Chính là hiện tại.
Tát Nã biến sắc, nói:
- Hiện tại? Tình huống thân thể của ta hiện giờ ngươi cũng rõ đấy.
Tề Nhạc nói:
- Rời khỏi nơi này cũng không cần anh làm cái gì, có tôi bảo hộ anh sẽ không bị chút tổn thương nào cả. Nếu như tôi muốn hại anh thì vừa rồi đã trực tiếp hủy diệt anh rồi, hoặc là dứt khoát mặc kệ anh cho thiên lôi đánh chết không phải là càng dễ hay sao? Nếu mọi người đã lựa chọn hợp tác thì phải tin tưởng tôi.
Tát Nã do dự liên tục, hắn không đáp ứng không vì cái gì khác. Nếu như Tề Nhạc dẫn mình rời đi thì dùng tình huống thân thể của hắn hiện giờ đám sinh vật địa ngục trong sơn cốc sẽ mặc kệ hắn mà bỏ đi. Về phần Tề Nhạc làm cách nào mang hắn ra ngoài hắn không suy nghĩ quá nhiều, bởi vì ra ngoài được là tốt rồi.
Tát Nã lại từ trong hồ dung nham nóng chảy nhảy lên bờ, có Tề Nhạc ở bên cạnh hắn thì đám sinh vật địa ngục chung quanh nhanh chóng tản ra, không dám làm cái gì cả. Tề Nhạc chạy đi thì tay phải đập lên vai trí của Tát Nã một cái, Tát Nã sững sờ vì năng lượng dị chủng trong cơ thể Tề Nhạc từ bàn tay truyền vào trong người của hắn, bỗng nhiên thân thể Tát Nã thoải mái hơn rất nhiều, một cổ năng lượng sền sệt nhu hòa khiến thân thể thoải mái và cảm giác mát lạnh làm hắn không nói nên lời.
- Tôi nghĩ nên bắt đầu được rồi. Anh hiện giờ nên lựa chọn tin tưởng tôi, cái gì cũng không cần làm cả, chỉ cần chờ đợi là được.
Vừa nói ngũ thải quang mang xuất hiện lần nữa, lúc này không phải lĩnh vực Bất Tử, thân thể cực lớn của Tát Nã bị hắn thu vào trong Không Động Ấn bên trong. Thân thể bay lên không trung nhìn qua đám sinh vật địa ngục bên dưới, Tề Nhạc bay lên cao của sơn cốc, hắn muốn làm chính là cứng chọi cứng với thiên lôi vượt ra ngoài. Dùng năng lực thừa nhận của Không Động Ấn thì hắn hoàn toàn dễ dàng mang theo đám sinh vật địa ngục rời đi, nhưng hiện tại hiển nhiên còn không phải lúc, ít nhất phải đợi Tát Nã khôi phục thực lực thì nói sau.
Tề Nhạc hạ xuống đỉnh sơn cốc, Tề Nhạc lập tức hiểu được phiền muộn của Tát Nã. Vừa mới bước lên đỉnh của sơn cốc thì hắn lập tức cảm giác được một cổ thiên địa áp bách áp chế thân lên thân thể của mình, quang điện trên bầu trời lại xuất hiện lần nữa, chỉ có điều lần này thay đổi mục tiêu mà thôi. Lực áp bách cực lớn khiến cho thực lực của Tề Nhạc cũng có cảm giác không thở nổi.
Dưới loại áp bách khổng lồ này có thể nói là nửa bước khó đi. Phi hành là chuyện không có khả năng, không khí giống như bị đông cứng lại khiến áp lực Tề Nhạc phải thừa nhận còn mạnh hơn trọng lực gấp trăm lần Muốn rời khỏi khu vực này hắn có thể làm chính là dựa vào hai chân của mình mà thôi.
Lam tử sắc quang mang hiện ra chung quanh thân thể của Tề Nhạc, lôi vân lực được năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên ủng hộ hình thành một tầng hào quang thật lớn bảo hộ thân thể hắn vào bên trong, Tề Nhạc không có nóng lòng rời khỏi nơi này bởi vì hắn cũng không có nắm chắc mình có thể đi ra ngoài hay không.
Nếu như sử dụng lĩnh vực Bất Tử thì có thể làm được. Nhưng hiện tại Tề Nhạc chờ đợi nhất không phải là rời đi mà là đem lôi vân lực của mình tăng lên trạng thái đỉnh phong, đạt tới chính vân chân chính! Cơ hội như vậy cả đời chỉ có một lần nên hắn tuyệt đối không muốn buông tha.
/1391
|