Ads Trên tảng đá lớn của Hiên Viên Kiếm lưu lại một dấu vết rất lớn, năng lượng ba động rất nhỏ trước đó đúng là truyền ra từ trong viên đá này. Nhạc lau nước mắt trên mặt, chậm rãi trịnh trọng đi đến trước khối, đưa tay phải ra dán lên trên. Tinh thần lực được năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên phụ trợ chậm rãi rót vào bên trong khối cự thạch kỳ dị.
Năng lượng ba động run rẩy không ngừng, thân thể của Tề Nhạc cũng run rẩy theo, đột nhiên hắn đầu cảm giác mình trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, ngay sau đó năng lượng trong cơ thể bị điên cuồng hút ra theo cánh tay phải của mình lập tức rót vào bên trong cự thạch. Đinh một tiếng vang nhỏ, Hiên Viên Kiếm bị gãy thành hai đoạn từ trong Không Động Ấn phiêu nhiên mà ra, mũi kiếm rơi xuống phát ra âm vang thanh âm, vừa vặn cắm vào trong khe hở cự thạch lưu lại mà một nửa khác Hiên Viên Kiếm cũng tùy theo rơi xuống cùng một chỗ với nửa thanh trước, dính liền hoàn mỹ với nhau. Dưới chấn động của năng lượng không ngừng sinh ra một loại cảm giác đặc thù.
Tuy rằng dính liền hoàn mỹ vô khuyết là như thế, nhưng mà một số vết nứt làm cho trong lòng của Tề Nhạc kịch liệt đau nhức.
Đột nhiên một tầng quang mang màu vàng từ trong cự thạch tuôn ra, mà thủ chưởng của Tề Nhạc cũng bị lập tức bắn ra. Chỉ trong khoảng thời gian nháy mắt đó, Tề Nhạc hoảng sợ phát hiện, năng lượng trong cơ thể của chính mình lại bị rút đi hơn tám phần, lúc này thân thể không khỏi cảm giác được một hồi suy yếu. Vội vàng điều tức năng lượng duy trì tình huống thân thể của mình, chỉ có điều ở trong Hiên Viên mộ không có năng lượng có thể cho hắn hấp thu, vì thế cũng chỉ có chờ đi ra bên ngoài mới có thể khôi phục lại thực lực của mình.
Nhìn biến hóa đột nhiên phát sinh trước mắt, Tề Nhạc cũng không bởi vì năng lượng bản thân bị hấp thụ đại lượng mà bất an, trái lại vẻ mặt sợ hãi lẫn vui mừng. Nếu có thể dùng năng lượng của mình đổi lấy việc Hiên Viên Kiếm trọng sinh, với hắn mà nói là tuyệt đối đáng giá.
Quang mang màu vàng trở nên càng ngày càng mãnh liệt khiến cho sắc thái xám trắng của toàn bộ Hiên Viên mộ dần dần thối lui, kim quang tràn ngập khí phách một lần nữa tràn ngập bên trong cái không gian này, cảm giác quen thuộc làm cho Tề Nhạc không khỏi lệ nóng doanh tròng. Đây chính là cảm giác của Hiên Viên Kiếm ah! Hiên Viên Kiếm, ngươi thật sự trở lại sao?
Quang mang màu vàng dần dần tan biến, một tầng quang mang nhàn nhạt bao phủ Hiên Viên Kiếm, trên thân kiếm đồ án Nhật Nguyệt Tinh thần núi non sông ngòi tản ra kim quang nhàn nhạt. Nhưng mà vết ngấn trên lưỡi kiếm lại vô cùng rõ ràng, không có dấu hiệu khép lại chút nào.
Tề Nhạc vẫn không nhúc nhích, hắn chỉ im im lặng lặng nhìn, dù là chỉ có một phần cơ hội, hắn cũng hy vọng Hiên Viên Kiếm có thể khôi phục bình thường ah! Cảm thụ được sinh cơ mới xuất hiện bên trong Hiên Viên mộ, trong lòng của hắn không khỏi tràn ngập kỳ vọng, tuy rằng hắn cũng biết rõ kỳ vọng của mình chưa hẳn có thể thực hiện, nhưng có hi vọng đương nhiên là tốt hơn không có rồi.
Một tiếng thở dài vang lên, làm cho Tề Nhạc hết sức chăm chú quan sát Hiên Viên Kiếm trước mặt hoảng sợ, vô thức hắn đã xoay người, tinh thần lực bành trướng ra, hình thành một cái lưới lớn bao phủ hướng thanh âm phát ra.
Trên sân thượng nơi có một cái bình đài, một thân ảnh hư ảo dần dần trở nên rõ ràng, năng lượng ba động mặc dù không mãnh liệt, nhưng cảm giác quen thuộc vẫn làm cho trong lòng của Tề Nhạc đại hỉ.
Cơ hồ trong nháy mắt nhảy lên, Tề Nhạc phịch một tiếng quỳ xuống đất. Thanh âm hắn có chút run rẩy hô to:
- Sư phụ, sư phụ là ngài sao?
Thân ảnh hư ảo có chút lóe ra, lộ ra tướng mạo của Hoàng Đế, chỉ bất quá năng lượng của hắn hiện tại rõ ràng rất không ổn định, thân hình nhìn bề ngoài hư ảo, cả người tựa hồ cũng biến thành trong suốt tùy thời cũng có thể biến mất.
- Tề Nhạc. Con rốt cục trở lại.
Thanh âm hiền hoà mà bình tĩnh của Hoàng Đế vang lên, không nửa phần trách cứ hắn.
Quỳ ở nơi đó Tề Nhạc chậm rãi cúi đầu xuống, đắng chát mà nói:
- Sư phụ, đều tại con, con không có bảo vệ được Hiên Viên Kiếm, thế cho nên. . .
Hoàng Đế lắc đầu, nói:
- Con không cần phải nói rồi, xảy ra chuyện gì. Hiên Viên Hồn đã sớm nói cho ta biết. Lúc trước, nó đứt gãy đã trước tiên quay trở về Hiên Viên mộ, dù sao tại đây mới là nhà của nó. Chúng ta chờ đợi không có uổng phí, nhờ thiên ý xa xăm chỉ dẫn, con rốt cục đem Hiên Viên Kiếm trở về.
Tề Nhạc sững sờ, ngẩng đầu nhìn Hoàng Đế đại hỉ nói:
- Sư phụ. Ngài là nói Hiên Viên Hồn đại ca không chết sao? Thật tốt quá, đây quả thật là thật tốt quá.
Hoàng Đế than nhẹ một tiếng, nói:
- Hắn tuy rằng không chết, nhưng cùng tử vong không kém là bao nhiêu, Hiên Viên Hồn bị thương so ta và con tưởng tượng còn muốn lớn hơn rất nhiều. Bản thân Hiên Viên Kiếm đứt gãy cơ hồ tiêu tán, may mắn hắn đã tồn tại quá lâu trên thế giới này. Dựa theo một chút linh thức cuối cùng mới có thể trở về bên trong Hiên Viên mộ. Hắn sau khi trở về đã nói cho ta biết quá trình phát sinh những chuyện gì, sau đó lập tức lâm vào ngủ say. Trừ phi Hiên Viên Kiếm đúc lại, nếu không hắn vĩnh viễn sẽ không thể tỉnh lại.
Quang mang trong mắt của Tề Nhạc trở nên ảm đạm rất nhiều:
- Đều là con không tốt, không nghĩ tới làm như vậy sẽ đạt tới bình cảnh Hiên Viên Kiếm có khả năng thừa nhận. Sư phụ, ngài trừng phạt con đi. Nhưng mà xin ngài nói cho con biết phải làm thế nào mới có thể để đúc lại Hiên Viên Kiếm, để cho Hiên Viên Hồn đại ca phục sinh?
Hoàng Đế mỉm cười nói:
- Đứa nhỏ ngốc, con không làm gì sai ah! Ta kiêu ngạo vì hết thảy những gì con đã làm. Cho dù là Hiên Viên Hồn sau khi về tới đây, câu nói đầu tiên với ta chính là con không hổ là chủ nhân của hắn. Hắn còn nói, một khắc khi hắn đứt gãy, con đã lĩnh ngộ chân lý của nhân giả chi kiếm. Đó là điều hắn vạn lần không ngờ đấy, từ một khắc này hắn đã hoàn toàn thừa nhận con là chủ nhân của nó. Điểm này con mạnh hơn ta nhiều lắm, không hổ là tử tôn của Viêm Hoàng. Tình huống khi đó cho dù là ta, chỉ sợ cũng không cách nào nhanh chóng làm ra quyết định như vậy. Con đã sớm không để ý sinh tử của chính mình vì bình an mọi người Địa Cầu chúng ta, con thậm chí nguyện ý hiến ra tánh mạng của mình. Đứng lên đi, con của ta, cho tới bây giờ đều không có trách con , có một đồ đệ như thế cho dù ta hồn phi phách tán cũng có thể yên tâm.
Tề Nhạc được hư ảnh của Hoàng Đế vịn chậm rãi đứng lên, nghe xong Hoàng Đế nói, trong lòng của hắn dễ chịu rất nhiều, sư phụ tán thành hắn, tổ tiên vĩ đại nhất nhân loại tán thành, với hắn mà nói hoàn toàn là an ủi tâm hồn tốt nhất.
- Sư phụ, không phải là bởi vì Hiên Viên Kiếm đứt gãy nên tại đây mới. . .
Hoàng Đế gật nhẹ đầu, nói:
- Hiên Viên mộ là nhà của Hiên Viên Kiếm. Hiên Viên Kiếm đứt gãy, cái thế giới này tự nhiên cũng đi tong.
Năng lượng ba động run rẩy không ngừng, thân thể của Tề Nhạc cũng run rẩy theo, đột nhiên hắn đầu cảm giác mình trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, ngay sau đó năng lượng trong cơ thể bị điên cuồng hút ra theo cánh tay phải của mình lập tức rót vào bên trong cự thạch. Đinh một tiếng vang nhỏ, Hiên Viên Kiếm bị gãy thành hai đoạn từ trong Không Động Ấn phiêu nhiên mà ra, mũi kiếm rơi xuống phát ra âm vang thanh âm, vừa vặn cắm vào trong khe hở cự thạch lưu lại mà một nửa khác Hiên Viên Kiếm cũng tùy theo rơi xuống cùng một chỗ với nửa thanh trước, dính liền hoàn mỹ với nhau. Dưới chấn động của năng lượng không ngừng sinh ra một loại cảm giác đặc thù.
Tuy rằng dính liền hoàn mỹ vô khuyết là như thế, nhưng mà một số vết nứt làm cho trong lòng của Tề Nhạc kịch liệt đau nhức.
Đột nhiên một tầng quang mang màu vàng từ trong cự thạch tuôn ra, mà thủ chưởng của Tề Nhạc cũng bị lập tức bắn ra. Chỉ trong khoảng thời gian nháy mắt đó, Tề Nhạc hoảng sợ phát hiện, năng lượng trong cơ thể của chính mình lại bị rút đi hơn tám phần, lúc này thân thể không khỏi cảm giác được một hồi suy yếu. Vội vàng điều tức năng lượng duy trì tình huống thân thể của mình, chỉ có điều ở trong Hiên Viên mộ không có năng lượng có thể cho hắn hấp thu, vì thế cũng chỉ có chờ đi ra bên ngoài mới có thể khôi phục lại thực lực của mình.
Nhìn biến hóa đột nhiên phát sinh trước mắt, Tề Nhạc cũng không bởi vì năng lượng bản thân bị hấp thụ đại lượng mà bất an, trái lại vẻ mặt sợ hãi lẫn vui mừng. Nếu có thể dùng năng lượng của mình đổi lấy việc Hiên Viên Kiếm trọng sinh, với hắn mà nói là tuyệt đối đáng giá.
Quang mang màu vàng trở nên càng ngày càng mãnh liệt khiến cho sắc thái xám trắng của toàn bộ Hiên Viên mộ dần dần thối lui, kim quang tràn ngập khí phách một lần nữa tràn ngập bên trong cái không gian này, cảm giác quen thuộc làm cho Tề Nhạc không khỏi lệ nóng doanh tròng. Đây chính là cảm giác của Hiên Viên Kiếm ah! Hiên Viên Kiếm, ngươi thật sự trở lại sao?
Quang mang màu vàng dần dần tan biến, một tầng quang mang nhàn nhạt bao phủ Hiên Viên Kiếm, trên thân kiếm đồ án Nhật Nguyệt Tinh thần núi non sông ngòi tản ra kim quang nhàn nhạt. Nhưng mà vết ngấn trên lưỡi kiếm lại vô cùng rõ ràng, không có dấu hiệu khép lại chút nào.
Tề Nhạc vẫn không nhúc nhích, hắn chỉ im im lặng lặng nhìn, dù là chỉ có một phần cơ hội, hắn cũng hy vọng Hiên Viên Kiếm có thể khôi phục bình thường ah! Cảm thụ được sinh cơ mới xuất hiện bên trong Hiên Viên mộ, trong lòng của hắn không khỏi tràn ngập kỳ vọng, tuy rằng hắn cũng biết rõ kỳ vọng của mình chưa hẳn có thể thực hiện, nhưng có hi vọng đương nhiên là tốt hơn không có rồi.
Một tiếng thở dài vang lên, làm cho Tề Nhạc hết sức chăm chú quan sát Hiên Viên Kiếm trước mặt hoảng sợ, vô thức hắn đã xoay người, tinh thần lực bành trướng ra, hình thành một cái lưới lớn bao phủ hướng thanh âm phát ra.
Trên sân thượng nơi có một cái bình đài, một thân ảnh hư ảo dần dần trở nên rõ ràng, năng lượng ba động mặc dù không mãnh liệt, nhưng cảm giác quen thuộc vẫn làm cho trong lòng của Tề Nhạc đại hỉ.
Cơ hồ trong nháy mắt nhảy lên, Tề Nhạc phịch một tiếng quỳ xuống đất. Thanh âm hắn có chút run rẩy hô to:
- Sư phụ, sư phụ là ngài sao?
Thân ảnh hư ảo có chút lóe ra, lộ ra tướng mạo của Hoàng Đế, chỉ bất quá năng lượng của hắn hiện tại rõ ràng rất không ổn định, thân hình nhìn bề ngoài hư ảo, cả người tựa hồ cũng biến thành trong suốt tùy thời cũng có thể biến mất.
- Tề Nhạc. Con rốt cục trở lại.
Thanh âm hiền hoà mà bình tĩnh của Hoàng Đế vang lên, không nửa phần trách cứ hắn.
Quỳ ở nơi đó Tề Nhạc chậm rãi cúi đầu xuống, đắng chát mà nói:
- Sư phụ, đều tại con, con không có bảo vệ được Hiên Viên Kiếm, thế cho nên. . .
Hoàng Đế lắc đầu, nói:
- Con không cần phải nói rồi, xảy ra chuyện gì. Hiên Viên Hồn đã sớm nói cho ta biết. Lúc trước, nó đứt gãy đã trước tiên quay trở về Hiên Viên mộ, dù sao tại đây mới là nhà của nó. Chúng ta chờ đợi không có uổng phí, nhờ thiên ý xa xăm chỉ dẫn, con rốt cục đem Hiên Viên Kiếm trở về.
Tề Nhạc sững sờ, ngẩng đầu nhìn Hoàng Đế đại hỉ nói:
- Sư phụ. Ngài là nói Hiên Viên Hồn đại ca không chết sao? Thật tốt quá, đây quả thật là thật tốt quá.
Hoàng Đế than nhẹ một tiếng, nói:
- Hắn tuy rằng không chết, nhưng cùng tử vong không kém là bao nhiêu, Hiên Viên Hồn bị thương so ta và con tưởng tượng còn muốn lớn hơn rất nhiều. Bản thân Hiên Viên Kiếm đứt gãy cơ hồ tiêu tán, may mắn hắn đã tồn tại quá lâu trên thế giới này. Dựa theo một chút linh thức cuối cùng mới có thể trở về bên trong Hiên Viên mộ. Hắn sau khi trở về đã nói cho ta biết quá trình phát sinh những chuyện gì, sau đó lập tức lâm vào ngủ say. Trừ phi Hiên Viên Kiếm đúc lại, nếu không hắn vĩnh viễn sẽ không thể tỉnh lại.
Quang mang trong mắt của Tề Nhạc trở nên ảm đạm rất nhiều:
- Đều là con không tốt, không nghĩ tới làm như vậy sẽ đạt tới bình cảnh Hiên Viên Kiếm có khả năng thừa nhận. Sư phụ, ngài trừng phạt con đi. Nhưng mà xin ngài nói cho con biết phải làm thế nào mới có thể để đúc lại Hiên Viên Kiếm, để cho Hiên Viên Hồn đại ca phục sinh?
Hoàng Đế mỉm cười nói:
- Đứa nhỏ ngốc, con không làm gì sai ah! Ta kiêu ngạo vì hết thảy những gì con đã làm. Cho dù là Hiên Viên Hồn sau khi về tới đây, câu nói đầu tiên với ta chính là con không hổ là chủ nhân của hắn. Hắn còn nói, một khắc khi hắn đứt gãy, con đã lĩnh ngộ chân lý của nhân giả chi kiếm. Đó là điều hắn vạn lần không ngờ đấy, từ một khắc này hắn đã hoàn toàn thừa nhận con là chủ nhân của nó. Điểm này con mạnh hơn ta nhiều lắm, không hổ là tử tôn của Viêm Hoàng. Tình huống khi đó cho dù là ta, chỉ sợ cũng không cách nào nhanh chóng làm ra quyết định như vậy. Con đã sớm không để ý sinh tử của chính mình vì bình an mọi người Địa Cầu chúng ta, con thậm chí nguyện ý hiến ra tánh mạng của mình. Đứng lên đi, con của ta, cho tới bây giờ đều không có trách con , có một đồ đệ như thế cho dù ta hồn phi phách tán cũng có thể yên tâm.
Tề Nhạc được hư ảnh của Hoàng Đế vịn chậm rãi đứng lên, nghe xong Hoàng Đế nói, trong lòng của hắn dễ chịu rất nhiều, sư phụ tán thành hắn, tổ tiên vĩ đại nhất nhân loại tán thành, với hắn mà nói hoàn toàn là an ủi tâm hồn tốt nhất.
- Sư phụ, không phải là bởi vì Hiên Viên Kiếm đứt gãy nên tại đây mới. . .
Hoàng Đế gật nhẹ đầu, nói:
- Hiên Viên mộ là nhà của Hiên Viên Kiếm. Hiên Viên Kiếm đứt gãy, cái thế giới này tự nhiên cũng đi tong.
/1391
|