Nhìn qua Ấn Linh thật sâu, Tề Nhạc biết rõ hắn tuyệt không cho rằng mình có thể đạt được Đông Hoàng Chung, nhưng càng như vậy ngạo khí trong nội tâm Tề Nhạc càng kích phát mãnh liệt. Hắn và thân nhân và bạn thân mới có bao nhiêu người? So sánh với nhân số địa cầu chẳng qua là chín trâu mất sợi lông mà thôi, chính mình tham sống sợ chết như vậy địa cầu ra sao? Thật sự hủy trong tay Ngưu Ma Vương sao?
- Ấn Linh đại ca, anh không cần phải nói nữa, tôi đã có quyết định.
Đột nhiên sắc mặt Tề Nhạc bình tĩnh hơn, một nụ cười cổ quái xuất hiện trên mặt của hắn.
Ấn Linh nhìn qua Tề Nhạc, nói:
- Anh thật sự quyết định sao?
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Ấn Linh đại ca, xem giao tình của chúng ta, nếu như tôi chết trong tay của Ngưu Ma Vương thì kính xin anh tận lực bảo hộ thân nhân và bạn của tôi. Liều mạng thì ít nhất còn có cơ hội, nếu như tôi ngay cả cơ hội cuối cùng này cũng buông tha thì chỉ sợ cả đời này tôi không có dũng khí khiêu chiến lão Ngưu. Tôi sẽ không làm như vậy. Không vì người khác chỉ vì chính mình, tôi nhất định phải quyết chiến với lão Ngưu, tiến hành chiến đấu công bình với hắn.
Ấn Linh trầm mặc, hắn không nghĩ tới Tề Nhạc quyết tâm lại mạnh như vậy. Nhưng mà hắn cũng biết nếu như Tề Nhạc lựa chọn tham sống sợ chết thỏa hiệp thì thực lực của hắn rất khó tiến bộ, đây không phải là vấn đề năng lượng mà là tâm tính. Muốn đi tới cấp độ cao hơn thì nhất định phải có tâm tình vĩnh viễn không chịu thua mới được.
Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Tề Nhạc, Ấn Linh hào khí tỏa ra, nói:
- Tốt, lần này tôi theo anh chơi tới cùng, bình tĩnh vượt qua nhiều năm như vậy xem ra ta tôi cũng cần phải có chút kích thích mới được. Đông Hoàng Chung thì như thế nào, cho dù nó ở vị trí đầu não của thần khí thì tôi và Côn Lôn kính vẫn có vài phần cơ hội.
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Ấn Linh đại ca, vậy xin nhờ anh rồi. Tôi phải đi tìm Tuyết Nhi trước.
Phóng thích tinh thần lực ra, thông qua linh hồn dẫn dắt Tề Nhạc nhanh chóng tìm được Tuyết Nữ đang tu luyện.
Tuyết Nữ, Thương Băng, Thực Vật Hồn cùng Kristy không có tham gia tu luyện với các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, bọn họ ở cùng với nhau tu luyện năng lượng thuộc về các nàng. Tuy bọn họ không có tiềm lực khổng lồ như Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, nhưng thông qua năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên cùng khí tức lĩnh vực Ngũ Hành thì trong quá trình tu luyện thực lực bản thân các nàng cũng tăng lên rất lớn.
- Tuyết Nhi.
Thông qua linh hồn kêu gọi một tiếng Tề Nhạc đem Tuyết Nữ đang trong quá trình tu luyện gọi tỉnh lại.
Tuyết Nữ lúc này mặc trên người một thân váy trắng, bởi vì đang ở trong trạng thái tu luyện nên toàn thân cao thấp đều tỏa ra một tầng lam sắc quang mang, hào quang nhàn nhạt lóng lánh nhìn nàng giống như tiên tử. Không biết có phải là do Tề Nhạc hiện tại đang thoải mái hay không, mà hắn cảm thấy nàng hiện giờ còn hoàn mỹ hơn trước kia.
- Tề Nhạc, sao anh tới đây?
Tuyết Nữ nhẹ giọng hỏi.
Tề Nhạc nhìn qua nàng làm thủ thế không nên lên tiếng, ánh sáng màu xanh lập loè bao phủ thân thể của nàng vào bên trong bay lên trời, trong nháy mắt bọn họ đã đi tới một đỉnh núi cao không người.
Bàn tay nhỏ bé của Tuyết Nữ thật lạnh, nhưng mà đây không phải lạnh như băng thuần túy, đây là cảm giác mát lạnh thoải mái lòng người, cảm thụ được khí tức năng lượng trên người của nàng thì Tề Nhạc có loại vui vẻ thoải mái.
- Tuyết Nhi, sợ rằng lần này chúng ta phải đi mạo hiểm rồi, em nguyện ý đi cùng anh không?
Tề Nhạc hỏi.
Tuyết Nữ buột miệng cười nói:
- Anh sao thế, bây giờ còn nói những lời này. Từ khi em quen anh tới bây giờ có lần nào mà không mạo hiểm đâu?
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Không, lần này không giống. Lần này rất rất có thể sẽ mất mạng. Em có sợ không?
Tuyết Nữ nói:
- Nói đi, phải đi đâu đây, chỉ cần đi theo bên cạnh anh thì em không cảm thấy đáng sợ. Không phải còn có mọi người sao, có gì đáng sợ chứ?
Tề Nhạc nói:
- Không, chỉ lần này chỉ có hai chúng ta đi thôi. Những người khác sẽ ở lại trong Không Động Ấn tiếp tục tu luyện là được.
Hắn lúc này đem chuyện trao đổi với Ấn Linh lúc nãy nói lại một lần.
Nghe Tề Nhạc tự thuật thì trong mắt Tuyết Nữ bắn ra hào quang khác thường. Nhất là nghe được Tề Nhạc phải đi tìm Đông Hoàng Chung thì khác thường trong mắt càng mạnh.
- Đi, đương nhiên phải đi rồi, đi ra ngoài chơi thì có gì không đi chứ?
Tuyết Nữ có chút hưng phấn cười nói.
Tề Nhạc sững sờ, cau mày nói:
- Đây không phải đi chơi.
Tuyết Nữ nói:
- Nhiều sóng to gió lớn như vậy đã đi qua thì sao không đi tìm thần khí được chứ. Đừng lo lắng cho em, em sẽ đi cùng anh, khi nào thì xuất phát?
Tề Nhạc nghiêm mặt nói:
- Thời gian khẩn trương, anh định đi bây giờ.
Hắn cũng không có cam đoan gì với Tuyết Nữ. Tuyết Nữ cũng không có nói nhiều cái gì bởi vì nàng rất rõ ràng, chỉ cần có Tề Nhạc ở bên thì nàng sẽ không có bất cứ thương tổn gì, trừ phi...
- Anh muốn đi tìm Đông Hoàng Chung?
Vào lúc Tuyết Nữ đang cân nhắc thì trong người của Tuyết Nữ có âm thanh vang lên.
Hào quang màu xanh từ ngực của Tuyết Nữ hiện ra ngoài, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt của nàng, dung nhan tuyệt mỹ và gương mặt lạnh như băng và hào quang hư ảo, những điều này đại biểu cho thân phận của nàng, Côn Lôn Kính Trung Tiên.
Tề Nhạc nhìn nàng đi ra thì nói:
- Tiền bối, lần này phải nhờ ngài hỗ trợ rồi. Ấn Linh tiền bối nói chỉ có ngài mới biết được hạ lạc của Đông Hoàng Chung. Lần này phải làm phiền ngài rồi.
Kính Trung Tiên lạnh lùng nhìn qua Tề Nhạc. Nàng đối với Tề Nhạc không có chút hảo cảm nào, Tề Nhạc cùng Tuyết Nữ thân mật không chỉ một lần, bởi vì Tuyết Nữ cam tâm tình nguyện nên nàng cũng không có bất kỳ biện pháp nào. Nhưng mà hiện tại nàng phụ thể trên người của Tuyết Nữ hơn nữa phụ thể của Côn Lôn kính cũng giống các thần khí khác.
Khí tức cùng giác quan hoàn toàn kết nối với ký chủ của mình, mỗi khi Tề Nhạc cùng Tuyết Nữ thân mật thì nàng đều tức giận và xấu hổ không hiểu, cho nên nàng thật lâu không có đi ra, chỉ ngẫu nhiên mới nói chuyện với Tuyết Nữ mà thôi.
- Tôi dựa vào cái gì mà giúp anh? Anh cho rằng mình là ai? Còn muốn tìm kiếm Đông Hoàng Chung? Tôi nghĩ anh nên chết tâm đi.
Trong lòng của Tề Nhạc trầm xuống, thầm nghĩ trong lòng chính mình làm sao lại quên chuyện này chứ. Kính Trung Tiên cùng Ấn Linh, Hiên Viên hồn là không giống nhau. Quan hệ với mình luôn không tốt, xem ra muốn tới Thần Giới thì đầu tiên phải vượt qua cửa ải của nàng!
- Tiền bối, ngài không giúp tôi việc này sao? Chỉ cần ngài chịu giúp tôi tìm kiếm Đông Hoàng Chung thì điều kiện gì tôi cũng đáp ứng.
Có việc cầu người thì Tề Nhạc cũng bài ra tư thái khẩn cầu.
Kính Trung Tiên khinh thường hừ một tiếng, nàng nhìn qua Tề Nhạc vài lần.
- Ấn Linh đại ca, anh không cần phải nói nữa, tôi đã có quyết định.
Đột nhiên sắc mặt Tề Nhạc bình tĩnh hơn, một nụ cười cổ quái xuất hiện trên mặt của hắn.
Ấn Linh nhìn qua Tề Nhạc, nói:
- Anh thật sự quyết định sao?
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Ấn Linh đại ca, xem giao tình của chúng ta, nếu như tôi chết trong tay của Ngưu Ma Vương thì kính xin anh tận lực bảo hộ thân nhân và bạn của tôi. Liều mạng thì ít nhất còn có cơ hội, nếu như tôi ngay cả cơ hội cuối cùng này cũng buông tha thì chỉ sợ cả đời này tôi không có dũng khí khiêu chiến lão Ngưu. Tôi sẽ không làm như vậy. Không vì người khác chỉ vì chính mình, tôi nhất định phải quyết chiến với lão Ngưu, tiến hành chiến đấu công bình với hắn.
Ấn Linh trầm mặc, hắn không nghĩ tới Tề Nhạc quyết tâm lại mạnh như vậy. Nhưng mà hắn cũng biết nếu như Tề Nhạc lựa chọn tham sống sợ chết thỏa hiệp thì thực lực của hắn rất khó tiến bộ, đây không phải là vấn đề năng lượng mà là tâm tính. Muốn đi tới cấp độ cao hơn thì nhất định phải có tâm tình vĩnh viễn không chịu thua mới được.
Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Tề Nhạc, Ấn Linh hào khí tỏa ra, nói:
- Tốt, lần này tôi theo anh chơi tới cùng, bình tĩnh vượt qua nhiều năm như vậy xem ra ta tôi cũng cần phải có chút kích thích mới được. Đông Hoàng Chung thì như thế nào, cho dù nó ở vị trí đầu não của thần khí thì tôi và Côn Lôn kính vẫn có vài phần cơ hội.
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Ấn Linh đại ca, vậy xin nhờ anh rồi. Tôi phải đi tìm Tuyết Nhi trước.
Phóng thích tinh thần lực ra, thông qua linh hồn dẫn dắt Tề Nhạc nhanh chóng tìm được Tuyết Nữ đang tu luyện.
Tuyết Nữ, Thương Băng, Thực Vật Hồn cùng Kristy không có tham gia tu luyện với các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, bọn họ ở cùng với nhau tu luyện năng lượng thuộc về các nàng. Tuy bọn họ không có tiềm lực khổng lồ như Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, nhưng thông qua năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên cùng khí tức lĩnh vực Ngũ Hành thì trong quá trình tu luyện thực lực bản thân các nàng cũng tăng lên rất lớn.
- Tuyết Nhi.
Thông qua linh hồn kêu gọi một tiếng Tề Nhạc đem Tuyết Nữ đang trong quá trình tu luyện gọi tỉnh lại.
Tuyết Nữ lúc này mặc trên người một thân váy trắng, bởi vì đang ở trong trạng thái tu luyện nên toàn thân cao thấp đều tỏa ra một tầng lam sắc quang mang, hào quang nhàn nhạt lóng lánh nhìn nàng giống như tiên tử. Không biết có phải là do Tề Nhạc hiện tại đang thoải mái hay không, mà hắn cảm thấy nàng hiện giờ còn hoàn mỹ hơn trước kia.
- Tề Nhạc, sao anh tới đây?
Tuyết Nữ nhẹ giọng hỏi.
Tề Nhạc nhìn qua nàng làm thủ thế không nên lên tiếng, ánh sáng màu xanh lập loè bao phủ thân thể của nàng vào bên trong bay lên trời, trong nháy mắt bọn họ đã đi tới một đỉnh núi cao không người.
Bàn tay nhỏ bé của Tuyết Nữ thật lạnh, nhưng mà đây không phải lạnh như băng thuần túy, đây là cảm giác mát lạnh thoải mái lòng người, cảm thụ được khí tức năng lượng trên người của nàng thì Tề Nhạc có loại vui vẻ thoải mái.
- Tuyết Nhi, sợ rằng lần này chúng ta phải đi mạo hiểm rồi, em nguyện ý đi cùng anh không?
Tề Nhạc hỏi.
Tuyết Nữ buột miệng cười nói:
- Anh sao thế, bây giờ còn nói những lời này. Từ khi em quen anh tới bây giờ có lần nào mà không mạo hiểm đâu?
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Không, lần này không giống. Lần này rất rất có thể sẽ mất mạng. Em có sợ không?
Tuyết Nữ nói:
- Nói đi, phải đi đâu đây, chỉ cần đi theo bên cạnh anh thì em không cảm thấy đáng sợ. Không phải còn có mọi người sao, có gì đáng sợ chứ?
Tề Nhạc nói:
- Không, chỉ lần này chỉ có hai chúng ta đi thôi. Những người khác sẽ ở lại trong Không Động Ấn tiếp tục tu luyện là được.
Hắn lúc này đem chuyện trao đổi với Ấn Linh lúc nãy nói lại một lần.
Nghe Tề Nhạc tự thuật thì trong mắt Tuyết Nữ bắn ra hào quang khác thường. Nhất là nghe được Tề Nhạc phải đi tìm Đông Hoàng Chung thì khác thường trong mắt càng mạnh.
- Đi, đương nhiên phải đi rồi, đi ra ngoài chơi thì có gì không đi chứ?
Tuyết Nữ có chút hưng phấn cười nói.
Tề Nhạc sững sờ, cau mày nói:
- Đây không phải đi chơi.
Tuyết Nữ nói:
- Nhiều sóng to gió lớn như vậy đã đi qua thì sao không đi tìm thần khí được chứ. Đừng lo lắng cho em, em sẽ đi cùng anh, khi nào thì xuất phát?
Tề Nhạc nghiêm mặt nói:
- Thời gian khẩn trương, anh định đi bây giờ.
Hắn cũng không có cam đoan gì với Tuyết Nữ. Tuyết Nữ cũng không có nói nhiều cái gì bởi vì nàng rất rõ ràng, chỉ cần có Tề Nhạc ở bên thì nàng sẽ không có bất cứ thương tổn gì, trừ phi...
- Anh muốn đi tìm Đông Hoàng Chung?
Vào lúc Tuyết Nữ đang cân nhắc thì trong người của Tuyết Nữ có âm thanh vang lên.
Hào quang màu xanh từ ngực của Tuyết Nữ hiện ra ngoài, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt của nàng, dung nhan tuyệt mỹ và gương mặt lạnh như băng và hào quang hư ảo, những điều này đại biểu cho thân phận của nàng, Côn Lôn Kính Trung Tiên.
Tề Nhạc nhìn nàng đi ra thì nói:
- Tiền bối, lần này phải nhờ ngài hỗ trợ rồi. Ấn Linh tiền bối nói chỉ có ngài mới biết được hạ lạc của Đông Hoàng Chung. Lần này phải làm phiền ngài rồi.
Kính Trung Tiên lạnh lùng nhìn qua Tề Nhạc. Nàng đối với Tề Nhạc không có chút hảo cảm nào, Tề Nhạc cùng Tuyết Nữ thân mật không chỉ một lần, bởi vì Tuyết Nữ cam tâm tình nguyện nên nàng cũng không có bất kỳ biện pháp nào. Nhưng mà hiện tại nàng phụ thể trên người của Tuyết Nữ hơn nữa phụ thể của Côn Lôn kính cũng giống các thần khí khác.
Khí tức cùng giác quan hoàn toàn kết nối với ký chủ của mình, mỗi khi Tề Nhạc cùng Tuyết Nữ thân mật thì nàng đều tức giận và xấu hổ không hiểu, cho nên nàng thật lâu không có đi ra, chỉ ngẫu nhiên mới nói chuyện với Tuyết Nữ mà thôi.
- Tôi dựa vào cái gì mà giúp anh? Anh cho rằng mình là ai? Còn muốn tìm kiếm Đông Hoàng Chung? Tôi nghĩ anh nên chết tâm đi.
Trong lòng của Tề Nhạc trầm xuống, thầm nghĩ trong lòng chính mình làm sao lại quên chuyện này chứ. Kính Trung Tiên cùng Ấn Linh, Hiên Viên hồn là không giống nhau. Quan hệ với mình luôn không tốt, xem ra muốn tới Thần Giới thì đầu tiên phải vượt qua cửa ải của nàng!
- Tiền bối, ngài không giúp tôi việc này sao? Chỉ cần ngài chịu giúp tôi tìm kiếm Đông Hoàng Chung thì điều kiện gì tôi cũng đáp ứng.
Có việc cầu người thì Tề Nhạc cũng bài ra tư thái khẩn cầu.
Kính Trung Tiên khinh thường hừ một tiếng, nàng nhìn qua Tề Nhạc vài lần.
/1391
|