Ấn Linh cười lạnh một tiếng, nói:
- Đông Hoàng vẫn là Đông Hoàng, nếu như lúc trước không phải ngươi ngạo mạn thì kêt quả của chúng ta là thế này sao? Không sai, Hiên Viên kiếm đúng là bị gẫy, Hiên Viên hồn cũng lâm vào trong ngủ say. Với tư cách đứng đầu thập đại thần khí thì ngươi biết ta cũng không kỳ quái. Nhưng mà ngươi có nghĩ tới hay không tại sao chúng ta đi tới lĩnh vực của ngươi? Ngươi cho rằng có thể trợ giúp Tề Nhạc chỉ có mình ta sao?
Vừa nói Không Động Ấn không biết lúc nào đã thoát ra khỏi ngực của Tề Nhạc rơi vào trong tay Ấn Linh. Một tầng hào quang năm màu hiện ra đem hắn cùng Tề Nhạc bao phủ ở bên trong.
- Tề Nhạc, nhớ kỹ, cho dù xảy ra cái gì thì anh cũng không được phát động công kích. Thực lực Đông Hoàng là cực kì khủng bố. Đừng nói là anh, cho dù là Ngưu Ma Vương không có Bàn Cổ Phủ cùng Hạo Thiên tháp cũng không thể nào là đối thủ của hắn. Phòng ngự của hắn là mạnh nhất thế giới này, cường đại tới mức thủy hỏa thần không thể nào phá hư. Cho dù công kích thế nào với hắn mà nói cũng không có ý nghãi gì, anh không cần lo hết thảy giao cho tôi.
Ấn Linh truyền âm vào tai của Tề Nhạc thì Tề Nhạc đem nâng lên ngưng tụ trên cánh tay phải chậm rãi tán đi.
Đông Hoàng nghe Ấn Linh nói lời này thì nhíu mày, nói:
- Chẳng phải anh đi cùng với hắn sao? Nhưng mà tôi không có cảm giác được khí tức nào khác. Ấn Linh, anh nói như vậy để trì hoãn thời gian tử vong của mình hay sao? Với tư cách một trong thập đại thần khí anh tiến vào lĩnh vực của tôi thì biết kết quả là gì chứ?
Ấn Linh cười, nói:
- Đông Hoàng, anh cũng không còn chưa già mà đã hồ đồ rồi. Anh nghĩ lại đi, trong thập đại thần khí của chúng ta thì tôi có được năng lực tiến vào lĩnh vực của anh sao? Nếu như có thể thì bài danh của tôi cũng không thấp như vậy.
Nghe Ấn Linh nói tới điểm này thì sắc mặt của Đông Hoàng biến thành màu xanh, nói:
- Là nàng, chẳng lẽ là nàng sao?
- Là tôi thì thế nào?
Bỗng nhiên âm thanh lạnh như băng vang lên, bích lục sắc quang mang xuất hiện bên cạnh Tề Nhạc, chính là Kính Trung Tiên.
Nàng lạnh lùng nhìn qua Ấn Linh, Ấn Linh cũng đang mỉm cười nhìn qua nàng giống như không xảy ra cái gì cả.
Tề Nhạc có chút kinh ngạc nhìn qua Ấn Linh, không rõ vì cái gì hắn cưỡng ép dụ dỗ mang Kính Trung Tiên ra ngoài. Phải biết rằng Kính Trung Tiên có trách nhiệm bảo hộ Tuyết Nữ ah! Mà lúc này những người khác đều đang ở trong Không Động Ấn. Nếu như Đông Hoàng thực sự mạnh như vậy thì không đơn giản như hủy diệt hai kiện thần khí a.
Nhưng mà Tề Nhạc kinh ngạc còn rất nhiều. Kính Trung Tiên mới vừa xuất hiện thì sắc mặt Đông Hoàng lập tức biến hóa, trở nên rất quái dị, kích động cực độ làm cho thân thể của hắn lại run lên nhè nhẹ, không còn có uy nghiêm thượng vị giả như vừa rồi. Cơ hồ là lảo đảo từ phía trên đi xuống, hắn còn cách nơi đây cả ngàn mét. Chẳng qua chỉ đi vài bước là tới, kim quang lập loè hiện ra trước mặt ba người.
- Đừng tới đây.
Kính Trung Tiên quát một tiếng. Càng làm Tề Nhạc không nghĩ tới chính là Đông Hoàng vừa muốn đánh chết Ấn Linh và hắn vậy mà lắp bắp dừng lại, vẻ mặt vẻ xấu hổ, ánh mắt nhìn về phía Kính Trung Tiên biến thành chờ mong và do dự. Trong mắt của hắn kích động bao hàm với thần sắc vui sướng. Thân thể của hắn không thể khống chế mà run rẩy lên.
- A Tiên, em đã tới rồi. Đúng vậy! Anh thật đáng chết. Anh nên sớm nghĩ tới mới đúng, trừ em ra thì ai có thể tiến vào lĩnh vực của anh chứ. Quá tốt, em đã tới rồi, em biết không anh ở đây chờ em quá lâu rồi.
Đông Hoàng kích động nên nói năng có chút lộn xộn, nhìn qua Kính Trung Tiên giống như muôn nhào đầu tới trước. Nhưng mà lại sợ Kính Trung Tiên tức giận nên thôi.
Thấy một màn này thì cảnh giác trong nội tâm của Tề Nhạc dần dần biến mất, buồn cười thầm nghĩ chẳng lẽ đây là tình yêu thần khí sao? Chuyện hình như quá khéo a. Ấn Linh hiển nhiên là biết rõ quan hệ của bọn họ rồi. Khó trách hắn cuối cùng vẫn kiên định như vậy, xuất hiện trước mặt của Đông Hoàng mà không sợ hãi. Đây quả thực là quá buồn cười. Rất có ý tứ.
Vô ý thức lui ra phía sau hai bước đem không gian tặng cho ba thần khí với nhau, hai tay khoanh ở trước ngực. Tề Nhạc biết rõ mình kế tiếp nên xem kịch vui.
Ánh mắt của Kính Trung Tiên nhìn qua Đông Hoàng còn lạnh hơn cả khi nhìn Tề Nhạc lúc trước.
- Anh nhớ tôi? Anh rất nhớ tôi sao? Nếu là như vậy thì chúng ta sao lại biến thành như thế này? Nhiều năm như vậy nếu như anh nhớ tôi vì cái gì không tới tìm tôi. Đừng nói với tôi là anh không biết tôi ở đâu đấy.
Đông Hoàng lo lắng tới mức hai tay chà xát ở trước ngực, hắn lúc này nghiêng đầu nhìn sáng chỗ khác, ánh mắt xin giúp đỡ nhìn qua Ấn Linh.
- Ấn huynh, anh nói giúp tôi vài lời! Tôi như thế nào thì anh cũng biết đúng không?
Ấn Linh cười hắc hắc, nói:
- Hình như vừa rồi anh muốn hủy diệt tôi và Tề Nhạc ở chỗ này đấy. Anh là người nào chứ? Anh kiêu ngạo không gì sánh kịp, thậm chí không tiếc lấy người khác làm đệm lưng cho mình. Chuyện của các người tôi không muốn quản. Chính các người nói đi.
- Ngươi...
Đông Hoàng giận dữ. Kim quang lập loè, chỉ trong nháy mắt tay phải của hắn đã đặt lên cổ của Ấn Linh. Hào quang bảy màu trên người của Ấn Linh đã thu liễm lại, tất cả khí tức trong nháy mắt bị Đông Hoàng bao phủ. Thậm chí ngay cả liên hệ với Tề Nhạc cũng bị chặt đứt.
Toàn thân Tề Nhạc căng cứng, lúc này hắn mới hiểu được vì cái gì Ấn Linh biết nói Đông Hoàng khủng bố. Đây vốn là lực lượng không cùng cấp độ a! Không có khí tức cường hãn nhưng mà Đông Hoàng ra tay như thiểm điện, mọi thứ chung quanh giống như tuân theo động tác của hắn. Tất cả năng lượng của Ấn Linh đều bị áp súc và phong tảo trong người, thậm chí ngay cả hoàn thủ đều rất khó.
Kỳ thật Ấn Linh không phải không có chút lực hoàn thủ nào, tuy hắn và Đông Hoàng kém rất xa, nhưng dù sao hắn cũng là một trong thập đại thần khí. Thoáng một cái đã bị Đông Hoàng chế trụ chẳng qua là vì hắn không muốn hoàn thủ mà thôi. Lúc này, hắn nói không ra lời nhưng ánh mắt nhìn qua Đông Hoàng lại tràn ngập đùa giỡn a.
- Thật là uy phong! Anh vẫn như trước kia, một chút cũng không thay đổi.
Âm thanh lạnh lùng lại vang lên lần nữa. Nghe được Kính Trung Tiên nói thì Đông Hoàng lập tức như bóng da xì hơi, hắn buông tay buông Ấn Linh ra, vội vàng quay người cười làm lành nói:
- Không, không, a Tiên, em ngàn vạn đừng hiểu lầm, anh và Ấn huynh đang đùa giỡn thôi. A Tiên, em nói cho anh biết anh phải làm như thế nào thì em mới chịu tha thứ cho anh đây! Chỉ cần em nguyện ý thì cho dù làm nước thiên hà đảo ngược dòng anh cũng đi làm.
Kính Trung Tiên thản nhiên nói:
- Không cần. Tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh. Những gì anh làm chẳng lẽ anh đã quên sao? Biểu hiện ra kiêu ngạo không gì sánh kịp của mình, còn cái gì lực lượng cường đại nhất. Nhưng kỳ thật anh chỉ là tiểu nhân nhu nhược mà thôi. Anh thật yêu tôi sao?
- Đông Hoàng vẫn là Đông Hoàng, nếu như lúc trước không phải ngươi ngạo mạn thì kêt quả của chúng ta là thế này sao? Không sai, Hiên Viên kiếm đúng là bị gẫy, Hiên Viên hồn cũng lâm vào trong ngủ say. Với tư cách đứng đầu thập đại thần khí thì ngươi biết ta cũng không kỳ quái. Nhưng mà ngươi có nghĩ tới hay không tại sao chúng ta đi tới lĩnh vực của ngươi? Ngươi cho rằng có thể trợ giúp Tề Nhạc chỉ có mình ta sao?
Vừa nói Không Động Ấn không biết lúc nào đã thoát ra khỏi ngực của Tề Nhạc rơi vào trong tay Ấn Linh. Một tầng hào quang năm màu hiện ra đem hắn cùng Tề Nhạc bao phủ ở bên trong.
- Tề Nhạc, nhớ kỹ, cho dù xảy ra cái gì thì anh cũng không được phát động công kích. Thực lực Đông Hoàng là cực kì khủng bố. Đừng nói là anh, cho dù là Ngưu Ma Vương không có Bàn Cổ Phủ cùng Hạo Thiên tháp cũng không thể nào là đối thủ của hắn. Phòng ngự của hắn là mạnh nhất thế giới này, cường đại tới mức thủy hỏa thần không thể nào phá hư. Cho dù công kích thế nào với hắn mà nói cũng không có ý nghãi gì, anh không cần lo hết thảy giao cho tôi.
Ấn Linh truyền âm vào tai của Tề Nhạc thì Tề Nhạc đem nâng lên ngưng tụ trên cánh tay phải chậm rãi tán đi.
Đông Hoàng nghe Ấn Linh nói lời này thì nhíu mày, nói:
- Chẳng phải anh đi cùng với hắn sao? Nhưng mà tôi không có cảm giác được khí tức nào khác. Ấn Linh, anh nói như vậy để trì hoãn thời gian tử vong của mình hay sao? Với tư cách một trong thập đại thần khí anh tiến vào lĩnh vực của tôi thì biết kết quả là gì chứ?
Ấn Linh cười, nói:
- Đông Hoàng, anh cũng không còn chưa già mà đã hồ đồ rồi. Anh nghĩ lại đi, trong thập đại thần khí của chúng ta thì tôi có được năng lực tiến vào lĩnh vực của anh sao? Nếu như có thể thì bài danh của tôi cũng không thấp như vậy.
Nghe Ấn Linh nói tới điểm này thì sắc mặt của Đông Hoàng biến thành màu xanh, nói:
- Là nàng, chẳng lẽ là nàng sao?
- Là tôi thì thế nào?
Bỗng nhiên âm thanh lạnh như băng vang lên, bích lục sắc quang mang xuất hiện bên cạnh Tề Nhạc, chính là Kính Trung Tiên.
Nàng lạnh lùng nhìn qua Ấn Linh, Ấn Linh cũng đang mỉm cười nhìn qua nàng giống như không xảy ra cái gì cả.
Tề Nhạc có chút kinh ngạc nhìn qua Ấn Linh, không rõ vì cái gì hắn cưỡng ép dụ dỗ mang Kính Trung Tiên ra ngoài. Phải biết rằng Kính Trung Tiên có trách nhiệm bảo hộ Tuyết Nữ ah! Mà lúc này những người khác đều đang ở trong Không Động Ấn. Nếu như Đông Hoàng thực sự mạnh như vậy thì không đơn giản như hủy diệt hai kiện thần khí a.
Nhưng mà Tề Nhạc kinh ngạc còn rất nhiều. Kính Trung Tiên mới vừa xuất hiện thì sắc mặt Đông Hoàng lập tức biến hóa, trở nên rất quái dị, kích động cực độ làm cho thân thể của hắn lại run lên nhè nhẹ, không còn có uy nghiêm thượng vị giả như vừa rồi. Cơ hồ là lảo đảo từ phía trên đi xuống, hắn còn cách nơi đây cả ngàn mét. Chẳng qua chỉ đi vài bước là tới, kim quang lập loè hiện ra trước mặt ba người.
- Đừng tới đây.
Kính Trung Tiên quát một tiếng. Càng làm Tề Nhạc không nghĩ tới chính là Đông Hoàng vừa muốn đánh chết Ấn Linh và hắn vậy mà lắp bắp dừng lại, vẻ mặt vẻ xấu hổ, ánh mắt nhìn về phía Kính Trung Tiên biến thành chờ mong và do dự. Trong mắt của hắn kích động bao hàm với thần sắc vui sướng. Thân thể của hắn không thể khống chế mà run rẩy lên.
- A Tiên, em đã tới rồi. Đúng vậy! Anh thật đáng chết. Anh nên sớm nghĩ tới mới đúng, trừ em ra thì ai có thể tiến vào lĩnh vực của anh chứ. Quá tốt, em đã tới rồi, em biết không anh ở đây chờ em quá lâu rồi.
Đông Hoàng kích động nên nói năng có chút lộn xộn, nhìn qua Kính Trung Tiên giống như muôn nhào đầu tới trước. Nhưng mà lại sợ Kính Trung Tiên tức giận nên thôi.
Thấy một màn này thì cảnh giác trong nội tâm của Tề Nhạc dần dần biến mất, buồn cười thầm nghĩ chẳng lẽ đây là tình yêu thần khí sao? Chuyện hình như quá khéo a. Ấn Linh hiển nhiên là biết rõ quan hệ của bọn họ rồi. Khó trách hắn cuối cùng vẫn kiên định như vậy, xuất hiện trước mặt của Đông Hoàng mà không sợ hãi. Đây quả thực là quá buồn cười. Rất có ý tứ.
Vô ý thức lui ra phía sau hai bước đem không gian tặng cho ba thần khí với nhau, hai tay khoanh ở trước ngực. Tề Nhạc biết rõ mình kế tiếp nên xem kịch vui.
Ánh mắt của Kính Trung Tiên nhìn qua Đông Hoàng còn lạnh hơn cả khi nhìn Tề Nhạc lúc trước.
- Anh nhớ tôi? Anh rất nhớ tôi sao? Nếu là như vậy thì chúng ta sao lại biến thành như thế này? Nhiều năm như vậy nếu như anh nhớ tôi vì cái gì không tới tìm tôi. Đừng nói với tôi là anh không biết tôi ở đâu đấy.
Đông Hoàng lo lắng tới mức hai tay chà xát ở trước ngực, hắn lúc này nghiêng đầu nhìn sáng chỗ khác, ánh mắt xin giúp đỡ nhìn qua Ấn Linh.
- Ấn huynh, anh nói giúp tôi vài lời! Tôi như thế nào thì anh cũng biết đúng không?
Ấn Linh cười hắc hắc, nói:
- Hình như vừa rồi anh muốn hủy diệt tôi và Tề Nhạc ở chỗ này đấy. Anh là người nào chứ? Anh kiêu ngạo không gì sánh kịp, thậm chí không tiếc lấy người khác làm đệm lưng cho mình. Chuyện của các người tôi không muốn quản. Chính các người nói đi.
- Ngươi...
Đông Hoàng giận dữ. Kim quang lập loè, chỉ trong nháy mắt tay phải của hắn đã đặt lên cổ của Ấn Linh. Hào quang bảy màu trên người của Ấn Linh đã thu liễm lại, tất cả khí tức trong nháy mắt bị Đông Hoàng bao phủ. Thậm chí ngay cả liên hệ với Tề Nhạc cũng bị chặt đứt.
Toàn thân Tề Nhạc căng cứng, lúc này hắn mới hiểu được vì cái gì Ấn Linh biết nói Đông Hoàng khủng bố. Đây vốn là lực lượng không cùng cấp độ a! Không có khí tức cường hãn nhưng mà Đông Hoàng ra tay như thiểm điện, mọi thứ chung quanh giống như tuân theo động tác của hắn. Tất cả năng lượng của Ấn Linh đều bị áp súc và phong tảo trong người, thậm chí ngay cả hoàn thủ đều rất khó.
Kỳ thật Ấn Linh không phải không có chút lực hoàn thủ nào, tuy hắn và Đông Hoàng kém rất xa, nhưng dù sao hắn cũng là một trong thập đại thần khí. Thoáng một cái đã bị Đông Hoàng chế trụ chẳng qua là vì hắn không muốn hoàn thủ mà thôi. Lúc này, hắn nói không ra lời nhưng ánh mắt nhìn qua Đông Hoàng lại tràn ngập đùa giỡn a.
- Thật là uy phong! Anh vẫn như trước kia, một chút cũng không thay đổi.
Âm thanh lạnh lùng lại vang lên lần nữa. Nghe được Kính Trung Tiên nói thì Đông Hoàng lập tức như bóng da xì hơi, hắn buông tay buông Ấn Linh ra, vội vàng quay người cười làm lành nói:
- Không, không, a Tiên, em ngàn vạn đừng hiểu lầm, anh và Ấn huynh đang đùa giỡn thôi. A Tiên, em nói cho anh biết anh phải làm như thế nào thì em mới chịu tha thứ cho anh đây! Chỉ cần em nguyện ý thì cho dù làm nước thiên hà đảo ngược dòng anh cũng đi làm.
Kính Trung Tiên thản nhiên nói:
- Không cần. Tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh. Những gì anh làm chẳng lẽ anh đã quên sao? Biểu hiện ra kiêu ngạo không gì sánh kịp của mình, còn cái gì lực lượng cường đại nhất. Nhưng kỳ thật anh chỉ là tiểu nhân nhu nhược mà thôi. Anh thật yêu tôi sao?
/1391
|