Trong nội tâm Tề Nhạc cả kinh, nói:
- Thần là nhân loại?
Đông Hoàng cười cười tự giễu, nói:
- Thần, chẳng qua chỉ là danh xưng êm tai mà thôi. Kỳ thật thần cũng chỉ là con người. Cũng không có gì khác nhau quá lớn, chỉ nắm giữ một ít năng lượng huyền bí, so với nhân loại hiện tại thì mạnh hơn nhiều, cho nên mới được gọi là thần, trên thế giới này lúc nào đã tồn tại thần? Kỳ thật chỉ là hình thái tồn tại của năng lượng, cho dù là thủy hỏa thần cũng không ngoại lệ.
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Chỉ vì cấp bậc năng lượng cao thấp khác nhau cho nên địa vị cũng khác nhau.
- Không sai, đúng là như thế. Kỳ thật thực lực của anh bây giờ đã có thể xưng là thần rồi, thậm chí so với đa số thần còn mạnh hơn nhiều. Thần sớm đã xuống dốc. Hai vị thủy hỏa thần kia kỳ thật rất buồn cười. Anh có biết ngay từ đầu bọn họ sáng tạo ra nhân loại làm gì hay không?
Tề Nhạc lắc đầu.
Đông Hoàng nói:
- Là vì tranh đấu của hai bọn họ mà thôi. Tuy bọn họ là thần cường đại nhưng là hai cá thể, đạt tới cấp bậc của bọn họ thì cho dù cố gắng thế nào, hấp thu bao nhiêu năng lượng cũng chỉ có nhiều hơn một chút mà thôi. Cho nên bọn họ nghĩ tới phân liệt thân thể của mình ra, bồi dưỡng từng cái để hấp thu nhiều năng lượng hơn. Đáng tiếc là những thân thể này từ từ cường đại lên và có được tư tưởng của mình, bọn họ không nguyện ý bị khống chế bởi vậy sau đó mới xảy ra nhiều chuyện.
- Thủy hỏa hai gia hỏa kia quá cường đại, bọn họ phân liệt cơ thể ra đầu tiên thì nhân loại có thần lực rất mạnh, nhưng không cách nào làm đối thủ của bọn họ, cho nên cuối cùng vẫn bị hủy diệt khiến cho thần của phương đông không tồn tại. Về phần phương tây cũng vậy, chẳng qua chỉ là vài con tôm tép thôi. Căn bản không có khả năng đạt được coi trọng của thủy hỏa thần. Hiện giờ tôi nói với anh chính là vân hóa của thần.
- Văn hóa của thần.
Tề Nhạc kinh ngạc nhìn qua Đông Hoàng, lúc này Đông Hoàng đã không còn cuồng loạn bệnh tâm thần nữa, nhìn hắn lúc này giống như trí giả.
- Đúng vậy, cái gọi là văn hóa của thần kỳ thật chính là từ khi thần sinh ra đời tới nay dần dần sáng tạo ra văn hóa của mình. Nhân loại trên địa cầu kỳ thật cũng cũng không phải thủy hỏa thần đản sinh ra, mà là đám nhân loại đầu tiên gọi là thần sáng tạo ra a!
- Lúc trước hai người tách ra khỏi thân thể của thủy hỏa thần là cường đại nhất, bọn họ chính là Bàn Cổ cùng Nữ Oa, bọn họ có được lực lượng cực kỳ cường đại, Bàn Cổ mở ra núi sông trên địa cầu, mà Nữ Oa tắc thì giao phó sinh cơ, hơn nữa sáng tạo nhân loại. Trong quá trình làm những chuyện này thủy hỏa thần dần dần tách ra một đám người kế tiếp, sau này chính là thần.
- Những thần này không có quan hệ thân mật với Bàn Cổ cùng Nữ Oa và thủy hỏa nhị thần, bởi vì thời điểm bọn họ sinh ra đời cũng không có tư tưởng, khi cấp độ năng lượng không ngừng tăng cao thì tư tưởng mới dần dần hoàn thiện, cũng làm cho bọn họ hiểu được tầm quang trọng của năng lượng bổn nguyên.
- Ai cũng không hy vọng bị nô dịch, ai cũng hy vọng có thể đạt được năng lượng cường đại và lợi ích, đây là thói xâu của nhân loại. Cho nên những thần này sao khi Bàn Cổ cùng Nữ Oa sáng tạo địa cầu và nhân loại cũng sáng tạo thế giới thuộc về mình, cũng chính là Thần Giới phương đông.
- Bọn họ từ đầu bầu người mạnh nhất trở thành Ngọc Hoàng Đại Đế dẫn theo chúng thần phát triển. Bọn họ cũng học được biện pháp sáng tạo thần, cho nên Thần Giới càng ngày càng thịnh vượng, thần cấp thấp cũng càng ngày càng nhiều, những thần này không ngừng tìm kiếm biện pháp tu luyện để tăng cường thần lực của bản thân, thẳng đến khi cường đại hơn. Thần Giới dưới pháp tắc này cũng từ từ phát triển thành chỉnh thể của mình.
- Ngọc Hoàng Đại Đế? Thực sự có Ngọc Hoàng Đại Đế sao?
Tề Nhạc kinh ngạc nhìn qua Đông Hoàng, hắn vẫn cho rằng Ngọc Hoàng Đại Đế chỉ là truyền thuyết, chẳng qua chỉ là truyền thuyết hư vô.
Đông Hoàng gật gật đầu, ngạo nghễ nói:
- Đương nhiên là có, Ngọc Hoàng Đại Đế hùng tài vĩ lược, nếu như không có hắn thì Thần Giới cũng không có khả năng phát triển nhanh như vậy.
Nói tới đây, thần sắc của hắn ảm đạm đi rất nhiều.
- Đáng tiếc hắn chỉ vì cái trước mắt, phát triển quá nhanh cho nên hai vị thủy hỏa thần đã chú ý tới. Nếu như hắn hiểu được thu liễm một ít có lẽ thời điểm thủy hỏa thần phát hiện thì bọn họ đã cường đại tới mức chống lại hai vị thủy hỏa thần rồi. Đáng tiếc đây vĩnh viễn là chuyện không có khả năng.
- Trong Thần Giới mạnh nhất chính là Ngọc Hoàng Đại Đế, nhưng mà Ngọc Hoàng Đại Đế lại cũng không phải do thủy hỏa thần trực tiếp sinh ra, hắn là do thủy thần Cộng Công tách ra một thể và tiếp tục chia lìa mà thôi. Mà mẫu tách ra này lại có được thực lực không thua gì Ngọc Hoàng Đại Đế, thậm chí còn cường đại hơn nhiều, đó chính là Vương Mẫu nương nương. Cũng là mẹ của Ngọc Hoàng Đại Đế.
Trong mắt Tề Nhạc sáng ngời, hình như hắn hiểu cái gì đó, bởi vì đúng lúc này hắn từ trong mắt Đông Hoàng nhìn thấy hào quang bi thương.
Đông Hoàng tiếp tục nói:
- Tuy Ngọc Hoàng Đại Đế là kiệt ngao bất tuân, thậm chí cũng bỏ mặc hai vị thủy hỏa thần, nhưng mà dù sao hắn cũng do Vương Mẫu nương nương tách ra, cho nên hắn phi thường tôn kính mẹ của mình. Sự vụ Thần Giới đều do Ngọc Hoàng Đại Đế chủ trì, nhưng mà chuyện của Ngọc Hoàng Đại Đế thì nhất định phải nghe theo Vương Mẫu nương nương.
Vương Mẫu nương nương tính cách thập phần táo bạo, có một ngày nữ nhân Ngọc Hoàng Đại Đế thích nhất vô tình đắc tội nàng, nàng dưới cơn thịnh nộ trực tiếp đem nữ nhân kia giết. Cũng chính vì thế mới đưa đến vết rách cực lớn giữa Ngọc Hoàng Đại Đế cùng Vương Mẫu nương nương. Vì chuyện này cuộc sống hằng ngày của Ngọc Hoàng Đại Đế khó có thể bình an, đó là nữ nhân duy nhất hắn ưa thích!
Vì nữ nhân kia hắn thậm chí nguyện ý buông tha địa vị của mình. Thế nhưng mà nữ nhân kia cũng đã chết, một bên là người yêu mình chết và một bên là mẹ của mình, hắn thậm chí không biết mình nên xử lý ra sao. Trong lòng phức tạp nên hắn đem tất cả tinh lực đặt vào việc tăng năng lượng, dốc sức liều mạng tăng lực lượng chúng thần của Thần Giới, đó là tăng lên gần như điên cuồng. Rốt cục lúc lực lượng của chúng thần có thể uy hiếp được thủy hỏa thần thì bọn họ xuất hiện. Thần Giới trong quá trình tận khả năng đối kháng rốt cục vẫn bị thủy hỏa thần hủy diệt.
Nhưng thời điểm thủy hỏa thần hủy diệt Thần Giới cũng bị trọng thương. Vương Mẫu nương nương hoàn toàn tỉnh ngộ, trước khi chết thì hiểu tất cả đều do là mình tạo thành, nàng tự bạo năng lượng và linh hồn của mình, hơn nữa lực lượng của Ngọc Hoàng Đại Đế đã bị thủy hỏa thần hủy diệt hơn phân nửa. Nếu như không phải Bàn Cổ cùng Nữ Oa là hai gia hỏa kia tồn tại chỉ sợ kết quả lúc đó là khó nói. Thần Giới xong thì thủy hỏa thần dưới lời nói của Bàn Cổ cùng Nữ Oa đã hủy diệt Thần Giới, chúng thần biến mất, biến thành năng lượng rời rạc.
- Thần là nhân loại?
Đông Hoàng cười cười tự giễu, nói:
- Thần, chẳng qua chỉ là danh xưng êm tai mà thôi. Kỳ thật thần cũng chỉ là con người. Cũng không có gì khác nhau quá lớn, chỉ nắm giữ một ít năng lượng huyền bí, so với nhân loại hiện tại thì mạnh hơn nhiều, cho nên mới được gọi là thần, trên thế giới này lúc nào đã tồn tại thần? Kỳ thật chỉ là hình thái tồn tại của năng lượng, cho dù là thủy hỏa thần cũng không ngoại lệ.
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Chỉ vì cấp bậc năng lượng cao thấp khác nhau cho nên địa vị cũng khác nhau.
- Không sai, đúng là như thế. Kỳ thật thực lực của anh bây giờ đã có thể xưng là thần rồi, thậm chí so với đa số thần còn mạnh hơn nhiều. Thần sớm đã xuống dốc. Hai vị thủy hỏa thần kia kỳ thật rất buồn cười. Anh có biết ngay từ đầu bọn họ sáng tạo ra nhân loại làm gì hay không?
Tề Nhạc lắc đầu.
Đông Hoàng nói:
- Là vì tranh đấu của hai bọn họ mà thôi. Tuy bọn họ là thần cường đại nhưng là hai cá thể, đạt tới cấp bậc của bọn họ thì cho dù cố gắng thế nào, hấp thu bao nhiêu năng lượng cũng chỉ có nhiều hơn một chút mà thôi. Cho nên bọn họ nghĩ tới phân liệt thân thể của mình ra, bồi dưỡng từng cái để hấp thu nhiều năng lượng hơn. Đáng tiếc là những thân thể này từ từ cường đại lên và có được tư tưởng của mình, bọn họ không nguyện ý bị khống chế bởi vậy sau đó mới xảy ra nhiều chuyện.
- Thủy hỏa hai gia hỏa kia quá cường đại, bọn họ phân liệt cơ thể ra đầu tiên thì nhân loại có thần lực rất mạnh, nhưng không cách nào làm đối thủ của bọn họ, cho nên cuối cùng vẫn bị hủy diệt khiến cho thần của phương đông không tồn tại. Về phần phương tây cũng vậy, chẳng qua chỉ là vài con tôm tép thôi. Căn bản không có khả năng đạt được coi trọng của thủy hỏa thần. Hiện giờ tôi nói với anh chính là vân hóa của thần.
- Văn hóa của thần.
Tề Nhạc kinh ngạc nhìn qua Đông Hoàng, lúc này Đông Hoàng đã không còn cuồng loạn bệnh tâm thần nữa, nhìn hắn lúc này giống như trí giả.
- Đúng vậy, cái gọi là văn hóa của thần kỳ thật chính là từ khi thần sinh ra đời tới nay dần dần sáng tạo ra văn hóa của mình. Nhân loại trên địa cầu kỳ thật cũng cũng không phải thủy hỏa thần đản sinh ra, mà là đám nhân loại đầu tiên gọi là thần sáng tạo ra a!
- Lúc trước hai người tách ra khỏi thân thể của thủy hỏa thần là cường đại nhất, bọn họ chính là Bàn Cổ cùng Nữ Oa, bọn họ có được lực lượng cực kỳ cường đại, Bàn Cổ mở ra núi sông trên địa cầu, mà Nữ Oa tắc thì giao phó sinh cơ, hơn nữa sáng tạo nhân loại. Trong quá trình làm những chuyện này thủy hỏa thần dần dần tách ra một đám người kế tiếp, sau này chính là thần.
- Những thần này không có quan hệ thân mật với Bàn Cổ cùng Nữ Oa và thủy hỏa nhị thần, bởi vì thời điểm bọn họ sinh ra đời cũng không có tư tưởng, khi cấp độ năng lượng không ngừng tăng cao thì tư tưởng mới dần dần hoàn thiện, cũng làm cho bọn họ hiểu được tầm quang trọng của năng lượng bổn nguyên.
- Ai cũng không hy vọng bị nô dịch, ai cũng hy vọng có thể đạt được năng lượng cường đại và lợi ích, đây là thói xâu của nhân loại. Cho nên những thần này sao khi Bàn Cổ cùng Nữ Oa sáng tạo địa cầu và nhân loại cũng sáng tạo thế giới thuộc về mình, cũng chính là Thần Giới phương đông.
- Bọn họ từ đầu bầu người mạnh nhất trở thành Ngọc Hoàng Đại Đế dẫn theo chúng thần phát triển. Bọn họ cũng học được biện pháp sáng tạo thần, cho nên Thần Giới càng ngày càng thịnh vượng, thần cấp thấp cũng càng ngày càng nhiều, những thần này không ngừng tìm kiếm biện pháp tu luyện để tăng cường thần lực của bản thân, thẳng đến khi cường đại hơn. Thần Giới dưới pháp tắc này cũng từ từ phát triển thành chỉnh thể của mình.
- Ngọc Hoàng Đại Đế? Thực sự có Ngọc Hoàng Đại Đế sao?
Tề Nhạc kinh ngạc nhìn qua Đông Hoàng, hắn vẫn cho rằng Ngọc Hoàng Đại Đế chỉ là truyền thuyết, chẳng qua chỉ là truyền thuyết hư vô.
Đông Hoàng gật gật đầu, ngạo nghễ nói:
- Đương nhiên là có, Ngọc Hoàng Đại Đế hùng tài vĩ lược, nếu như không có hắn thì Thần Giới cũng không có khả năng phát triển nhanh như vậy.
Nói tới đây, thần sắc của hắn ảm đạm đi rất nhiều.
- Đáng tiếc hắn chỉ vì cái trước mắt, phát triển quá nhanh cho nên hai vị thủy hỏa thần đã chú ý tới. Nếu như hắn hiểu được thu liễm một ít có lẽ thời điểm thủy hỏa thần phát hiện thì bọn họ đã cường đại tới mức chống lại hai vị thủy hỏa thần rồi. Đáng tiếc đây vĩnh viễn là chuyện không có khả năng.
- Trong Thần Giới mạnh nhất chính là Ngọc Hoàng Đại Đế, nhưng mà Ngọc Hoàng Đại Đế lại cũng không phải do thủy hỏa thần trực tiếp sinh ra, hắn là do thủy thần Cộng Công tách ra một thể và tiếp tục chia lìa mà thôi. Mà mẫu tách ra này lại có được thực lực không thua gì Ngọc Hoàng Đại Đế, thậm chí còn cường đại hơn nhiều, đó chính là Vương Mẫu nương nương. Cũng là mẹ của Ngọc Hoàng Đại Đế.
Trong mắt Tề Nhạc sáng ngời, hình như hắn hiểu cái gì đó, bởi vì đúng lúc này hắn từ trong mắt Đông Hoàng nhìn thấy hào quang bi thương.
Đông Hoàng tiếp tục nói:
- Tuy Ngọc Hoàng Đại Đế là kiệt ngao bất tuân, thậm chí cũng bỏ mặc hai vị thủy hỏa thần, nhưng mà dù sao hắn cũng do Vương Mẫu nương nương tách ra, cho nên hắn phi thường tôn kính mẹ của mình. Sự vụ Thần Giới đều do Ngọc Hoàng Đại Đế chủ trì, nhưng mà chuyện của Ngọc Hoàng Đại Đế thì nhất định phải nghe theo Vương Mẫu nương nương.
Vương Mẫu nương nương tính cách thập phần táo bạo, có một ngày nữ nhân Ngọc Hoàng Đại Đế thích nhất vô tình đắc tội nàng, nàng dưới cơn thịnh nộ trực tiếp đem nữ nhân kia giết. Cũng chính vì thế mới đưa đến vết rách cực lớn giữa Ngọc Hoàng Đại Đế cùng Vương Mẫu nương nương. Vì chuyện này cuộc sống hằng ngày của Ngọc Hoàng Đại Đế khó có thể bình an, đó là nữ nhân duy nhất hắn ưa thích!
Vì nữ nhân kia hắn thậm chí nguyện ý buông tha địa vị của mình. Thế nhưng mà nữ nhân kia cũng đã chết, một bên là người yêu mình chết và một bên là mẹ của mình, hắn thậm chí không biết mình nên xử lý ra sao. Trong lòng phức tạp nên hắn đem tất cả tinh lực đặt vào việc tăng năng lượng, dốc sức liều mạng tăng lực lượng chúng thần của Thần Giới, đó là tăng lên gần như điên cuồng. Rốt cục lúc lực lượng của chúng thần có thể uy hiếp được thủy hỏa thần thì bọn họ xuất hiện. Thần Giới trong quá trình tận khả năng đối kháng rốt cục vẫn bị thủy hỏa thần hủy diệt.
Nhưng thời điểm thủy hỏa thần hủy diệt Thần Giới cũng bị trọng thương. Vương Mẫu nương nương hoàn toàn tỉnh ngộ, trước khi chết thì hiểu tất cả đều do là mình tạo thành, nàng tự bạo năng lượng và linh hồn của mình, hơn nữa lực lượng của Ngọc Hoàng Đại Đế đã bị thủy hỏa thần hủy diệt hơn phân nửa. Nếu như không phải Bàn Cổ cùng Nữ Oa là hai gia hỏa kia tồn tại chỉ sợ kết quả lúc đó là khó nói. Thần Giới xong thì thủy hỏa thần dưới lời nói của Bàn Cổ cùng Nữ Oa đã hủy diệt Thần Giới, chúng thần biến mất, biến thành năng lượng rời rạc.
/1391
|