Đột nhiên Tề Nhạc rất muốn cười, ánh nắng mặt trời làm mắt hắn không mở ra được. Hắn muốn cười vì hắn hiện giờ giống như cánh gà nướng. Sắp biến thành khô vàng, cánh gà nướng có mùi thơm, không biết hương vị khi mình nướng chín sẽ là gì. Ách... , mình không muốn chết như vậy nha.
Hai mắt Lôi Tử nhìn chằm chằm vào Tề Nhạc, đứng ở nơi đó, y phục trên người của hắn đẫm mồ hôi. Nhìn qua Tề Nhạc nhỏ hơn mình hai mươi tuổi, hắn như nhìn thấy mình lúc còn trẻ. Căn cứ quân sự Takla Makan không chỉ dùng huấn luyện, bản thân nó là căn cứ quân sự cực kỳ trọng yếu của quốc gia. Phương diện huấn luyện đặc thù chỉ là rất nhỏ mà thôi.
Nhưng mà, địa phương huấn luyện này biến thành thánh địa, thậm chí là thần thánh. Chỉ cần là bộ đội đặc chủng từ nơi này đi ra ngoài, cho dù không thông qua giai đoạn đầu tiên, đồng dạng cũng đạt được tôn kính của người khác. Có thể đi tới đây, bản thân đã đại biểu thực lực.
Nơi này có ba huấn luyện viên, ba người bọn họ cũng không có ở nơi này, một năm huấn luyện ở đây hai lần, mỗi lần chỉ có thời gian hai tháng. Thời gian còn lại, bọn họn sẽ có thân phận khác. Nếu như Tề Nhạc biết rõ huấn luyện viên trước mặt mình là một thiếu tướng, không biết hắn sẽ nghĩ như thế nào.
Sắc mặt Tề Nhạc dần dần biến đổi, làn da trở nên khô khốc, trên người đã không còn mồ hôi xuất hiện, thời gian nóng nhất trong một ngày nóng đã tới, Lôi Tử mấy lần muốn đi lên, nhưng đều không đi. Ngay cả hắn cũng cảm nhận được thân thể Tề Nhạc có biến hóa, hai chủng biến hóa cực đoan, một loại là chấn động năng lượng mãnh liệt, mà một loại khác, chính là đi tìm chết.
Nóng sao? Thời điểm thân thể của hắn bị nướng tới mức không còn cảm giác nóng, nếu thần chí hắn không còn thanh tỉnh thì hắn sẽ chết. Trong lúc mơ hồ, Tề Nhạc nhìn thấy mình khi còn bé. Thời điểm hắn bắt đầu hiểu chuyện, đã từng hỏi qua viện trưởng cô nhi viện, cha mẹ mình là ai. Viện trưởng cô nhi viện trả lời rất đơn giản, cùng như cô nhu khác, hắn bị vứt bỏ trước cửa cô nhi viện, trên người hắn chỉ có một mảnh giấy, phía trên ghi hai chữ đơn giản, chính là cái tên Tề Nhạc.
Cha mẹ? Đối với Tề Nhạc mà nói, hai chữ này quá xa xôi a! Khi còn bé, Tề Nhạc chưa bao giờ nguyện ý rời khỏi cô nhi viện, bởi vì hắn sợ nhìn thấy hài tử khác đang vui vẻ vì có cha mẹ bên cạnh. Khi đó, tính cách của hắn hơi quái gỡ, thẳng tới khi vào trung học, hắn gặp được đại ca Yên Nam, loại tình huống này mới cải biến, kết quả cải biến, chính là hắn biến thành côn đồ, lưu manh. Một căn bã của xã hội.
Cặn bã, đây là từ ngữ khó nghe cỡ nào ah! Tề Nhạc có chút muốn khóc, thời điểm này, thân thể không còn bài tiết mồ hôi nữa. Hắn muốn khóc, nhưng không phải bởi vì thống khổ, mà là vì khoái hoạt. Hoặc nói là vì cảm kích. Trát Cách Lỗ đại sư cải biến vận mệnh của hắn, cũng là mọt trong những người hắn cảm kích nhất từ khi chào đời tới nay.
Cơ Đức nói rất đúng, Tề Nhạc là người có lòng tự trọng rất mạnh. Không có ai trời sinh đã là lưu manh, nhưng hắn lúc trước quá bất lực, trừ số tiền cứu tế hắn nhận được từ quốc gia để sinh hoạt ra, không có người nào nguyện ý trợ giúp hắn, cũng không có ai có thể trợ giúp hắn cải biến hiện trạng khi đó. Nhưng Trát Cách Lỗ xuất hiện lại cải biến tất cả, cho hắn lực lượng, có được huyết mạch Kỳ Lân Vương, hắn có được ngày hôm nay.
Đột nhiên trong nội tâm Tề Nhạc xuất hiện cổ ý chí chiến đấu chưa từng có từ trước nay, cơ hội, mình đã có cơ hội trở nên cường đại hơn, bất luận là gặp phải khó khăn gì, chỉ cần không chết thì ta sẽ mạnh hơn. Ta là Kỳ Lân, là vương của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, cũng là vương của thần thú. Trong tích tắc này, đột nhiên hắn từ mơ hồ trở nên thanh minh hơn, Tề Nhạc cảm nhận rất rõ ràng, thân thể của mình như dung hợp làm một thể với sa mạc, trong đầu hiện ra kỹ xảo Kỳ Lân, mỗi cái đều rõ ràng hơn trước, hỏa vân lực nóng bỏng đột nhiên biến thành chất lỏng ôn hòa, từ màu đỏ như biến thành mặt nước màu xanh lá, trong sát na này, Tề Nhạc nhìn thấy được, tím, lam, hồng, thanh bốn màu sắc trong cơ thể sáng ngời lên.
Đây là cảm giác không cách nào hình dung được, mỗi tế bào trong người vốn ảm đạm biến thành sinh động hơn trước, mỗi một tế bào không ngừng phân liệt, xương cốt có cảm giác ngứa ngáy, toàn thân như tràn ngập lực lượng, nhất là cánh tay phải của Tề Nhạc, cẳng tay lại biến thành màu đen. Đây là màu đen huyền, tràn ngập lực lượng.
Lôi Tử nhìn thấy hô hấp Tề Nhạc xuất hiện khoảng cách, hắn biết rõ, đây là thời điểm mình nên ra tay, nếu không, sẽ không còn khả năng cứu được nữa. Thời điểm hắn mới móc bình nước ra, chuẩn bị cứu Tề Nhạc. Trong mắt của của hắn xuất hiện hào quang sáng rực. Dưới ý thức thân thể lui ra phía sau.
Kỳ Lân Châu xuất hiện hào quang phi thường chói mắt, lôi điện màu tím phóng lên trời, ngay sau đó là ngọn lửa màu đỏ, về sau chính là gió cuồn cuộn, cuối cùng, thứ trân quý nhất trong sa mạc này, một cảm giác hơi nước ướt át. Ngay sau đó, một màn kỳ dị xuất hiện. Thân thể Tề Nhạc như hạt cát phiêu tán trên không trung, trong bốn đạo quang mang kia, cát dính trên người của hắn biến mất.
Bốn sắc quang mang bắt đầu xoay tròn, bao phủ thân thể Tề Nhạc vào trong. Lôi Tử nhìn rất rõ ràng, trước ngực và sau lưng Tề Nhạc có đồ án con quái thú. Thân thể màu đen, bộ lông màu bạc, có một cái sừng kỳ dị, con quái thú này đang phát ra hào quang rực rỡ, con quái thú này như sống lại, quang ảnh nhàn nhạt bao phủ toàn thân Tề Nhạc.
Âm thanh phách phách ghê người vang lên, đó là âm thanh xương cốt Tề Nhạc ma sát với nhau, Lôi Tử trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh trước mặt, thân thể Tề Nhạc như biến hóa, làn da ngăm đen khôi phục màu cổ đồng như trước kia, không còn dấu vết héo rủ, một tầng hào quang óng ánh hiện ra trên làn da, tóc dài màu đen rối tung xõa ra phía sau đầu, một cổ khí phách cực kỳ mạnh mẽ từ đồ án quái thú hiện ra, cường hãn, Lôi Tử chỉ dùng hai chữ khí phách hình dung được thôi.
Hắn nhìn kỹ, gương mặt Tề Nhạc hơi biến hóa, tuy gương mặt vẫn không tính là anh tuấn, nhưng ngũ quan hài hòa hơn không ít, có lẽ là do tiến hành huấn luyện đặc thù nửa tháng qua, gương mặt hắn hiện giờ rất cương nghị.
- Rốt cuộc tiểu tử này là dị năng giả gì, tại sao kỳ quái như thế?
Trong nội tâm Lôi Tử nghi hoặc.
Mười lăm ngày, trong thời gian mười lăm ngày ngắn ngủi, Tề Nhạc trước sau phá tan cảnh giới sơ vân, tiến vào cảnh giới hai vân. Đây không thể dùng ngẫu nhiên mà giải thích được. Ngẫu nhiên được thành lập từ rất nhiều nhân tố. Sau khi đạt được Kỳ Lân bát trân, Kỳ Lân Xích, Kỳ Lân Châu cùng Kỳ Lân Ẩn đã bắt đầu cải tạo thân thể Tề Nhạc, thay đổi trạng thái ngưng kết vân lực của Tề Nhạc, bởi vì có được Xá Lợi Thủ Châu chấn thủ tâm thần, Tề Nhạc tu luyện căn bản không có chuyện tẩu hỏa nhập ma. Tích lũy nhiều ngày như thế, cộng thêm một ít ngẫu nhiên, hắn đã bắt đầu cảm nhận được Giải Trĩ nói Kỳ Lân nhanh nhất.
Hai mắt Lôi Tử nhìn chằm chằm vào Tề Nhạc, đứng ở nơi đó, y phục trên người của hắn đẫm mồ hôi. Nhìn qua Tề Nhạc nhỏ hơn mình hai mươi tuổi, hắn như nhìn thấy mình lúc còn trẻ. Căn cứ quân sự Takla Makan không chỉ dùng huấn luyện, bản thân nó là căn cứ quân sự cực kỳ trọng yếu của quốc gia. Phương diện huấn luyện đặc thù chỉ là rất nhỏ mà thôi.
Nhưng mà, địa phương huấn luyện này biến thành thánh địa, thậm chí là thần thánh. Chỉ cần là bộ đội đặc chủng từ nơi này đi ra ngoài, cho dù không thông qua giai đoạn đầu tiên, đồng dạng cũng đạt được tôn kính của người khác. Có thể đi tới đây, bản thân đã đại biểu thực lực.
Nơi này có ba huấn luyện viên, ba người bọn họ cũng không có ở nơi này, một năm huấn luyện ở đây hai lần, mỗi lần chỉ có thời gian hai tháng. Thời gian còn lại, bọn họn sẽ có thân phận khác. Nếu như Tề Nhạc biết rõ huấn luyện viên trước mặt mình là một thiếu tướng, không biết hắn sẽ nghĩ như thế nào.
Sắc mặt Tề Nhạc dần dần biến đổi, làn da trở nên khô khốc, trên người đã không còn mồ hôi xuất hiện, thời gian nóng nhất trong một ngày nóng đã tới, Lôi Tử mấy lần muốn đi lên, nhưng đều không đi. Ngay cả hắn cũng cảm nhận được thân thể Tề Nhạc có biến hóa, hai chủng biến hóa cực đoan, một loại là chấn động năng lượng mãnh liệt, mà một loại khác, chính là đi tìm chết.
Nóng sao? Thời điểm thân thể của hắn bị nướng tới mức không còn cảm giác nóng, nếu thần chí hắn không còn thanh tỉnh thì hắn sẽ chết. Trong lúc mơ hồ, Tề Nhạc nhìn thấy mình khi còn bé. Thời điểm hắn bắt đầu hiểu chuyện, đã từng hỏi qua viện trưởng cô nhi viện, cha mẹ mình là ai. Viện trưởng cô nhi viện trả lời rất đơn giản, cùng như cô nhu khác, hắn bị vứt bỏ trước cửa cô nhi viện, trên người hắn chỉ có một mảnh giấy, phía trên ghi hai chữ đơn giản, chính là cái tên Tề Nhạc.
Cha mẹ? Đối với Tề Nhạc mà nói, hai chữ này quá xa xôi a! Khi còn bé, Tề Nhạc chưa bao giờ nguyện ý rời khỏi cô nhi viện, bởi vì hắn sợ nhìn thấy hài tử khác đang vui vẻ vì có cha mẹ bên cạnh. Khi đó, tính cách của hắn hơi quái gỡ, thẳng tới khi vào trung học, hắn gặp được đại ca Yên Nam, loại tình huống này mới cải biến, kết quả cải biến, chính là hắn biến thành côn đồ, lưu manh. Một căn bã của xã hội.
Cặn bã, đây là từ ngữ khó nghe cỡ nào ah! Tề Nhạc có chút muốn khóc, thời điểm này, thân thể không còn bài tiết mồ hôi nữa. Hắn muốn khóc, nhưng không phải bởi vì thống khổ, mà là vì khoái hoạt. Hoặc nói là vì cảm kích. Trát Cách Lỗ đại sư cải biến vận mệnh của hắn, cũng là mọt trong những người hắn cảm kích nhất từ khi chào đời tới nay.
Cơ Đức nói rất đúng, Tề Nhạc là người có lòng tự trọng rất mạnh. Không có ai trời sinh đã là lưu manh, nhưng hắn lúc trước quá bất lực, trừ số tiền cứu tế hắn nhận được từ quốc gia để sinh hoạt ra, không có người nào nguyện ý trợ giúp hắn, cũng không có ai có thể trợ giúp hắn cải biến hiện trạng khi đó. Nhưng Trát Cách Lỗ xuất hiện lại cải biến tất cả, cho hắn lực lượng, có được huyết mạch Kỳ Lân Vương, hắn có được ngày hôm nay.
Đột nhiên trong nội tâm Tề Nhạc xuất hiện cổ ý chí chiến đấu chưa từng có từ trước nay, cơ hội, mình đã có cơ hội trở nên cường đại hơn, bất luận là gặp phải khó khăn gì, chỉ cần không chết thì ta sẽ mạnh hơn. Ta là Kỳ Lân, là vương của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, cũng là vương của thần thú. Trong tích tắc này, đột nhiên hắn từ mơ hồ trở nên thanh minh hơn, Tề Nhạc cảm nhận rất rõ ràng, thân thể của mình như dung hợp làm một thể với sa mạc, trong đầu hiện ra kỹ xảo Kỳ Lân, mỗi cái đều rõ ràng hơn trước, hỏa vân lực nóng bỏng đột nhiên biến thành chất lỏng ôn hòa, từ màu đỏ như biến thành mặt nước màu xanh lá, trong sát na này, Tề Nhạc nhìn thấy được, tím, lam, hồng, thanh bốn màu sắc trong cơ thể sáng ngời lên.
Đây là cảm giác không cách nào hình dung được, mỗi tế bào trong người vốn ảm đạm biến thành sinh động hơn trước, mỗi một tế bào không ngừng phân liệt, xương cốt có cảm giác ngứa ngáy, toàn thân như tràn ngập lực lượng, nhất là cánh tay phải của Tề Nhạc, cẳng tay lại biến thành màu đen. Đây là màu đen huyền, tràn ngập lực lượng.
Lôi Tử nhìn thấy hô hấp Tề Nhạc xuất hiện khoảng cách, hắn biết rõ, đây là thời điểm mình nên ra tay, nếu không, sẽ không còn khả năng cứu được nữa. Thời điểm hắn mới móc bình nước ra, chuẩn bị cứu Tề Nhạc. Trong mắt của của hắn xuất hiện hào quang sáng rực. Dưới ý thức thân thể lui ra phía sau.
Kỳ Lân Châu xuất hiện hào quang phi thường chói mắt, lôi điện màu tím phóng lên trời, ngay sau đó là ngọn lửa màu đỏ, về sau chính là gió cuồn cuộn, cuối cùng, thứ trân quý nhất trong sa mạc này, một cảm giác hơi nước ướt át. Ngay sau đó, một màn kỳ dị xuất hiện. Thân thể Tề Nhạc như hạt cát phiêu tán trên không trung, trong bốn đạo quang mang kia, cát dính trên người của hắn biến mất.
Bốn sắc quang mang bắt đầu xoay tròn, bao phủ thân thể Tề Nhạc vào trong. Lôi Tử nhìn rất rõ ràng, trước ngực và sau lưng Tề Nhạc có đồ án con quái thú. Thân thể màu đen, bộ lông màu bạc, có một cái sừng kỳ dị, con quái thú này đang phát ra hào quang rực rỡ, con quái thú này như sống lại, quang ảnh nhàn nhạt bao phủ toàn thân Tề Nhạc.
Âm thanh phách phách ghê người vang lên, đó là âm thanh xương cốt Tề Nhạc ma sát với nhau, Lôi Tử trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh trước mặt, thân thể Tề Nhạc như biến hóa, làn da ngăm đen khôi phục màu cổ đồng như trước kia, không còn dấu vết héo rủ, một tầng hào quang óng ánh hiện ra trên làn da, tóc dài màu đen rối tung xõa ra phía sau đầu, một cổ khí phách cực kỳ mạnh mẽ từ đồ án quái thú hiện ra, cường hãn, Lôi Tử chỉ dùng hai chữ khí phách hình dung được thôi.
Hắn nhìn kỹ, gương mặt Tề Nhạc hơi biến hóa, tuy gương mặt vẫn không tính là anh tuấn, nhưng ngũ quan hài hòa hơn không ít, có lẽ là do tiến hành huấn luyện đặc thù nửa tháng qua, gương mặt hắn hiện giờ rất cương nghị.
- Rốt cuộc tiểu tử này là dị năng giả gì, tại sao kỳ quái như thế?
Trong nội tâm Lôi Tử nghi hoặc.
Mười lăm ngày, trong thời gian mười lăm ngày ngắn ngủi, Tề Nhạc trước sau phá tan cảnh giới sơ vân, tiến vào cảnh giới hai vân. Đây không thể dùng ngẫu nhiên mà giải thích được. Ngẫu nhiên được thành lập từ rất nhiều nhân tố. Sau khi đạt được Kỳ Lân bát trân, Kỳ Lân Xích, Kỳ Lân Châu cùng Kỳ Lân Ẩn đã bắt đầu cải tạo thân thể Tề Nhạc, thay đổi trạng thái ngưng kết vân lực của Tề Nhạc, bởi vì có được Xá Lợi Thủ Châu chấn thủ tâm thần, Tề Nhạc tu luyện căn bản không có chuyện tẩu hỏa nhập ma. Tích lũy nhiều ngày như thế, cộng thêm một ít ngẫu nhiên, hắn đã bắt đầu cảm nhận được Giải Trĩ nói Kỳ Lân nhanh nhất.
/1391
|