Bờ mông Tề Nhạc còn chưa ngồi vững vàng, Hải Như Nguyệt đã từ trong phòng đi ra.
- Về sau tôi có điện thoại đều thông qua chỗ của anh, anh tiếp một chút, nếu như không có hẹn trước thì từ chối khéo, hoặc là bảo bọn họ hẹn trước, ngoại trừ người trong công ty.
Sau đó nàng giảng giải về các nút trên bàn phím điện thoại công nghệ cao, nói cho Tề Nhạc một ít công năng trên đó. Bởi vì Hải Như Nguyệt đứng chỉ điểm bên cạnh Tề Nhạc, thân thể khó tránh khỏi kéo gần với hắn một chút. Tề Nhạc ngồi, nàng đứng, thời điểm cúi người, bộ ngực đầy đặn hiện ra trước mặt Tề Nhạc, mùi hương xông vào mũi của hắn, Tề Nhạc căn bản không nghe nàng nói cái gì.
- Này, anh có nghe không đấy.
Hải Như Nguyệt nói một lát, mới phát hiện ánh mắt Tề Nhạc ngốc trệ.
- Ah! Cô nói cái gì, cái điện thoại này nha, tôi hiểu rồi, ở ngoài điện thoại tới thì tiếp, nếu không hẹn trước thì từ chối khéo.
- ... , nói láo, anh cố ý đúng không.
Hải Như Nguyệt nhịn không được đã nói tục rồi, nhìn Tề Nhạc, sắc mặt biến thành khó coi.
- Cái này, nếu không cô nói lại một lần. Còn nữa, chuyện này cũng không thể trách tôi ah! Cô không biết cô đứng gần tôi thế này rất có lực sát thương à? Cấp bậc mỹ nữ như cô đây, đứng gần tôi như vậy, nếu tôi có thể nghe vào đó mới là chuyện lạ.
Tề Nhạc hậm hực nói.
Không có nữ nhân nào không hy vọng được nam nhân tán dương, nghe hắn giải thích, thần sắc trên mặt Hải Như Nguyệt trở nên nhu hòa một ít.
- Được rồi, lát nữa tôi sẽ bảo người bộ phận hành chính tới dạy cho anh. Đi thôi, anh đi họp theo tôi, cái Laptop này anh mang theo, phụ trách ghi chép hội nghị.
Vừa nói, nàng đưa cái máy Laptop đưa cho Tề Nhạc.
Tề Nhạc nhìn cái máy tính thì cười khổ.
- Cái này cho tôi dùng sao? Thế nhưng mà, tôi biết ghi chép thế nào đây?
Lúc này đến phiên Hải Như Nguyệt ngẩn người.
- Anh không nói là mình sẽ chẳng biết dùng máy tính nhé?
Tề Nhạc nhún nhún vai, nói:
- Tôi còn chưa tốt nghiệp lớp mười, cô có thể trông cậy vào tôi sẽ biết bao nhiêu thứ đây? Máy tính nha, trước kia từng chơi trò chơi trên máy tính, nhưng máy tính cô đưa thì chưa từng dùng qua.
Hải Như Nguyệt cười khổ lắc đầu, nói:
- Rốt cuộc tôi cũng biết cái gì là gỗ mục không thể điêu khắc thành tượng rồi, tính toán, anh đi theo tôi, tôi sẽ cho người khác đánh máy.
Vừa nói, nàng đi vào văn phòng.
Phòng hợp lớn ở trên tầng cao nhất của tập đoàn Long Vực, Hải Như Nguyệt nói cho Tề Nhạc nghe, hội nghị này là hội nghị thường kỳ mỗi tháng mở một lần, chỉ có các tổng giám đốc cấp dưới của tập đoàn Long Vực mới được tham gia. Trong tập đoàn Long Vực có tới mười bảy công ty con trải rộng khắp nước, trong đó có trang phục, ẩm thực, phục vụ là ba hạng mục lớn, ban đầu lựa chọn ba loại kinh doanh này, cũng là vì chúng lợi nhuận cao, tương đối ít nguy hiểm. Phải biết rằng, ở nước ngoài, tiêu phí cao nhất của người bình thường, cơ bản cũng là ba ngành sản xuất này. Đương nhiên, một ít ngành sản xuất đặc thù không tính vào đây.
Phòng họp lớn nhưng không lớn như trong tưởng tượng, chỉ có một trăm mét vuông, vừa vào cửa, Tề Nhạc cảm giác có phong cách kim loại, trong phòng họp không có bất kỳ vật trang trí nào khác, chính giữa là một cái bàn dài, chung quanh bày biện hai hàng ghế, phía trong có hai mươi cái ghế, vòng ngoài có chừng ba mươi. Lúc này đã ngồi đầy người. Ngồi ở vòng trong Tề Nhạc chỉ nhận ra một người, chính là tổng giám đốc công ty Phượng Nhã, Lam Nhã, mà vòng ngoài hắn cũng quen một người, thời điểm nhìn thấy người này, lập tức ăn cả kinh, đồng thời trong nội tâm cũng có mấy phần áy náy.
Hắn nhìn thấy Văn Đình.
Văn Đình an vị sau lưng Lam Nhã, trong tay cầm một cặp văn kiện, nhìn nàng dường như gầy hơn một chút, gương mặt thanh nhã vô song của nàng khiến đàn ông phải nhìn qua vài lần, hôm nay nàng mặc một bộ váy công xở màu lam nhạt, tóc đen vẫn chải đuôi ngựa ra sau, không chút phấn son, nhìn rất nhẹ nhàng thanh nhã, rất dễ dàng cho người ta cảm giác tốt đẹp.
Tề Nhạc nhìn thấy Văn Đình, đương nhiên Văn Đình cũng nhìn thấy hắn, có chút lặng đi, ngay sau đó nàng lập tức cúi đầu xuống, lật xem văn bản trong tài liệu, giống như không nhận ra Tề Nhạc.
Trong nội tâm Tề Nhạc ngầm cười khổ, mình mất tích một lần hai tháng trời, lúc trước đã là bạn với Văn Đình, hai tháng không có tin tức gì, đổi lại là mình cũng tức giận nha, tìm cơ hội giải thích với nàng mới tốt.
Mười bảy tổng giám đốc công ty con ngồi dưới tay, Hải Như Nguyệt ngồi ở vị trí trung ương, người tiến vào cuối cùng là Trương Thông Khiếu, hắn ngồi vị trí bên trái Hải Như Nguyệt, Hải Như Nguyệt ngồi xuống, Tề Nhạc ngồi ở vị trí bên phải của nàng.
Ánh mắt Trương Thông Khiếu nhìn chung quanh một vòng, mỉm cười, nói:
- Tốt, tất cả mọi người đã tới đủ, chúng ta có thể bắt đầu rồi. Mọi người im lặng một chút.
Phòng họp lớn lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt tất cả mọi người tập trung vào Hải Như Nguyệt cùng Trương Thông Khiếu, đương nhiên, cũng có không ít người nhìn Tề Nhạc, dù sao hắn gương mặt lạ hoắc, lại ngồi ở vị trí trọng yếu. Phải biết rằng, trong loại công ty kiểu tập đoàn này, phi thường chú ý chỗ ngồi trong hội nghị. Tề Nhạc ngồi hiện giờ, chính là cái ghế quyền lực thứ ba sau Hải Như Nguyệt cùng Trương Thông Khiếu, mà tổng giám đốc của các công ty con, cho dù là tổng giám đốc tài vụ trọng yếu nhất cũng ngồi dưới tay của hắn.
Hải Như Nguyệt thấy mọi người đều yên tĩnh, nói:
- Gần đây tôi có chút chuyện cần phải xử lý, cho nên công ty nhiều bộ phận nghiệp vụ đã giao cho Trương tổng, hiện giờ tôi trước tiên cảm ơn Trương tổng đã giải quyết công việc giúp tôi.
Trương Thông Khiếu cười một tiếng, nói:
- Chỉ cần cô trở về sớm một chút, chính là cảm ơn tốt nhất với tôi. Tôi cũng không có năng lực như cô, những ngày này tôi mệt mỏi sứt đầu mẻ trán a.
Câu trả lời trêu đùa của hắn lập tức khiến những giám đốc khác cười lên thật vui vẻ.
Tề Nhạc ngồi ở một bên, có chút ghen tuông thầm nghĩ, tiện nhân kia, còn rất biết cách lôi kéo nhân tâm nha.
Hải Như Nguyệt cười nhạt một tiếng, nói:
- Chẳng phải tôi đã về rồi sao? Chuyện thứ hai, vị này chính là Tề Nhạc tiên sinh, từ hôm nay trở đi chính là trợ lý đặc biệt của tôi.
Tề Nhạc không nghĩ tới Hải Như Nguyệt lại cố ý nâng mình lên, hắn đứng lên, gật đầu với mọi người. Tuy hắn chưa thấy qua tràng diện như vậy, nhưng thân là Kỳ Lân, đương nhiên hắn vẫn có khí tức tự nhiên bình thản, dáng người cao lớn, bề ngoài sạch sẽ suất khí, lưu lại ấn tượng sâu sắc cho những giám đốc nơi đây.
Tuyên bố một vị trí trợ lý đặc biệt, những tổng giám đốc bên dưới thấp giọng nghị luận, ánh mắt nhìn qua Tề Nhạc không giống nhau, có hâm mộ, có vui mừng, cũng có một ít hèn mọn bỉ ổi.
Tề Nhạc không quản khỉ gió bọn họ nhìn mình có ý gì, ánh mắt của hắn chỉ nhìn qua người của Văn Đình, nghe được kết quả tuyên bố này, hình như Văn Đình cũng rất kinh ngạc, vô ý thức ngẩng đầu nhìn qua hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Tề Nhạc xuất hiện vài phần đáng thương, liên tục gật đầu về phía nàng.
- Về sau tôi có điện thoại đều thông qua chỗ của anh, anh tiếp một chút, nếu như không có hẹn trước thì từ chối khéo, hoặc là bảo bọn họ hẹn trước, ngoại trừ người trong công ty.
Sau đó nàng giảng giải về các nút trên bàn phím điện thoại công nghệ cao, nói cho Tề Nhạc một ít công năng trên đó. Bởi vì Hải Như Nguyệt đứng chỉ điểm bên cạnh Tề Nhạc, thân thể khó tránh khỏi kéo gần với hắn một chút. Tề Nhạc ngồi, nàng đứng, thời điểm cúi người, bộ ngực đầy đặn hiện ra trước mặt Tề Nhạc, mùi hương xông vào mũi của hắn, Tề Nhạc căn bản không nghe nàng nói cái gì.
- Này, anh có nghe không đấy.
Hải Như Nguyệt nói một lát, mới phát hiện ánh mắt Tề Nhạc ngốc trệ.
- Ah! Cô nói cái gì, cái điện thoại này nha, tôi hiểu rồi, ở ngoài điện thoại tới thì tiếp, nếu không hẹn trước thì từ chối khéo.
- ... , nói láo, anh cố ý đúng không.
Hải Như Nguyệt nhịn không được đã nói tục rồi, nhìn Tề Nhạc, sắc mặt biến thành khó coi.
- Cái này, nếu không cô nói lại một lần. Còn nữa, chuyện này cũng không thể trách tôi ah! Cô không biết cô đứng gần tôi thế này rất có lực sát thương à? Cấp bậc mỹ nữ như cô đây, đứng gần tôi như vậy, nếu tôi có thể nghe vào đó mới là chuyện lạ.
Tề Nhạc hậm hực nói.
Không có nữ nhân nào không hy vọng được nam nhân tán dương, nghe hắn giải thích, thần sắc trên mặt Hải Như Nguyệt trở nên nhu hòa một ít.
- Được rồi, lát nữa tôi sẽ bảo người bộ phận hành chính tới dạy cho anh. Đi thôi, anh đi họp theo tôi, cái Laptop này anh mang theo, phụ trách ghi chép hội nghị.
Vừa nói, nàng đưa cái máy Laptop đưa cho Tề Nhạc.
Tề Nhạc nhìn cái máy tính thì cười khổ.
- Cái này cho tôi dùng sao? Thế nhưng mà, tôi biết ghi chép thế nào đây?
Lúc này đến phiên Hải Như Nguyệt ngẩn người.
- Anh không nói là mình sẽ chẳng biết dùng máy tính nhé?
Tề Nhạc nhún nhún vai, nói:
- Tôi còn chưa tốt nghiệp lớp mười, cô có thể trông cậy vào tôi sẽ biết bao nhiêu thứ đây? Máy tính nha, trước kia từng chơi trò chơi trên máy tính, nhưng máy tính cô đưa thì chưa từng dùng qua.
Hải Như Nguyệt cười khổ lắc đầu, nói:
- Rốt cuộc tôi cũng biết cái gì là gỗ mục không thể điêu khắc thành tượng rồi, tính toán, anh đi theo tôi, tôi sẽ cho người khác đánh máy.
Vừa nói, nàng đi vào văn phòng.
Phòng hợp lớn ở trên tầng cao nhất của tập đoàn Long Vực, Hải Như Nguyệt nói cho Tề Nhạc nghe, hội nghị này là hội nghị thường kỳ mỗi tháng mở một lần, chỉ có các tổng giám đốc cấp dưới của tập đoàn Long Vực mới được tham gia. Trong tập đoàn Long Vực có tới mười bảy công ty con trải rộng khắp nước, trong đó có trang phục, ẩm thực, phục vụ là ba hạng mục lớn, ban đầu lựa chọn ba loại kinh doanh này, cũng là vì chúng lợi nhuận cao, tương đối ít nguy hiểm. Phải biết rằng, ở nước ngoài, tiêu phí cao nhất của người bình thường, cơ bản cũng là ba ngành sản xuất này. Đương nhiên, một ít ngành sản xuất đặc thù không tính vào đây.
Phòng họp lớn nhưng không lớn như trong tưởng tượng, chỉ có một trăm mét vuông, vừa vào cửa, Tề Nhạc cảm giác có phong cách kim loại, trong phòng họp không có bất kỳ vật trang trí nào khác, chính giữa là một cái bàn dài, chung quanh bày biện hai hàng ghế, phía trong có hai mươi cái ghế, vòng ngoài có chừng ba mươi. Lúc này đã ngồi đầy người. Ngồi ở vòng trong Tề Nhạc chỉ nhận ra một người, chính là tổng giám đốc công ty Phượng Nhã, Lam Nhã, mà vòng ngoài hắn cũng quen một người, thời điểm nhìn thấy người này, lập tức ăn cả kinh, đồng thời trong nội tâm cũng có mấy phần áy náy.
Hắn nhìn thấy Văn Đình.
Văn Đình an vị sau lưng Lam Nhã, trong tay cầm một cặp văn kiện, nhìn nàng dường như gầy hơn một chút, gương mặt thanh nhã vô song của nàng khiến đàn ông phải nhìn qua vài lần, hôm nay nàng mặc một bộ váy công xở màu lam nhạt, tóc đen vẫn chải đuôi ngựa ra sau, không chút phấn son, nhìn rất nhẹ nhàng thanh nhã, rất dễ dàng cho người ta cảm giác tốt đẹp.
Tề Nhạc nhìn thấy Văn Đình, đương nhiên Văn Đình cũng nhìn thấy hắn, có chút lặng đi, ngay sau đó nàng lập tức cúi đầu xuống, lật xem văn bản trong tài liệu, giống như không nhận ra Tề Nhạc.
Trong nội tâm Tề Nhạc ngầm cười khổ, mình mất tích một lần hai tháng trời, lúc trước đã là bạn với Văn Đình, hai tháng không có tin tức gì, đổi lại là mình cũng tức giận nha, tìm cơ hội giải thích với nàng mới tốt.
Mười bảy tổng giám đốc công ty con ngồi dưới tay, Hải Như Nguyệt ngồi ở vị trí trung ương, người tiến vào cuối cùng là Trương Thông Khiếu, hắn ngồi vị trí bên trái Hải Như Nguyệt, Hải Như Nguyệt ngồi xuống, Tề Nhạc ngồi ở vị trí bên phải của nàng.
Ánh mắt Trương Thông Khiếu nhìn chung quanh một vòng, mỉm cười, nói:
- Tốt, tất cả mọi người đã tới đủ, chúng ta có thể bắt đầu rồi. Mọi người im lặng một chút.
Phòng họp lớn lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt tất cả mọi người tập trung vào Hải Như Nguyệt cùng Trương Thông Khiếu, đương nhiên, cũng có không ít người nhìn Tề Nhạc, dù sao hắn gương mặt lạ hoắc, lại ngồi ở vị trí trọng yếu. Phải biết rằng, trong loại công ty kiểu tập đoàn này, phi thường chú ý chỗ ngồi trong hội nghị. Tề Nhạc ngồi hiện giờ, chính là cái ghế quyền lực thứ ba sau Hải Như Nguyệt cùng Trương Thông Khiếu, mà tổng giám đốc của các công ty con, cho dù là tổng giám đốc tài vụ trọng yếu nhất cũng ngồi dưới tay của hắn.
Hải Như Nguyệt thấy mọi người đều yên tĩnh, nói:
- Gần đây tôi có chút chuyện cần phải xử lý, cho nên công ty nhiều bộ phận nghiệp vụ đã giao cho Trương tổng, hiện giờ tôi trước tiên cảm ơn Trương tổng đã giải quyết công việc giúp tôi.
Trương Thông Khiếu cười một tiếng, nói:
- Chỉ cần cô trở về sớm một chút, chính là cảm ơn tốt nhất với tôi. Tôi cũng không có năng lực như cô, những ngày này tôi mệt mỏi sứt đầu mẻ trán a.
Câu trả lời trêu đùa của hắn lập tức khiến những giám đốc khác cười lên thật vui vẻ.
Tề Nhạc ngồi ở một bên, có chút ghen tuông thầm nghĩ, tiện nhân kia, còn rất biết cách lôi kéo nhân tâm nha.
Hải Như Nguyệt cười nhạt một tiếng, nói:
- Chẳng phải tôi đã về rồi sao? Chuyện thứ hai, vị này chính là Tề Nhạc tiên sinh, từ hôm nay trở đi chính là trợ lý đặc biệt của tôi.
Tề Nhạc không nghĩ tới Hải Như Nguyệt lại cố ý nâng mình lên, hắn đứng lên, gật đầu với mọi người. Tuy hắn chưa thấy qua tràng diện như vậy, nhưng thân là Kỳ Lân, đương nhiên hắn vẫn có khí tức tự nhiên bình thản, dáng người cao lớn, bề ngoài sạch sẽ suất khí, lưu lại ấn tượng sâu sắc cho những giám đốc nơi đây.
Tuyên bố một vị trí trợ lý đặc biệt, những tổng giám đốc bên dưới thấp giọng nghị luận, ánh mắt nhìn qua Tề Nhạc không giống nhau, có hâm mộ, có vui mừng, cũng có một ít hèn mọn bỉ ổi.
Tề Nhạc không quản khỉ gió bọn họ nhìn mình có ý gì, ánh mắt của hắn chỉ nhìn qua người của Văn Đình, nghe được kết quả tuyên bố này, hình như Văn Đình cũng rất kinh ngạc, vô ý thức ngẩng đầu nhìn qua hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Tề Nhạc xuất hiện vài phần đáng thương, liên tục gật đầu về phía nàng.
/1391
|