Hiện tại đã hơn tám giờ, những người khác đã sớm nên đến trường thì đến trường, đại sư sau điểm tâm sáng phát giác hào khí không đúng, nhưng mà, hắn lúc ấy cũng không nói gì thêm, chỉ yên lặng trở lại gian phòng của mình.
- Đại sư, không tốt.
Từ Đông vỗ cửa hô lên.
Cửa mở vẻ mặt Trát Cách Lỗ đại sư mỉm cười xuất hiện ở cửa.
- Từ Đông, làm gì kinh hoảng như vậy, vào đi.
- Đại sư, hiện tại không thể trì hoãn nữa, Tề Nhạc cùng Hải Như Nguyệt hai người chắc sẽ đánh nhau, hiện tại bọn họ đã đi rồi, không biết chạy đi đâu đại sư, ngài xem nên làm gì bây giờ! Cũng chỉ có ngài mới ngăn cản bọn họ được.
Trát Cách Lỗ không chút hoang mang nói:
- Không có sao, cho bọn họ đi thôi. Tôi đã sớm tính ra bọn họ sẽ đánh nhau một trận. Có đôi khi, chuyện tốt sẽ biến thành chuyện xấu, cũng có đôi khi, chuyện xấu biến thành chuyện tốt đấy.
Từ Đông cười khổ nói:
- Nhưng mà, đại sư, tôi thấy hình như hai người này đã mất đi lý trí, hai cao thủ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, sau khi mất đi lý trí phi thường đáng sợ. Bất luận ai trong bọn họ bị tổn thương, đối với Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta mà nói là tổn thất thật lớn. Ngài không thể mặc kệ được.
Trát Cách Lỗ chắp tay trước ngực.
- A Di Đà Phật, đây là duyên pháp, tất cả do trời định, Kỳ Lân hợp Long, đây là chuyện sớm mệnh trung chú định rồi. Ngã phật từ bi, đây không phải là khảo nghiệm của bọn họ, đây là chuyện bọn họ nhất định phải trải qua. Anh cứ việc yên tâm đi, chậm nhất là chạng vạng tối, Kỳ Lân cùng Long đều bình an trở về.
Từ Đông gầy đây rất tin phục Trát Cách Lỗ đại sư, có thể nói mỗi một vị chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đều là như thế, nhưng mà, hiện tại bảo hắn Tề Nhạc cùng Hải Như Nguyệt bình an vô sự trở về thì rất khó tưởng tượng nổi.
Tề Nhạc vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy toàn thân Hải Như Nguyệt đã bao trùm lân phiến màu trắng, long dực sau lưng mở ra rồi phóng lên trời, trong lòng của hắn hiện giờ tràn ngập lửa giận, lúc trước bị Hải Như Nguyệt hành hung, cộng thêm những áp lực gần đây đã khiến tâm tình của hắn bùng nổ, gầm nhẹ một tiếng, nhảy lên cao cao, khí lưu hai màu đen bạc hiện ra, tóc dài màu đen lại có một nhúm tóc bạc.
Thời điểm lân phiến màu đen bao trùm thân thể, một đoàn sương mù màu đen bao phủ hắn và đuổi theo Hải Như Nguyệt. Khí lưu màu đen từ từ cải biến, bởi vì là ban ngày, rất nhanh biến thành màu bạc, ánh mặt trời chiếu xuống, từ phía dưới rất khó phát hiện sự tồn tại của hắn, mà lúc này thân thể Hải Như Nguyệt cũng có mây trắng bao phủ, hai người một trước một sau, nhanh chóng bay thẳng về hướng đông.
Địa phương của biệt thự Long Vực vốn là phía đông của Kinh Thành, hai người lại tiếp tục bay về hướng đông, dần dần rời xa thành thị, cảnh vật dưới chân từ từ hoang vu lại.
Tuy Tề Nhạc bị lửa giận trong lòng kích thích làm mất trí, nhưng hắn cũng biết dùng thực lực của chính mình muốn chiến thắng Hải Như Nguyệt cũng không dễ dàng, huống chi hiện tại không phải trong tình huống tốt nhất, bởi vậy, hắn vừa bay theo Hải Như Nguyệt về phía trước, vừa lợi dụng Kỳ Lân Châu hấp thu năng lượng thuộc tính trong thân thể bổ sung tiêu hao, tuy tốc độ Bản Chúc Tương Dị Hóa không chậm, nhưng khi sử dụng Bản Chúc Tương Dị Hóa, bởi vì năng lực tăng lên, khiến cho tốc độ hấp thu năng lượng của Kỳ Lân Châu hấp gia tăng lên rất nhiều, tổng thể mà nhìn, thu vào nhiều hơn tiêu hao, bởi vậy, trong quá trình bay, thực lực của Tề Nhạc dần dần khôi phục lại, vân lực trong cơ thể ngày càng nhiều, tâm thần của hắn ổn định lại.
Hai người bay gần một giờ, tốc độ của bọn họ không có khả năng nhanh bằng máy bay, nhưng bay suốt một giờ lại, cũng đã rời xa Kinh Thành, ánh mắt Hải Như Nguyệt lóe lên, hạ xuống phía dưới, một cái khe núi, trong miệng phát ra long ngâm, bay xuống phía dưới và thu hồi long dực, thân thể nhanh chóng đáp xuống đất.
Trong nội tâm Tề Nhạc âm thầm thở dài, Kỳ Lân Châu không hổ là bảo bối bài danh ở phía trước trong Kỳ Lân bát trân, gần một giờ hấp thu năng lực, thực lực của hắn khôi phục rất nhiều, nếu có thể hấp thu thêm một giờ, nói không chừng có thể khôi phục tới mức tốt nhất. Nhưng hiện tại hiển nhiên đã không có cơ hội, lòng tràn đầy tức giận đối mặt Hải Như Nguyệt, tôn nghiêm của nam nhân không cho phép hắn nói ra tình huống của mình với nữ nhân, không có chút do dự, vân lực dưới chân hơi động, hắn cũng đáp xuống theo Hải Như Nguyệt.
Hải Như Nguyệt đáp xuống đất, long dực thon dài rủ sau lưng, mắt thấy Tề Nhạc hạ xuống trước mặt mình trăm mét, nàng không nói gì, bạch quang trên người khởi động, long lân trên người nhanh chóng biến hóa, bạch quang trong ngực sáng rọi, khỏa long châu màu trắng phát ra năng lực cực mạnh.
Qua trong giây lát, lân giáp chỉnh thể trên người Hải Như Nguyệt đã biến lớn hơn trước, trên long dực của nàng xuất hiện móng vuốt bén nhọn, trên mái tóc xanh mướt của nàng có hai cái sừng hiện ra, hai bên bờ vai của áo giáp xuất hiện cạnh tam giác sắc bén, hàn quang trong mắt nàng lóe lên, từ lam chuyển sang đỏ, giống như hai khỏa hồng bảo thạch, hoàn toàn đối lập với lân phiến trắng muốt của nàng. Đây chính là giai đoạn thứ hai của Bản Chúc Tương Dị Hóa khi đạt tới sáu vân.
Từ khi Hải Như Nguyệt hoàn thành giai đoạn thứ hai, Tề Nhạc cảm giác được từ thân thể mềm mại của nàng có cảm giác hít thở không thông, huyết mạch Kỳ Lân dưới kích thích của long uy cũng khởi động, hai đạo quang mang đen bạc cũng bao phủ khắp lân giáp trên người Tề Nhạc, hình thành một tầng hào quang nhàn nhạt bao phủ người hắn, chống cự long uy cường hãn.
Đồng thời, cánh tay phải Tề Nhạc chậm rãi nâng lên phía bên phải, đường vân đen bạc trên đó không ngừng sáng ngời lên, Kỳ Lân Châu trong ngực lóe sáng tím, lam, hồng, thanh, quang ảnh Kỳ Lân nhàn nhạt hiện ra sau lưng.
Hải Như Nguyệt nhìn qua Tề Nhạc không chút yếu thế khi giằng co với mình, không biết vì cái gì trong nội tâm đột nhiên mềm nhũn, âm thanh lạnh lùng nói:
- Tôi cho anh thêm cơ hội giải thích cuối cùng. Đêm qua anh mang nữ nhân kia đi đâu và làm cái gì?
Tề Nhạc hừ lạnh một tiếng.
- Chuyện của lão tử cần cô quản sao? Nam nhân không giải thích.
Đồng tử Hải Như Nguyệt hơi có chút co rút lại, hào quang màu trắng trên mặt của nàng hơi chấn động.
- Tề Nhạc, anh làm ra chuyện như vậy, không phải phụ lòng Minh Minh sao? Mặt mũi Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần bị anh làm mất hết. Thật không nghĩ tới, ngay cả nữ nhân như vậy anh cũng không buông tha, tôi thật sự nhìn lầm anh rồi. Hôm nay tôi phải thay Minh Minh giáo huấn anh một chút.
- Câm miệng.
Tề Nhạc nổi giận gầm lên một tiếng.
- Báo nữ thì như thế nào? Cái gì gọi là nữ nhân như vậy? Trong lòng tôi thì nàng chẳng khác gì các cô cả. Cô cũng không cần ở trước mặt tôi kéo Minh Minh vào, chỗ Minh Minh tôi sẽ tự đi giải thích. Hải Như Nguyệt, tôi sẽ cho cô biết, Báo nữ trong lòng tôi tốt hơn cô nhiều, cô vì cái gì mà kiêu ngạo như vậy, không phải xuất thân của cô tốt một chút hay sao? Lại có thực lực cường đại. Nhưng mà Báo nữ thì sao?
- Đại sư, không tốt.
Từ Đông vỗ cửa hô lên.
Cửa mở vẻ mặt Trát Cách Lỗ đại sư mỉm cười xuất hiện ở cửa.
- Từ Đông, làm gì kinh hoảng như vậy, vào đi.
- Đại sư, hiện tại không thể trì hoãn nữa, Tề Nhạc cùng Hải Như Nguyệt hai người chắc sẽ đánh nhau, hiện tại bọn họ đã đi rồi, không biết chạy đi đâu đại sư, ngài xem nên làm gì bây giờ! Cũng chỉ có ngài mới ngăn cản bọn họ được.
Trát Cách Lỗ không chút hoang mang nói:
- Không có sao, cho bọn họ đi thôi. Tôi đã sớm tính ra bọn họ sẽ đánh nhau một trận. Có đôi khi, chuyện tốt sẽ biến thành chuyện xấu, cũng có đôi khi, chuyện xấu biến thành chuyện tốt đấy.
Từ Đông cười khổ nói:
- Nhưng mà, đại sư, tôi thấy hình như hai người này đã mất đi lý trí, hai cao thủ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, sau khi mất đi lý trí phi thường đáng sợ. Bất luận ai trong bọn họ bị tổn thương, đối với Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta mà nói là tổn thất thật lớn. Ngài không thể mặc kệ được.
Trát Cách Lỗ chắp tay trước ngực.
- A Di Đà Phật, đây là duyên pháp, tất cả do trời định, Kỳ Lân hợp Long, đây là chuyện sớm mệnh trung chú định rồi. Ngã phật từ bi, đây không phải là khảo nghiệm của bọn họ, đây là chuyện bọn họ nhất định phải trải qua. Anh cứ việc yên tâm đi, chậm nhất là chạng vạng tối, Kỳ Lân cùng Long đều bình an trở về.
Từ Đông gầy đây rất tin phục Trát Cách Lỗ đại sư, có thể nói mỗi một vị chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đều là như thế, nhưng mà, hiện tại bảo hắn Tề Nhạc cùng Hải Như Nguyệt bình an vô sự trở về thì rất khó tưởng tượng nổi.
Tề Nhạc vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy toàn thân Hải Như Nguyệt đã bao trùm lân phiến màu trắng, long dực sau lưng mở ra rồi phóng lên trời, trong lòng của hắn hiện giờ tràn ngập lửa giận, lúc trước bị Hải Như Nguyệt hành hung, cộng thêm những áp lực gần đây đã khiến tâm tình của hắn bùng nổ, gầm nhẹ một tiếng, nhảy lên cao cao, khí lưu hai màu đen bạc hiện ra, tóc dài màu đen lại có một nhúm tóc bạc.
Thời điểm lân phiến màu đen bao trùm thân thể, một đoàn sương mù màu đen bao phủ hắn và đuổi theo Hải Như Nguyệt. Khí lưu màu đen từ từ cải biến, bởi vì là ban ngày, rất nhanh biến thành màu bạc, ánh mặt trời chiếu xuống, từ phía dưới rất khó phát hiện sự tồn tại của hắn, mà lúc này thân thể Hải Như Nguyệt cũng có mây trắng bao phủ, hai người một trước một sau, nhanh chóng bay thẳng về hướng đông.
Địa phương của biệt thự Long Vực vốn là phía đông của Kinh Thành, hai người lại tiếp tục bay về hướng đông, dần dần rời xa thành thị, cảnh vật dưới chân từ từ hoang vu lại.
Tuy Tề Nhạc bị lửa giận trong lòng kích thích làm mất trí, nhưng hắn cũng biết dùng thực lực của chính mình muốn chiến thắng Hải Như Nguyệt cũng không dễ dàng, huống chi hiện tại không phải trong tình huống tốt nhất, bởi vậy, hắn vừa bay theo Hải Như Nguyệt về phía trước, vừa lợi dụng Kỳ Lân Châu hấp thu năng lượng thuộc tính trong thân thể bổ sung tiêu hao, tuy tốc độ Bản Chúc Tương Dị Hóa không chậm, nhưng khi sử dụng Bản Chúc Tương Dị Hóa, bởi vì năng lực tăng lên, khiến cho tốc độ hấp thu năng lượng của Kỳ Lân Châu hấp gia tăng lên rất nhiều, tổng thể mà nhìn, thu vào nhiều hơn tiêu hao, bởi vậy, trong quá trình bay, thực lực của Tề Nhạc dần dần khôi phục lại, vân lực trong cơ thể ngày càng nhiều, tâm thần của hắn ổn định lại.
Hai người bay gần một giờ, tốc độ của bọn họ không có khả năng nhanh bằng máy bay, nhưng bay suốt một giờ lại, cũng đã rời xa Kinh Thành, ánh mắt Hải Như Nguyệt lóe lên, hạ xuống phía dưới, một cái khe núi, trong miệng phát ra long ngâm, bay xuống phía dưới và thu hồi long dực, thân thể nhanh chóng đáp xuống đất.
Trong nội tâm Tề Nhạc âm thầm thở dài, Kỳ Lân Châu không hổ là bảo bối bài danh ở phía trước trong Kỳ Lân bát trân, gần một giờ hấp thu năng lực, thực lực của hắn khôi phục rất nhiều, nếu có thể hấp thu thêm một giờ, nói không chừng có thể khôi phục tới mức tốt nhất. Nhưng hiện tại hiển nhiên đã không có cơ hội, lòng tràn đầy tức giận đối mặt Hải Như Nguyệt, tôn nghiêm của nam nhân không cho phép hắn nói ra tình huống của mình với nữ nhân, không có chút do dự, vân lực dưới chân hơi động, hắn cũng đáp xuống theo Hải Như Nguyệt.
Hải Như Nguyệt đáp xuống đất, long dực thon dài rủ sau lưng, mắt thấy Tề Nhạc hạ xuống trước mặt mình trăm mét, nàng không nói gì, bạch quang trên người khởi động, long lân trên người nhanh chóng biến hóa, bạch quang trong ngực sáng rọi, khỏa long châu màu trắng phát ra năng lực cực mạnh.
Qua trong giây lát, lân giáp chỉnh thể trên người Hải Như Nguyệt đã biến lớn hơn trước, trên long dực của nàng xuất hiện móng vuốt bén nhọn, trên mái tóc xanh mướt của nàng có hai cái sừng hiện ra, hai bên bờ vai của áo giáp xuất hiện cạnh tam giác sắc bén, hàn quang trong mắt nàng lóe lên, từ lam chuyển sang đỏ, giống như hai khỏa hồng bảo thạch, hoàn toàn đối lập với lân phiến trắng muốt của nàng. Đây chính là giai đoạn thứ hai của Bản Chúc Tương Dị Hóa khi đạt tới sáu vân.
Từ khi Hải Như Nguyệt hoàn thành giai đoạn thứ hai, Tề Nhạc cảm giác được từ thân thể mềm mại của nàng có cảm giác hít thở không thông, huyết mạch Kỳ Lân dưới kích thích của long uy cũng khởi động, hai đạo quang mang đen bạc cũng bao phủ khắp lân giáp trên người Tề Nhạc, hình thành một tầng hào quang nhàn nhạt bao phủ người hắn, chống cự long uy cường hãn.
Đồng thời, cánh tay phải Tề Nhạc chậm rãi nâng lên phía bên phải, đường vân đen bạc trên đó không ngừng sáng ngời lên, Kỳ Lân Châu trong ngực lóe sáng tím, lam, hồng, thanh, quang ảnh Kỳ Lân nhàn nhạt hiện ra sau lưng.
Hải Như Nguyệt nhìn qua Tề Nhạc không chút yếu thế khi giằng co với mình, không biết vì cái gì trong nội tâm đột nhiên mềm nhũn, âm thanh lạnh lùng nói:
- Tôi cho anh thêm cơ hội giải thích cuối cùng. Đêm qua anh mang nữ nhân kia đi đâu và làm cái gì?
Tề Nhạc hừ lạnh một tiếng.
- Chuyện của lão tử cần cô quản sao? Nam nhân không giải thích.
Đồng tử Hải Như Nguyệt hơi có chút co rút lại, hào quang màu trắng trên mặt của nàng hơi chấn động.
- Tề Nhạc, anh làm ra chuyện như vậy, không phải phụ lòng Minh Minh sao? Mặt mũi Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần bị anh làm mất hết. Thật không nghĩ tới, ngay cả nữ nhân như vậy anh cũng không buông tha, tôi thật sự nhìn lầm anh rồi. Hôm nay tôi phải thay Minh Minh giáo huấn anh một chút.
- Câm miệng.
Tề Nhạc nổi giận gầm lên một tiếng.
- Báo nữ thì như thế nào? Cái gì gọi là nữ nhân như vậy? Trong lòng tôi thì nàng chẳng khác gì các cô cả. Cô cũng không cần ở trước mặt tôi kéo Minh Minh vào, chỗ Minh Minh tôi sẽ tự đi giải thích. Hải Như Nguyệt, tôi sẽ cho cô biết, Báo nữ trong lòng tôi tốt hơn cô nhiều, cô vì cái gì mà kiêu ngạo như vậy, không phải xuất thân của cô tốt một chút hay sao? Lại có thực lực cường đại. Nhưng mà Báo nữ thì sao?
/1391
|