Từng đạo điện quang màu tím thô to như cánh tay từ trên cơ thể Tề Nhạc bộc phát ra ngoài, chúng có đường đi thẳng tắp, có đi đường vòng cung, cũng có vặn vẹo ra chung quanh, nhưng mà, tất cả mục tiêu cuối cùng của chúng chỉ có một, chính là thân thể Hải Như Nguyệt.
Mắt thấy đột nhiên xuất hiện nhiều lôi điện như vậy, trong mắt Hải Như Nguyệt xuất hiện một tia cả kinh, nàng vô ý thức ngồi xổm người xuống, một tầng long khí màu trắng tràn ngập chung quanh thân thể, dùng thân thể nàng làm trung tâm, hình thành đường kính ba mét, cao hai mét.
Tinh thần lực của Tề Nhạc khống chế, lôi điện không chút do dự oanh kích vào một mục tiêu, từng tiếng sầm trầm thấp làm nội tâm Tề Nhạc mừng rỡ, Hải Như Nguyệt ah Hải Như Nguyệt, chỉ cần cô bị lôi điện làm tê liệt toàn thân, xem tôi giáo huấn cô như thế nào.
Bách Lôi Thiểm xuất hiện và biến mất, thời gian cực kỳ ngắn ngủi, Tề Nhạc sau khi thi triển một kích này, sắc mặt khó coi hơn rất nhiều, vân lực tiêu hao lớn làm hắn thở dốc từng ngụm không khí, dùng Kỳ Lân Tí thi triển Bách Lôi Thiểm công kích, là phương pháp tốt nhất hắn nghĩ tới, hắn biết rõ, dùng tình huống vân lực của mình hiện giờ, muốn chiến thắng Hải Như Nguyệt nhất định phải tốc chiến tốc thắng, nếu không, mình không có chút cơ hội nào.
Nhưng mà, Bách Lôi Thiểm oanh kích vào long khí do Hải Như Nguyệt ngưng kết thành, làm cho Tề Nhạc giật mình là, lúc long khí vừa ngưng kết thì rất mỏng, sau khi oanh kích, nó lại rất dày, giống như không si nhê gì cả. Trong nội tâm của hắn cảm giác có chút không ổn, cũng phát hiện, tính toán của mình đã có sai lầm.
Âm thanh lạnh như băng từ long khí hiện ra, Hải Như Nguyệt chậm rãi đứng lên.
- Đúng vậy, năng lượng lôi thuộc tính là công kích mạnh nhất trong các loại thuộc tính, nhưng mà, đối với tôi mà nói, nó không có hiệu quả.
Nàng không có chút biến hóa nào, ngay cả long lân trên người cũng chẳng có dấu vết cháy sém do lôi điện đánh lên.
Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nói:
- Không, điều này không có khả năng. Bách Lôi Thiểm của tôi tập trung đại lượng năng lượng, đừng nói vừa rồi cô bị thương, cho dù ở trạng thái hoàn hảo, cũng không có khả năng đón đỡ nhẹ nhàng như vậy.
Hải Như Nguyệt cười ha hả, trong tiếng cười tràn ngập hương vị đùa cợt.
- Đúng vậy, một quyền kia của anh rất mạnh. Nhưng mà, để bà cô dạy anh nghe lời, phong tùng long, vân tòng hổ, hai câu này chắc anh đã nghe qua. Đơn giản mà nói, Từ Đông với tư cách là hổ , hắn trời sinh đã có được khả năng miễn dịch với phong thuộc tính. Mà trụ cột của lôi là gì? Là mây a, không có mây ma sát làm sao có lôi? Bất luận năng lượng của anh tới từ đâu, tôi cũng có thể nói cho anh biết, lôi điện của anh không có khả năng xúc phạm tới tôi, bởi vì long trời sinh miễn dịch lôi điện.
- Ta kháo!
Tề Nhạc mắng to một tiếng, hắn hao phí đại lượng vân lực nhưng không ngờ Hải Như Nguyệt miễn dịch với lôi điện, cơ hội trôi qua thì mất, hiện tại cho dù có thi triển Liệt Hỏa Luyện Ngục cũng đã không kịp, huống chi vân lực của hắn hiện giờ rất yếu ớt, muốn thi triển Liệt Hỏa Luyện Ngục nhất định phải cân nhắc việc sau khi dùng xong phải ứng phó công kích Hải Như Nguyệt như thế nào.
Hải Như Nguyệt cũng không có cho Tề Nhạc quá nhiều thời gian suy nghĩ, hai cánh sau lưng thu liễm lại, thân hình lóe lên xuất hiện trước mặt Tề Nhạc, hai tay vẽ thành hình vòng cung, một trảo lên vai Tề Nhạc, một trảo đặt lên cổ họng Tề Nhạc, động tác nhanh như tia chớp, long trảo mang theo năng lượng màu trắng, trảo chưa đến, tiêm phong đã kích thích khói đen lên Kỳ Lân giáp của Tề Nhạc.
Tề Nhạc hừ lạnh một tiếng, trong lòng lập tức có ý định, hắn đưa tay ra sau, cánh tay phải lập tức nhấc ngang, tùy ý cho Hải Như Nguyệt một trảo bắt lên vai phải của mình, mà tay phải của hắn ngăn cản một trảo vào cổ họng của mình.
Đinh, hỏa tinh văng khắp nơi, tay trái Hải Như Nguyệt bắt lên bờ vai Tề Nhạc xuất hiện va chạm mạnh, mà tay phải đón đỡ một quyền của Tề Nhạc lúc trước còn chưa khôi phục lại, lúc này chẳng qua là hư chiêu mà thôi, thấy Tề Nhạc ngăn cản, lập tức thu hồi, đầu gối trực chỉ bụng dưới của Tề Nhạc.
Tâm thần Tề Nhạc hoàn toàn đắm chìm vào trong tay phải, hắn lui ra sau nửa bước, so với tay trái thì cánh tay phải thô to còn nhanh hơn nhiều, hai màu quang mang đen bạc trên cánh tay phải không chỗ nào không có, mỗi một lần lập loè đều chuẩn xác ngăn cản công kích của Hải Như Nguyệt. Nếu như Hải Như Nguyệt vẫn còn hai tay như bình thường, có lẽ Tề Nhạc rất khó chống đỡ, nhưng tay phải của nàng đã bị thương, chỉ có thể phát chút ít hư chiêu mà thôi, chân chính có lực công kích chính là tay trái và hai chân. Nhưng dù sao chân tương đối dài, muốn phát động công kích thì tốc độ chậm hơn tay nhiều, bởi vậy, Tề Nhạc chỉ dùng một cách tay phải, thi triển chiêu thức Như Phong Tự Bế của Chu Thiên Lộc, xem như miễn cưỡng ngăn cản công kích của Hải Như Nguyệt.
Chỉ dùng cánh tay phải Tề Nhạc không có biện pháp gì khác, vân lực của hăn suy giảm lớn, có thể chống lại Hải Như Nguyệt cũng chỉ có Kỳ Lân Tí cường hoành. Mượn cơ hội này, hắn cũng có thể lợi dụng Kỳ Lân Châu hấp thu năng lượng bốn thuộc tính bổ sung thân thể.
Hải Như Nguyệt nhìn thấy chưởng ảnh đầy trời, cánh tay phải hai màu đen bạc dây dưa giống như ác mộng với nàng, bất luận nàng lợi dụng thân thể công kích như thế nào, hắn cũng có thể chuẩn xác ngăn cản được, Tề Nhạc phối hợp với bộ pháp kỳ ảo, nàng không cách nào công kích hữu hiệu vào người Tề Nhạc.
Thời điểm tiếp xúc với cánh tay phải của hắn, độ cứng rắn trong đó cộng thêm lực phản chấn làm nàng run lên, thằng này có lực mạnh như vậy từ lúc nào. Kỳ thật, nàng cũng không biết, Tề Nhạc cũng không dám bày toàn bộ năng lượng của Kỳ Lân Tí ra ngoài, bởi vì hắn sợ mình sau một kích đó, vân lực nếu không đủ duy trì Bản Chúc Tương Dị Hóa, khi đó, chỉ cần Hải Như Nguyệt còn có sức chiến đấu, hắn sẽ thua.
Tuy không nghĩ tới Tề Nhạc có năng lực cận chiến mạnh như vậy, nhưng Hải Như Nguyệt nhanh chóng làm ra phản ứng. Một cước đá vào tay phải Tề Nhạc, mượn nhờ lực phản chấn nhảy ra sau, một đoàn bạch sắc quang mang ngưng tụ nâng nàng bay lên, Tề Nhạc chỉ cảm thấy áp lực chung quanh thân thể nhẹ hơn, giống như tất cả long khí đều bị quang cầu trên ngực Hải Như Nguyệt rút lại sạch sẽ vậy.
Tề Nhạc không thích cảm giác này, nhìn thấy tình cảnh trước mắt đã đoán được Hải Như Nguyệt muốn thi triển Long Dược Thập Bát Kích mạnh nhất của nàng, mà phương pháp ngưng tụ năng lượng này, hiển nhiên là Long Dược Thập Bát Kích kích thứ nhất Long Dực Thôi Tinh. Tuy biết rõ Hải Như Nguyệt muốn làm gì, nhưng hắn lại không đủ vân lực, không cách nào tiến hành đối công với Hải Như Nguyệt, rơi vào đường cùng, đành phải trơ mắt nhìn quang cầu trên ngực Hải Như Nguyệt hóa thành vô số quang điểm, sau đó long dực chấn động bao trùm phạm vi mười mét chung quanh thân thể của nàng, tốc độ nhanh như thiểm điện của Kỳ Lân Dực cũng không tránh khỏi, dù sao những tinh quang kia quá dày đặc.
Mắt thấy đột nhiên xuất hiện nhiều lôi điện như vậy, trong mắt Hải Như Nguyệt xuất hiện một tia cả kinh, nàng vô ý thức ngồi xổm người xuống, một tầng long khí màu trắng tràn ngập chung quanh thân thể, dùng thân thể nàng làm trung tâm, hình thành đường kính ba mét, cao hai mét.
Tinh thần lực của Tề Nhạc khống chế, lôi điện không chút do dự oanh kích vào một mục tiêu, từng tiếng sầm trầm thấp làm nội tâm Tề Nhạc mừng rỡ, Hải Như Nguyệt ah Hải Như Nguyệt, chỉ cần cô bị lôi điện làm tê liệt toàn thân, xem tôi giáo huấn cô như thế nào.
Bách Lôi Thiểm xuất hiện và biến mất, thời gian cực kỳ ngắn ngủi, Tề Nhạc sau khi thi triển một kích này, sắc mặt khó coi hơn rất nhiều, vân lực tiêu hao lớn làm hắn thở dốc từng ngụm không khí, dùng Kỳ Lân Tí thi triển Bách Lôi Thiểm công kích, là phương pháp tốt nhất hắn nghĩ tới, hắn biết rõ, dùng tình huống vân lực của mình hiện giờ, muốn chiến thắng Hải Như Nguyệt nhất định phải tốc chiến tốc thắng, nếu không, mình không có chút cơ hội nào.
Nhưng mà, Bách Lôi Thiểm oanh kích vào long khí do Hải Như Nguyệt ngưng kết thành, làm cho Tề Nhạc giật mình là, lúc long khí vừa ngưng kết thì rất mỏng, sau khi oanh kích, nó lại rất dày, giống như không si nhê gì cả. Trong nội tâm của hắn cảm giác có chút không ổn, cũng phát hiện, tính toán của mình đã có sai lầm.
Âm thanh lạnh như băng từ long khí hiện ra, Hải Như Nguyệt chậm rãi đứng lên.
- Đúng vậy, năng lượng lôi thuộc tính là công kích mạnh nhất trong các loại thuộc tính, nhưng mà, đối với tôi mà nói, nó không có hiệu quả.
Nàng không có chút biến hóa nào, ngay cả long lân trên người cũng chẳng có dấu vết cháy sém do lôi điện đánh lên.
Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nói:
- Không, điều này không có khả năng. Bách Lôi Thiểm của tôi tập trung đại lượng năng lượng, đừng nói vừa rồi cô bị thương, cho dù ở trạng thái hoàn hảo, cũng không có khả năng đón đỡ nhẹ nhàng như vậy.
Hải Như Nguyệt cười ha hả, trong tiếng cười tràn ngập hương vị đùa cợt.
- Đúng vậy, một quyền kia của anh rất mạnh. Nhưng mà, để bà cô dạy anh nghe lời, phong tùng long, vân tòng hổ, hai câu này chắc anh đã nghe qua. Đơn giản mà nói, Từ Đông với tư cách là hổ , hắn trời sinh đã có được khả năng miễn dịch với phong thuộc tính. Mà trụ cột của lôi là gì? Là mây a, không có mây ma sát làm sao có lôi? Bất luận năng lượng của anh tới từ đâu, tôi cũng có thể nói cho anh biết, lôi điện của anh không có khả năng xúc phạm tới tôi, bởi vì long trời sinh miễn dịch lôi điện.
- Ta kháo!
Tề Nhạc mắng to một tiếng, hắn hao phí đại lượng vân lực nhưng không ngờ Hải Như Nguyệt miễn dịch với lôi điện, cơ hội trôi qua thì mất, hiện tại cho dù có thi triển Liệt Hỏa Luyện Ngục cũng đã không kịp, huống chi vân lực của hắn hiện giờ rất yếu ớt, muốn thi triển Liệt Hỏa Luyện Ngục nhất định phải cân nhắc việc sau khi dùng xong phải ứng phó công kích Hải Như Nguyệt như thế nào.
Hải Như Nguyệt cũng không có cho Tề Nhạc quá nhiều thời gian suy nghĩ, hai cánh sau lưng thu liễm lại, thân hình lóe lên xuất hiện trước mặt Tề Nhạc, hai tay vẽ thành hình vòng cung, một trảo lên vai Tề Nhạc, một trảo đặt lên cổ họng Tề Nhạc, động tác nhanh như tia chớp, long trảo mang theo năng lượng màu trắng, trảo chưa đến, tiêm phong đã kích thích khói đen lên Kỳ Lân giáp của Tề Nhạc.
Tề Nhạc hừ lạnh một tiếng, trong lòng lập tức có ý định, hắn đưa tay ra sau, cánh tay phải lập tức nhấc ngang, tùy ý cho Hải Như Nguyệt một trảo bắt lên vai phải của mình, mà tay phải của hắn ngăn cản một trảo vào cổ họng của mình.
Đinh, hỏa tinh văng khắp nơi, tay trái Hải Như Nguyệt bắt lên bờ vai Tề Nhạc xuất hiện va chạm mạnh, mà tay phải đón đỡ một quyền của Tề Nhạc lúc trước còn chưa khôi phục lại, lúc này chẳng qua là hư chiêu mà thôi, thấy Tề Nhạc ngăn cản, lập tức thu hồi, đầu gối trực chỉ bụng dưới của Tề Nhạc.
Tâm thần Tề Nhạc hoàn toàn đắm chìm vào trong tay phải, hắn lui ra sau nửa bước, so với tay trái thì cánh tay phải thô to còn nhanh hơn nhiều, hai màu quang mang đen bạc trên cánh tay phải không chỗ nào không có, mỗi một lần lập loè đều chuẩn xác ngăn cản công kích của Hải Như Nguyệt. Nếu như Hải Như Nguyệt vẫn còn hai tay như bình thường, có lẽ Tề Nhạc rất khó chống đỡ, nhưng tay phải của nàng đã bị thương, chỉ có thể phát chút ít hư chiêu mà thôi, chân chính có lực công kích chính là tay trái và hai chân. Nhưng dù sao chân tương đối dài, muốn phát động công kích thì tốc độ chậm hơn tay nhiều, bởi vậy, Tề Nhạc chỉ dùng một cách tay phải, thi triển chiêu thức Như Phong Tự Bế của Chu Thiên Lộc, xem như miễn cưỡng ngăn cản công kích của Hải Như Nguyệt.
Chỉ dùng cánh tay phải Tề Nhạc không có biện pháp gì khác, vân lực của hăn suy giảm lớn, có thể chống lại Hải Như Nguyệt cũng chỉ có Kỳ Lân Tí cường hoành. Mượn cơ hội này, hắn cũng có thể lợi dụng Kỳ Lân Châu hấp thu năng lượng bốn thuộc tính bổ sung thân thể.
Hải Như Nguyệt nhìn thấy chưởng ảnh đầy trời, cánh tay phải hai màu đen bạc dây dưa giống như ác mộng với nàng, bất luận nàng lợi dụng thân thể công kích như thế nào, hắn cũng có thể chuẩn xác ngăn cản được, Tề Nhạc phối hợp với bộ pháp kỳ ảo, nàng không cách nào công kích hữu hiệu vào người Tề Nhạc.
Thời điểm tiếp xúc với cánh tay phải của hắn, độ cứng rắn trong đó cộng thêm lực phản chấn làm nàng run lên, thằng này có lực mạnh như vậy từ lúc nào. Kỳ thật, nàng cũng không biết, Tề Nhạc cũng không dám bày toàn bộ năng lượng của Kỳ Lân Tí ra ngoài, bởi vì hắn sợ mình sau một kích đó, vân lực nếu không đủ duy trì Bản Chúc Tương Dị Hóa, khi đó, chỉ cần Hải Như Nguyệt còn có sức chiến đấu, hắn sẽ thua.
Tuy không nghĩ tới Tề Nhạc có năng lực cận chiến mạnh như vậy, nhưng Hải Như Nguyệt nhanh chóng làm ra phản ứng. Một cước đá vào tay phải Tề Nhạc, mượn nhờ lực phản chấn nhảy ra sau, một đoàn bạch sắc quang mang ngưng tụ nâng nàng bay lên, Tề Nhạc chỉ cảm thấy áp lực chung quanh thân thể nhẹ hơn, giống như tất cả long khí đều bị quang cầu trên ngực Hải Như Nguyệt rút lại sạch sẽ vậy.
Tề Nhạc không thích cảm giác này, nhìn thấy tình cảnh trước mắt đã đoán được Hải Như Nguyệt muốn thi triển Long Dược Thập Bát Kích mạnh nhất của nàng, mà phương pháp ngưng tụ năng lượng này, hiển nhiên là Long Dược Thập Bát Kích kích thứ nhất Long Dực Thôi Tinh. Tuy biết rõ Hải Như Nguyệt muốn làm gì, nhưng hắn lại không đủ vân lực, không cách nào tiến hành đối công với Hải Như Nguyệt, rơi vào đường cùng, đành phải trơ mắt nhìn quang cầu trên ngực Hải Như Nguyệt hóa thành vô số quang điểm, sau đó long dực chấn động bao trùm phạm vi mười mét chung quanh thân thể của nàng, tốc độ nhanh như thiểm điện của Kỳ Lân Dực cũng không tránh khỏi, dù sao những tinh quang kia quá dày đặc.
/1391
|