- Nếu như vì lợi ích quốc gia, như vậy, Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta và thủ hộ giả phương đông cũng chẳng thiếu cường giả, sao có thể bảo nàng tới Hy Lạp? Huống chi, không nhắc tới những chuyện này, chỉ cần còn tôi ở đây, ai cũng đừng mong mang Minh Minh đi.
Vừa nói, Tề Nhạc một tay kéo Cơ Đức từ chỗ ngồi lên, khổ người Cơ Đức lớn như vậy, nhưng trong tay của hắn như không có sức nặng.
- Đi, mang tôi về nhà của anh, tôi phải nói rõ ràng với lão gia tử.
Cơ Đức cảm giác được áp lực cực lớn từ trên người Tề Nhạc ép tới, áp hắn suýt không thở nổi.
- Sư phụ, ngài đừng xúc động. Tiểu tử Hy Lạp kia chẳng qua chỉ đi thăm Minh Minh.
- Thăm cũng không được.
Tề Nhạc bá đạo nói.
- Đúng, thăm cũng không được. Lão đại, em ủng hộ anh, Minh Minh là một thành viên của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, sao có thể bị một tên phương tây cướp đi được?
Yến Tiểu Ất lòng đầy căm phẫn nói.
Từ Đông, Điền Thử, Mạc Địch nhao nhao tỏ vẻ ủng hộ Tề Nhạc.
Mỉm cười, Trát Cách Lỗ đại sư không có lên tiếng đi đến bên cạnh Tề Nhạc, tay phải vỗ vỗ nhẹ nhàng, Tề Nhạc cảm thấy tay của mình chấn động, Cơ Đức bị cổ lực lượng nhu hòa này tiếp được.
- Tề Nhạc, cái gọi là quan tâm sẽ bị loạn. Anh nói rất đúng, từ góc độ quốc gia mà nhìn, cũng không thể bảo Minh Minh đi lấy chồng tận Hy Lạp được. Hiện tại anh cũng không tức giận đi nói rõ ràng với cha Minh Minh được, đối mặt với loại tình huống này, động não sẽ tốt hơn.
Tề Nhạc thở sâu, hắn cũng không thật sự tức giận, mà là trong nội tâm phi thường bất an, vừa nghĩ tới có khả năng mất đi Minh Minh, tâm của hắn khó bình tĩnh.
- Đại sư, ngài nói đi, hiện tại tôi nên làm gì bây giờ?
Trát Cách Lỗ trầm ngâm một chút, nói:
- Nếu như tôi đoán không sai, nếu người nọ là con trai tổng thống Hy Lạp, như vậy, hắn không có khả năng một mình đi tới nước cộng hòa Viêm Hoàng chúng ta, có lẽ, đi cùng với hắn là thủ hộ giả phương tây. Muốn hắn lưu Minh Minh lại, không bằng anh dùng thân phận tình địch đứng ra khiêu chiến hắn ta đi.
- Khiêu chiến?
Con mắt Tề Nhạc lóe sáng, ngay cả Hải Như Nguyệt hắn còn không sợ, như thế nào lại sợ một tên Hy Lạp đây?
Trát Cách Lỗ gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy, chính là khiêu chiến. Người phương tây phi thường coi trọng quyết đấu. Từ thời cổ đại, thời điểm hai nam nhân cùng yêu thích một nữ nhân, quyết đấu chính là biện pháp cuối cùng. Tuy bây giờ là xã hội hiện đại, nhưng nếu hắn là con trai tổng thống, anh đưa ra lời khiêu chiến thì hắn cũng không có lui bước. Nhưng mà, nội dung khiêu chiến không nhất định là vũ lực, cho nên anh phải chuẩn bị tâm lý trước đi. Chuyện lần này, chẳng những quan hệ đến tương lai của Minh Minh, đồng thời, cũng quan hệ đến thủ hộ giả phương đông chúng ta có thể lập uy với thủ hộ giả phương tây hay không, anh nhớ kỹ, bất luận làm cái gì, cũng nên động não trước, nếu có điểm nào không thể giải quyết được, cứ tới tìm tôi.
Tề Nhạc thở sâu, nói:
- Được rồi, đại sư, tôi nghe ngài.
Trát Cách Lỗ mỉm cười, nói:
- Yên tâm đi, Minh Minh yêu anh như vậy, anh còn sợ cái gì chứ? Hôm nay anh cũng mệt mỏi, đi lên lầu nghỉ ngơi đi. Hôm nay Như Nguyệt cũng rất mệt a, anh tốt nhất nên chiếu cố nàng một chút, có khí tức Kỳ Lân của anh, thân thể của nàng sẽ tốt hơn.
Hắn nói rất mịt mờ, nhưng Tề Nhạc lập tức hiểu được ý trong đó, nhẹ nhàng gật gật đầu, nói:
- Được rồi, tôi đi lên trước. Thiếu đạo đức, vừa rồi tôi quá xúc động anh đừng quan tâm, sau khi trở về giúp tôi bảo hộ Minh Minh, nhất định không cho tên tiểu tử Hy Lạp kia đụng tới sợi tóc của Minh Minh.
Cơ Đức cười ha hả, nói:
- Sư phụ, hiện giờ tôi phát hiện, ngài thật sự có tiềm lực trở thành em rể của tôi đấy. Thấy anh quan tâm tới Minh Minh như thế tôi rất vui, yên tâm đi, Minh Minh không phải kẻ yếu, huống chi, tiểu tử Hy Lạp kia vẫn hiểu lễ phép. Có lẽ hắn đã tới Kinh Thành, nhưng không biết ở nơi nào, hôm nay lão gia tử gọi Minh Minh trở về, hẳn là có việc cần thương lượng, tôi nghĩ, lão gia tử ở phương diện này có suy nghĩ như anh. Lão nhân gia cũng không nỡ gả Minh Minh ra ngoài a, huống chi Minh Minh còn là thủ hộ giả phương đông. Tốt, tôi về trước đi, ngày mai tôi sẽ nghĩ biện pháp nghe ngóng một ít tin tức rồi liên lạc với ngài.
Cơ Đức đi, hàn quang trong mắt Tề Nhạc lập loè, cúi đầu không biết nghĩ cái gì, Điền Thử nói:
- Lão đại, em cũng về trước. Mạc Địch lão sư, chúng ta cùng đi nhé?
Mạc Địch nhìn Điền Thử, gật gật đầu, hai người cùng nhau rời khỏi biệt thự Long Vực. Mạc Địch nhìn thấy ánh mắt quyến luyến của Điền Thử, nhưng Mạc Địch làm như không thấy cái gì cả.
Tiểu Ất nói:
- Lão đại, đừng phiền, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng.
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Không tới mức phiền não, nhưng mà, anh đang suy nghĩ nhiều người phương tây tới nước cộng hòa Viêm Hoàng chúng ta làm cái gì? Vốn có Hắc Ám Quốc Hội, sau đó lại là giáo đình, hiện tại là người Hy Lạp cũng tới. Có phải là trong Viêm Hoàng chúng ta có thứ gì hấp dẫn bọn họ không? Nếu như là như vậy, là thứ gì mới hấp dẫn bọn họ đây?
Trát Cách Lỗ khen ngợi nói:
- Tốt, Tề Nhạc anh càng ngày càng giống vương của cầm tinh rồi đấy. Lo lắng của anh giống suy nghĩ của tôi. Đêm qua tôi cẩn thận tính toán qua, nhưng kết quả đạt được quá mơ hồ, trong mơ hồ, hình như ở phương đông chúng ta sắp có chí bảo xuất thế. Về phần là bảo bối gì, tôi không nói rõ ràng được.
Ánh mắt Tề Nhạc khẽ động, nói:
- Có phải là thành quả nghiên cứu của Quản Bình đại ca không? Nếu nghiên cứu của anh tay rơi vào tay kẻ xấu, đúng là đại phiền toái. Không đúng! Nếu như chỉ là thành quả nghiên cứu, vậy tại sao đám người giáo đình tự xưng là chính nghĩa lại tới đây chứ? Tôi nghĩ tới người của Hắc Ám Quốc Hội, giáo đình, Hy Lạp đến Viêm Hoàng chúng ta không đơn giản như vậy.
Từ Đông nói:
- Hiện tại chúng ta suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, nếu như bọn họ có mục đích mà tới đây, như vậy, bọn họ sớm muộn gì cũng để lộ mục đích. Tề Nhạc, anh bây giờ nên đặc lực chú ý lên người của Minh Minh trước đi. Quay đầu lại chúng ta lợi dụng tin tức uyên bác của bốn đại gia tộc tìm hiểu xem trong nước có xảy ra chuyện gì khác thường hay không.
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Cũng chỉ có thể là như thế. Tôi phải nghĩ biện pháp tìm kiếm địa phương đám Hy Lạp này nghỉ lại mới được. Không thể đợi đến ngày mai, buổi tối hôm nay tôi nhất định phải tìm ra nơi nghỉ lại của bọn này, sau đó nghĩ biện pháp đi thăm dò hư thật, biết mình biết người, mới có thể bách chiến bách thắng.
Từ Đông mỉm cười, nói:
- Lão đại, nếu có cái gì cần ta làm gì, anh cứ việc phân phó.
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Từ ca, anh nên nghỉ ngơi sớm một chút. Hôm nay làm anh lo lắng rồi. Tôi và Như Nguyệt có chút vấn đề đã giải quyết, anh yên tâm đi. Đại sư, tôi nghĩ, chuyện này tôi có thể xử lý tốt.
Vừa nói, Tề Nhạc một tay kéo Cơ Đức từ chỗ ngồi lên, khổ người Cơ Đức lớn như vậy, nhưng trong tay của hắn như không có sức nặng.
- Đi, mang tôi về nhà của anh, tôi phải nói rõ ràng với lão gia tử.
Cơ Đức cảm giác được áp lực cực lớn từ trên người Tề Nhạc ép tới, áp hắn suýt không thở nổi.
- Sư phụ, ngài đừng xúc động. Tiểu tử Hy Lạp kia chẳng qua chỉ đi thăm Minh Minh.
- Thăm cũng không được.
Tề Nhạc bá đạo nói.
- Đúng, thăm cũng không được. Lão đại, em ủng hộ anh, Minh Minh là một thành viên của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, sao có thể bị một tên phương tây cướp đi được?
Yến Tiểu Ất lòng đầy căm phẫn nói.
Từ Đông, Điền Thử, Mạc Địch nhao nhao tỏ vẻ ủng hộ Tề Nhạc.
Mỉm cười, Trát Cách Lỗ đại sư không có lên tiếng đi đến bên cạnh Tề Nhạc, tay phải vỗ vỗ nhẹ nhàng, Tề Nhạc cảm thấy tay của mình chấn động, Cơ Đức bị cổ lực lượng nhu hòa này tiếp được.
- Tề Nhạc, cái gọi là quan tâm sẽ bị loạn. Anh nói rất đúng, từ góc độ quốc gia mà nhìn, cũng không thể bảo Minh Minh đi lấy chồng tận Hy Lạp được. Hiện tại anh cũng không tức giận đi nói rõ ràng với cha Minh Minh được, đối mặt với loại tình huống này, động não sẽ tốt hơn.
Tề Nhạc thở sâu, hắn cũng không thật sự tức giận, mà là trong nội tâm phi thường bất an, vừa nghĩ tới có khả năng mất đi Minh Minh, tâm của hắn khó bình tĩnh.
- Đại sư, ngài nói đi, hiện tại tôi nên làm gì bây giờ?
Trát Cách Lỗ trầm ngâm một chút, nói:
- Nếu như tôi đoán không sai, nếu người nọ là con trai tổng thống Hy Lạp, như vậy, hắn không có khả năng một mình đi tới nước cộng hòa Viêm Hoàng chúng ta, có lẽ, đi cùng với hắn là thủ hộ giả phương tây. Muốn hắn lưu Minh Minh lại, không bằng anh dùng thân phận tình địch đứng ra khiêu chiến hắn ta đi.
- Khiêu chiến?
Con mắt Tề Nhạc lóe sáng, ngay cả Hải Như Nguyệt hắn còn không sợ, như thế nào lại sợ một tên Hy Lạp đây?
Trát Cách Lỗ gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy, chính là khiêu chiến. Người phương tây phi thường coi trọng quyết đấu. Từ thời cổ đại, thời điểm hai nam nhân cùng yêu thích một nữ nhân, quyết đấu chính là biện pháp cuối cùng. Tuy bây giờ là xã hội hiện đại, nhưng nếu hắn là con trai tổng thống, anh đưa ra lời khiêu chiến thì hắn cũng không có lui bước. Nhưng mà, nội dung khiêu chiến không nhất định là vũ lực, cho nên anh phải chuẩn bị tâm lý trước đi. Chuyện lần này, chẳng những quan hệ đến tương lai của Minh Minh, đồng thời, cũng quan hệ đến thủ hộ giả phương đông chúng ta có thể lập uy với thủ hộ giả phương tây hay không, anh nhớ kỹ, bất luận làm cái gì, cũng nên động não trước, nếu có điểm nào không thể giải quyết được, cứ tới tìm tôi.
Tề Nhạc thở sâu, nói:
- Được rồi, đại sư, tôi nghe ngài.
Trát Cách Lỗ mỉm cười, nói:
- Yên tâm đi, Minh Minh yêu anh như vậy, anh còn sợ cái gì chứ? Hôm nay anh cũng mệt mỏi, đi lên lầu nghỉ ngơi đi. Hôm nay Như Nguyệt cũng rất mệt a, anh tốt nhất nên chiếu cố nàng một chút, có khí tức Kỳ Lân của anh, thân thể của nàng sẽ tốt hơn.
Hắn nói rất mịt mờ, nhưng Tề Nhạc lập tức hiểu được ý trong đó, nhẹ nhàng gật gật đầu, nói:
- Được rồi, tôi đi lên trước. Thiếu đạo đức, vừa rồi tôi quá xúc động anh đừng quan tâm, sau khi trở về giúp tôi bảo hộ Minh Minh, nhất định không cho tên tiểu tử Hy Lạp kia đụng tới sợi tóc của Minh Minh.
Cơ Đức cười ha hả, nói:
- Sư phụ, hiện giờ tôi phát hiện, ngài thật sự có tiềm lực trở thành em rể của tôi đấy. Thấy anh quan tâm tới Minh Minh như thế tôi rất vui, yên tâm đi, Minh Minh không phải kẻ yếu, huống chi, tiểu tử Hy Lạp kia vẫn hiểu lễ phép. Có lẽ hắn đã tới Kinh Thành, nhưng không biết ở nơi nào, hôm nay lão gia tử gọi Minh Minh trở về, hẳn là có việc cần thương lượng, tôi nghĩ, lão gia tử ở phương diện này có suy nghĩ như anh. Lão nhân gia cũng không nỡ gả Minh Minh ra ngoài a, huống chi Minh Minh còn là thủ hộ giả phương đông. Tốt, tôi về trước đi, ngày mai tôi sẽ nghĩ biện pháp nghe ngóng một ít tin tức rồi liên lạc với ngài.
Cơ Đức đi, hàn quang trong mắt Tề Nhạc lập loè, cúi đầu không biết nghĩ cái gì, Điền Thử nói:
- Lão đại, em cũng về trước. Mạc Địch lão sư, chúng ta cùng đi nhé?
Mạc Địch nhìn Điền Thử, gật gật đầu, hai người cùng nhau rời khỏi biệt thự Long Vực. Mạc Địch nhìn thấy ánh mắt quyến luyến của Điền Thử, nhưng Mạc Địch làm như không thấy cái gì cả.
Tiểu Ất nói:
- Lão đại, đừng phiền, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng.
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Không tới mức phiền não, nhưng mà, anh đang suy nghĩ nhiều người phương tây tới nước cộng hòa Viêm Hoàng chúng ta làm cái gì? Vốn có Hắc Ám Quốc Hội, sau đó lại là giáo đình, hiện tại là người Hy Lạp cũng tới. Có phải là trong Viêm Hoàng chúng ta có thứ gì hấp dẫn bọn họ không? Nếu như là như vậy, là thứ gì mới hấp dẫn bọn họ đây?
Trát Cách Lỗ khen ngợi nói:
- Tốt, Tề Nhạc anh càng ngày càng giống vương của cầm tinh rồi đấy. Lo lắng của anh giống suy nghĩ của tôi. Đêm qua tôi cẩn thận tính toán qua, nhưng kết quả đạt được quá mơ hồ, trong mơ hồ, hình như ở phương đông chúng ta sắp có chí bảo xuất thế. Về phần là bảo bối gì, tôi không nói rõ ràng được.
Ánh mắt Tề Nhạc khẽ động, nói:
- Có phải là thành quả nghiên cứu của Quản Bình đại ca không? Nếu nghiên cứu của anh tay rơi vào tay kẻ xấu, đúng là đại phiền toái. Không đúng! Nếu như chỉ là thành quả nghiên cứu, vậy tại sao đám người giáo đình tự xưng là chính nghĩa lại tới đây chứ? Tôi nghĩ tới người của Hắc Ám Quốc Hội, giáo đình, Hy Lạp đến Viêm Hoàng chúng ta không đơn giản như vậy.
Từ Đông nói:
- Hiện tại chúng ta suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, nếu như bọn họ có mục đích mà tới đây, như vậy, bọn họ sớm muộn gì cũng để lộ mục đích. Tề Nhạc, anh bây giờ nên đặc lực chú ý lên người của Minh Minh trước đi. Quay đầu lại chúng ta lợi dụng tin tức uyên bác của bốn đại gia tộc tìm hiểu xem trong nước có xảy ra chuyện gì khác thường hay không.
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Cũng chỉ có thể là như thế. Tôi phải nghĩ biện pháp tìm kiếm địa phương đám Hy Lạp này nghỉ lại mới được. Không thể đợi đến ngày mai, buổi tối hôm nay tôi nhất định phải tìm ra nơi nghỉ lại của bọn này, sau đó nghĩ biện pháp đi thăm dò hư thật, biết mình biết người, mới có thể bách chiến bách thắng.
Từ Đông mỉm cười, nói:
- Lão đại, nếu có cái gì cần ta làm gì, anh cứ việc phân phó.
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Từ ca, anh nên nghỉ ngơi sớm một chút. Hôm nay làm anh lo lắng rồi. Tôi và Như Nguyệt có chút vấn đề đã giải quyết, anh yên tâm đi. Đại sư, tôi nghĩ, chuyện này tôi có thể xử lý tốt.
/1391
|