Lâm Nhất Phàm nói:
- Đây là lần thứ ba em đi tới nơi này, nhưng bàn về nội tình văn hóa thì nơi này kém hơn Hy Lạp vài phần. Tiểu thư, vì cái gì khi chúng ta tới nơi này, chị lại yêu cầu chúng ta dùng tên của nơi này, còn nói ngôn ngữ quốc gia này nữa?
Một âm thanh dễ nghe vang lên.
- Quốc gia này có câu nói, gọi là nhập gia tùy tục, muốn biết về nơi này, trước hết phải dung nhập vào nó. Nhất Phàm, nơi này có thứ đáng giá cho anh học tập, anh nhất định phải chú ý nhiều hơn. Tổng thống quyết định rất anh minh, quan hệ thông gia với nơi này là không tệ.
Lâm Nhất Phàm nói:
- Đúng vậy a! Em rất có hứng thú với nơi này, hiện giờ em còn nhớ rõ đôi mắt to tròn động lòng người của cô gái tên Minh Minh kia. Trên người nàng em cảm giác được khí chất mê say của nữ nhân phương đông.
Tác Tác cười hì hì, nói:
- Anh là tiểu sắc quỷ, ngày mai tôi muốn nhìn nữ nhân kia xinh đẹp thế nào, đáng giá cho anh nhớ thương như vậy. Nhưng mà, tôi nghĩ nàng có xinh đẹp cũng không sánh bằng tiểu thư đâu.
Lâm Nhất Phàm cung kính nói:
- Đó là đương nhiên, trên thế giới này, căn bản không có ai so sánh được với tiểu thư, tiểu thư là...
Âm thanh dễ nghe lại vang lên.
- Nhất Phàm.
- Thực xin lỗi tiểu thư, em lắm miệng.
Lâm Nhất Phàm có chút sợ hãi nói:
- Lần này làm phiền tiểu thư cùng chị Tác Tác đi theo em tới nơi này, thật sự là vinh hạnh của Nhất Phàm.
Tác Tác nói:
- Nhất Phàm, anh không nên nghĩ như vậy, tôi cùng tiểu thư đến Viêm Hoàng không phải vì anh. Nếu như không phải lão giáo hoàng của giáo đình thông qua chiêm tinh thuật phát hiện ở Viêm Hoàng...
Nàng vừa nói đến đây, chợt nghe âm thanh dễ nghe vang lên.
- Có người.
Tề Nhạc cảm giác có một cổ chiến ý cao như núi đang xuyên qua vách tường áp lên người mình, chiến ý khổng lồ điên cuồng khóa chặt thân thể của mình, bỗng nhiên báo động xuất hiện, hắn không có do dự làm động tác dư thừa nào khác, thân thể của hắn nhanh chóng rời khỏi vách tường, một đạo hồng quang xuyên thấu qua vách tường xoẹt qua. Cơ hồ là dán sát da dầu của Tề Nhạc. Tề Nhạc lúc này đã bất chấp tàng hình, dưới tác dụng của phong vân lực nhanh chóng đáp xuống đất, bỗng nhiên thân thể bắn lên, nhanh chóng chạy đi. Tiếng gió sau lưng truyền tới, hắn biết có người đuổi theo, thông qua cảm thụ khí tức, hắn không cần quay đầu lại nhìn, cũng biết người đuổi theo là nữ tử tóc đỏ Tác Tác.
Hiện giờ Tề Nhạc buồn bực nhất chính là nữ tử tóc tím, chính cô tiểu thư này đã phát hiện ra mình. Hắn rất có nắm chắc với liễm tức thuật của mình, huống chi bản thân Kỳ Lân Ẩn cũng có công hiệu liễm tức, nhưng vì cái gì mình bị phát hiện chứ? Hắn thật sự có chút không rõ. Hắn không sợ Tác Tác đuổi theo sau lưng, nhưng nơi này là khu náo nhiệt, tuy thời gian không còn sớm, nhưng người đi lại trên đường không ít, một khi động thủ, vạn nhất xuất hiện vấn đề thì khó xong việc. Cho nên, hắn không quay đầu mà bay về phía trước, động tác nhanh như thiểm điện.
Tác Tác đuổi theo Tề Nhạc, hiển nhiên không có ý định buông tha hắn, Tề Nhạc giống như con thỏ nhanh chóng chạy trốn, nhưng tốc độ của Tác Tác sau lưng cũng không chậm, tuy không kéo gần khoảng cách, nhưng vẫn đuổi sát sau lưng Tề Nhạc không bỏ.
Dần dần, hai người rời khỏi nội thành, Tề Nhạc toàn lực bỏ chạy. Thời điểm hai người rời khỏi nội thành, đi tới một nơi đất bằng, thân thể của hắn đột nhiên dừng lại, hắn quay người lại, tay phải vung lên, một đạo điện quang màu tím đánh về Tác Tác sau lưng.
Tác Tác vẫn ăn mặc như lúc Tề Nhạc nhìn thấy lần đầu, thân thể mềm mại trên không trung hơi đảo qua, trong miệng phát ra một tiếng cười khẽ, năm đạo hồng sắc hào quang từ nằm ngón tay phải của nàng bắn ra, ánh sáng màu đỏ cực kỳ xảo trá từ nhiều góc độ xuyên qua điện quang của Tề Nhạc. Tề Nhạc chỉ cảm thấy năm cổ khí tức bén nhọn đang đánh úp về phía của mình, lôi vân lực lập tức tăng cường, chân đạp Kỳ Lân Du, thân thể tránh ra vài bước, lúc này mới hóa giải công kích của đối phương.
Lúc này, tuy Kỳ Lân Ẩn mất đi hiệu quả tàng hình, nhưng áo choàng lớn vẫn che dấu thân thể của Tề Nhạc, Tề Nhạc hơi khẽ cúi đầu, Tác Tác không cách nào nhìn ra diện mạo của hắn.
Tác Tác chẳng quan tâm công kích đánh không trúng, ánh mắt trêu tức nhìn qua Tề Nhạc nói:
- Thủ hộ giả phương đông?
Âm thanh của nàng rất mị hoặc, làm cho người nghe có cảm giác đầu nhập vào trong đó, nếu như không phải Tề Nhạc có khí tức Kỳ Lân hộ thân, chỉ sợ vừa nghe âm thanh này đã sinh ra phản ứng tâm lý.
- Tại sao không nói chuyện gì thế? Nhìn thân hình của ngươi, có lẽ tuổi không lớn lắm a. Đến đây, cho chị đây xem bộ dáng thủ hộ giả phương đông là thế nào.
Một tiếng cười duyên như chuông bạc vang lên, thân thể Tác Tác hơi chuyển động về phía trước một chút, nhìn thì tưởng như chậm nhưng thực tế lại rất nhanh, cơ hồ trong nháy mắt đã tới trước người Tề Nhạc, tay phải đưa lên áo choàng của hắn, nhưng chân trái lại âm tàn trực tiếp đá vào hạ bộ của Tề Nhạc.
Trong nội tâm Tề Nhạc thầm mắng một tiếng, phản ứng của hắn cũng không chậm, tay trái đánh xuống, ngăn cản một cước của Tác Tác, đồng thời tay phải nâng lên, khóa tay phải của nàng.
Hai tiếng bang bang, khí kình trầm thấp bắn ra bốn phía, hai tay Tề Nhạc rất ổn, Tác Tác bị năng lượng phản chấn bay ngược ra sau, nhưng Tề Nhạc lại kinh hãi phát hiện, một cước của Tác Tác có mang theo năng lượng sắc bén như kim nhọn, trình độ lợi hại của nó tuyệt đối mạnh hơn Long Dực Thôi Tinh của Như Nguyệt nhiều. Dưới tình huống không dùng Bản Chúc Tương Dị Hóa, hắn lập tức kêu rên một tiếng, khí lưu bén nhọn chui vào thân thể, trực tiếp đâm vào kinh mạch men lên trái tim của hắn.
Kinh nghiệm chiến đấu của Tề Nhạc hiện giờ rất mạnh mẽ, kinh nghiệm thực chiến cực kỳ phong phú, vừa phát hiện không tốt, lập tức thúc dục vân lực bốn loại thuộc tính ngăn cản khí kình bén nhọn. Dưới bốn cổ vân lực xoắn giết, miễn cưỡng triệt tiêu cổ khí kình này trước khi nó vào tim. Ngay cả như vậy, Tề Nhạc đổ mồ hôi lạnh. Nếu năng lượng của đối phương mạnh hơn vài phần, nói không chừng trái tim của mình bị đâm thủng rồi.
Dường như Tác Tác cũng rất kinh ngạc việc Tề Nhạc có thể ngăn lại một kích của nàng mà không chết, trong đôi mắt của nàng có vui vẻ mị hoặc hiện ra.
- Anh đẹp trai, anh rất mạnh nha. Chúng ta có tiếp không?
Đổi địa phương, đổi nơi, câu này tuyệt đối có sát thương cực mạnh, nhưng trong tai Tề Nhạc lại không phải là như vậy. Ngoài miệng Tác Tác nói thế, nhưng chân trái của nàng lại đưa lên, cái đùi thon dài kéo căng, ngay cả mũi chân cũng thẳng băng. Bắp chân của nữ tử phương tây còn thon dài hơn nữ tử phương đông một chút, phương diện này thể hiện trên người nàng càng sâu sắc hơn, nhất là nàng mặc váy ngắn, chân vừa nhấc lên, lập tức lộ xuân quang bên dưới.
Tề Nhạc nhịn không được nói:
- Màu đen.
May mắn hắn hạ giọng, hơn nữa vì hóa giải công kích của Tác Tác khiến hắn có chút chật vật, bởi vậy trong âm thanh mang theo vài phần khàn khàn.
- Đây là lần thứ ba em đi tới nơi này, nhưng bàn về nội tình văn hóa thì nơi này kém hơn Hy Lạp vài phần. Tiểu thư, vì cái gì khi chúng ta tới nơi này, chị lại yêu cầu chúng ta dùng tên của nơi này, còn nói ngôn ngữ quốc gia này nữa?
Một âm thanh dễ nghe vang lên.
- Quốc gia này có câu nói, gọi là nhập gia tùy tục, muốn biết về nơi này, trước hết phải dung nhập vào nó. Nhất Phàm, nơi này có thứ đáng giá cho anh học tập, anh nhất định phải chú ý nhiều hơn. Tổng thống quyết định rất anh minh, quan hệ thông gia với nơi này là không tệ.
Lâm Nhất Phàm nói:
- Đúng vậy a! Em rất có hứng thú với nơi này, hiện giờ em còn nhớ rõ đôi mắt to tròn động lòng người của cô gái tên Minh Minh kia. Trên người nàng em cảm giác được khí chất mê say của nữ nhân phương đông.
Tác Tác cười hì hì, nói:
- Anh là tiểu sắc quỷ, ngày mai tôi muốn nhìn nữ nhân kia xinh đẹp thế nào, đáng giá cho anh nhớ thương như vậy. Nhưng mà, tôi nghĩ nàng có xinh đẹp cũng không sánh bằng tiểu thư đâu.
Lâm Nhất Phàm cung kính nói:
- Đó là đương nhiên, trên thế giới này, căn bản không có ai so sánh được với tiểu thư, tiểu thư là...
Âm thanh dễ nghe lại vang lên.
- Nhất Phàm.
- Thực xin lỗi tiểu thư, em lắm miệng.
Lâm Nhất Phàm có chút sợ hãi nói:
- Lần này làm phiền tiểu thư cùng chị Tác Tác đi theo em tới nơi này, thật sự là vinh hạnh của Nhất Phàm.
Tác Tác nói:
- Nhất Phàm, anh không nên nghĩ như vậy, tôi cùng tiểu thư đến Viêm Hoàng không phải vì anh. Nếu như không phải lão giáo hoàng của giáo đình thông qua chiêm tinh thuật phát hiện ở Viêm Hoàng...
Nàng vừa nói đến đây, chợt nghe âm thanh dễ nghe vang lên.
- Có người.
Tề Nhạc cảm giác có một cổ chiến ý cao như núi đang xuyên qua vách tường áp lên người mình, chiến ý khổng lồ điên cuồng khóa chặt thân thể của mình, bỗng nhiên báo động xuất hiện, hắn không có do dự làm động tác dư thừa nào khác, thân thể của hắn nhanh chóng rời khỏi vách tường, một đạo hồng quang xuyên thấu qua vách tường xoẹt qua. Cơ hồ là dán sát da dầu của Tề Nhạc. Tề Nhạc lúc này đã bất chấp tàng hình, dưới tác dụng của phong vân lực nhanh chóng đáp xuống đất, bỗng nhiên thân thể bắn lên, nhanh chóng chạy đi. Tiếng gió sau lưng truyền tới, hắn biết có người đuổi theo, thông qua cảm thụ khí tức, hắn không cần quay đầu lại nhìn, cũng biết người đuổi theo là nữ tử tóc đỏ Tác Tác.
Hiện giờ Tề Nhạc buồn bực nhất chính là nữ tử tóc tím, chính cô tiểu thư này đã phát hiện ra mình. Hắn rất có nắm chắc với liễm tức thuật của mình, huống chi bản thân Kỳ Lân Ẩn cũng có công hiệu liễm tức, nhưng vì cái gì mình bị phát hiện chứ? Hắn thật sự có chút không rõ. Hắn không sợ Tác Tác đuổi theo sau lưng, nhưng nơi này là khu náo nhiệt, tuy thời gian không còn sớm, nhưng người đi lại trên đường không ít, một khi động thủ, vạn nhất xuất hiện vấn đề thì khó xong việc. Cho nên, hắn không quay đầu mà bay về phía trước, động tác nhanh như thiểm điện.
Tác Tác đuổi theo Tề Nhạc, hiển nhiên không có ý định buông tha hắn, Tề Nhạc giống như con thỏ nhanh chóng chạy trốn, nhưng tốc độ của Tác Tác sau lưng cũng không chậm, tuy không kéo gần khoảng cách, nhưng vẫn đuổi sát sau lưng Tề Nhạc không bỏ.
Dần dần, hai người rời khỏi nội thành, Tề Nhạc toàn lực bỏ chạy. Thời điểm hai người rời khỏi nội thành, đi tới một nơi đất bằng, thân thể của hắn đột nhiên dừng lại, hắn quay người lại, tay phải vung lên, một đạo điện quang màu tím đánh về Tác Tác sau lưng.
Tác Tác vẫn ăn mặc như lúc Tề Nhạc nhìn thấy lần đầu, thân thể mềm mại trên không trung hơi đảo qua, trong miệng phát ra một tiếng cười khẽ, năm đạo hồng sắc hào quang từ nằm ngón tay phải của nàng bắn ra, ánh sáng màu đỏ cực kỳ xảo trá từ nhiều góc độ xuyên qua điện quang của Tề Nhạc. Tề Nhạc chỉ cảm thấy năm cổ khí tức bén nhọn đang đánh úp về phía của mình, lôi vân lực lập tức tăng cường, chân đạp Kỳ Lân Du, thân thể tránh ra vài bước, lúc này mới hóa giải công kích của đối phương.
Lúc này, tuy Kỳ Lân Ẩn mất đi hiệu quả tàng hình, nhưng áo choàng lớn vẫn che dấu thân thể của Tề Nhạc, Tề Nhạc hơi khẽ cúi đầu, Tác Tác không cách nào nhìn ra diện mạo của hắn.
Tác Tác chẳng quan tâm công kích đánh không trúng, ánh mắt trêu tức nhìn qua Tề Nhạc nói:
- Thủ hộ giả phương đông?
Âm thanh của nàng rất mị hoặc, làm cho người nghe có cảm giác đầu nhập vào trong đó, nếu như không phải Tề Nhạc có khí tức Kỳ Lân hộ thân, chỉ sợ vừa nghe âm thanh này đã sinh ra phản ứng tâm lý.
- Tại sao không nói chuyện gì thế? Nhìn thân hình của ngươi, có lẽ tuổi không lớn lắm a. Đến đây, cho chị đây xem bộ dáng thủ hộ giả phương đông là thế nào.
Một tiếng cười duyên như chuông bạc vang lên, thân thể Tác Tác hơi chuyển động về phía trước một chút, nhìn thì tưởng như chậm nhưng thực tế lại rất nhanh, cơ hồ trong nháy mắt đã tới trước người Tề Nhạc, tay phải đưa lên áo choàng của hắn, nhưng chân trái lại âm tàn trực tiếp đá vào hạ bộ của Tề Nhạc.
Trong nội tâm Tề Nhạc thầm mắng một tiếng, phản ứng của hắn cũng không chậm, tay trái đánh xuống, ngăn cản một cước của Tác Tác, đồng thời tay phải nâng lên, khóa tay phải của nàng.
Hai tiếng bang bang, khí kình trầm thấp bắn ra bốn phía, hai tay Tề Nhạc rất ổn, Tác Tác bị năng lượng phản chấn bay ngược ra sau, nhưng Tề Nhạc lại kinh hãi phát hiện, một cước của Tác Tác có mang theo năng lượng sắc bén như kim nhọn, trình độ lợi hại của nó tuyệt đối mạnh hơn Long Dực Thôi Tinh của Như Nguyệt nhiều. Dưới tình huống không dùng Bản Chúc Tương Dị Hóa, hắn lập tức kêu rên một tiếng, khí lưu bén nhọn chui vào thân thể, trực tiếp đâm vào kinh mạch men lên trái tim của hắn.
Kinh nghiệm chiến đấu của Tề Nhạc hiện giờ rất mạnh mẽ, kinh nghiệm thực chiến cực kỳ phong phú, vừa phát hiện không tốt, lập tức thúc dục vân lực bốn loại thuộc tính ngăn cản khí kình bén nhọn. Dưới bốn cổ vân lực xoắn giết, miễn cưỡng triệt tiêu cổ khí kình này trước khi nó vào tim. Ngay cả như vậy, Tề Nhạc đổ mồ hôi lạnh. Nếu năng lượng của đối phương mạnh hơn vài phần, nói không chừng trái tim của mình bị đâm thủng rồi.
Dường như Tác Tác cũng rất kinh ngạc việc Tề Nhạc có thể ngăn lại một kích của nàng mà không chết, trong đôi mắt của nàng có vui vẻ mị hoặc hiện ra.
- Anh đẹp trai, anh rất mạnh nha. Chúng ta có tiếp không?
Đổi địa phương, đổi nơi, câu này tuyệt đối có sát thương cực mạnh, nhưng trong tai Tề Nhạc lại không phải là như vậy. Ngoài miệng Tác Tác nói thế, nhưng chân trái của nàng lại đưa lên, cái đùi thon dài kéo căng, ngay cả mũi chân cũng thẳng băng. Bắp chân của nữ tử phương tây còn thon dài hơn nữ tử phương đông một chút, phương diện này thể hiện trên người nàng càng sâu sắc hơn, nhất là nàng mặc váy ngắn, chân vừa nhấc lên, lập tức lộ xuân quang bên dưới.
Tề Nhạc nhịn không được nói:
- Màu đen.
May mắn hắn hạ giọng, hơn nữa vì hóa giải công kích của Tác Tác khiến hắn có chút chật vật, bởi vậy trong âm thanh mang theo vài phần khàn khàn.
/1391
|