- Rắn này có một bộ vị màu đen nằm ở miệng, lúc nó mở miệng là nhìn thấy. Nọc độc ảnh hưởng tới thần kinh, độc tính rất mạnh. Tại Châu Phi, Hắc Mạn Ba tuyệt đối là loài rắn có nhiều sắc thái truyền kỳ và thần bí nhất, không chỉ có hình thể khổng lồ, nọc độc trí mạng, tính công kích và tốc độ của nó nhanh kinh người.
- Lúc bị uy hiếp, Hắc Mạn Ba có thể dựng đứng nửa thân trước của cơ thể lên, hơn nữa mở cái miệng đen của mình mà công kích, người bị rắn cắn không được dùng huyết thanh cấp cứu ngay chắc chắn phải chết.
Trát Cách Lỗ đại sư mỉm cười, nói:
- Không hổ là tiến sĩ, anh nói rất đúng. Trong các loài rắn độc, kể cả rắn biển trong đó, tính công kích của Hắc Mạn Ba là mạnh nhất. Hơn nữa tốc độ của nó cực nhanh. Một khi nọc độc của nó tiến vào hệ thần kinh, dù nọc độc chỉ có một chút cũng đủ sức giết mười người.
Thâm Hải Minh Xà không phục nói:
- Cho dù hắn là Hắc Mạn Ba thì như thế nào? Chẳng lẽ độc tính của Hắc Mạn Ba có thể mạnh hơn tôi sao? Đừng quên, bây giờ chúng ta không so sánh tốc độ và tính công kích, mà là độc tính.
Trát Cách Lỗ nói:
- Từ độc tính đơn giản mà nói, từ những loại rắn độc đã biết, chắc tiến bối là Liệt Giáp Hải Xà ở Australia, nhưng mà nhìn tiền bối lại không giống.
Thâm Hải Minh Xà ngạo nghễ nói:
- Tuy tôi không phải Liệt Giáp Hải Xà, nhưng Liệt Giáp Hải Xà nhìn thấy tôi là chạy trốn. Độc có nó đơn thuần chỉ ảnh hưởng tới thần kinh, mà độc tính của tôi có hai thuộc tính thần kinh và ăn mòn a. Ở trong biển, nó căn bản không tới được trước mặt của tôi là bị nọc độc giết chết rồi.
Trong mắt Trát Cách Lỗ xuất hiện hào quang kinh ngạc.
- Như vậy xem ra, năng lực của tiền bối cùng Hồ Quang có điểm chung rồi. Tuy Hồ Quang là Hắc Mạn Ba, nhưng cũng không phải Hắc Mạn Ba bình thường, mà chính là Đế Hoàng Hắc Mạn Ba hiếm nhất. Từ độc tính mà nhìn, Hắc Mạn Ba so với Nhãn Kính Vương Xà còn kém một chút.
- Nhưng tốc độ và tính công kích lại vượt qua Nhãn Kính Vương Xà. Nhưng mà, mà Hắc Mạn Ba còn lớn hơn về thể tích, độc tính và tốc độ bài tiết nọc độc còn nhanh hơn Nhãn Kính Vương Xà nhiều. Mà Đế Hoàng Hắc Mạn Ba lại không phải như vậy. Đế Hoàng Hắc Mạn Ba so sánh với Hắc Mạn Ba bình thường, có chênh lệch thật lớn. Bởi vì Đế Hoàng Hắc Mạn Ba độc tính là song thuộc tính.
- Độc thần kinh của Đế Hoàng Hắc Mạn Ba so sánh với độc thần kinh của Liệt Giáp Hải Xà còn mạnh hơn, hơn nữa, độc tính ăn mòn của nọc độc cũng không phải bình thường. Nếu như Hồ Quang tu luyện đến cấp bậc chín vân, như vậy, độc tính của hắn có thể ăn mòn bất cứ thứ gì trên đời này, kể cả năng lượng cũng vậy. Mà độc tính này phối hợp với độc thần kinh là tuyệt phối, đúng là mạnh nhất thế giới.
Lúc này đến phiên Thâm Hải Minh Xà giật mình, nói:
- Cái gì? Anh nói cái gì? Ngay cả năng lượng cũng bị ăn mòn sao?
Trát Cách Lỗ nói:
- Trên lý luận mà nói là có thể ăn mòn bất kỳ vật gì. Hơn nữa, Hồ Quang tu luyện Thăng Vân Quyết có tác dụng phụ trợ độc tính, có thể phun độc lên mặt đất, không cần thấy máu, chỉ cần đụng vào là có hiệu quả. Trong tất cả chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, hắn là người duy nhất có thể dụng độc, có lẽ vì nguyên nhân này nên độc tố rất mạnh, thế giới này là công bình, bởi vậy, hắn mất đi rất nhiều năng lực lại được đền bù bằng năng lực độc tính cực mạnh.
Dịch An tức giận nói:
- Bà mẹ nó, cái này còn không được, độc cũng đã đủ vô địch rồi, hắn ta lại có thêm năng lực khác, còn cho người ta sống không.
Trát Cách Lỗ mỉm cười, nói:
- Tôi nói, thế giới này là công bình, tuy độc tính của rắn rất mạnh, nhưng tôi chỉ nói đó là độc tính khi đạt tới chín vân đấy, hơn nữa, rắn có thiên địch, bất luận rắn mạnh như thế nào, điểm này không thể che dấu.
Dịch An cười hắc hắc, nói:
- Thiên địch của rắn là gì? Có phải tôi hay không?
Hồ Quang khinh thường hừ một tiếng, nói:
- Con khỉ ngốc như anh tính toán là thiên địch của tôi cái rắm, anh đừng có nằm mơ. Để tôi suy nghĩ.
Vừa nói, ánh mắt của hắn nhìn qua các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác, lúc ánh mắt của hắn nhìn qua người Minh Minh, đột nhiên toàn thân run rẩy, sững sờ nói:
- Không thể nào, tại sao thiên địch của tôi là gà chứ, gà hẳn là thiên địch của trùng mới đúng! Sao có thể ảnh hưởng tới rắn vĩ đại như tôi.
Trát Cách Lỗ mỉm cười nói:
- Đúng vậy, gà khắc độc trùng, nhưng mà, Minh Minh cũng không phải gà bình thường, với tư cách chiến sĩ cầm tinh gà, huyết mạch nàng kế thừa phải đạt tới chín vân mới sinh ra dị biến khác, chuyển hóa làm huyết mạch Phượng Hoàng, mà các loại thần thú chim bay lại là thiên địch của rắn, trong hung thú, Phượng Hoàng với tư cách là vương của loài chim bay, không phải vừa vặn khắc chế anh sao? Cho nên anh cảm ứng được cũng là bình thường.
Thâm Hải Minh Xà lúc này đã im lặng, xám xịt trở lại trên người Tề Nhạc, hắn vốn cho rằng chỉ có một Tề Nhạc là biến thái, nhưng lại không nghĩ tới đám người ở trước mặt một tên lại một tên biến thái, không nói trước gia hỏa cầm tinh rắn hèn mọn bỉ ổi có độc tính mạnh hơn mình, chỉ riêng lời của Trát Cách Lỗ đại sư nói tới Phượng Hoàng.
Trong nội tâm của hắn run rẩy. Phải biết rằng, vào thời kỳ viễn cổ, Thâm Hải Minh Xà nhất tộc bọn họ ngay cả Kỳ Lân cũng chưa chắc đối phó được, nhưng chỉ sợ duy nhất thuộc tính tương khắc, mà lại là năng lực tương khắc của Phượng Hoàng ah! Hắn cũng biết nữ hài tử tên là Minh Minh kia có quan hệ thế nào với Tề Nhạc, cứ tiếp tục nói nữa chỉ tự rước lấy nhục.
Hào quang lóe lên, Thâm Hải Minh Xà biến mất trên người Tề Nhạc, Tề Nhạc nói:
- Nếu Hồ Quang đại ca có được độc tính mạnh như thế, hành động của chúng ta lần này sẽ dễ thành công hơn. Đã biết rõ chuyện lần này, mà hiện tại bọn người phương tây và Thái Dương Quốc bại hoại kia đi vào Viêm Hoàng chúng ta tìm một thứ tên là thánh nguyên.
Lập tức, hắn đem những lời Nhạc Nguyên nói cho mình và Như Nguyệt nghe kể lại một lần, ngay cả một ít phán đoán của hắn và Như Nguyệt cũng nói ra.
- Có thể hấp thu năng lượng trong đó, mà bản thân nó lại biết di động. Tại sao có cảm giác quái dị như vậy?
Trát Cách Lỗ lâm vào trong trầm tư.
Dịch An nói:
- Có cần chúng tôi điều một ít thuộc hạ đi qua dò xét trước không. Tuy thế lực của tôi ở Vân Nam không lớn lắm, nhưng có lẽ cũng có chút tác dụng.
Thời điểm hắn nói ra lời này lại có chút do dự.
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Tôi thấy không cần đâu. Tôi nghe Như Nguyệt từng nói qua, phạm vi thế lực chủ yếu của Thánh Hỏa Giáo các anh nằm ở phương bắc, vượt qua phạm vi này thì không tốt lắm, tuy các anh cũng là chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, nhưng tôi cảm thấy không nên ảnh hưởng tới tổ chức của các anh thì tốt hơn. Cũng tránh bị đám người đối nghịch trong tổ chức các anh nói ra nói vào.
- Lúc bị uy hiếp, Hắc Mạn Ba có thể dựng đứng nửa thân trước của cơ thể lên, hơn nữa mở cái miệng đen của mình mà công kích, người bị rắn cắn không được dùng huyết thanh cấp cứu ngay chắc chắn phải chết.
Trát Cách Lỗ đại sư mỉm cười, nói:
- Không hổ là tiến sĩ, anh nói rất đúng. Trong các loài rắn độc, kể cả rắn biển trong đó, tính công kích của Hắc Mạn Ba là mạnh nhất. Hơn nữa tốc độ của nó cực nhanh. Một khi nọc độc của nó tiến vào hệ thần kinh, dù nọc độc chỉ có một chút cũng đủ sức giết mười người.
Thâm Hải Minh Xà không phục nói:
- Cho dù hắn là Hắc Mạn Ba thì như thế nào? Chẳng lẽ độc tính của Hắc Mạn Ba có thể mạnh hơn tôi sao? Đừng quên, bây giờ chúng ta không so sánh tốc độ và tính công kích, mà là độc tính.
Trát Cách Lỗ nói:
- Từ độc tính đơn giản mà nói, từ những loại rắn độc đã biết, chắc tiến bối là Liệt Giáp Hải Xà ở Australia, nhưng mà nhìn tiền bối lại không giống.
Thâm Hải Minh Xà ngạo nghễ nói:
- Tuy tôi không phải Liệt Giáp Hải Xà, nhưng Liệt Giáp Hải Xà nhìn thấy tôi là chạy trốn. Độc có nó đơn thuần chỉ ảnh hưởng tới thần kinh, mà độc tính của tôi có hai thuộc tính thần kinh và ăn mòn a. Ở trong biển, nó căn bản không tới được trước mặt của tôi là bị nọc độc giết chết rồi.
Trong mắt Trát Cách Lỗ xuất hiện hào quang kinh ngạc.
- Như vậy xem ra, năng lực của tiền bối cùng Hồ Quang có điểm chung rồi. Tuy Hồ Quang là Hắc Mạn Ba, nhưng cũng không phải Hắc Mạn Ba bình thường, mà chính là Đế Hoàng Hắc Mạn Ba hiếm nhất. Từ độc tính mà nhìn, Hắc Mạn Ba so với Nhãn Kính Vương Xà còn kém một chút.
- Nhưng tốc độ và tính công kích lại vượt qua Nhãn Kính Vương Xà. Nhưng mà, mà Hắc Mạn Ba còn lớn hơn về thể tích, độc tính và tốc độ bài tiết nọc độc còn nhanh hơn Nhãn Kính Vương Xà nhiều. Mà Đế Hoàng Hắc Mạn Ba lại không phải như vậy. Đế Hoàng Hắc Mạn Ba so sánh với Hắc Mạn Ba bình thường, có chênh lệch thật lớn. Bởi vì Đế Hoàng Hắc Mạn Ba độc tính là song thuộc tính.
- Độc thần kinh của Đế Hoàng Hắc Mạn Ba so sánh với độc thần kinh của Liệt Giáp Hải Xà còn mạnh hơn, hơn nữa, độc tính ăn mòn của nọc độc cũng không phải bình thường. Nếu như Hồ Quang tu luyện đến cấp bậc chín vân, như vậy, độc tính của hắn có thể ăn mòn bất cứ thứ gì trên đời này, kể cả năng lượng cũng vậy. Mà độc tính này phối hợp với độc thần kinh là tuyệt phối, đúng là mạnh nhất thế giới.
Lúc này đến phiên Thâm Hải Minh Xà giật mình, nói:
- Cái gì? Anh nói cái gì? Ngay cả năng lượng cũng bị ăn mòn sao?
Trát Cách Lỗ nói:
- Trên lý luận mà nói là có thể ăn mòn bất kỳ vật gì. Hơn nữa, Hồ Quang tu luyện Thăng Vân Quyết có tác dụng phụ trợ độc tính, có thể phun độc lên mặt đất, không cần thấy máu, chỉ cần đụng vào là có hiệu quả. Trong tất cả chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, hắn là người duy nhất có thể dụng độc, có lẽ vì nguyên nhân này nên độc tố rất mạnh, thế giới này là công bình, bởi vậy, hắn mất đi rất nhiều năng lực lại được đền bù bằng năng lực độc tính cực mạnh.
Dịch An tức giận nói:
- Bà mẹ nó, cái này còn không được, độc cũng đã đủ vô địch rồi, hắn ta lại có thêm năng lực khác, còn cho người ta sống không.
Trát Cách Lỗ mỉm cười, nói:
- Tôi nói, thế giới này là công bình, tuy độc tính của rắn rất mạnh, nhưng tôi chỉ nói đó là độc tính khi đạt tới chín vân đấy, hơn nữa, rắn có thiên địch, bất luận rắn mạnh như thế nào, điểm này không thể che dấu.
Dịch An cười hắc hắc, nói:
- Thiên địch của rắn là gì? Có phải tôi hay không?
Hồ Quang khinh thường hừ một tiếng, nói:
- Con khỉ ngốc như anh tính toán là thiên địch của tôi cái rắm, anh đừng có nằm mơ. Để tôi suy nghĩ.
Vừa nói, ánh mắt của hắn nhìn qua các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác, lúc ánh mắt của hắn nhìn qua người Minh Minh, đột nhiên toàn thân run rẩy, sững sờ nói:
- Không thể nào, tại sao thiên địch của tôi là gà chứ, gà hẳn là thiên địch của trùng mới đúng! Sao có thể ảnh hưởng tới rắn vĩ đại như tôi.
Trát Cách Lỗ mỉm cười nói:
- Đúng vậy, gà khắc độc trùng, nhưng mà, Minh Minh cũng không phải gà bình thường, với tư cách chiến sĩ cầm tinh gà, huyết mạch nàng kế thừa phải đạt tới chín vân mới sinh ra dị biến khác, chuyển hóa làm huyết mạch Phượng Hoàng, mà các loại thần thú chim bay lại là thiên địch của rắn, trong hung thú, Phượng Hoàng với tư cách là vương của loài chim bay, không phải vừa vặn khắc chế anh sao? Cho nên anh cảm ứng được cũng là bình thường.
Thâm Hải Minh Xà lúc này đã im lặng, xám xịt trở lại trên người Tề Nhạc, hắn vốn cho rằng chỉ có một Tề Nhạc là biến thái, nhưng lại không nghĩ tới đám người ở trước mặt một tên lại một tên biến thái, không nói trước gia hỏa cầm tinh rắn hèn mọn bỉ ổi có độc tính mạnh hơn mình, chỉ riêng lời của Trát Cách Lỗ đại sư nói tới Phượng Hoàng.
Trong nội tâm của hắn run rẩy. Phải biết rằng, vào thời kỳ viễn cổ, Thâm Hải Minh Xà nhất tộc bọn họ ngay cả Kỳ Lân cũng chưa chắc đối phó được, nhưng chỉ sợ duy nhất thuộc tính tương khắc, mà lại là năng lực tương khắc của Phượng Hoàng ah! Hắn cũng biết nữ hài tử tên là Minh Minh kia có quan hệ thế nào với Tề Nhạc, cứ tiếp tục nói nữa chỉ tự rước lấy nhục.
Hào quang lóe lên, Thâm Hải Minh Xà biến mất trên người Tề Nhạc, Tề Nhạc nói:
- Nếu Hồ Quang đại ca có được độc tính mạnh như thế, hành động của chúng ta lần này sẽ dễ thành công hơn. Đã biết rõ chuyện lần này, mà hiện tại bọn người phương tây và Thái Dương Quốc bại hoại kia đi vào Viêm Hoàng chúng ta tìm một thứ tên là thánh nguyên.
Lập tức, hắn đem những lời Nhạc Nguyên nói cho mình và Như Nguyệt nghe kể lại một lần, ngay cả một ít phán đoán của hắn và Như Nguyệt cũng nói ra.
- Có thể hấp thu năng lượng trong đó, mà bản thân nó lại biết di động. Tại sao có cảm giác quái dị như vậy?
Trát Cách Lỗ lâm vào trong trầm tư.
Dịch An nói:
- Có cần chúng tôi điều một ít thuộc hạ đi qua dò xét trước không. Tuy thế lực của tôi ở Vân Nam không lớn lắm, nhưng có lẽ cũng có chút tác dụng.
Thời điểm hắn nói ra lời này lại có chút do dự.
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Tôi thấy không cần đâu. Tôi nghe Như Nguyệt từng nói qua, phạm vi thế lực chủ yếu của Thánh Hỏa Giáo các anh nằm ở phương bắc, vượt qua phạm vi này thì không tốt lắm, tuy các anh cũng là chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, nhưng tôi cảm thấy không nên ảnh hưởng tới tổ chức của các anh thì tốt hơn. Cũng tránh bị đám người đối nghịch trong tổ chức các anh nói ra nói vào.
/1391
|