Tuy rằng lúc đầu có thể kiên trì một phút đồng hồ, nhưng coi như là có thể bay rồi.
Đương nhiên, cách mặt đất không có khả năng vượt qua năm mét, dù sao năng lượngđó thật sự quá nhỏ bé rồi. Thân thể của Tề Nhạc hiện giờ tựa như một cái hắc động thật lớn, tu luyện của hắn là có hiệu quả đấy, nhưng phần tử năng lượng tu luyện đều sẽ bị lỗ đen của hắn hấp thu hầu như không còn.
Chỉ có trải qua trăm năm thời gian hồi phục, đem năng lượng chung cực Kỳ Lân Tí đại lượng tiêu hao đền bù trở về, hắn có thể một lần nữa trở thành Kỳ Lân, trở thành Sinh Tiếu vương. Nếu quả thật có thể đợi đến lúc đó, năng lực của Tề Nhạc có thể chính thức dung nhập với năng lực của Kim Sí Đại Bằng Điêu, tương đương với Từ Đông như hổ thêm cánh. Bất quá, trước mắt đến xem, đây hết thảy đều chỉ là ảo tưởng mà thôi.
Văn Đình sâu kín thở dài, bên trong mắt lộ ra vẻ lo lắng khó có thể che dấu:
- Tề Nhạc, anh thật không có trách em sao?
Tề Nhạc kéo tay của Văn Đình đến gần mình, hắn khẽ hôn một cái nói:
- Tại sao anh phải trách em? ? Đừng quên, trước kia anh chỉ là một tên du côn, anh luôn luôn là người rất dễ dàng thỏa mãn. Với anh mà nói, chuyện lần này cũng chưa chắc chính là chuyện xấu ah! Một năm đã qua, hết thảy kinh nghiệm của mình giống như là đang nằm mơ. Trước kia anh đâu có nghĩ tới mình có thể trải qua nhiều việc như vậy. Vốn là Trát Cách Lỗ đại sư giác tỉnh cho anh, về sau anh có được lực lượng cường đại.
- Ngắn ngủn một năm thời gian so với cuộc sống trước kia thì muôn màu muôn vẻ hơn. Hiện giờ mà nói, anh tối đa chính là đánh về nguyên hình mà thôi. Đã mất đi một cái cánh tay, lại đổi lấy nhiều như vậy bằng hữu, còn có ba vị hồng nhan tri kỷ, đây là một cái giá quá hời rồi. Chỉ sợ đổi lại bất luận một ai cũng không chút lựa chọn nguyện ý đạt được kinh nghiệm này. Dù sao các em đều không vứt vỏ anh, anh còn mừng rỡ thanh nhàn đây. Lại đây, cho anh mi một cái nào.
- Đáng ghét á... Anh vẫn không đứng đắn như vậy.
Tề Nhạc thoải mái giải thích khiến tâm tình của Văn Đình dễ dàng một ít. Nhìn vẻ tươi cười trên mặt của Tề Nhạc, nàng nói khẽ:
- Tề Nhạc, kỳ thật cũng không phải là không có cách nào khôi phục lập tức anh.
Tuy rằng Văn Đình nói rất nhẹ, nhưng sắc mặt Tề Nhạc lại lập tức đại biến:
- Không được nói, Đình Đình, nếu như em thật sự làm như vậy. Anh lập tức chết cho em xem. Nếu như anh thật sự nguyện ý cho em làm như vậy thì ngày đó đã không thi triển chung cực Kỳ Lân Tí rồi. So với chuyện anh mất đi năng lực và mất em thì nó không đáng là gì cả. Anh không nói đùa, ngàn vạn không nên làm như vậy, nếu không anh sẽ liều đi theo em.
Hắn đương nhiên minh bạch Văn Đình có ý tứ cái gì, năng lượng của Cự Thú Hoạt Xá Lợi khổng lồ, tuyệt đối có thể so sánh với Tề Nhạc lúc thi triển chung cực Kỳ Lân Tí.
Nhưng mà nếu quả thật như vậy mà đem Văn Đình... Vì thế, Tề Nhạc vừa mới nghe ra ý tứ Văn Đình, lập tức bỏ đi ý nghĩ này của nàng.
- Tề Nhạc, em...
Văn Đình vừa muốn nói gì, lại bị Tề Nhạc ngắt lời.
- Được rồi, không nên nói những chuyện này nữa. Sự tình đều đã qua rồi. Lại đây anh kể chuyện cười cho em nghe.
Văn Đình hơi sững sờ, rồi nhẹ nhàng gật nhẹ đầu.
Khóe miệng của Tề Nhạc toát ra một nụ cười xấu xa:
- Một ngày nọ có con muỗi cùng cùng Đường Lang (con bọ ngựa) đi nhìn lén một nữ tắm rửa, con muỗi rất tự hào nói: thấy không, mười năm trước ta chỉ đốt vào ngực nàng một lần mà hiện giờ đã sưng lớn như thế rồi. Đường Lang không phục cãi, vậy thì có sao, vậy thì sao, ta mười năm trước bổ một đao vào vào giữa hai chân nàng, đến nay mỗi tháng nàng vẫn còn chảy máu...
- Anh...
Văn Đình đỏ bừng cả khuôn mặt đấm nhẹ Tề Nhạc một cái:
- Đúng là đồ lưu manh.
- Thì anh vốn chính là lưu manh mà! Em đâu phải hôm nay mới biết, cái này đúng là nói không dễ nghe ah! Để anh đổi lại chuyện khác.
Phải nói tri thức, Tề Nhạc không có học được bao nhiêu, nhưng loại chuyện ba láp thì hắn đầy một bụng:
- Có một con voi hỏi con lạc đà: sao ngươi lại có vếu mọc ở trên lưng? Lạc Đà sẵng giọng: Cút. Anh không thèm nói chuyện với đồ trym mọc trên mặt. Con rắn ở bên kia nghe thấy con voi cùng Lạc Đà nói chuyện thì cười ha hả. Con voi quay đầu quát: Cười cái rắm! Đồ mặt mọc trên trym thì không có tư cách lên tiếng.
Tuy rằng khuôn mặt của Văn Đình càng thêm đỏ hơn, nhưng mà vẫn không khỏi bật cười. Đồng dạng ngoài cửa cũng truyền tới là của Như Nguyệt, Minh Minh với Trát Cách Lỗ đại sư. Chứng kiến mấy người, Văn Đình vô ý thức rút tay của mình trong tay của Tề Nhạc ra ngoài.
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Mọi người đều tới rồi.
Trát Cách Lỗ nhẹ nhàng gật nhẹ đầu, cùng hai nữ đi đến bên người Tề Nhạc ngồi xuống:
- Tề Nhạc ah! Cậu tới giờ vẫn không quên mấy chuyện xấu, vừa tới cửa hai người bọn ta đã nghe được.
Tề Nhạc ủy khuất nói:
- Oan uổng ah! Tôi đây không phải trêu chọc Đình Đình vui vẻ sao. Mà hai người có muốn nghe nữa không, ta còn có nữa a.
Như Nguyệt mỉm cười nói:
- Được rồi đó, anh nói mấy lời hữu ích xem nào, cảm giác thân thể hôm nay như thế nào? Có đỡ hơn được chút nào không?
Tề Nhạc ưỡn ngực, nói:
- Không còn gì tốt hơn, phàm là những chuyện mà nam nhân có thể làm, hiện tại anh cũng có thể làm. Nha, đúng rồi, đại sư tôi vẫn muốn hỏi ông. Bây giờ tôi đã mất đi Kỳ Lân, liệu phương diện kia có vấn đề gì hay không?
Lời vừa nói ra, ba vị mỹ nữ trong phòng đồng thời sắc mặt đỏ thẫm, ba song mỹ mâu đồng thời hung hăng nhìn chằm chằm Tề Nhạc.
Trát Cách Lỗ tức giận trừng mắt Tề Nhạc nói:
- Cậu đó, thật sự là bản tính khó sửa đổi, ngã phật từ bi, thế hệ này như thế nào lại xuất hiện Kỳ Lân như cậu chứ. Cậu nghĩ hay quá nhỉ, hiện giờ tuy rằng tuy rằng đã mất đi Vân Lực của Kỳ Lân, nhưng cũng không phải nói cậu không phải là Kỳ Lân. Từ ý nào đó nhìn lại thì Vân Lực Kỳ Lân của cậu vẫn tồn tại, chỉ là nó đã biến thành số âm mà thôi.
- Cậu phải khôi phục nó về số dương mới có thể có được năng lực trước kia. Nhưng mà, Vân Lực biến thành số âm, huyết mạch lại vẫn tồn tại. Vì thế, phương diện cùng trước kia cũng không có gì khác nhau. Nhưng mà với hiện tại tình huống thân thể tình huống thân thể của cậu, ta cấm cậu "quan hệ" lung tung. Như Nguyệt nếu các cô coi trọng hắn thì phải cấm cửa...
- A! Không cần đâu đại sư, nhìn xem ta rất khỏe đây này.
Tề Nhạc vội vàng dùng ánh mắt nịnh nọt nhìn Trát Cách Lỗ.
Trát Cách Lỗ nói:
- Theo sắc mặt của cậu thì đúng là tốt hơn trước kia. Cậu trước tiên cứ tĩnh dưỡng cho tốt đi. Ai! Chuyện này đúng là sai lầm của ta, không nghĩ tới Kim Sí Đại Bằng Điêu cùng Khế Dũ cư nhiên lại cường đại như thế.
Đương nhiên, cách mặt đất không có khả năng vượt qua năm mét, dù sao năng lượngđó thật sự quá nhỏ bé rồi. Thân thể của Tề Nhạc hiện giờ tựa như một cái hắc động thật lớn, tu luyện của hắn là có hiệu quả đấy, nhưng phần tử năng lượng tu luyện đều sẽ bị lỗ đen của hắn hấp thu hầu như không còn.
Chỉ có trải qua trăm năm thời gian hồi phục, đem năng lượng chung cực Kỳ Lân Tí đại lượng tiêu hao đền bù trở về, hắn có thể một lần nữa trở thành Kỳ Lân, trở thành Sinh Tiếu vương. Nếu quả thật có thể đợi đến lúc đó, năng lực của Tề Nhạc có thể chính thức dung nhập với năng lực của Kim Sí Đại Bằng Điêu, tương đương với Từ Đông như hổ thêm cánh. Bất quá, trước mắt đến xem, đây hết thảy đều chỉ là ảo tưởng mà thôi.
Văn Đình sâu kín thở dài, bên trong mắt lộ ra vẻ lo lắng khó có thể che dấu:
- Tề Nhạc, anh thật không có trách em sao?
Tề Nhạc kéo tay của Văn Đình đến gần mình, hắn khẽ hôn một cái nói:
- Tại sao anh phải trách em? ? Đừng quên, trước kia anh chỉ là một tên du côn, anh luôn luôn là người rất dễ dàng thỏa mãn. Với anh mà nói, chuyện lần này cũng chưa chắc chính là chuyện xấu ah! Một năm đã qua, hết thảy kinh nghiệm của mình giống như là đang nằm mơ. Trước kia anh đâu có nghĩ tới mình có thể trải qua nhiều việc như vậy. Vốn là Trát Cách Lỗ đại sư giác tỉnh cho anh, về sau anh có được lực lượng cường đại.
- Ngắn ngủn một năm thời gian so với cuộc sống trước kia thì muôn màu muôn vẻ hơn. Hiện giờ mà nói, anh tối đa chính là đánh về nguyên hình mà thôi. Đã mất đi một cái cánh tay, lại đổi lấy nhiều như vậy bằng hữu, còn có ba vị hồng nhan tri kỷ, đây là một cái giá quá hời rồi. Chỉ sợ đổi lại bất luận một ai cũng không chút lựa chọn nguyện ý đạt được kinh nghiệm này. Dù sao các em đều không vứt vỏ anh, anh còn mừng rỡ thanh nhàn đây. Lại đây, cho anh mi một cái nào.
- Đáng ghét á... Anh vẫn không đứng đắn như vậy.
Tề Nhạc thoải mái giải thích khiến tâm tình của Văn Đình dễ dàng một ít. Nhìn vẻ tươi cười trên mặt của Tề Nhạc, nàng nói khẽ:
- Tề Nhạc, kỳ thật cũng không phải là không có cách nào khôi phục lập tức anh.
Tuy rằng Văn Đình nói rất nhẹ, nhưng sắc mặt Tề Nhạc lại lập tức đại biến:
- Không được nói, Đình Đình, nếu như em thật sự làm như vậy. Anh lập tức chết cho em xem. Nếu như anh thật sự nguyện ý cho em làm như vậy thì ngày đó đã không thi triển chung cực Kỳ Lân Tí rồi. So với chuyện anh mất đi năng lực và mất em thì nó không đáng là gì cả. Anh không nói đùa, ngàn vạn không nên làm như vậy, nếu không anh sẽ liều đi theo em.
Hắn đương nhiên minh bạch Văn Đình có ý tứ cái gì, năng lượng của Cự Thú Hoạt Xá Lợi khổng lồ, tuyệt đối có thể so sánh với Tề Nhạc lúc thi triển chung cực Kỳ Lân Tí.
Nhưng mà nếu quả thật như vậy mà đem Văn Đình... Vì thế, Tề Nhạc vừa mới nghe ra ý tứ Văn Đình, lập tức bỏ đi ý nghĩ này của nàng.
- Tề Nhạc, em...
Văn Đình vừa muốn nói gì, lại bị Tề Nhạc ngắt lời.
- Được rồi, không nên nói những chuyện này nữa. Sự tình đều đã qua rồi. Lại đây anh kể chuyện cười cho em nghe.
Văn Đình hơi sững sờ, rồi nhẹ nhàng gật nhẹ đầu.
Khóe miệng của Tề Nhạc toát ra một nụ cười xấu xa:
- Một ngày nọ có con muỗi cùng cùng Đường Lang (con bọ ngựa) đi nhìn lén một nữ tắm rửa, con muỗi rất tự hào nói: thấy không, mười năm trước ta chỉ đốt vào ngực nàng một lần mà hiện giờ đã sưng lớn như thế rồi. Đường Lang không phục cãi, vậy thì có sao, vậy thì sao, ta mười năm trước bổ một đao vào vào giữa hai chân nàng, đến nay mỗi tháng nàng vẫn còn chảy máu...
- Anh...
Văn Đình đỏ bừng cả khuôn mặt đấm nhẹ Tề Nhạc một cái:
- Đúng là đồ lưu manh.
- Thì anh vốn chính là lưu manh mà! Em đâu phải hôm nay mới biết, cái này đúng là nói không dễ nghe ah! Để anh đổi lại chuyện khác.
Phải nói tri thức, Tề Nhạc không có học được bao nhiêu, nhưng loại chuyện ba láp thì hắn đầy một bụng:
- Có một con voi hỏi con lạc đà: sao ngươi lại có vếu mọc ở trên lưng? Lạc Đà sẵng giọng: Cút. Anh không thèm nói chuyện với đồ trym mọc trên mặt. Con rắn ở bên kia nghe thấy con voi cùng Lạc Đà nói chuyện thì cười ha hả. Con voi quay đầu quát: Cười cái rắm! Đồ mặt mọc trên trym thì không có tư cách lên tiếng.
Tuy rằng khuôn mặt của Văn Đình càng thêm đỏ hơn, nhưng mà vẫn không khỏi bật cười. Đồng dạng ngoài cửa cũng truyền tới là của Như Nguyệt, Minh Minh với Trát Cách Lỗ đại sư. Chứng kiến mấy người, Văn Đình vô ý thức rút tay của mình trong tay của Tề Nhạc ra ngoài.
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Mọi người đều tới rồi.
Trát Cách Lỗ nhẹ nhàng gật nhẹ đầu, cùng hai nữ đi đến bên người Tề Nhạc ngồi xuống:
- Tề Nhạc ah! Cậu tới giờ vẫn không quên mấy chuyện xấu, vừa tới cửa hai người bọn ta đã nghe được.
Tề Nhạc ủy khuất nói:
- Oan uổng ah! Tôi đây không phải trêu chọc Đình Đình vui vẻ sao. Mà hai người có muốn nghe nữa không, ta còn có nữa a.
Như Nguyệt mỉm cười nói:
- Được rồi đó, anh nói mấy lời hữu ích xem nào, cảm giác thân thể hôm nay như thế nào? Có đỡ hơn được chút nào không?
Tề Nhạc ưỡn ngực, nói:
- Không còn gì tốt hơn, phàm là những chuyện mà nam nhân có thể làm, hiện tại anh cũng có thể làm. Nha, đúng rồi, đại sư tôi vẫn muốn hỏi ông. Bây giờ tôi đã mất đi Kỳ Lân, liệu phương diện kia có vấn đề gì hay không?
Lời vừa nói ra, ba vị mỹ nữ trong phòng đồng thời sắc mặt đỏ thẫm, ba song mỹ mâu đồng thời hung hăng nhìn chằm chằm Tề Nhạc.
Trát Cách Lỗ tức giận trừng mắt Tề Nhạc nói:
- Cậu đó, thật sự là bản tính khó sửa đổi, ngã phật từ bi, thế hệ này như thế nào lại xuất hiện Kỳ Lân như cậu chứ. Cậu nghĩ hay quá nhỉ, hiện giờ tuy rằng tuy rằng đã mất đi Vân Lực của Kỳ Lân, nhưng cũng không phải nói cậu không phải là Kỳ Lân. Từ ý nào đó nhìn lại thì Vân Lực Kỳ Lân của cậu vẫn tồn tại, chỉ là nó đã biến thành số âm mà thôi.
- Cậu phải khôi phục nó về số dương mới có thể có được năng lực trước kia. Nhưng mà, Vân Lực biến thành số âm, huyết mạch lại vẫn tồn tại. Vì thế, phương diện cùng trước kia cũng không có gì khác nhau. Nhưng mà với hiện tại tình huống thân thể tình huống thân thể của cậu, ta cấm cậu "quan hệ" lung tung. Như Nguyệt nếu các cô coi trọng hắn thì phải cấm cửa...
- A! Không cần đâu đại sư, nhìn xem ta rất khỏe đây này.
Tề Nhạc vội vàng dùng ánh mắt nịnh nọt nhìn Trát Cách Lỗ.
Trát Cách Lỗ nói:
- Theo sắc mặt của cậu thì đúng là tốt hơn trước kia. Cậu trước tiên cứ tĩnh dưỡng cho tốt đi. Ai! Chuyện này đúng là sai lầm của ta, không nghĩ tới Kim Sí Đại Bằng Điêu cùng Khế Dũ cư nhiên lại cường đại như thế.
/1391
|