Đưa tay ôm lấy Tuyết Nữ đứng lên, Tề Nhạc dò hỏi:
- Tuyết Nữ, con có thể nói kỹ càng hơn không? Đến cùng là người nào tập kích nhà con, a không, là nhà chúng ta?
Tuyết Nữ sửng sốt một chút, có chút mờ mịt nhìn Tề Nhạc, giống như đang tự hỏi cái gì, đột nhiên nàng đưa hai tay ôm lấy đầu mình, trên mặt toát ra thần sắc cực kỳ thống khổ, run rẩy nói:
- Con, con không nhớ gì cả, con không nhớ gì cả.
Tề Nhạc cầm lấy bàn tay lạnh như băng của nàng, nhẹ nhàng hỏi:
- Con cứ suy nghĩ thật kỹ.
- Lửa, lửa lớn, lửa lớn quá! Cha, đừng ép con, đầu của con đau quá!
Tuyết Nữ dùng sức quẩy người một cái, bổ nhào lên giường, toàn thân run rẩy kịch liệt, hiển nhiên là đang vô cùng thống khổ.
Tề Nhạc sinh lòng thương xót, đi tới ôm vai Tuyết Nữ, an ủi:
- Tốt rồi, Tuyết Nữ đừng xin nghĩ nhiều. Đừng sợ nữa, có cha đây.
Tuyết Nữ quay người nhào vào trong ngực Tề Nhạc, chăm chú ôm cổ của hắn khóc lớn, dù thân thể đã ngừng run rẩy nhưng giống như nắm được một túm cỏ cứu mạng trong nước, như thế nào cũng không muốn buông ra.
Tề Nhạc bất đắc dĩ nhìn Văn Đình ở bên cạnh, nói:
- Chuyện này có chút nghiêm trọng rồi, xem ra phải tìm Cơ Đức hỏi thử mới được.
Văn Đình nhẹ gật đầu, nói:
- Cô bé này thật đáng hương, bất quá, anh thật đúng là muốn làm cha người ta a!
Tề Nhạc bất đắc dĩ nói:
- Em cũng thấy đấy, hiện giờ anh đâu có cách nào đâu. Cũng chỉ có thể như vậy để tâm tình cô ấy ổn định lại. Vừa rồi kinh mạch trong cơ thể cô ấy bị chấn động, trước hết để cô ấy nghỉ ngơi trong chốc lát, đợi tâm tình cô ấy ổn định lại rồi chúng ta hỏi tiếp.
Tiếng khóc Tuyết Nữ dần dần nhỏ hơn, được Tề Nhạc an ủi, nàng nhắm hai mắt lại, lông mi dài còn vươn lại nước mắt óng ánh, thời gian không dài nhưng có lẽ vì quá mức kích động nên nàng thật sự mệt mỏi, cũng có khả năng vì chiến đấu với Tề Nhạc nên tiêu hao quá nhiều, nàng dần dần tiến vào trong mộng đẹp.
Tề Nhạc cẩn thận đưa Tuyết Nữ lên giường, muốn nhẹ nhàng rút tay ra nhưng Tuyết Nữ lại ôm tay của hắn rất chặt, tựa hồ như sợ mất hắn. Tề Nhạc liền động mạnh hơn một chút nhưng Tuyết Nữ trong lúc ngủ say lập tức lộ ra vẻ thống khổ khiến hắn nhất thời không có bất kỳ biện pháp nào, dưới sự trợ giúp của Văn Đình, vất vả lắm mới rút ra được nhưng vì để Tuyết Nữ có thể yên tĩnh nằm ngủ, Tề Nhạc phải cầm tay nàng thật chặt, lúc này mới khiến Tuyết Nữ chính thức ngủ say.
Tề Nhạc thấp giọng nói:
- Điện thoại ở trong túi quần anh, em giúp anh gọi Cơ Đức.
Hiện giờ một tay hắn đang bị Tuyết Nữ cầm, cũng chỉ có thể nhờ Văn Đình.
Văn Đình lấy điện thoại từ trong túi quần Tề Nhạc ra, tìm số của Cơ Đức, bấm gọi rồi đưa điện thoại lên bên tai Tề Nhạc.
- Này, sư phụ à?
Thanh âm Cơ Đức từ bên kia truyền đến.
Tề Nhạc hỏi:
- Cơ Đức, giờ anh đang ở đâu?
Cơ Đức nói:
- Tôi đang ở bên ngoài, sư phụ, nếu không có chuyện gì đặc biệt thì chúng ta nói chuyện sau. Hiện giờ chúng tôi đang bề bộn tìm kiếm Tuyết Nữ, hiện tại toàn bộ kinh thành cũng bị bí mật phong tỏa rồi.
Tề Nhạc thở sâu, nói:
- Cơ Đức, nếu như tôi không đoán sai mà nói thì hiện giờ Tuyết Nữ đang ở chỗ tôi.
- A, cái gì? Người nói gì cơ? Tuyết Nữ đang ở chỗ người? Sư phụ, người không có lầm chứ?
Cơ Đức kinh hô lên tiếng.
Tề Nhạc nhìn Tuyết Nữ ngủ say trên giường, nói:
- Chắc là không lầm đâu, nàng có năng lực điều khiển băng tuyết và gió cùng một lúc, nhìn khoảng hai mươi tuổi, là một cô gái rất xinh đẹp.
Cơ Đức vội vàng nói:
- Đúng vậy, Tuyết Nữ chính là như thế. Trời ạ, sư phụ ngài thật sự là điềm lành, thật tốt quá, bây giờ ngài đang ở đâu, tôi lập tức đi tới.
Tề Nhạc nghĩ nghĩ, nói:
- Hiện giờ cảm xúc Tuyết Nữ rất không ổn định, vừa mới ngủ. Như vậy đi, các anh đừng tới quá nhiều, anh mang theo một người quen biết tới a. Ta và Văn Đình ở trong suối nước nóng Long Mạch, biệt thự số 33, anh có thể dễ dàng tìm được.
- Tốt, tôi lập tức liên hệ tổng bộ, sư phụ, người nhất định phải ở đó chờ tôi.
Cúp điện thoại, Tề Nhạc nhìn Tuyết Nữ trên giường, có lẽ vì lúc trước Tuyết Nữ không ngừng gọi hắn là cha nên hiện giờ nhìn khuôn mặt tái nhợt nhỏ nhắn của nàng, trong nội tâm Tề Nhạc không khỏi nổi lên vào phần cảm giác thân thiết.
Văn Đình ngồi xuống bên người Tề Nhạc, thấp giọng nói:
- Như thế nào rồi?
Tề Nhạc nói:
- Cơ Đức bọn hắn lập tức tới ngay, anh muốn tổng hợp những đồ vật bọn hắn biết thoáng một phát mới có thể có chút mặt mày. Bất quá, anh xem Tuyết Nữ tựa hồ rất không thích Viêm Hoàng hồn a. Hi vọng không phải do Viêm Hoàng hồn đã hủy nhà của cô ấy đi mới tốt. Nếu không thì anh sẽ phi thường thất vọng.
Văn Định nhẹ nhàng để tay lên vai phải Tề Nhạc, nói:
- Chắc là không rồi. Dù sao thì Viêm Hoàng hồn cũng đại biểu cho nước cộng hòa Viêm Hoàng. Tề nhạc, cô bé này lại ỷ lại anh nhiều như thế, anh nói cô ấy có thể một mực đi theo anh không?
Tề Nhạc sững sờ, nói:
- Cô ấy là người Viêm Hoàng hồn a! Như thế nào lại theo anh?
Văn Đình hừ một tiếng, nói:
- Sở dĩ hôm nay cô ấy nhìn trộm chúng ta trên không, em đoán có lẽ lúc chúng ta tu luyện phát ra khí tức năng lượng hấp dẫn cô ấy. Em cảm giác rõ ràng cô ấy tản ra địch ý, vừa rồi cô ấy còn không ngừng nói lửa đấy. Em nghĩ trong lòng cô ấy có mâu thuẫn tiềm ẩn với năng lượng lửa. Hơn nữa tựa hồ Tuyết Nữ này cũng không phải nhân loại.
Tề Nhạc khẽ động trong nội tâm, nói:
- Em nói là cô ấy giống như em? Cũng là hung thú hoặc là thần thú tu luyện thành?
Văn Đình lắc đầu, nói:
- Không phải, nếu cô ấy là Viễn cổ cự thú ở thời đại này thì trên người tất nhiên có khí tức Viễn cổ cự thú. Nhưng trên người cô ấy lại không có. Đồng thời khí tức của nàng cũng không giống với nhân loại, có lẽ anh cũng phát hiện nhiệt độ cơ thể cô ấy dưới âm độ. Thử hỏi nhân loại nào lại có nhiệt độ cơ thể như vậy? Nếu em đoán không sai thì cô ấy là sinh mệnh thể đặc thù, từ khí tức năng lượng trên người cô ấy có thể rõ ràng cảm giác được.
Trong mắt Tề Nhạc toát ra hào quang suy tư, nói:
- Phương diện này em có kinh nghiệm nhiều hơn anh. Vậy em nói một chút cô ấy là sinh mệnh thể dạng gì?
Văn Đình nói:
- Vừa rồi em cẩn thận cảm giác khí tức năng lượng trên người cô ấy thoáng một chút, năng lượng băng của cô ấy phi thường tinh khiết, cơ hồ tinh khiết đến mức đáng sợ. Từ thể tích năng lượng mà tính thì đừng nói là so sánh với anh trước kia, cho dù so sánh với em, không tính điều kiện tiên quyết là Cự Thú Hoạt Xá Lợi thì ngay cả một phần ba năng lượng của cô ấy em cũng không có.
- Nhưng cũng vì năng lượng cô ấy quá mức tinh khiết nên tuy năng lượng chỉnh thể cô ấy không cường đại nhưng có thể phát huy ra uy lực rất mạnh. Ít nhất có thể đánh ngang tay với em. Cái này nói lên sinh mệnh thể của nàng có quan hệ cực kỳ mật thiết với băng. Tề Nhạc, anh nghe qua câu chuyện nhân sâm sống trên núi chưa?
- Tuyết Nữ, con có thể nói kỹ càng hơn không? Đến cùng là người nào tập kích nhà con, a không, là nhà chúng ta?
Tuyết Nữ sửng sốt một chút, có chút mờ mịt nhìn Tề Nhạc, giống như đang tự hỏi cái gì, đột nhiên nàng đưa hai tay ôm lấy đầu mình, trên mặt toát ra thần sắc cực kỳ thống khổ, run rẩy nói:
- Con, con không nhớ gì cả, con không nhớ gì cả.
Tề Nhạc cầm lấy bàn tay lạnh như băng của nàng, nhẹ nhàng hỏi:
- Con cứ suy nghĩ thật kỹ.
- Lửa, lửa lớn, lửa lớn quá! Cha, đừng ép con, đầu của con đau quá!
Tuyết Nữ dùng sức quẩy người một cái, bổ nhào lên giường, toàn thân run rẩy kịch liệt, hiển nhiên là đang vô cùng thống khổ.
Tề Nhạc sinh lòng thương xót, đi tới ôm vai Tuyết Nữ, an ủi:
- Tốt rồi, Tuyết Nữ đừng xin nghĩ nhiều. Đừng sợ nữa, có cha đây.
Tuyết Nữ quay người nhào vào trong ngực Tề Nhạc, chăm chú ôm cổ của hắn khóc lớn, dù thân thể đã ngừng run rẩy nhưng giống như nắm được một túm cỏ cứu mạng trong nước, như thế nào cũng không muốn buông ra.
Tề Nhạc bất đắc dĩ nhìn Văn Đình ở bên cạnh, nói:
- Chuyện này có chút nghiêm trọng rồi, xem ra phải tìm Cơ Đức hỏi thử mới được.
Văn Đình nhẹ gật đầu, nói:
- Cô bé này thật đáng hương, bất quá, anh thật đúng là muốn làm cha người ta a!
Tề Nhạc bất đắc dĩ nói:
- Em cũng thấy đấy, hiện giờ anh đâu có cách nào đâu. Cũng chỉ có thể như vậy để tâm tình cô ấy ổn định lại. Vừa rồi kinh mạch trong cơ thể cô ấy bị chấn động, trước hết để cô ấy nghỉ ngơi trong chốc lát, đợi tâm tình cô ấy ổn định lại rồi chúng ta hỏi tiếp.
Tiếng khóc Tuyết Nữ dần dần nhỏ hơn, được Tề Nhạc an ủi, nàng nhắm hai mắt lại, lông mi dài còn vươn lại nước mắt óng ánh, thời gian không dài nhưng có lẽ vì quá mức kích động nên nàng thật sự mệt mỏi, cũng có khả năng vì chiến đấu với Tề Nhạc nên tiêu hao quá nhiều, nàng dần dần tiến vào trong mộng đẹp.
Tề Nhạc cẩn thận đưa Tuyết Nữ lên giường, muốn nhẹ nhàng rút tay ra nhưng Tuyết Nữ lại ôm tay của hắn rất chặt, tựa hồ như sợ mất hắn. Tề Nhạc liền động mạnh hơn một chút nhưng Tuyết Nữ trong lúc ngủ say lập tức lộ ra vẻ thống khổ khiến hắn nhất thời không có bất kỳ biện pháp nào, dưới sự trợ giúp của Văn Đình, vất vả lắm mới rút ra được nhưng vì để Tuyết Nữ có thể yên tĩnh nằm ngủ, Tề Nhạc phải cầm tay nàng thật chặt, lúc này mới khiến Tuyết Nữ chính thức ngủ say.
Tề Nhạc thấp giọng nói:
- Điện thoại ở trong túi quần anh, em giúp anh gọi Cơ Đức.
Hiện giờ một tay hắn đang bị Tuyết Nữ cầm, cũng chỉ có thể nhờ Văn Đình.
Văn Đình lấy điện thoại từ trong túi quần Tề Nhạc ra, tìm số của Cơ Đức, bấm gọi rồi đưa điện thoại lên bên tai Tề Nhạc.
- Này, sư phụ à?
Thanh âm Cơ Đức từ bên kia truyền đến.
Tề Nhạc hỏi:
- Cơ Đức, giờ anh đang ở đâu?
Cơ Đức nói:
- Tôi đang ở bên ngoài, sư phụ, nếu không có chuyện gì đặc biệt thì chúng ta nói chuyện sau. Hiện giờ chúng tôi đang bề bộn tìm kiếm Tuyết Nữ, hiện tại toàn bộ kinh thành cũng bị bí mật phong tỏa rồi.
Tề Nhạc thở sâu, nói:
- Cơ Đức, nếu như tôi không đoán sai mà nói thì hiện giờ Tuyết Nữ đang ở chỗ tôi.
- A, cái gì? Người nói gì cơ? Tuyết Nữ đang ở chỗ người? Sư phụ, người không có lầm chứ?
Cơ Đức kinh hô lên tiếng.
Tề Nhạc nhìn Tuyết Nữ ngủ say trên giường, nói:
- Chắc là không lầm đâu, nàng có năng lực điều khiển băng tuyết và gió cùng một lúc, nhìn khoảng hai mươi tuổi, là một cô gái rất xinh đẹp.
Cơ Đức vội vàng nói:
- Đúng vậy, Tuyết Nữ chính là như thế. Trời ạ, sư phụ ngài thật sự là điềm lành, thật tốt quá, bây giờ ngài đang ở đâu, tôi lập tức đi tới.
Tề Nhạc nghĩ nghĩ, nói:
- Hiện giờ cảm xúc Tuyết Nữ rất không ổn định, vừa mới ngủ. Như vậy đi, các anh đừng tới quá nhiều, anh mang theo một người quen biết tới a. Ta và Văn Đình ở trong suối nước nóng Long Mạch, biệt thự số 33, anh có thể dễ dàng tìm được.
- Tốt, tôi lập tức liên hệ tổng bộ, sư phụ, người nhất định phải ở đó chờ tôi.
Cúp điện thoại, Tề Nhạc nhìn Tuyết Nữ trên giường, có lẽ vì lúc trước Tuyết Nữ không ngừng gọi hắn là cha nên hiện giờ nhìn khuôn mặt tái nhợt nhỏ nhắn của nàng, trong nội tâm Tề Nhạc không khỏi nổi lên vào phần cảm giác thân thiết.
Văn Đình ngồi xuống bên người Tề Nhạc, thấp giọng nói:
- Như thế nào rồi?
Tề Nhạc nói:
- Cơ Đức bọn hắn lập tức tới ngay, anh muốn tổng hợp những đồ vật bọn hắn biết thoáng một phát mới có thể có chút mặt mày. Bất quá, anh xem Tuyết Nữ tựa hồ rất không thích Viêm Hoàng hồn a. Hi vọng không phải do Viêm Hoàng hồn đã hủy nhà của cô ấy đi mới tốt. Nếu không thì anh sẽ phi thường thất vọng.
Văn Định nhẹ nhàng để tay lên vai phải Tề Nhạc, nói:
- Chắc là không rồi. Dù sao thì Viêm Hoàng hồn cũng đại biểu cho nước cộng hòa Viêm Hoàng. Tề nhạc, cô bé này lại ỷ lại anh nhiều như thế, anh nói cô ấy có thể một mực đi theo anh không?
Tề Nhạc sững sờ, nói:
- Cô ấy là người Viêm Hoàng hồn a! Như thế nào lại theo anh?
Văn Đình hừ một tiếng, nói:
- Sở dĩ hôm nay cô ấy nhìn trộm chúng ta trên không, em đoán có lẽ lúc chúng ta tu luyện phát ra khí tức năng lượng hấp dẫn cô ấy. Em cảm giác rõ ràng cô ấy tản ra địch ý, vừa rồi cô ấy còn không ngừng nói lửa đấy. Em nghĩ trong lòng cô ấy có mâu thuẫn tiềm ẩn với năng lượng lửa. Hơn nữa tựa hồ Tuyết Nữ này cũng không phải nhân loại.
Tề Nhạc khẽ động trong nội tâm, nói:
- Em nói là cô ấy giống như em? Cũng là hung thú hoặc là thần thú tu luyện thành?
Văn Đình lắc đầu, nói:
- Không phải, nếu cô ấy là Viễn cổ cự thú ở thời đại này thì trên người tất nhiên có khí tức Viễn cổ cự thú. Nhưng trên người cô ấy lại không có. Đồng thời khí tức của nàng cũng không giống với nhân loại, có lẽ anh cũng phát hiện nhiệt độ cơ thể cô ấy dưới âm độ. Thử hỏi nhân loại nào lại có nhiệt độ cơ thể như vậy? Nếu em đoán không sai thì cô ấy là sinh mệnh thể đặc thù, từ khí tức năng lượng trên người cô ấy có thể rõ ràng cảm giác được.
Trong mắt Tề Nhạc toát ra hào quang suy tư, nói:
- Phương diện này em có kinh nghiệm nhiều hơn anh. Vậy em nói một chút cô ấy là sinh mệnh thể dạng gì?
Văn Đình nói:
- Vừa rồi em cẩn thận cảm giác khí tức năng lượng trên người cô ấy thoáng một chút, năng lượng băng của cô ấy phi thường tinh khiết, cơ hồ tinh khiết đến mức đáng sợ. Từ thể tích năng lượng mà tính thì đừng nói là so sánh với anh trước kia, cho dù so sánh với em, không tính điều kiện tiên quyết là Cự Thú Hoạt Xá Lợi thì ngay cả một phần ba năng lượng của cô ấy em cũng không có.
- Nhưng cũng vì năng lượng cô ấy quá mức tinh khiết nên tuy năng lượng chỉnh thể cô ấy không cường đại nhưng có thể phát huy ra uy lực rất mạnh. Ít nhất có thể đánh ngang tay với em. Cái này nói lên sinh mệnh thể của nàng có quan hệ cực kỳ mật thiết với băng. Tề Nhạc, anh nghe qua câu chuyện nhân sâm sống trên núi chưa?
/1391
|