Vành mắt Y Nhược đỏ lên, đương nhiên nàng biết rõ, một hài tử không có mẹ là chuyện thống khổ cỡ nào. Vươn tay, bắt lấy đầu vai của Tề Nhạc. Hai mắt nhìn qua Tề Nhạc đỏ bừng như sắp rơi nước mắt, rung giọng nói:
- Đương nhiên có thể. Nếu như có một hài tử như con, như vậy đó là kiêu ngạo của mẹ!
Nước mắt không thể khống chế được nữa, Tề Nhạc phịch một tiếng quỳ xuống đất, âm thanh của hắn run rẩy, bờ môi động động, phải mất suốt một phút đồng hồ, hắn mới từ trong miệng gọi một tiếng suốt hai mươi năm qua chưa từng gọi qua.
- Mẹ... Mẹ ơi...
Y Nhược ôm đầu Tề Nhạc kéo vào ngực của mình, nước mắt chảy xuống, Tề Nhạc rúc trong ngực nàng, tâm của hắn chưa từng kích động như hiện tại, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, sau khi đi vào thời đại viễn cổ cự thú, mình lại có thể quen với người mẹ này.
Tình thân nồng đậm tràn ngập tâm thần hắn, hắn chờ mong ngày hôm nay đã không biết bao lâu. Khi còn bé, hắn khát vọng một người mẹ thế nào! Mà bây giờ. Rốt cuộc hắn cũng có được, tuy không phải thân sinh, nhưng mà, đồng dạng cùng chảy xuôi huyết mạch Kỳ Lân, chỉ cảm giác thân thiết này đủ đền bù tất cả.
Long Giang có chút ngây ngốc nhìn qua Y Nhược cùng Tề Nhạc, than nhẹ một tiếng, chậm rãi tiến lên, ôm vai Y Nhược.
- Chúc mừng các người, Y Nhược, em tìm được đứa con tốt rồi.
Y Nhược nhìn qua Long Giang. Giữ lại nước màu tràn ngập hạnh phúc, tuy trước đó nàng có cảm giác rất thân thiết với Tề Nhạc. Nhưng mà, dù sao không cùng một thời đại, cho nên cả hai còn có chút ngăn cách. Mà Kỳ Lân Huyễn là vũ khí phá vỡ ngăn cách này. Thông qua Kỳ Lân Huyễn, Tề Nhạc cảm nhận được quan tâm chân tình của Y Nhược với mình. Cũng thông qua Kỳ Lân Huyễn, Y Nhược nhìn thấy nội tâm cô độc của Tề Nhạc. Cơ duyên, có khi chỉ trong nháy mắt, mà bây giờ nó hiện ra rõ ràng trên hai người.
Nhìn Long Giang gật gật đầu, nước mắt trong mắt Y Nhược càng nhiều hơn, đương nhiên nàng không cho Tề Nhạc nhận Long Giang làm cha, dù sao, Kỳ Lân nhất tộc là chủng tộc cao quý nhất trong thần thú, trừ bản thân Kỳ Lân ra, tuyệt đối không nhận chủng tộc khác làm cha.
Tề Nhạc đã lâu rồi không khóc, nước mắt của hắn ướt đẫm lồng ngực của Y Nhược, nội tâm của hắn vô cùng thoải mái, hắn lưu lại chính là nước mắt ủy khuất, là nước mắt bi thương chất chứa trong nội tâm, đồng thời cũng là nước mắt hạnh phúc.
- Hài tử, bắt đầu đi.
Y Nhược vịn Tề Nhạc đứng lên, nhìn qua đứa con cao hơn mình nửa cái đầu, nước mắt Y Nhược không cách nào ngừng lại.
- Đứa nhỏ ngốc, khi con bé chắc con chịu nhiều đau khổ lắm.
Tề Nhạc lau lau nước mắt của mình, nói:
- Ở thời đại của con có ca khúc thế này, trong đó có một câu ca từ: hài tử không mẹ như cây cỏ không rễ. Mà con không có cha lẫn mẹ, thậm chí còn không có bất cứ thân nhân nào. Ngay cả cỏ cũng không bằng. Nếu như không phải quốc gia dưỡng dục con, chỉ sợ con đã sớm trở thành oan hồn rồi.
Y Nhược cầm chặt tay Tề Nhạc, nói:
- Hiện tại con không còn là hài tử không có cha mẹ nữa, không phải sao? Thật lâu rồi mẹ mới vui như vậy. Tề Nhạc, con của mẹ. Mẹ tin tưởng, con sau này nhất định trở thành kiêu ngạo của mẹ. Trở thành kiêu ngạo của Kỳ Lân nhất tộc.
Tề Nhạc ngẩng đầu nhìn qua cầu thang bằng ngọc kia, tin tưởng bành trướng trước nay chưa từng có.
- Mẹ, ngài yên tâm, con nhất định sẽ lấy được Hiên Viên kiếm. Xem như lễ vật tặng cho mẹ.
Thở sâu nhìn qua đường vân màu xanh lá trên cánh tay phải, Tề Nhạc lại đi nhanh, đi lên cầu thang.
Thân hình Y Nhược lóe lên, đột nhiên ngăn ở trước mặt Tề Nhạc, nói:
- Hài tử, con phải nhớ kỹ, trong lúc chiến đấu, ngàn vạn lần không nên để cảm xúc biến hóa. Chỉ có tỉnh táo mới có thể phán đoán được tất cả, phát huy toàn bộ lực lượng của mình, nhớ kỹ đấy!
Tề Nhạc gật gật đầu, liếc nhìn người mẹ mới nhận này của mình.
- Mẹ, ngài yên tâm đi. Con có chừng mực. Không sai, tỉnh táo đúng là mấu chốt chiến thắng, nhưng mà, thời điểm hy vọng mẹ ký thác vào lòng của con, tình cảm này có tác dụng cao hơn tất cả. Một trận chiến này, con nhất định phải thắng, bởi vì chỉ có như vậy con mới có được Hiên Viên kiếm. Mới có thể hoàn thành tâm nguyện của người. Mẹ, lúc này con vì mẹ mà chiến. Mẹ đã cho con lực lượng lớn nhất trên đời này, đó chính là tình thương của mẹ dành cho con.
Nói xong lời cuối cùng, Tề Nhạc tiến lên một bước, ôm Y Nhược vào lòng, ngay sau đó, hắn không chút do dự đi lên cầu thang.
Y Nhược nhìn qua bóng lưng của Tề Nhạc, trong mắt xuất hiện hào quang mê ly, bên tai của nàng, đột nhiên vang lên âm thanh của Long Giang.
- Y Nhược, em biết anh nhìn thấy cái gì không?
Y Nhược có chút nghi hoặc nhìn về phía hắn, Long Giang mỉm cười, nói:
- Anh nhìn thấy tin tưởng tuyệt đối. Hắn là vì mẹ mình mà chiến.
Đột nhiên trong nội tâm Y Nhược xuất hiện một tia thống khổ.
- Long Giang, sự kiện kia, em cảm thấy không nên cho Tề Nhạc đi.
Long Giang sững sờ, nói:
- Em đã quyết định như vậy sao?
Trong mắt Y Nhược có do dự, sau đó nhào vào ngực Long Giang khóc không ra tiếng:
- Em không biết làm sao bây giờ. Tuy em cũng có con, nhưng mà, theo trên người của Tề Nhạc, em cảm nhận được bi thương. Em không hy vọng con của mình gặp tổn thương gì. Cho dù chỉ có một tia khả năng em cũng không hy vọng.
Long Giang thở dài một tiếng, nói:
- Nhưng mà, đây là hy vọng quật khởi duy nhất của thần thú chúng ta. Như vậy đi, chúng ta không nên quyết định cái gì, để cho Tề Nhạc tự chọn được chứ? Chờ hắn đánh xong một trận với Hoàng Đế, bất luận thành bại, chúng ta cũng phải nói chuyện này ra, để Tề Nhạc tự quyết định.
Y Nhược ngẩng đầu, nhìn qua Long Giang, hào quang trong mắt trở nên phức tạp.
Đúng vào lúc này, đột nhiên bọn họ cảm giác năng lượng trong mộ Hiên Viên biến hóa, không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn qua cầu thang. Lúc này, Tề Nhạc đã đi lên cầu thang, đi được mười bước.
Kim sắc quang mang ở vị trí trung ương sáng lên, một âm thanh uy nghiêm vô tận vang lên.
- Người nào, dám xâm nhập vào lĩnh vực của Hiên Viên kiếm.
Kim sắc quang mang này càng ngày càng mạnh, một thân ảnh trống rỗng xuất hiện giữa kim quang, dưới kim sắc quang mang phụ trợ, đạo thân ảnh này cực kỳ cao lớn.
Hắn thân cao vượt qua ba mét, toàn thân mặc áo giáp màu vàng, một mái tóc dài màu đen rối tung sau lưng, gương mặt tuấn tú có hào quang che mờ. Nhất là đôi mắt đen tròn như mực, giống như có thể nhìn thấy toàn bộ ẩn giấu trên đời. Hào quang mạnh mẽ từ trên người của hắn lan ra ngoài, khí thế vô hình này làm không khí chung quanh biến thành sền sệt.
Hoàng Đế, người này là Hoàng Đế sao? Tề Nhạc ngẩng đầu nhìn qua thân ảnh cao lớn kia, Viêm Hoàng tử tôn, hắn là tổ tiên vĩ đại nhất! Nhìn qua Hoàng Đế, đột nhiên trong nội tâm Tề Nhạc có cảm giác quái dị bay lên. Giống như lần đầu tiên nhìn thấy Y Nhược, đó là cảm giác huyết nhục tương liên. Đối mặt vị tổ tiên vĩ đại của mình, trong lòng của hắn xuất hiện tôn kính và sùng bái.
- Đương nhiên có thể. Nếu như có một hài tử như con, như vậy đó là kiêu ngạo của mẹ!
Nước mắt không thể khống chế được nữa, Tề Nhạc phịch một tiếng quỳ xuống đất, âm thanh của hắn run rẩy, bờ môi động động, phải mất suốt một phút đồng hồ, hắn mới từ trong miệng gọi một tiếng suốt hai mươi năm qua chưa từng gọi qua.
- Mẹ... Mẹ ơi...
Y Nhược ôm đầu Tề Nhạc kéo vào ngực của mình, nước mắt chảy xuống, Tề Nhạc rúc trong ngực nàng, tâm của hắn chưa từng kích động như hiện tại, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, sau khi đi vào thời đại viễn cổ cự thú, mình lại có thể quen với người mẹ này.
Tình thân nồng đậm tràn ngập tâm thần hắn, hắn chờ mong ngày hôm nay đã không biết bao lâu. Khi còn bé, hắn khát vọng một người mẹ thế nào! Mà bây giờ. Rốt cuộc hắn cũng có được, tuy không phải thân sinh, nhưng mà, đồng dạng cùng chảy xuôi huyết mạch Kỳ Lân, chỉ cảm giác thân thiết này đủ đền bù tất cả.
Long Giang có chút ngây ngốc nhìn qua Y Nhược cùng Tề Nhạc, than nhẹ một tiếng, chậm rãi tiến lên, ôm vai Y Nhược.
- Chúc mừng các người, Y Nhược, em tìm được đứa con tốt rồi.
Y Nhược nhìn qua Long Giang. Giữ lại nước màu tràn ngập hạnh phúc, tuy trước đó nàng có cảm giác rất thân thiết với Tề Nhạc. Nhưng mà, dù sao không cùng một thời đại, cho nên cả hai còn có chút ngăn cách. Mà Kỳ Lân Huyễn là vũ khí phá vỡ ngăn cách này. Thông qua Kỳ Lân Huyễn, Tề Nhạc cảm nhận được quan tâm chân tình của Y Nhược với mình. Cũng thông qua Kỳ Lân Huyễn, Y Nhược nhìn thấy nội tâm cô độc của Tề Nhạc. Cơ duyên, có khi chỉ trong nháy mắt, mà bây giờ nó hiện ra rõ ràng trên hai người.
Nhìn Long Giang gật gật đầu, nước mắt trong mắt Y Nhược càng nhiều hơn, đương nhiên nàng không cho Tề Nhạc nhận Long Giang làm cha, dù sao, Kỳ Lân nhất tộc là chủng tộc cao quý nhất trong thần thú, trừ bản thân Kỳ Lân ra, tuyệt đối không nhận chủng tộc khác làm cha.
Tề Nhạc đã lâu rồi không khóc, nước mắt của hắn ướt đẫm lồng ngực của Y Nhược, nội tâm của hắn vô cùng thoải mái, hắn lưu lại chính là nước mắt ủy khuất, là nước mắt bi thương chất chứa trong nội tâm, đồng thời cũng là nước mắt hạnh phúc.
- Hài tử, bắt đầu đi.
Y Nhược vịn Tề Nhạc đứng lên, nhìn qua đứa con cao hơn mình nửa cái đầu, nước mắt Y Nhược không cách nào ngừng lại.
- Đứa nhỏ ngốc, khi con bé chắc con chịu nhiều đau khổ lắm.
Tề Nhạc lau lau nước mắt của mình, nói:
- Ở thời đại của con có ca khúc thế này, trong đó có một câu ca từ: hài tử không mẹ như cây cỏ không rễ. Mà con không có cha lẫn mẹ, thậm chí còn không có bất cứ thân nhân nào. Ngay cả cỏ cũng không bằng. Nếu như không phải quốc gia dưỡng dục con, chỉ sợ con đã sớm trở thành oan hồn rồi.
Y Nhược cầm chặt tay Tề Nhạc, nói:
- Hiện tại con không còn là hài tử không có cha mẹ nữa, không phải sao? Thật lâu rồi mẹ mới vui như vậy. Tề Nhạc, con của mẹ. Mẹ tin tưởng, con sau này nhất định trở thành kiêu ngạo của mẹ. Trở thành kiêu ngạo của Kỳ Lân nhất tộc.
Tề Nhạc ngẩng đầu nhìn qua cầu thang bằng ngọc kia, tin tưởng bành trướng trước nay chưa từng có.
- Mẹ, ngài yên tâm, con nhất định sẽ lấy được Hiên Viên kiếm. Xem như lễ vật tặng cho mẹ.
Thở sâu nhìn qua đường vân màu xanh lá trên cánh tay phải, Tề Nhạc lại đi nhanh, đi lên cầu thang.
Thân hình Y Nhược lóe lên, đột nhiên ngăn ở trước mặt Tề Nhạc, nói:
- Hài tử, con phải nhớ kỹ, trong lúc chiến đấu, ngàn vạn lần không nên để cảm xúc biến hóa. Chỉ có tỉnh táo mới có thể phán đoán được tất cả, phát huy toàn bộ lực lượng của mình, nhớ kỹ đấy!
Tề Nhạc gật gật đầu, liếc nhìn người mẹ mới nhận này của mình.
- Mẹ, ngài yên tâm đi. Con có chừng mực. Không sai, tỉnh táo đúng là mấu chốt chiến thắng, nhưng mà, thời điểm hy vọng mẹ ký thác vào lòng của con, tình cảm này có tác dụng cao hơn tất cả. Một trận chiến này, con nhất định phải thắng, bởi vì chỉ có như vậy con mới có được Hiên Viên kiếm. Mới có thể hoàn thành tâm nguyện của người. Mẹ, lúc này con vì mẹ mà chiến. Mẹ đã cho con lực lượng lớn nhất trên đời này, đó chính là tình thương của mẹ dành cho con.
Nói xong lời cuối cùng, Tề Nhạc tiến lên một bước, ôm Y Nhược vào lòng, ngay sau đó, hắn không chút do dự đi lên cầu thang.
Y Nhược nhìn qua bóng lưng của Tề Nhạc, trong mắt xuất hiện hào quang mê ly, bên tai của nàng, đột nhiên vang lên âm thanh của Long Giang.
- Y Nhược, em biết anh nhìn thấy cái gì không?
Y Nhược có chút nghi hoặc nhìn về phía hắn, Long Giang mỉm cười, nói:
- Anh nhìn thấy tin tưởng tuyệt đối. Hắn là vì mẹ mình mà chiến.
Đột nhiên trong nội tâm Y Nhược xuất hiện một tia thống khổ.
- Long Giang, sự kiện kia, em cảm thấy không nên cho Tề Nhạc đi.
Long Giang sững sờ, nói:
- Em đã quyết định như vậy sao?
Trong mắt Y Nhược có do dự, sau đó nhào vào ngực Long Giang khóc không ra tiếng:
- Em không biết làm sao bây giờ. Tuy em cũng có con, nhưng mà, theo trên người của Tề Nhạc, em cảm nhận được bi thương. Em không hy vọng con của mình gặp tổn thương gì. Cho dù chỉ có một tia khả năng em cũng không hy vọng.
Long Giang thở dài một tiếng, nói:
- Nhưng mà, đây là hy vọng quật khởi duy nhất của thần thú chúng ta. Như vậy đi, chúng ta không nên quyết định cái gì, để cho Tề Nhạc tự chọn được chứ? Chờ hắn đánh xong một trận với Hoàng Đế, bất luận thành bại, chúng ta cũng phải nói chuyện này ra, để Tề Nhạc tự quyết định.
Y Nhược ngẩng đầu, nhìn qua Long Giang, hào quang trong mắt trở nên phức tạp.
Đúng vào lúc này, đột nhiên bọn họ cảm giác năng lượng trong mộ Hiên Viên biến hóa, không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn qua cầu thang. Lúc này, Tề Nhạc đã đi lên cầu thang, đi được mười bước.
Kim sắc quang mang ở vị trí trung ương sáng lên, một âm thanh uy nghiêm vô tận vang lên.
- Người nào, dám xâm nhập vào lĩnh vực của Hiên Viên kiếm.
Kim sắc quang mang này càng ngày càng mạnh, một thân ảnh trống rỗng xuất hiện giữa kim quang, dưới kim sắc quang mang phụ trợ, đạo thân ảnh này cực kỳ cao lớn.
Hắn thân cao vượt qua ba mét, toàn thân mặc áo giáp màu vàng, một mái tóc dài màu đen rối tung sau lưng, gương mặt tuấn tú có hào quang che mờ. Nhất là đôi mắt đen tròn như mực, giống như có thể nhìn thấy toàn bộ ẩn giấu trên đời. Hào quang mạnh mẽ từ trên người của hắn lan ra ngoài, khí thế vô hình này làm không khí chung quanh biến thành sền sệt.
Hoàng Đế, người này là Hoàng Đế sao? Tề Nhạc ngẩng đầu nhìn qua thân ảnh cao lớn kia, Viêm Hoàng tử tôn, hắn là tổ tiên vĩ đại nhất! Nhìn qua Hoàng Đế, đột nhiên trong nội tâm Tề Nhạc có cảm giác quái dị bay lên. Giống như lần đầu tiên nhìn thấy Y Nhược, đó là cảm giác huyết nhục tương liên. Đối mặt vị tổ tiên vĩ đại của mình, trong lòng của hắn xuất hiện tôn kính và sùng bái.
/1391
|