Sắc mặt Minh Minh nghiêm nghị, hai tay kéo lê một hình vòng cung, hào quang trong mắt vô cùng lợi hại, thân thể hơi nghiêng về phía trước, hai tay vốn chấn động nhu hòa, ngay sau đó, lập tức kéo căng thẳng tắp.
- Cô cũng phải cẩn thận, là Thiết Sí Đao Linh Công. Cánh như đao phong, chuyên phá phòng thủ.
Nhìn thấy hai nữ nhân sắp xuất toàn lực, đột nhiên trong nội tâm Tề Nhạc xuất hiện cảm giác huyết mạch sôi trào, trừng mắt nhìn Yến Tiểu Ất cách đó không xa, nói:
- Binh đối với binh, tướng đối tướng, không phải mày luôn nghĩ tìm tao báo thù sao? Vậy thì tới đi, hôm nay lão tử không có cục gạch, nhưng tao sẽ cho mày biết chai bia làm việc ra sao.
Vừa nói, Tề Nhạc vung chai bia trong tay nện vào thân cây đại thụ, trong tiếng vỡ nát thanh thúy, đáy bình vỡ tan, lập tức lộ ra mảnh vỡ bén nhọn. Đánh nhua bình thường, chai bia chính là một trong các loại vũ khí sắc bén nhất.
Yến Tiểu Ất không sợ hãi, hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng vọt về phía Tề Nhạc, Điền Thử vừa muốn tới, lại bị Tề Nhạc dùng ánh mắt ngăn cản.
- Đây là việc giữa anh và nó.
Thời điểm Yến Tiểu Ất cùng Tề Nhạc phóng về phía đối phương, công kích của Minh Minh cùng Mạc Địch đồng thời đánh tới, Mạc Địch nhảy lên tại chỗ, thân thể ở giữa không trung làm ra đường cong hoàn mỹ, chân phải cong lên lúc trước đá ra, khi lưu vô hình từ chân hiện ra ngoài, cách không đạp về phía Minh Minh. May mắn nàng đạp ra công kích là vô hình, nếu không cũng đủ để kinh thế hãi tục. Phải biết rằng, trong niên đại hiện tại, phần lớn võ thuật nội gia đã thất truyền, có thể đem khí lưu biến thành công kích đánh địch nhân, cũng không phải khổ luyện là được, bản thân nhất định phải có thiên phú thật cao, cộng thêm cố gắng cùng danh sư chỉ điểm mới có thể thành công. Loại phương pháp công kích bằng nội khí đánh ra ngoài còn hung hiểm hơn đối chiến bình thường nhiều.
Minh Minh cũng không có né tránh, hai tay duỗi ra hai bên giơ về phía trước, ngay sau đó, lập tức chém tới, đồng dạng là khí lưu vô hình cũng bành trướn ra, không khí xuất hiện âm thanh xé rách chói tai, sắc mặt Mạc Địch trắng nhợt, lui ra phía sau một bước, mà toàn thân Minh Minh càng sáng ngời lên, liền lùi lại hai bước mới đứng vững thân hình.
Lúc này, lực chú ý của Yến Tiểu Ất cùng Tề Nhạc đều đặt lên người của nhau, lúc hai nữ nhân giao thủ với nhau, bọn họ cũng đối mặt nhau, lần này Yến Tiểu Ất có trí nhớ lần trước, thời điểm còn cách Tề Nhạc ba mét liền nhảy dựng lên, một cú đá giò lái vào đầu của Tề Nhạc, dù sao hắn cũng luyện võ qua, kiến thức cơ bản là không tôi. Lần thứ nhất bị Tề Nhạc đánh, bởi vì vấn đề kinh nghiệm mà thôi.
Nhưng mà, lúc này Tề Nhạc đã không còn là Tề Nhạc trước kia, trong mắt hắn, công kích của Yến Tiểu Ất không tính là nhanh, bảo trì khí thế lao về phía trước của bản thân, thời điểm cú đá gió lái của Yến Tiểu Ất sắp đánh người của hắn, trong cú đá giò lái, chân hiển nhiên là địa phương có lực nhất, mà thời điểm Yến Tiểu Ất đá vào Tề Nhạc, chính là bắp chân, lực đạo nhỏ hơn rất nhiều. Tề Nhạc tính toán cũng có chút sai lầm, lực chân của Yến Tiểu Ất còn lớn hơn sức tưởng tượng của hắn, thân thể chấn động, bị đá qua một bên vài bước, còn Yến Tiểu Ất thì bay ngược lên không trung.
Mạc Địch cùng Minh Minh đều không có nhìn hai người tranh đấu, đối mắt nhìn nhau, đến tầng thứ của các nàng, thực lực kém cực nhỏ, dù là sơ sẩy nhất thời, cũng có thể bị đối phương bắt lấy sơ hở.
Trong ánh mắt Mạc Địch có dị sắc bắn ra liên tục.
- Buông tha đi, dù sao cô còn trẻ tuổi hơn tôi, hỏa hầu còn kém một chút. Có thể đem võ thuật luyện tới tình trạng này, cũng phi thường khó được, tôi không muốn tổn thương cô.
Minh Minh lại cười nói:
- Tôi càng không muốn tổn thương cô. Có thể đem Khôi Tinh Thích Đấu Cước phát ra công kích bằng khí, trên thế giới này chỉ sợ không có bao nhiêu người làm được. Kỳ thật, thời điểm tôi nhìn thấy đôi chân của cô đã rất nghi hoặc rồi, ông trời chú định, chúng ta vốn không phải địch nhân.
Mạc Địch có chút kinh ngạc nhìn qua Minh Minh, nàng cũng không có hiểu ý trong lời Minh Minh nói là cái gì, đột nhiên, sắc mặt của nàng hơi đổi, mũi chân khơi mào, lập tức đá ra bên cạnh một cước, tiếng gió phá không xuất hiện, chân nhận là vô hình, mà mục tiêu chính là Tề Nhạc.
Thì ra, Mạc Địch nói hai câu đơn giản với Minh Minh, Tề Nhạc đang chiến đấu với Yến Tiểu Ất và chiếm cứ thượng phong. Luận thực lực mà nói, tuy Tề Nhạc kinh nghiệm đánh nhau phong phú, nhưng cuối vẫn còn kém Yến Tiểu Ất có luyện võ, nhưng mà, hắn hiện tại đã không còn là côn đồ đơn thuần, đồng thời còn là người thừa kế huyết mạch Kỳ Lân. Thời điểm Yến Tiểu Ất phát động công kích lần hai về phía Tề Nhạc, Tề Nhạc đã dùng hai tay của mình ngăn cản công kích của Yến Tiểu Ất, lúc này đây, đột nhiên Yến Tiểu Ất cảm giác chân của mình đau đớn kịch liệt, đồng thời, một cổ khí nóng từ đầu gối dâng lên, hắn bị phỏng kêu lên một tiếng. Đúng vào lúc này, một cước của Tề Nhạc đá lên đùi của hắn, lập tức làm hắn ngã trên mặt đất, giơ chai bia đã vỡ nát lên, giống như muốn đâm vào người Yến Tiểu Ất. Đáng tiếc, hiện tại Yến Tiểu Ất cũng không phải một người, bên cạnh còn có chị họ Mạc Địch.
Phanh một tiếng, Tề Nhạc chỉ cảm thấy một cổ lực lượng lớn truyền tới, chai rượu trong tay hóa thành bột mịn, mà cổ lực đạo này không có suy giảm, nhắm thẳng vào ngực của hắn, trước mắt gặp nguy cơ, Tề Nhạc hít vào hóp bụng, hét lớn một tiếng.
- Lâm.
Trước ngực có bốn đạo quang mang lóe lên, trước ngực ngưng kết thành một bình chướng vô hình, ngăn trở công kích bằng khí lưu. Mặc dù như thế, dưới trùng kích của lực lượng cực lớn, thân thể Tề Nhạc liên tiếp lui bảy tám bước, đặt mông ngồi xuống đất. Lực chân thật đáng sợ a! Phải biết rằng, Mạc Địch lúc này còn cách hắn bảy, tám mét đấy. May mắn Tề Nhạc sau khi thanh tỉnh đã học một ít hóa lực chi pháp từ Chu thúc, hơn nữa đối mặt với Giải Trĩ còn lĩnh ngộ cách dung hợp bốn loại thuộc tính, cho nên có chút năng lượng nhất định, lúc này mới không bị đá trọng thương.
Minh Minh biến sắc, nghiêng người ngăn cản trước người Mạc Địch.
- Dừng tay a, tôi nói rồi, chúng ta cũng không phải địch nhân.
Âm thanh Mạc Địch lạnh lùng nói:
- Tôi với cô vốn cũng không phải là địch nhân, nhưng mà, anh này thì không giống với. Tiểu Ất là con duy nhất của cậu tôi, nhưng mà, em tôi lần trước bị Tề Nhạc đánh một trận nên bị bệnh nan y. Thù này, cho dù cậu tôi dựa theo pháp luật không thể báo, nhưng tôi cũng phải lấy lại công đạo cho Tiểu Ất.
Nghe Mạc Địch nói, Minh Minh thất thần, ngay cả Tề Nhạc cùng Điền Thử đồng thời nhìn nhau, Tề Nhạc cùng Yến Tiểu Ất có mâu thuẫn với nhau kỳ thật chỉ là tranh chấp nữ nhân, tuy cực kỳ chán ghét Yến Tiểu Ất, nhưng Tề Nhạc cũng không có muốn mạng hắn.
- Mạc Địch lão sư, nói chuyện phải có chứng cớ, lần trước tôi dùng cục gạch nên lên người hắn hai cái, nhiều lắm não chỉ bị chấn động, hiện giờ hắn hoàn hảo ở đây, sao có thể nói là bệnh nan y? Cô không nên vu hãm tôi, coi chừng tôi tố cáo cô phỉ báng.
- Cô cũng phải cẩn thận, là Thiết Sí Đao Linh Công. Cánh như đao phong, chuyên phá phòng thủ.
Nhìn thấy hai nữ nhân sắp xuất toàn lực, đột nhiên trong nội tâm Tề Nhạc xuất hiện cảm giác huyết mạch sôi trào, trừng mắt nhìn Yến Tiểu Ất cách đó không xa, nói:
- Binh đối với binh, tướng đối tướng, không phải mày luôn nghĩ tìm tao báo thù sao? Vậy thì tới đi, hôm nay lão tử không có cục gạch, nhưng tao sẽ cho mày biết chai bia làm việc ra sao.
Vừa nói, Tề Nhạc vung chai bia trong tay nện vào thân cây đại thụ, trong tiếng vỡ nát thanh thúy, đáy bình vỡ tan, lập tức lộ ra mảnh vỡ bén nhọn. Đánh nhua bình thường, chai bia chính là một trong các loại vũ khí sắc bén nhất.
Yến Tiểu Ất không sợ hãi, hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng vọt về phía Tề Nhạc, Điền Thử vừa muốn tới, lại bị Tề Nhạc dùng ánh mắt ngăn cản.
- Đây là việc giữa anh và nó.
Thời điểm Yến Tiểu Ất cùng Tề Nhạc phóng về phía đối phương, công kích của Minh Minh cùng Mạc Địch đồng thời đánh tới, Mạc Địch nhảy lên tại chỗ, thân thể ở giữa không trung làm ra đường cong hoàn mỹ, chân phải cong lên lúc trước đá ra, khi lưu vô hình từ chân hiện ra ngoài, cách không đạp về phía Minh Minh. May mắn nàng đạp ra công kích là vô hình, nếu không cũng đủ để kinh thế hãi tục. Phải biết rằng, trong niên đại hiện tại, phần lớn võ thuật nội gia đã thất truyền, có thể đem khí lưu biến thành công kích đánh địch nhân, cũng không phải khổ luyện là được, bản thân nhất định phải có thiên phú thật cao, cộng thêm cố gắng cùng danh sư chỉ điểm mới có thể thành công. Loại phương pháp công kích bằng nội khí đánh ra ngoài còn hung hiểm hơn đối chiến bình thường nhiều.
Minh Minh cũng không có né tránh, hai tay duỗi ra hai bên giơ về phía trước, ngay sau đó, lập tức chém tới, đồng dạng là khí lưu vô hình cũng bành trướn ra, không khí xuất hiện âm thanh xé rách chói tai, sắc mặt Mạc Địch trắng nhợt, lui ra phía sau một bước, mà toàn thân Minh Minh càng sáng ngời lên, liền lùi lại hai bước mới đứng vững thân hình.
Lúc này, lực chú ý của Yến Tiểu Ất cùng Tề Nhạc đều đặt lên người của nhau, lúc hai nữ nhân giao thủ với nhau, bọn họ cũng đối mặt nhau, lần này Yến Tiểu Ất có trí nhớ lần trước, thời điểm còn cách Tề Nhạc ba mét liền nhảy dựng lên, một cú đá giò lái vào đầu của Tề Nhạc, dù sao hắn cũng luyện võ qua, kiến thức cơ bản là không tôi. Lần thứ nhất bị Tề Nhạc đánh, bởi vì vấn đề kinh nghiệm mà thôi.
Nhưng mà, lúc này Tề Nhạc đã không còn là Tề Nhạc trước kia, trong mắt hắn, công kích của Yến Tiểu Ất không tính là nhanh, bảo trì khí thế lao về phía trước của bản thân, thời điểm cú đá gió lái của Yến Tiểu Ất sắp đánh người của hắn, trong cú đá giò lái, chân hiển nhiên là địa phương có lực nhất, mà thời điểm Yến Tiểu Ất đá vào Tề Nhạc, chính là bắp chân, lực đạo nhỏ hơn rất nhiều. Tề Nhạc tính toán cũng có chút sai lầm, lực chân của Yến Tiểu Ất còn lớn hơn sức tưởng tượng của hắn, thân thể chấn động, bị đá qua một bên vài bước, còn Yến Tiểu Ất thì bay ngược lên không trung.
Mạc Địch cùng Minh Minh đều không có nhìn hai người tranh đấu, đối mắt nhìn nhau, đến tầng thứ của các nàng, thực lực kém cực nhỏ, dù là sơ sẩy nhất thời, cũng có thể bị đối phương bắt lấy sơ hở.
Trong ánh mắt Mạc Địch có dị sắc bắn ra liên tục.
- Buông tha đi, dù sao cô còn trẻ tuổi hơn tôi, hỏa hầu còn kém một chút. Có thể đem võ thuật luyện tới tình trạng này, cũng phi thường khó được, tôi không muốn tổn thương cô.
Minh Minh lại cười nói:
- Tôi càng không muốn tổn thương cô. Có thể đem Khôi Tinh Thích Đấu Cước phát ra công kích bằng khí, trên thế giới này chỉ sợ không có bao nhiêu người làm được. Kỳ thật, thời điểm tôi nhìn thấy đôi chân của cô đã rất nghi hoặc rồi, ông trời chú định, chúng ta vốn không phải địch nhân.
Mạc Địch có chút kinh ngạc nhìn qua Minh Minh, nàng cũng không có hiểu ý trong lời Minh Minh nói là cái gì, đột nhiên, sắc mặt của nàng hơi đổi, mũi chân khơi mào, lập tức đá ra bên cạnh một cước, tiếng gió phá không xuất hiện, chân nhận là vô hình, mà mục tiêu chính là Tề Nhạc.
Thì ra, Mạc Địch nói hai câu đơn giản với Minh Minh, Tề Nhạc đang chiến đấu với Yến Tiểu Ất và chiếm cứ thượng phong. Luận thực lực mà nói, tuy Tề Nhạc kinh nghiệm đánh nhau phong phú, nhưng cuối vẫn còn kém Yến Tiểu Ất có luyện võ, nhưng mà, hắn hiện tại đã không còn là côn đồ đơn thuần, đồng thời còn là người thừa kế huyết mạch Kỳ Lân. Thời điểm Yến Tiểu Ất phát động công kích lần hai về phía Tề Nhạc, Tề Nhạc đã dùng hai tay của mình ngăn cản công kích của Yến Tiểu Ất, lúc này đây, đột nhiên Yến Tiểu Ất cảm giác chân của mình đau đớn kịch liệt, đồng thời, một cổ khí nóng từ đầu gối dâng lên, hắn bị phỏng kêu lên một tiếng. Đúng vào lúc này, một cước của Tề Nhạc đá lên đùi của hắn, lập tức làm hắn ngã trên mặt đất, giơ chai bia đã vỡ nát lên, giống như muốn đâm vào người Yến Tiểu Ất. Đáng tiếc, hiện tại Yến Tiểu Ất cũng không phải một người, bên cạnh còn có chị họ Mạc Địch.
Phanh một tiếng, Tề Nhạc chỉ cảm thấy một cổ lực lượng lớn truyền tới, chai rượu trong tay hóa thành bột mịn, mà cổ lực đạo này không có suy giảm, nhắm thẳng vào ngực của hắn, trước mắt gặp nguy cơ, Tề Nhạc hít vào hóp bụng, hét lớn một tiếng.
- Lâm.
Trước ngực có bốn đạo quang mang lóe lên, trước ngực ngưng kết thành một bình chướng vô hình, ngăn trở công kích bằng khí lưu. Mặc dù như thế, dưới trùng kích của lực lượng cực lớn, thân thể Tề Nhạc liên tiếp lui bảy tám bước, đặt mông ngồi xuống đất. Lực chân thật đáng sợ a! Phải biết rằng, Mạc Địch lúc này còn cách hắn bảy, tám mét đấy. May mắn Tề Nhạc sau khi thanh tỉnh đã học một ít hóa lực chi pháp từ Chu thúc, hơn nữa đối mặt với Giải Trĩ còn lĩnh ngộ cách dung hợp bốn loại thuộc tính, cho nên có chút năng lượng nhất định, lúc này mới không bị đá trọng thương.
Minh Minh biến sắc, nghiêng người ngăn cản trước người Mạc Địch.
- Dừng tay a, tôi nói rồi, chúng ta cũng không phải địch nhân.
Âm thanh Mạc Địch lạnh lùng nói:
- Tôi với cô vốn cũng không phải là địch nhân, nhưng mà, anh này thì không giống với. Tiểu Ất là con duy nhất của cậu tôi, nhưng mà, em tôi lần trước bị Tề Nhạc đánh một trận nên bị bệnh nan y. Thù này, cho dù cậu tôi dựa theo pháp luật không thể báo, nhưng tôi cũng phải lấy lại công đạo cho Tiểu Ất.
Nghe Mạc Địch nói, Minh Minh thất thần, ngay cả Tề Nhạc cùng Điền Thử đồng thời nhìn nhau, Tề Nhạc cùng Yến Tiểu Ất có mâu thuẫn với nhau kỳ thật chỉ là tranh chấp nữ nhân, tuy cực kỳ chán ghét Yến Tiểu Ất, nhưng Tề Nhạc cũng không có muốn mạng hắn.
- Mạc Địch lão sư, nói chuyện phải có chứng cớ, lần trước tôi dùng cục gạch nên lên người hắn hai cái, nhiều lắm não chỉ bị chấn động, hiện giờ hắn hoàn hảo ở đây, sao có thể nói là bệnh nan y? Cô không nên vu hãm tôi, coi chừng tôi tố cáo cô phỉ báng.
/1391
|