Tề Nhạc nói với Văn Đình nói:
- Bọn em tìm nơi an toàn chờ anh, anh đi vào trong Côn Lôn Sơn tìm kiếm.
Văn Đình cau mày nói:
- Như vậy sao được, một mình anh đi em lo lắm. Em muốn đi với anh, em là hỏa thuộc tính, cho dù trong núi có rét lạnh thì đối với em cũng sẽ không có ảnh hưởng gì.
Tuyết Nữ nói:
- Bản thân con lại có băng tuyết thuộc tính, tự nhiên càng không sợ rét lạnh. Cha, bất luận có nguy hiểm gì, người một nhà chúng ta cùng đối mặt vẫn hơn một mình cha đối mặt a! Hơn nữa, ở trong núi tuyết, cảm giác của con sẽ trở nên càng thêm nhạy cảm, nói không chừng, còn có thể giúp ba tìm được Côn Luân Kính cũng nên.
Nghe Tuyết Nữ nói vậy, Tề Nhạc không khỏi động tâm. Lần trước phát hiện ra Lục Lân Liệt Thụ đúng là Tuyết Nữ, cảm thụ của nàng đối với khí tức năng lượng quả thật không kém mình, nhất là trong thế giới băng tuyết hoặc là thực vật, Linh Giác tinh thần lực của nàng sẽ trở nên càng thêm mẫn cảm. Sau khi mình được tự nhiên chi nguyên ôn nhuận, năng lực của nàng tất nhiên mạnh hơn trước nhiều, cũng là một giúp đỡ không tệ. Mà thực lực của Văn Đình đã có tiến bộ nhảy vọt, tuy rằng không nhiều pháp bảo như mình, nhưng năng lượng chỉnh thể của nàng cũng không chênh lệch gì mình a.
Ánh mắt Tề Nhạc rơi vào trên người Nguyệt Dạ, nói:
- Nguyệt Dạ, cô cũng đừng theo bọn tôi, khí hậu Tuyết sơn ác liệt, cô không thể chịu được đâu.
Nguyệt Dạ sững sờ, nói:
- Không, tôi muốn đi theo ngài. Chủ nhân, có ngài bảo hộ, tôi sợ gì khí trời chứ? Tôi đã không phải là công chúa của Tộc Nguyệt gì nữa rồi, hiện giờ tôi là đầy tớ của ngài, bất luận ngài tới đâu, tôi đều ở đấy cả.
Vài ngày nay, tuy rằng Tề Nhạc không đáp ứng thu nàng làm nô lệ, nhưng Nguyệt Dạ lại thủy chung kiên trì xưng hô của mình với Tề Nhạc, đương nhiên, cũng chỉ giới hạn ở trên người Tề Nhạc thôi. Ngạo khí trên người nàng dường như đã biến mất. Chẳng những lúc nghỉ ngơi chủ động đi ra ngoài tìm nước về cho ba người Tề Nhạc uống. Còn có thể đi hái trái cây, tận khả năng hầu hạ Tề Nhạc. Khiến cho cảm nhận của Tề Nhạc đối với nàng đã có chút ít cải biến.
Tề Nhạc cau mày nói:
- Như vậy sao được, chúng tôi cũng không phải đi chơi, nguy hiểm to lớn, cũng không hề kém những hung thú gặp phải ở Tộc Nguyệt, cô có hiểu không?
Nguyệt Dạ cắn cắn bờ môi, nói:
- Bất luận như thế nào, tôi nhất định phải đi theo ngài. Nếu như ngài không đáp ứng, chờ sau khi mấy người đi, tôi cũng sẽ nghĩ cách đi qua sông.
Nhìn hào quang kiên định trong mắt nàng, Tề Nhạc không khỏi một hồi đau đầu, mặc dù đối với Nguyệt Dạ đã không có ác cảm như lúc đầu, nhưng thực lực của nàng thật sự quá nhỏ bé, trước mắt phải bắt đầu tìm kiếm Côn Luân Kính rồi, sao có thể mang theo nàng được?
Văn Đình nói:
- Được rồi, thì mang theo nàng a. Để Nguyệt Dạ cô nương ở tại chỗ này em cũng lo lắng, tuy rằng đây đã là nơi cực tây Viêm Hoàng đại địa rồi, nhưng cũng khó đảm bảo là không có hung thú qua lại. Huống chi, không có chúng ta ở bên người, cho dù chỉ sinh hoạt ở chỗ này thôi đối với nàng cũng đã rất khó khăn rồi. Một khi gặp phải nguy hiểm, anh có thể trước tiên thu nàng vào trong Kỳ Lân Châu, vấn đề chẳng phải được giải quyết sao?
Nguyệt Dạ cảm kích nhìn Văn Đình nói:
- Chủ nhân, tôi nhất định sẽ không gây cho ngài thêm phiền toái đâu.
Tề Nhạc thầm nghĩ trong lòng, bản thân cô đã là một phiền toái cực lớn rồi. Bất đắc dĩ gật gật đầu, nói:
- Vậy được rồi, nhưng sau khi lên núi, bất luận chuyện gì, cô cũng phải nghe bọn tôi, không cho phép tự tiện hành động.
Nguyệt Dạ dịu dàng ngoan ngoãn nhẹ gật đầu, đi đến bên người Văn Đình, nói:
- Tôi sẽ làm vậy.
Tề Nhạc thúc dục Vân Lực bản thân, bao phủ tam nữ vào, người nhẹ nhàng mà lên, bay về phía Côn Luân Sơn Mạch phía sau Xích Thủy.
Xích Thủy tuy rằng rộng lớn, nhưng bằng vào phi hành vượt qua nó cũng rất nhanh.
Chính thức vào trong Côn Luân Sơn Mạch, tuy rằng đang phi hành nhưng Tề Nhạc vẫn cảm thấy phiến sơn mạch này to lớn như thế. Theo độ cao kéo ra với mặt nước biển, không khí ở đây đã mỏng manh hơn rất nhiều, cảm giác rét lạnh không ngừng đánh úp lại, khiến Văn Đình không thể không thúc dục năng lượng hỏa thuộc tính của bản thân để bảo vệ mình và Nguyệt Dạ.
Trong loại hoàn cảnh này, Tuyết Nữ ngược lại như cá gặp nước, vui sướng phi hành bên người Tề Nhạc bên người, cảm thụ được năng lượng băng tuyết, trong mắt tràn đầy hào quang sảng khoái.
Tiến vào Côn Luân Sơn Mạch, Tề Nhạc liền bay về phía nam, theo biểu hiện trên địa đồ thì vị trí Côn Luân Kính ở trong phiến Côn Luân Sơn Mạch này, nhưng cụ thể ở nơi nào thì lại cần bọn hắn phải đi tìm. Tề Nhạc biết rõ, hiện giờ có khả năng dựa vào cũng chỉ có tinh thần lực của mình thôi.
Cho nên, hắn quyết định trước tìm kiếm ở một bên Côn Luân Sơn Mạch, tuy rằng phiền toái một chút, nhưng đó không thể nghi ngờ là sự lựa chọn tốt nhất. Ít nhất tinh thần lực của hắn có tính bao trùm, cứ tìm như vậy, sau khi xác định được phạm vi nhất định lại tìm kiếm cụ thể sẽ dễ hơn nhiều.
Vì có thể khiến phán đoán tinh thần lực càng thêm chính xác, Tề Nhạc không chế phạm vi tinh thần lực bao trùm khoảng trăm dặm, như vậy là hắn có thể càng cảm giác được rõ ràng bất luận biến hóa năng lượng nào trong phạm vi bao trùm rồi.
Trong hoàn cảnh thiếu không khí lại rét lạnh này, tốc độ tiêu hao Vân Lực rất nhanh, khiến suốt một ngày tiến vào Côn Luân Sơn Mạch Tề Nhạc chỉ tìm được khắp chừng một phần mười Côn Luân Sơn Mạch mà thôi. Đã đến đây, Tề Nhạc ngược lại không nóng nảy gì, khi gió lạnh dần dần trở nên lạnh thấu xương, mặt trời chậm rãi từ phương tây xuống núi thì hắn quyết định đình chỉ việc tìm kiếm, tạm thời tìm chỗ tránh gió một chút đã.
Côn Lôn Sơn thật sự quá lớn, khi bọn hắn từ trên không trung đáp xuống tuyết sơn, có lẽ đã không cách nào phân biệt rõ phương vị của mình nữa, sắc trời đã trở nên càng ngày càng đen, Tề Nhạc cẩn thận từng li từng tí khống chế bốn người đáp xuống mặt phía nam của tuyết sơn, ở đây đều là gió Tây Bắc, mặt phía nam vẫn tương đối cản gió.
Bất quá, lần này hắn cũng không có dùng Kỳ Lân năng lượng đánh ra một huyệt động. Nơi này là tuyết sơn, hắn cũng không muốn xảy ra tuyết lở, tuy rằng không thể oanh kích, nhưng Tề Nhạc vẫn có biện pháp của mình. Đối phó băng tuyết, hỏa hiển nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Hỏa Vân Lực nhàn nhạt hòa tan lấy băng cứng không biết đã ngưng kết bao nhiêu năm, một lát sau, một huyệt động chỉ có thể cho một người chui vào đã xuất hiện trước mặt. Tầng băng trên tuyết sơn rất dầy, Tề Nhạc một mực hòa tan vào sâu chừng 3m vẫn không có dấu hiệu tiếp xúc đến vách núi.
Hắn trước tiên chui vào trong, sau đó trong huyệt động bằng vào Hỏa Vân Lực khuếch trương không gian bên trong, như vậy, cửa động nhỏ một chút, bên trong cũng giữ ấm được tốt hơn. Khi hắn khuếch trương huyệt động đến chừng 3m vuông, lúc này mới mời tam nữ xuống.
- Bọn em tìm nơi an toàn chờ anh, anh đi vào trong Côn Lôn Sơn tìm kiếm.
Văn Đình cau mày nói:
- Như vậy sao được, một mình anh đi em lo lắm. Em muốn đi với anh, em là hỏa thuộc tính, cho dù trong núi có rét lạnh thì đối với em cũng sẽ không có ảnh hưởng gì.
Tuyết Nữ nói:
- Bản thân con lại có băng tuyết thuộc tính, tự nhiên càng không sợ rét lạnh. Cha, bất luận có nguy hiểm gì, người một nhà chúng ta cùng đối mặt vẫn hơn một mình cha đối mặt a! Hơn nữa, ở trong núi tuyết, cảm giác của con sẽ trở nên càng thêm nhạy cảm, nói không chừng, còn có thể giúp ba tìm được Côn Luân Kính cũng nên.
Nghe Tuyết Nữ nói vậy, Tề Nhạc không khỏi động tâm. Lần trước phát hiện ra Lục Lân Liệt Thụ đúng là Tuyết Nữ, cảm thụ của nàng đối với khí tức năng lượng quả thật không kém mình, nhất là trong thế giới băng tuyết hoặc là thực vật, Linh Giác tinh thần lực của nàng sẽ trở nên càng thêm mẫn cảm. Sau khi mình được tự nhiên chi nguyên ôn nhuận, năng lực của nàng tất nhiên mạnh hơn trước nhiều, cũng là một giúp đỡ không tệ. Mà thực lực của Văn Đình đã có tiến bộ nhảy vọt, tuy rằng không nhiều pháp bảo như mình, nhưng năng lượng chỉnh thể của nàng cũng không chênh lệch gì mình a.
Ánh mắt Tề Nhạc rơi vào trên người Nguyệt Dạ, nói:
- Nguyệt Dạ, cô cũng đừng theo bọn tôi, khí hậu Tuyết sơn ác liệt, cô không thể chịu được đâu.
Nguyệt Dạ sững sờ, nói:
- Không, tôi muốn đi theo ngài. Chủ nhân, có ngài bảo hộ, tôi sợ gì khí trời chứ? Tôi đã không phải là công chúa của Tộc Nguyệt gì nữa rồi, hiện giờ tôi là đầy tớ của ngài, bất luận ngài tới đâu, tôi đều ở đấy cả.
Vài ngày nay, tuy rằng Tề Nhạc không đáp ứng thu nàng làm nô lệ, nhưng Nguyệt Dạ lại thủy chung kiên trì xưng hô của mình với Tề Nhạc, đương nhiên, cũng chỉ giới hạn ở trên người Tề Nhạc thôi. Ngạo khí trên người nàng dường như đã biến mất. Chẳng những lúc nghỉ ngơi chủ động đi ra ngoài tìm nước về cho ba người Tề Nhạc uống. Còn có thể đi hái trái cây, tận khả năng hầu hạ Tề Nhạc. Khiến cho cảm nhận của Tề Nhạc đối với nàng đã có chút ít cải biến.
Tề Nhạc cau mày nói:
- Như vậy sao được, chúng tôi cũng không phải đi chơi, nguy hiểm to lớn, cũng không hề kém những hung thú gặp phải ở Tộc Nguyệt, cô có hiểu không?
Nguyệt Dạ cắn cắn bờ môi, nói:
- Bất luận như thế nào, tôi nhất định phải đi theo ngài. Nếu như ngài không đáp ứng, chờ sau khi mấy người đi, tôi cũng sẽ nghĩ cách đi qua sông.
Nhìn hào quang kiên định trong mắt nàng, Tề Nhạc không khỏi một hồi đau đầu, mặc dù đối với Nguyệt Dạ đã không có ác cảm như lúc đầu, nhưng thực lực của nàng thật sự quá nhỏ bé, trước mắt phải bắt đầu tìm kiếm Côn Luân Kính rồi, sao có thể mang theo nàng được?
Văn Đình nói:
- Được rồi, thì mang theo nàng a. Để Nguyệt Dạ cô nương ở tại chỗ này em cũng lo lắng, tuy rằng đây đã là nơi cực tây Viêm Hoàng đại địa rồi, nhưng cũng khó đảm bảo là không có hung thú qua lại. Huống chi, không có chúng ta ở bên người, cho dù chỉ sinh hoạt ở chỗ này thôi đối với nàng cũng đã rất khó khăn rồi. Một khi gặp phải nguy hiểm, anh có thể trước tiên thu nàng vào trong Kỳ Lân Châu, vấn đề chẳng phải được giải quyết sao?
Nguyệt Dạ cảm kích nhìn Văn Đình nói:
- Chủ nhân, tôi nhất định sẽ không gây cho ngài thêm phiền toái đâu.
Tề Nhạc thầm nghĩ trong lòng, bản thân cô đã là một phiền toái cực lớn rồi. Bất đắc dĩ gật gật đầu, nói:
- Vậy được rồi, nhưng sau khi lên núi, bất luận chuyện gì, cô cũng phải nghe bọn tôi, không cho phép tự tiện hành động.
Nguyệt Dạ dịu dàng ngoan ngoãn nhẹ gật đầu, đi đến bên người Văn Đình, nói:
- Tôi sẽ làm vậy.
Tề Nhạc thúc dục Vân Lực bản thân, bao phủ tam nữ vào, người nhẹ nhàng mà lên, bay về phía Côn Luân Sơn Mạch phía sau Xích Thủy.
Xích Thủy tuy rằng rộng lớn, nhưng bằng vào phi hành vượt qua nó cũng rất nhanh.
Chính thức vào trong Côn Luân Sơn Mạch, tuy rằng đang phi hành nhưng Tề Nhạc vẫn cảm thấy phiến sơn mạch này to lớn như thế. Theo độ cao kéo ra với mặt nước biển, không khí ở đây đã mỏng manh hơn rất nhiều, cảm giác rét lạnh không ngừng đánh úp lại, khiến Văn Đình không thể không thúc dục năng lượng hỏa thuộc tính của bản thân để bảo vệ mình và Nguyệt Dạ.
Trong loại hoàn cảnh này, Tuyết Nữ ngược lại như cá gặp nước, vui sướng phi hành bên người Tề Nhạc bên người, cảm thụ được năng lượng băng tuyết, trong mắt tràn đầy hào quang sảng khoái.
Tiến vào Côn Luân Sơn Mạch, Tề Nhạc liền bay về phía nam, theo biểu hiện trên địa đồ thì vị trí Côn Luân Kính ở trong phiến Côn Luân Sơn Mạch này, nhưng cụ thể ở nơi nào thì lại cần bọn hắn phải đi tìm. Tề Nhạc biết rõ, hiện giờ có khả năng dựa vào cũng chỉ có tinh thần lực của mình thôi.
Cho nên, hắn quyết định trước tìm kiếm ở một bên Côn Luân Sơn Mạch, tuy rằng phiền toái một chút, nhưng đó không thể nghi ngờ là sự lựa chọn tốt nhất. Ít nhất tinh thần lực của hắn có tính bao trùm, cứ tìm như vậy, sau khi xác định được phạm vi nhất định lại tìm kiếm cụ thể sẽ dễ hơn nhiều.
Vì có thể khiến phán đoán tinh thần lực càng thêm chính xác, Tề Nhạc không chế phạm vi tinh thần lực bao trùm khoảng trăm dặm, như vậy là hắn có thể càng cảm giác được rõ ràng bất luận biến hóa năng lượng nào trong phạm vi bao trùm rồi.
Trong hoàn cảnh thiếu không khí lại rét lạnh này, tốc độ tiêu hao Vân Lực rất nhanh, khiến suốt một ngày tiến vào Côn Luân Sơn Mạch Tề Nhạc chỉ tìm được khắp chừng một phần mười Côn Luân Sơn Mạch mà thôi. Đã đến đây, Tề Nhạc ngược lại không nóng nảy gì, khi gió lạnh dần dần trở nên lạnh thấu xương, mặt trời chậm rãi từ phương tây xuống núi thì hắn quyết định đình chỉ việc tìm kiếm, tạm thời tìm chỗ tránh gió một chút đã.
Côn Lôn Sơn thật sự quá lớn, khi bọn hắn từ trên không trung đáp xuống tuyết sơn, có lẽ đã không cách nào phân biệt rõ phương vị của mình nữa, sắc trời đã trở nên càng ngày càng đen, Tề Nhạc cẩn thận từng li từng tí khống chế bốn người đáp xuống mặt phía nam của tuyết sơn, ở đây đều là gió Tây Bắc, mặt phía nam vẫn tương đối cản gió.
Bất quá, lần này hắn cũng không có dùng Kỳ Lân năng lượng đánh ra một huyệt động. Nơi này là tuyết sơn, hắn cũng không muốn xảy ra tuyết lở, tuy rằng không thể oanh kích, nhưng Tề Nhạc vẫn có biện pháp của mình. Đối phó băng tuyết, hỏa hiển nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Hỏa Vân Lực nhàn nhạt hòa tan lấy băng cứng không biết đã ngưng kết bao nhiêu năm, một lát sau, một huyệt động chỉ có thể cho một người chui vào đã xuất hiện trước mặt. Tầng băng trên tuyết sơn rất dầy, Tề Nhạc một mực hòa tan vào sâu chừng 3m vẫn không có dấu hiệu tiếp xúc đến vách núi.
Hắn trước tiên chui vào trong, sau đó trong huyệt động bằng vào Hỏa Vân Lực khuếch trương không gian bên trong, như vậy, cửa động nhỏ một chút, bên trong cũng giữ ấm được tốt hơn. Khi hắn khuếch trương huyệt động đến chừng 3m vuông, lúc này mới mời tam nữ xuống.
/1391
|