Bay lên trời, Tề Nhạc ôm vòng eo mảnh khảnh của Văn Đình, Kỳ Lân Châu lúc này đã biến thành màu xanh da trời, thông qua hấp thu phần tử năng lượng thủy thuộc tính trong không khí giúp hắn khôi phục Vân Lực đã tiêu hao. Tuy rằng nhiệt độ ở đây rất thấp, nhưng phần tử năng lượng thủy thuộc tính lại khổng lồ thần kỳ, trong quá trình hấp thu, thể lực của Tề Nhạc khôi phục rất nhanh.
Tuyết Nữ người nhẹ nhàng bay đến bên người Tề Nhạc, ba người cùng nhanh bay đến mặt hồ.
Khi bọn họ bay đến mặt băng hồ, Tề Nhạc phát hiện, không khí chung quanh đã trở nên càng lạnh hơn, tay phải vung lên, một cổ Vân Lực xông thẳng xuống hồ nước, phát ra một tiếng xôn xao, thông qua cảm thụ tinh thần lực, Tề Nhạc giật mình phát hiện, nhiệt độ hồ nước vậy mà thấp hơn không khí chung quanh rất nhiều. Có nước ở loại nhiệt độ này, tuyệt đối là kỳ tích trong kỳ tích ah! Nhưng là, nó đến tột cùng sao được như thế? Vì sao lại không ngưng kết?
Mang nghi hoặc, ba người Tề Nhạc tiếp tục bay vào sâu trong hầm băng, đồng thời, hắn mặc vào Kỳ Lân xích của mình, nương tựa theo hào quang của Kỳ Lân xích, miễn cưỡng có thể mang đến cho chung quanh chút sáng, theo gợn sóng sinh ra từ mặt hồ, dần dần bay về phía chỗ sâu trong mặt hồ. Lúc này, Tề Nhạc muốn tìm chính là ngọn nguồn sinh ra gợn sóng. Gợn sóng cũng không phải do gió, bởi vì nó rất có quy luật, mà tại trong hầm băng yên tĩnh này, ngọn nguồn của nó đến cùng là gì?
Tinh thần lực phát ra ngoài, tìm kiếm trong phạm vi hầm băng, nơi này đã không có Hàn Băng cách trở, Tề Nhạc giật mình phát hiện, trong phiến hầm băng này, phạm vi dĩ nhiên lại rộng lớn như thế, lấy tinh thần lực của hắn có thể cảm ứng phạm vi hơn một ngàn ki-lô-mét vuông rõ ràng không cách nào cảm nhận được điểm cuối của băng hồ. Nhưng nhìn lại, vị trí của phiến băng hồ này là trong núi cao, cơ hồ hoàn toàn chiếm cứ lòng núi ah! Băng hồ kỳ lạ như vậy, đến tột cùng có gì tồn tại đây?
Phát hiện ra băng hồ đủ để khiến Tề Nhạc hưng phấn, nhưng khiến hắn có chút bất an chính là dưới tinh thần lực dò xét vẫn không phát hiện ra biến hóa khí tức khác, hiển nhiên, khí tức của Côn Luân Kính cũng không xuất hiện chỗ này.
Theo tìm kiếm gợn sóng, thời gian không dài, Tề Nhạc rốt cục phát hiện điểm cuối gợn sóng kia. Thanh âm của nước rất nhỏ, nhưng ở chỗ này lại đặc biệt rõ ràng, bọn hắn phát hiện, tại đây rõ ràng có một cái suối phun nho nhỏ, đường kính suối phun ước chừng một mét, mà nó, tựa hồ chính là ngọn nguồn khiến mặt hồ gợn sóng.
Ba người ngừng lại trên suối phun, cơ hồ đồng thời, Tề Nhạc và Tuyết Nữ đều có một loại cảm giác đặc thù, loại cảm giác là từ trong suối phun truyền tới, nhưng phạm vi lại phi thường nhỏ, chỉ đứng thẳng trên suối phun bọn hắn mới cảm giác được một cổ khí tức đặc thù, cái khí tức kia cực kỳ thiên biến vạn hóa, bỗng nhiên rét lạnh, bỗng nhiên nóng rực, bỗng nhiên phiêu dật, chỉ cảm nhận được nó tồn tại trong nháy mắt, ít nhất biến ảo mấy chục loại tình thế. Khí tức tuy rằng là vô hình, nhưng không khí phía trên suối phun lại vặn vẹo.
Ba người liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra kinh hỉ, trong khoảng cách gần như vậy, cho dù là Văn Đình tình thần lực yếu một chút cũng cảm thấy tính đặc thù của suối phun.
- Chính là trong chỗ này sao?
Tề Nhạc trong mắt lóe lên hào quang.
- Hẳn là tại đây rồi, dù cho không phải Côn Luân Kính thì cũng có cái gì đó bên dưới.
Tuyết Nữ đột nhiên nhẹ kêu một tiếng, nói:
- Ah! Con biết nước ở đây là gì rồi!
Tề Nhạc kinh ngạc nhìn về phía nàng, toát ra ánh mắt hỏi thăm. Tuyết Nữ nói:
- Nước ở đây là Hàn Băng Đống Tuyền, nghe nói nó vĩnh viễn sẽ không ngưng kết. Thuộc về một loại thiên tài địa bảo, con chỉ là nghe trưởng bối của con nhắc tới qua, lại không nghĩ rằng rõ ràng có thể nhìn thấy ở đây. Trách không được vừa rồi con vừa tiến vào phạm vi phiến băng hồ này đã cảm giác được có chút không đúng. Trời ạ! Nhiều Hàn Băng Đống Tuyền như vậy, giá trị của nó quả thực không cách nào cân nhắc được.
Tề Nhạc tò mò hỏi:
- Hàn Băng Đống Tuyền này làm được gì? Không phải có thể khởi tử hồi sinh chứ?
Tuyết Nữ lắc đầu, nói:
- Đương nhiên không phải rồi, bất quá, Hàn Băng Đống Tuyền đối với tất cả người tu luyện năng lượng băng thuộc tính mà nói lại có chỗ tốt cực lớn, cho dù là một giọt Hàn Băng Đống Tuyền, cũng có thể khiến tu vị tăng lên. Hàn Băng Đống Tuyền ở đây ở sâu dưới băng thể ngàn mét, nhiệt độ thấp như vậy, có thể nói là cực phẩm trong Hàn Băng Đống Tuyền rồi. Nếu như con đoán không sai, phía dưới phiến Hàn Băng Đống Tuyền này, nhất định sẽ có hàn ngọc vạn năm tồn tại. Đây mới thực sự là vật báu vô giá.
Vừa nói, ánh mắt Tuyết Nữ đã rơi vào trung tâm suối phun, trong mắt lộ ra hào quang nóng bỏng.
Tề Nhạc nói:
- Nếu là vậy thì càng tốt hơn. Tuyết Nữ, con không phải là bằng thuộc tính sao, nhiều Hàn Băng Đống Tuyền như vậy, đối với tu vi của con nhất định sẽ có trợ giúp rất lớn đấy.
Tuyết Nữ khẽ gật đầu, nói:
- Nhưng Hàn Băng Đống Tuyền ở đây lại nhiều lắm, hàn khí vô cùng bá đạo, ở chỗ này căn bản không có cách nào tu luyện, chỉ có thể mang Hàn Băng Đống Tuyền ra ngoài, sau đó lại hấp thu từng chút một. Cha, cái này trước tiên không gấp, chúng ta vẫn phải tìm Côn Luân Kính đã. Dưới tuyền nhãn của Hàn Băng Đống Tuyền này khẳng định có hàn ngọc vạn năm đè lên, nếu không nước suối phun trào sẽ không nhu hòa như vậy, con nghĩ, con suối chính thức dưới hàn ngọc vạn năm có lẽ chính là chỗ chúng ta tìm kiếm.
- Bởi vì khí tức phát ra trong đó quá mức kỳ lạ, nếu như chỉ là Hàn Băng Đống Tuyền thì hẳn sẽ tản mát ra hàn khí thuần túy, bất cứ sinh vật nào đụng chạm vào, đều lập tức bị đóng băng, nhưng nhưng bây giờ hoàn toàn không phải như thế, có thể sinh ra nhiều biến hóa năng lượng như vậy, nhất định có vật gì khác ảnh hưởng, rất có thể chính là Côn Luân Kính mà chúng ta phải tìm.
Tề Nhạc nhẹ gật đầu, nói:
- Cũng hy vọng là như thế. Như vậy đi, mọi người chờ trên này đi, anh đi xuống tìm kiếm, nhiệt độ ở đây quá thấp, nếu như mọi người không chịu nổi thì cứ lên trên trước chờ anh.
Văn Đình hít một hơi lãnh khí, nói:
- Tề Nhạc, anh thật sự muốn xuống dưới sao? Nhiệt độ trên mặt nước đã rét lạnh thế rồi, phía dưới chẳng phải là...
Tề Nhạc không chút do dự nói:
- Tu vi của anh cao hơn bọn em, anh xuống dưới là lựa chọn tốt nhất, cũng đã đến nơi này rồi, chẳng lẽ lại vì rét lạnh mà buông tha sao? Yên tâm đi, anh sẽ cẩn thận, một khi năng lượng không cách nào cố cầm cự sự rét lạnh của Hàn Băng Đống Tuyền, anh sẽ lập tức đi lên.
Văn Đình nhìn hắn thật sâu, nói:
- Vậy được rồi, bất quá ở chỗ này anh nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần không thể có chút chủ quan. Em và Tuyết Nữ ở chỗ này chờ anh, ngàn vạn không nên miễn cưỡng...
Tề Nhạc nói:
- Anh biết rồi.
Vừa nói, hắn đã bắt đầu điều tức Vân Lực trong cơ thể rồi, thủy năng lượng ở đây rất nhiều, trải qua khoang thời gian này, Vân Lực của hắn đã khôi phục đã đến chừng 7 thành.
Tuyết Nữ người nhẹ nhàng bay đến bên người Tề Nhạc, ba người cùng nhanh bay đến mặt hồ.
Khi bọn họ bay đến mặt băng hồ, Tề Nhạc phát hiện, không khí chung quanh đã trở nên càng lạnh hơn, tay phải vung lên, một cổ Vân Lực xông thẳng xuống hồ nước, phát ra một tiếng xôn xao, thông qua cảm thụ tinh thần lực, Tề Nhạc giật mình phát hiện, nhiệt độ hồ nước vậy mà thấp hơn không khí chung quanh rất nhiều. Có nước ở loại nhiệt độ này, tuyệt đối là kỳ tích trong kỳ tích ah! Nhưng là, nó đến tột cùng sao được như thế? Vì sao lại không ngưng kết?
Mang nghi hoặc, ba người Tề Nhạc tiếp tục bay vào sâu trong hầm băng, đồng thời, hắn mặc vào Kỳ Lân xích của mình, nương tựa theo hào quang của Kỳ Lân xích, miễn cưỡng có thể mang đến cho chung quanh chút sáng, theo gợn sóng sinh ra từ mặt hồ, dần dần bay về phía chỗ sâu trong mặt hồ. Lúc này, Tề Nhạc muốn tìm chính là ngọn nguồn sinh ra gợn sóng. Gợn sóng cũng không phải do gió, bởi vì nó rất có quy luật, mà tại trong hầm băng yên tĩnh này, ngọn nguồn của nó đến cùng là gì?
Tinh thần lực phát ra ngoài, tìm kiếm trong phạm vi hầm băng, nơi này đã không có Hàn Băng cách trở, Tề Nhạc giật mình phát hiện, trong phiến hầm băng này, phạm vi dĩ nhiên lại rộng lớn như thế, lấy tinh thần lực của hắn có thể cảm ứng phạm vi hơn một ngàn ki-lô-mét vuông rõ ràng không cách nào cảm nhận được điểm cuối của băng hồ. Nhưng nhìn lại, vị trí của phiến băng hồ này là trong núi cao, cơ hồ hoàn toàn chiếm cứ lòng núi ah! Băng hồ kỳ lạ như vậy, đến tột cùng có gì tồn tại đây?
Phát hiện ra băng hồ đủ để khiến Tề Nhạc hưng phấn, nhưng khiến hắn có chút bất an chính là dưới tinh thần lực dò xét vẫn không phát hiện ra biến hóa khí tức khác, hiển nhiên, khí tức của Côn Luân Kính cũng không xuất hiện chỗ này.
Theo tìm kiếm gợn sóng, thời gian không dài, Tề Nhạc rốt cục phát hiện điểm cuối gợn sóng kia. Thanh âm của nước rất nhỏ, nhưng ở chỗ này lại đặc biệt rõ ràng, bọn hắn phát hiện, tại đây rõ ràng có một cái suối phun nho nhỏ, đường kính suối phun ước chừng một mét, mà nó, tựa hồ chính là ngọn nguồn khiến mặt hồ gợn sóng.
Ba người ngừng lại trên suối phun, cơ hồ đồng thời, Tề Nhạc và Tuyết Nữ đều có một loại cảm giác đặc thù, loại cảm giác là từ trong suối phun truyền tới, nhưng phạm vi lại phi thường nhỏ, chỉ đứng thẳng trên suối phun bọn hắn mới cảm giác được một cổ khí tức đặc thù, cái khí tức kia cực kỳ thiên biến vạn hóa, bỗng nhiên rét lạnh, bỗng nhiên nóng rực, bỗng nhiên phiêu dật, chỉ cảm nhận được nó tồn tại trong nháy mắt, ít nhất biến ảo mấy chục loại tình thế. Khí tức tuy rằng là vô hình, nhưng không khí phía trên suối phun lại vặn vẹo.
Ba người liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra kinh hỉ, trong khoảng cách gần như vậy, cho dù là Văn Đình tình thần lực yếu một chút cũng cảm thấy tính đặc thù của suối phun.
- Chính là trong chỗ này sao?
Tề Nhạc trong mắt lóe lên hào quang.
- Hẳn là tại đây rồi, dù cho không phải Côn Luân Kính thì cũng có cái gì đó bên dưới.
Tuyết Nữ đột nhiên nhẹ kêu một tiếng, nói:
- Ah! Con biết nước ở đây là gì rồi!
Tề Nhạc kinh ngạc nhìn về phía nàng, toát ra ánh mắt hỏi thăm. Tuyết Nữ nói:
- Nước ở đây là Hàn Băng Đống Tuyền, nghe nói nó vĩnh viễn sẽ không ngưng kết. Thuộc về một loại thiên tài địa bảo, con chỉ là nghe trưởng bối của con nhắc tới qua, lại không nghĩ rằng rõ ràng có thể nhìn thấy ở đây. Trách không được vừa rồi con vừa tiến vào phạm vi phiến băng hồ này đã cảm giác được có chút không đúng. Trời ạ! Nhiều Hàn Băng Đống Tuyền như vậy, giá trị của nó quả thực không cách nào cân nhắc được.
Tề Nhạc tò mò hỏi:
- Hàn Băng Đống Tuyền này làm được gì? Không phải có thể khởi tử hồi sinh chứ?
Tuyết Nữ lắc đầu, nói:
- Đương nhiên không phải rồi, bất quá, Hàn Băng Đống Tuyền đối với tất cả người tu luyện năng lượng băng thuộc tính mà nói lại có chỗ tốt cực lớn, cho dù là một giọt Hàn Băng Đống Tuyền, cũng có thể khiến tu vị tăng lên. Hàn Băng Đống Tuyền ở đây ở sâu dưới băng thể ngàn mét, nhiệt độ thấp như vậy, có thể nói là cực phẩm trong Hàn Băng Đống Tuyền rồi. Nếu như con đoán không sai, phía dưới phiến Hàn Băng Đống Tuyền này, nhất định sẽ có hàn ngọc vạn năm tồn tại. Đây mới thực sự là vật báu vô giá.
Vừa nói, ánh mắt Tuyết Nữ đã rơi vào trung tâm suối phun, trong mắt lộ ra hào quang nóng bỏng.
Tề Nhạc nói:
- Nếu là vậy thì càng tốt hơn. Tuyết Nữ, con không phải là bằng thuộc tính sao, nhiều Hàn Băng Đống Tuyền như vậy, đối với tu vi của con nhất định sẽ có trợ giúp rất lớn đấy.
Tuyết Nữ khẽ gật đầu, nói:
- Nhưng Hàn Băng Đống Tuyền ở đây lại nhiều lắm, hàn khí vô cùng bá đạo, ở chỗ này căn bản không có cách nào tu luyện, chỉ có thể mang Hàn Băng Đống Tuyền ra ngoài, sau đó lại hấp thu từng chút một. Cha, cái này trước tiên không gấp, chúng ta vẫn phải tìm Côn Luân Kính đã. Dưới tuyền nhãn của Hàn Băng Đống Tuyền này khẳng định có hàn ngọc vạn năm đè lên, nếu không nước suối phun trào sẽ không nhu hòa như vậy, con nghĩ, con suối chính thức dưới hàn ngọc vạn năm có lẽ chính là chỗ chúng ta tìm kiếm.
- Bởi vì khí tức phát ra trong đó quá mức kỳ lạ, nếu như chỉ là Hàn Băng Đống Tuyền thì hẳn sẽ tản mát ra hàn khí thuần túy, bất cứ sinh vật nào đụng chạm vào, đều lập tức bị đóng băng, nhưng nhưng bây giờ hoàn toàn không phải như thế, có thể sinh ra nhiều biến hóa năng lượng như vậy, nhất định có vật gì khác ảnh hưởng, rất có thể chính là Côn Luân Kính mà chúng ta phải tìm.
Tề Nhạc nhẹ gật đầu, nói:
- Cũng hy vọng là như thế. Như vậy đi, mọi người chờ trên này đi, anh đi xuống tìm kiếm, nhiệt độ ở đây quá thấp, nếu như mọi người không chịu nổi thì cứ lên trên trước chờ anh.
Văn Đình hít một hơi lãnh khí, nói:
- Tề Nhạc, anh thật sự muốn xuống dưới sao? Nhiệt độ trên mặt nước đã rét lạnh thế rồi, phía dưới chẳng phải là...
Tề Nhạc không chút do dự nói:
- Tu vi của anh cao hơn bọn em, anh xuống dưới là lựa chọn tốt nhất, cũng đã đến nơi này rồi, chẳng lẽ lại vì rét lạnh mà buông tha sao? Yên tâm đi, anh sẽ cẩn thận, một khi năng lượng không cách nào cố cầm cự sự rét lạnh của Hàn Băng Đống Tuyền, anh sẽ lập tức đi lên.
Văn Đình nhìn hắn thật sâu, nói:
- Vậy được rồi, bất quá ở chỗ này anh nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần không thể có chút chủ quan. Em và Tuyết Nữ ở chỗ này chờ anh, ngàn vạn không nên miễn cưỡng...
Tề Nhạc nói:
- Anh biết rồi.
Vừa nói, hắn đã bắt đầu điều tức Vân Lực trong cơ thể rồi, thủy năng lượng ở đây rất nhiều, trải qua khoang thời gian này, Vân Lực của hắn đã khôi phục đã đến chừng 7 thành.
/1391
|