- Không có, thật sự không có, quá tốt, lão đại, cám ơn anh.
Tề Nhạc có chút đắc ý nói:
- Thế nào, lão đại không phải tiểu đệ gọi cho có, Về sau anh đi theo lão đại ta, cam đoan sẽ có ngày tốt lành.
Cơ Minh Minh nói:
- Tuy dấu hiệu thức tỉnh của anh bị Tề Nhạc dùng khí tức Kỳ Lân dẫn đạo về vị trí cũ, nhưng cũng không có chính thức thức tỉnh, hiện tại Tề Nhạc không có năng lực giúp chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần thức tỉnh. Vào mùa hè năm nay, tôi sẽ mang mọi người đi một chuyến tới Tây Tạng, tới đó thỉnh Trát Cách Lỗ đại sư giúp các vị thức tỉnh, khi đó trận doanh Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta có thêm ba chiến sĩ.
Đối lập mâu thuẫn giữa các Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đã biến mất, Cơ Minh Minh đem câu chuyện về Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần kể cho ba chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần mới biết rõ. Tề Nhạc cũng vui vẻ vì được thanh nhàn, hắn dựa lưng vào một cây đại thụ rồi ngủ gật, sau khi hòa giải ân oán với Yến Tiểu Ất, thêm một người bạn thì tốt hơn một kẻ thù.
Không biết qua bao lâu, khi ý thức Tề Nhạc dần dần chìm vào giấc ngủ, đột nhiên đầu của hắn đau xót, lập tức tỉnh táo lại.
- Mả mẹ nó, là ai đánh đầu tôi. Không biết đầu Kỳ Lân không được sờ sao? Tôi đang mơ chiến đấu với mỹ nhân vào thời khắc mấu chốt a...
Nhìn thấy bộ dáng cười trộm của Cơ Minh Minh, hắn có chút bất đắc dĩ đứng lên.
- Điền Thử đâu rồi? Mạc Địch lão sư đâu?
Minh Minh tức giận nói:
- Anh đúng là nơi nào cũng ngủ được. Điền Thử cùng chị Mạc Địch đã quay về trường học rồi. Đi thôi, chúng ta cũng nên trở về, Tiểu Ất buổi chiều có tiết học.
Tề Nhạc liếc mắt nhìn qua Yến Tiểu Ất đã khôi phục hăng hái lần nữa, có chút vị chua nói:
- Mới quen có vài phút a, đã Tiểu Ất này, Tiểu Ất nọ rồi.
Minh Minh hừ một tiếng, nói:
- Chúng ta là chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, đều là anh chị em tốt với nhau, tôi trực tiếp gọi tên anh ta không được sao?
Yến Tiểu Ất giải quyết được chuyện trên đầu của mình thì tâm tình rất tốt, đi đến trước người Tề Nhạc, thấp giọng nói:
- Lão đại, yên tâm đi, em đã đáp ứng với anh rồi mà, nữ nhân anh vừa ý em sẽ không khiêu khích đâu.
Tề Nhạc xem qua Yến Tiểu Ất, trong ánh mắt như đang nói, tính toán tiểu tử ngươi thức thời. Ba người một lần nữa đi lên đường lớn, đánh xe taxi trực tiếp chạy tới đại học Thanh Bắc.
Đem làm bọn hắn trở lại đại học Thanh Bắc cửa trường học lúc, Cơ Minh Minh nhìn thấy một chiếc xe việt dã có treo bảng số quân sự đậu trước trường mình thì kêu lên:
- Ồ, sao anh ta tới đây.
Nói xong, đầu tiên là rời khỏi xe, Yến Tiểu Ất cũng đi theo xuống xe. Thời điểm Tề Nhạc đang chuẩn bị xuống xe, bên tai lại truyền đến âm thanh của tài xế taxi.
- Tiên sinh, ngài còn chưa trả tiền đấy!
Ta, trời ạ! Vì cái gì trả tiền luôn là ta, trong nội tâm Tề Nhạc thầm mắng một tiếng trong lòng, mà hắn hiện giờ không có nhiều tiên, lại muốn biểu hiện phong độ của mình trước mặt Minh Minh, đành phải giao tiền xe, lúc này mới bước xuống xe. Hắn vừa xuống xe, đã nhìn thấy một thanh niên vạm vỡ đang đứng trước một chiếc xe việt dã mang biển số quân sự. Tuy Tề Nhạc tự nhận mình rất cao, nhưng lúc nhìn thấy người này, vẫn cảm thấy có chút tự ti. Người này cao chừng hai mét, lưng dài vai rộng, một thân trang phục ngụy trang cho nên không ai biết là mập hay ốm, mà từng khối cơ bắp ngụy trang nhô lên, mang cho người ta cảm giác áp bách không nhỏ.
Minh Minh hưng phấn chạy đến trước người thanh niên này, kéo tay hắn không biết nói cái gì, Tề Nhạc vừa xuống xe, cần qua đường cái mới biết rõ, tới bên cạnh bọn họ, tuy hắn đã xem Minh Minh như bạn của mình, nhưng vừa nhìn thấy nàng lôi kéo tay nam nhân khác, trong nội tâm vẫn còn có chút không tư vị, thầm nghĩ, chẳng lẽ những người kia là bạn trai của Minh Minh? Thì ra Minh Minh ưa thích loại hình nam nhân này! Xong, ta không có cơ hội. Vừa nghĩ, hắn nhìn qua cơ bắp của mình không phải rõ ràng, trong nội tâm ghen tuông càng đậm.
Vừa qua khỏi đường cái, Tề Nhạc chợt nghe đến đại hán kia dùng cực kỳ to thanh âm nói:
- Minh Minh, anh rất nhớ em, em xem, anh vừa trở về đã tới trường tìm em rồi, chẳng phải là tìm em sao.
Tề Nhạc quyệt miệng đi tới bên người Minh Minh, liếc mắt nhìn đại hán này vài lần, đại hán này dưới một thân trang phục ngụy trang có tướng mạo đường đường, một gương mặt ngâm đen và cương nghị có khí thế bức người, ngay cả Tề Nhạc đã dưỡng thành tính khí lưu manh nhiều năm cũng không dám làm cái gì.
- Này, anh là ai? Nhớ cái gì mà nhớ, người của tôi anh có thể tùy tiện nhớ sao?
Đại hán nhìn Minh Minh một cái, trong mắt ánh mắt lộ ra chút quái dị, cúi đầu nhìn Tề Nhạc thấp hơn mình một cái đầu, nói:
- Vậy anh là ai?
Tề Nhạc hừ một tiếng, ưỡn ngực mứt nói:
- Anh phải nghe cho kỹ, tôi chính là người mà ai gặp cũng sợ, quỷ gặp quỷ thổi đèn, siêu cấp vô địch đại suất ca Tề Nhạc. Quan trọng hơn, tôi là bạn trai của Minh Minh.
Đại hán này nhíu mày, khí thế trên mặt tăng cao vài phần, dùng ánh mắt lăng lệ ác liệt nhìn qua, đến nổi nội tâm Tề Nhạc cũng có chút chột dạ, mà Yến Tiểu Ất bên cạnh thấy tình thế không ổn, lên tiếng nói:
- Các vị, tôi còn phải vào lớp, tôi vào trường trước, các vị trò chuyện a.
Nói xong, bàn chân của hắn như được bôi mỡ, quay người bỏ chạy, động tác cực nhanh, làm cho Tề Nhạc thậm chí hoài nghi hắn mới là cầm tinh thỏ.
Cơ Minh Minh bật cười, nói:
- Đi, đừng có làm ra vẻ ở đây, Tề Nhạc, tôi giới thiệu với anh một chút, đây là anh của tôi, tên là Cơ Đức.
- Cái gì tích đức? Hay là bất thiện? Tôi biết ở đâu có đường ra khỏa đức... Cô, cô vừa gọi anh ta là gì, anh ta, anh ta là anh trai của cô?
Tề Nhạc lúc này mới kịp phản ứng, không khỏi trừng to mắt. Hắn thấy thế nào, cũng không nhận ra đại hán Cơ Đức cao lớn này và Cơ Minh Minh có điểm gì giống nhau.
Ánh mắt Cơ Đức bất thiện, nói:
- Anh là gia hỏa đầu tiên dám dùng tên tôi nói giỡn đấy, được lắm, có lá gan.
Tề Nhạc có chút xấu hổ ho khan hai tiếng, nói:
- Ách... , đại ca khỏe, tôi không biết anh là anh trai của Minh Minh, thật sự xin lỗi.
Cơ Đức cười lạnh một tiếng, nói:
- Không phải anh nói là bất thiện sao? Không cần xin lỗi.
Vừa nói, vừa vươn tay về phía Tề Nhạc, làm ra tư thế bắt tay.
- Anh à, anh đừng khách khí với em, tất cả mọi người đều là người một nhà, cái bắt tay này không cần.
Chê cười, Tề Nhạc xem không ít tiểu thuyết, cái nắm tay này thật ra là cái bóp tay thị uy, Cơ Đức có bàn tay to như thế, nếu bóp mạnh, hắn không chút nghi ngờ về việc xương ngón tay của mình sẽ bị bóp gãy.
Cơ Đức hừ một tiếng, hiển nhiên là không muốn chắp nhặt với Tề Nhạc, chuyển hướng Minh Minh nói:
- Minh Minh bảo bối, thằng này thật sự là bạn trai của em sao? Năm đó khi em còn bé anh đã nói qua, về sau ai muốn kết hôn với em của anh, đầu tiên phải đánh thắng anh đã, như vậy mới chứng hắn có năng lực bảo vệ em. Xem tính tình của thằng này, được hay không được ah!
Tề Nhạc có chút đắc ý nói:
- Thế nào, lão đại không phải tiểu đệ gọi cho có, Về sau anh đi theo lão đại ta, cam đoan sẽ có ngày tốt lành.
Cơ Minh Minh nói:
- Tuy dấu hiệu thức tỉnh của anh bị Tề Nhạc dùng khí tức Kỳ Lân dẫn đạo về vị trí cũ, nhưng cũng không có chính thức thức tỉnh, hiện tại Tề Nhạc không có năng lực giúp chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần thức tỉnh. Vào mùa hè năm nay, tôi sẽ mang mọi người đi một chuyến tới Tây Tạng, tới đó thỉnh Trát Cách Lỗ đại sư giúp các vị thức tỉnh, khi đó trận doanh Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta có thêm ba chiến sĩ.
Đối lập mâu thuẫn giữa các Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đã biến mất, Cơ Minh Minh đem câu chuyện về Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần kể cho ba chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần mới biết rõ. Tề Nhạc cũng vui vẻ vì được thanh nhàn, hắn dựa lưng vào một cây đại thụ rồi ngủ gật, sau khi hòa giải ân oán với Yến Tiểu Ất, thêm một người bạn thì tốt hơn một kẻ thù.
Không biết qua bao lâu, khi ý thức Tề Nhạc dần dần chìm vào giấc ngủ, đột nhiên đầu của hắn đau xót, lập tức tỉnh táo lại.
- Mả mẹ nó, là ai đánh đầu tôi. Không biết đầu Kỳ Lân không được sờ sao? Tôi đang mơ chiến đấu với mỹ nhân vào thời khắc mấu chốt a...
Nhìn thấy bộ dáng cười trộm của Cơ Minh Minh, hắn có chút bất đắc dĩ đứng lên.
- Điền Thử đâu rồi? Mạc Địch lão sư đâu?
Minh Minh tức giận nói:
- Anh đúng là nơi nào cũng ngủ được. Điền Thử cùng chị Mạc Địch đã quay về trường học rồi. Đi thôi, chúng ta cũng nên trở về, Tiểu Ất buổi chiều có tiết học.
Tề Nhạc liếc mắt nhìn qua Yến Tiểu Ất đã khôi phục hăng hái lần nữa, có chút vị chua nói:
- Mới quen có vài phút a, đã Tiểu Ất này, Tiểu Ất nọ rồi.
Minh Minh hừ một tiếng, nói:
- Chúng ta là chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, đều là anh chị em tốt với nhau, tôi trực tiếp gọi tên anh ta không được sao?
Yến Tiểu Ất giải quyết được chuyện trên đầu của mình thì tâm tình rất tốt, đi đến trước người Tề Nhạc, thấp giọng nói:
- Lão đại, yên tâm đi, em đã đáp ứng với anh rồi mà, nữ nhân anh vừa ý em sẽ không khiêu khích đâu.
Tề Nhạc xem qua Yến Tiểu Ất, trong ánh mắt như đang nói, tính toán tiểu tử ngươi thức thời. Ba người một lần nữa đi lên đường lớn, đánh xe taxi trực tiếp chạy tới đại học Thanh Bắc.
Đem làm bọn hắn trở lại đại học Thanh Bắc cửa trường học lúc, Cơ Minh Minh nhìn thấy một chiếc xe việt dã có treo bảng số quân sự đậu trước trường mình thì kêu lên:
- Ồ, sao anh ta tới đây.
Nói xong, đầu tiên là rời khỏi xe, Yến Tiểu Ất cũng đi theo xuống xe. Thời điểm Tề Nhạc đang chuẩn bị xuống xe, bên tai lại truyền đến âm thanh của tài xế taxi.
- Tiên sinh, ngài còn chưa trả tiền đấy!
Ta, trời ạ! Vì cái gì trả tiền luôn là ta, trong nội tâm Tề Nhạc thầm mắng một tiếng trong lòng, mà hắn hiện giờ không có nhiều tiên, lại muốn biểu hiện phong độ của mình trước mặt Minh Minh, đành phải giao tiền xe, lúc này mới bước xuống xe. Hắn vừa xuống xe, đã nhìn thấy một thanh niên vạm vỡ đang đứng trước một chiếc xe việt dã mang biển số quân sự. Tuy Tề Nhạc tự nhận mình rất cao, nhưng lúc nhìn thấy người này, vẫn cảm thấy có chút tự ti. Người này cao chừng hai mét, lưng dài vai rộng, một thân trang phục ngụy trang cho nên không ai biết là mập hay ốm, mà từng khối cơ bắp ngụy trang nhô lên, mang cho người ta cảm giác áp bách không nhỏ.
Minh Minh hưng phấn chạy đến trước người thanh niên này, kéo tay hắn không biết nói cái gì, Tề Nhạc vừa xuống xe, cần qua đường cái mới biết rõ, tới bên cạnh bọn họ, tuy hắn đã xem Minh Minh như bạn của mình, nhưng vừa nhìn thấy nàng lôi kéo tay nam nhân khác, trong nội tâm vẫn còn có chút không tư vị, thầm nghĩ, chẳng lẽ những người kia là bạn trai của Minh Minh? Thì ra Minh Minh ưa thích loại hình nam nhân này! Xong, ta không có cơ hội. Vừa nghĩ, hắn nhìn qua cơ bắp của mình không phải rõ ràng, trong nội tâm ghen tuông càng đậm.
Vừa qua khỏi đường cái, Tề Nhạc chợt nghe đến đại hán kia dùng cực kỳ to thanh âm nói:
- Minh Minh, anh rất nhớ em, em xem, anh vừa trở về đã tới trường tìm em rồi, chẳng phải là tìm em sao.
Tề Nhạc quyệt miệng đi tới bên người Minh Minh, liếc mắt nhìn đại hán này vài lần, đại hán này dưới một thân trang phục ngụy trang có tướng mạo đường đường, một gương mặt ngâm đen và cương nghị có khí thế bức người, ngay cả Tề Nhạc đã dưỡng thành tính khí lưu manh nhiều năm cũng không dám làm cái gì.
- Này, anh là ai? Nhớ cái gì mà nhớ, người của tôi anh có thể tùy tiện nhớ sao?
Đại hán nhìn Minh Minh một cái, trong mắt ánh mắt lộ ra chút quái dị, cúi đầu nhìn Tề Nhạc thấp hơn mình một cái đầu, nói:
- Vậy anh là ai?
Tề Nhạc hừ một tiếng, ưỡn ngực mứt nói:
- Anh phải nghe cho kỹ, tôi chính là người mà ai gặp cũng sợ, quỷ gặp quỷ thổi đèn, siêu cấp vô địch đại suất ca Tề Nhạc. Quan trọng hơn, tôi là bạn trai của Minh Minh.
Đại hán này nhíu mày, khí thế trên mặt tăng cao vài phần, dùng ánh mắt lăng lệ ác liệt nhìn qua, đến nổi nội tâm Tề Nhạc cũng có chút chột dạ, mà Yến Tiểu Ất bên cạnh thấy tình thế không ổn, lên tiếng nói:
- Các vị, tôi còn phải vào lớp, tôi vào trường trước, các vị trò chuyện a.
Nói xong, bàn chân của hắn như được bôi mỡ, quay người bỏ chạy, động tác cực nhanh, làm cho Tề Nhạc thậm chí hoài nghi hắn mới là cầm tinh thỏ.
Cơ Minh Minh bật cười, nói:
- Đi, đừng có làm ra vẻ ở đây, Tề Nhạc, tôi giới thiệu với anh một chút, đây là anh của tôi, tên là Cơ Đức.
- Cái gì tích đức? Hay là bất thiện? Tôi biết ở đâu có đường ra khỏa đức... Cô, cô vừa gọi anh ta là gì, anh ta, anh ta là anh trai của cô?
Tề Nhạc lúc này mới kịp phản ứng, không khỏi trừng to mắt. Hắn thấy thế nào, cũng không nhận ra đại hán Cơ Đức cao lớn này và Cơ Minh Minh có điểm gì giống nhau.
Ánh mắt Cơ Đức bất thiện, nói:
- Anh là gia hỏa đầu tiên dám dùng tên tôi nói giỡn đấy, được lắm, có lá gan.
Tề Nhạc có chút xấu hổ ho khan hai tiếng, nói:
- Ách... , đại ca khỏe, tôi không biết anh là anh trai của Minh Minh, thật sự xin lỗi.
Cơ Đức cười lạnh một tiếng, nói:
- Không phải anh nói là bất thiện sao? Không cần xin lỗi.
Vừa nói, vừa vươn tay về phía Tề Nhạc, làm ra tư thế bắt tay.
- Anh à, anh đừng khách khí với em, tất cả mọi người đều là người một nhà, cái bắt tay này không cần.
Chê cười, Tề Nhạc xem không ít tiểu thuyết, cái nắm tay này thật ra là cái bóp tay thị uy, Cơ Đức có bàn tay to như thế, nếu bóp mạnh, hắn không chút nghi ngờ về việc xương ngón tay của mình sẽ bị bóp gãy.
Cơ Đức hừ một tiếng, hiển nhiên là không muốn chắp nhặt với Tề Nhạc, chuyển hướng Minh Minh nói:
- Minh Minh bảo bối, thằng này thật sự là bạn trai của em sao? Năm đó khi em còn bé anh đã nói qua, về sau ai muốn kết hôn với em của anh, đầu tiên phải đánh thắng anh đã, như vậy mới chứng hắn có năng lực bảo vệ em. Xem tính tình của thằng này, được hay không được ah!
/1391
|