Sinh tiểu thủ hộ thần
Chương 612: Đồng sinh cộng tử lĩnh vực vô cùng cường hoành đệ tam sử lệnh (3)
/1391
|
Tuyết Nữ cười hắc hắc, nhìn Tề Nhạc nói:
- Cha, người toát mồ hôi à? Có phải là có gì không thoải mái không?
Tề Nhạc như thế nào không thoải mái, rõ ràng là khẩn trương mới đúng. Hắn cố gắng nghiêm mặt, nói:
- Con bé này, không biết lớn nhỏ, chẳng lẽ không biết nam nam thụ thụ bất thân sao? May là không có người ngoài, nếu để họ thấy được thì thành ra cái gì nữa?
Tuyết Nữ nhìn Tề Nhạc thè lưỡi, lúc này nàng không có chút dáng vẻ Tuyết Nữ băng sơn nào, cười hì hì nói:
- Cha, cha làm con sợ a! Con nhớ lúc còn bé nếu không nghe lời thì sẽ bị đánh đòn, nếu không người đánh con hai cái là được rồi.
Vừa nói, thân thể nàng nghiêng về phía trước, vểnh cái mông của mình lên.
Mông Tuyết Nữ rất tròn, nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ, cho dù dùng mắt nhìn cũng có thể cảm nhận được bờ mông kia co dãn như thế nào. Ánh mắt Tề Nhạc vừa nhìn lên bờ mông tròn trịa vểnh lên của nàng thì cũng có chút không nỡ dời đi.
Hắn cũng không phải chính nhân quân tử gì, coi như là chính nhân quân tử, đối mặt với một tuyệt sắc mỹ nữ nhếch mông lên như vậy thì cho dù có quân tử như thế nào cũng biến thành sắc lang ngay lập tức a.
Cố nén xúc động đang dâng lên, Tề Nhạc âm thầm nuốt nước bọt, thầm nghĩ trong lòng tiểu yêu tinh này từ lúc nào mà trở nên hấp dẫn như vậy a.
- Được rồi, được rồi, lần này tạm tha cho con. Nguyệt Dạ đâu rồi, ồ cô ấy như thế nào lại ngủ rồi?
Tề Nhạc cưỡng ép ánh mắt của mình nhìn qua một bên, ngồi xuống bên người Văn Đình.
Lúc này hắn mới nhìn thấy Nguyệt Dạ đang nằm ngủ ở một bên.
Tuyết Nữ xoay người lại, thè lưỡi với Tề Nhạc, nói:
- Cha, lúc người tới đây thì đã hôn mê rồi. Nguyệt Dạ cô ấy cố gắng trông coi người, chờ người tỉnh lại, về sau thân thể của cô ấy có chút không kiên trì nổi nữa nhưng vẫn không chịu nghỉ ngơi. Con cũng không có biện pháp, chỉ có thể đánh cô ấy ngất xỉu để cô ấy ngủ thêm một chút.
Lúc nói những lời này, ánh mắt Tuyết Nữ có chút lập lòe. Dùng cảm giác nhạy cảm của Tề Nhạc, tự nhiên sẽ ẩn ẩn cảm giác có chuyện gì đó và cũng có chút minh bạch nhưng cũng không vạch trần.
Tuyết Nữ ngồi xuống bên cạnh Tề Nhạc, làm bộ không phát hiện thân thể Tề Nhạc đã trở nên có chút cứng ngắc, khoác tay hắn, thản nhiên nói:
- Cha, người biết không? Trong khoảng thời gian người hôn mê thì con đã suy nghĩ rất nhiều, từ lần đầu tiên gặp mặt cho đến lúc này, mỗi một khoảnh khắc đều hiện lên rõ ràng trong đầu con. Con đột nhiên phát hiện không biết từ lúc nào mà người đã trở thành người trọng yếu nhất với con, cũng trở thành nơi con ký thác tinh thần. Chính vì có sự hiện hữu của người thì lòng con mới có thể bình tĩnh và quên đi những thống khổ trước kia. Chỉ có thể dựa vào cha thì còn mới có thể vui vẻ và bệnh trước kia của con có thể hết nhanh như vậy.
Từ sâu trong mắt Tuyết Nữ, Tề Nhạc thấy được một tia bi ai, hắn biết rõ đứa "con gái" này của mình nhất định nghĩ tới chuyện lúc nãy nhưng hắn không hề có ý rút cánh tay của mình ra, bất đắc dĩ bị bộ ngực sữa thập phần co dãn dán vào. Hắn than nhẹ một tiếng, nói:
- Tuyết Nữ, yên tâm đi, hiện giờ chúng ta đã vượt qua cửa ải khó nhất. Chỉ cần có thể tìm được Côn Lôn kính trở về thì cha nhất định sẽ mang con đi báo thù. Con có thể nói cho ta biết đến tột cùng con đã trải qua những đả kích như thế nào không?
Thân thể Tuyết Nữ thoáng run lên một phát, nhẹ nhàng tựa đầu mình vào vai Tề Nhạc, nói:
- Lúc này cũng nên nói cho người biết rồi. Cha, bất luận chúng ta có thể trở về hay không thì lúc này con cũng nên nói ra hết thảy. Có lẽ cha và mẹ cũng đã đoán được con kỳ thật không phải là nhân loại, sở dĩ năng lượng của con tinh thuần như vậy là vì con thuộc về thực vật. Con, hoặc là nói một nhà chúng con đều là Đế Tâm Tuyết Liên trên Thiên Sơn, với tư cách là giống Tuyết Liên cao quý nhất nên trời sinh chúng con đã có linh tính.
- Tuyết Liên bình thường thì ở trong Băng thiên tuyết địa có thể tránh thoát thiên tai nhân họa, có thể sinh tồn hơn vạn năm nhưng cơ hội có được linh tính cũng chỉ hơn 10%, mà cần sinh tồn vạn năm mới có thể có được trí tuệ nhất định. Mà Đế Tâm Tuyết Liên chúng con lại khác, chỉ cần sinh tồn ngàn năm là có được một ít trí tuệ cấp thấp rồi.
- Đợi sau khi sinh trưởng được ba ngàn năm thì trí tuệ chúng con đã ngang bằng với trẻ em nhân loại 6 tuổi, cũng có được năng lực tự mình tu luyện. Trải qua hấp thu linh khí thiên địa, tinh hoa nhật nguyệt năm ngàn năm thì Đế Tâm Tuyết Liên chúng con chính thức thành thục, trở thành Linh Dược thánh phẩm, thiên tài địa bảo trân quý nhất trên thế giới này.
Tuy đã sớm dự liệu Tuyết Nữ là thực vật nhưng chính thức nghe nàng nói thì cảm thụ không giống như lúc trước, Tề Nhạc nhẹ nhàng vuốt ve đầu tóc dài màu lam của Tuyết Nữ, nhẹ nhàng nói:
- Trách không được Tuyết Nữ nhà ta thuần khiết như thế, nguyên lai là Đế Tâm Tuyết Liên hoa trên Thiên Sơn.
Tuyết Nữ liếc nhìn Tề Nhạc, tiếp tục nói:
- Đế Tâm Tuyết Liên chỉ sinh tồn ở vách núi nguy hiểm nhất, sau khi chúng con có được trí tuệ, không ngừng tu luyện thì dần dần có được năng lực biến ảo thành người. Trong giới thực vật thì chúng con được xưng là thánh giả, mà cha ruột của con chính là Đế Tâm Tuyết Liên hoa chi vương.
Tề Nhạc gật đầu, nói:
- Vậy con là công chúa Đế Tâm Tuyết Liên rồi?
Vẻ bi ai trong mắt Tuyết Nữ càng thêm đậm, nói:
- Công chúa? Con mà là công chúa cái gì? Đế Tâm Tuyết Liên vương có được năng lượng tinh hoa nhất của Đế Tâm Tuyết Liên, cơ hồ có thể hồi sinh người chết, kéo dài tuổi thọ con người lên gấp đôi, hơn nữa nếu có được năng lượng băng hàn của Đế Tâm Tuyết Liên Vương thì có thể trở thành cường giả một đời.
- Cho nên từ lúc nhân loại phát hiện Đế Tâm Tuyết Liên chúng con tồn tại thì không ngừng tìm kiếm, vốn gia đình chúng con rất khoái hoạt, cha con là nhất gia chi chủ cùng với mẹ và các anh chị, còn có con nữa hợp thành một đại gia đình Đế Tâm Tuyết Liên.
- Chúng con sinh hoạt khoái hoạt trên một tòa núi nguy nga tại dãy Thiên Sơn, ở đó chỉ có băng tuyết thuần khiết và gió rét lạnh làm bạn. Nhưng có năng lực hóa thành hình người và lực lượng băng tuyết và gió đặc thù thì hết thảy cũng không thể cải biến vận mệnh của chúng con nhưng năm năm trước, cuộc sống khoái hoạt đó đã bị phá vỡ.
Nói tới đây, vành mắt Tuyết Nữ đỏ lên, Tề Nhạc nhìn mà không khỏi đau lòng một hồi, lúc này hắn đã quên đi cách nghĩ kia với Tuyết Nữ, đưa tay ra nhẹ ôm Tuyết Nữ vào ngực mình, nói:
- Nói đi, nói ra sẽ làm con dễ chịu hơn.
- Bởi vì cha con có đặc tính của Đế Tâm Tuyết Liên vương, nhân loại biết rõ bí mật này nên đều bí mật tìm kiếm sự hiện hữu của người ở phụ cận Thiên Sơn. Bọn chúng đều hi vọng có thể đạt được cha để gia tăng tuổi thọ và thực lực của mình. Về sau khi gia nhập Viêm Hoàng hồn, thông qua tài liệu bí mật con biết được Đế Tâm Tuyết Liên có thể bán được 1 tỷ USD tại chợ đen, mà Đế Tâm Tuyết Liên Vương thì phải là vài tỷ USD.
- Cha, người toát mồ hôi à? Có phải là có gì không thoải mái không?
Tề Nhạc như thế nào không thoải mái, rõ ràng là khẩn trương mới đúng. Hắn cố gắng nghiêm mặt, nói:
- Con bé này, không biết lớn nhỏ, chẳng lẽ không biết nam nam thụ thụ bất thân sao? May là không có người ngoài, nếu để họ thấy được thì thành ra cái gì nữa?
Tuyết Nữ nhìn Tề Nhạc thè lưỡi, lúc này nàng không có chút dáng vẻ Tuyết Nữ băng sơn nào, cười hì hì nói:
- Cha, cha làm con sợ a! Con nhớ lúc còn bé nếu không nghe lời thì sẽ bị đánh đòn, nếu không người đánh con hai cái là được rồi.
Vừa nói, thân thể nàng nghiêng về phía trước, vểnh cái mông của mình lên.
Mông Tuyết Nữ rất tròn, nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ, cho dù dùng mắt nhìn cũng có thể cảm nhận được bờ mông kia co dãn như thế nào. Ánh mắt Tề Nhạc vừa nhìn lên bờ mông tròn trịa vểnh lên của nàng thì cũng có chút không nỡ dời đi.
Hắn cũng không phải chính nhân quân tử gì, coi như là chính nhân quân tử, đối mặt với một tuyệt sắc mỹ nữ nhếch mông lên như vậy thì cho dù có quân tử như thế nào cũng biến thành sắc lang ngay lập tức a.
Cố nén xúc động đang dâng lên, Tề Nhạc âm thầm nuốt nước bọt, thầm nghĩ trong lòng tiểu yêu tinh này từ lúc nào mà trở nên hấp dẫn như vậy a.
- Được rồi, được rồi, lần này tạm tha cho con. Nguyệt Dạ đâu rồi, ồ cô ấy như thế nào lại ngủ rồi?
Tề Nhạc cưỡng ép ánh mắt của mình nhìn qua một bên, ngồi xuống bên người Văn Đình.
Lúc này hắn mới nhìn thấy Nguyệt Dạ đang nằm ngủ ở một bên.
Tuyết Nữ xoay người lại, thè lưỡi với Tề Nhạc, nói:
- Cha, lúc người tới đây thì đã hôn mê rồi. Nguyệt Dạ cô ấy cố gắng trông coi người, chờ người tỉnh lại, về sau thân thể của cô ấy có chút không kiên trì nổi nữa nhưng vẫn không chịu nghỉ ngơi. Con cũng không có biện pháp, chỉ có thể đánh cô ấy ngất xỉu để cô ấy ngủ thêm một chút.
Lúc nói những lời này, ánh mắt Tuyết Nữ có chút lập lòe. Dùng cảm giác nhạy cảm của Tề Nhạc, tự nhiên sẽ ẩn ẩn cảm giác có chuyện gì đó và cũng có chút minh bạch nhưng cũng không vạch trần.
Tuyết Nữ ngồi xuống bên cạnh Tề Nhạc, làm bộ không phát hiện thân thể Tề Nhạc đã trở nên có chút cứng ngắc, khoác tay hắn, thản nhiên nói:
- Cha, người biết không? Trong khoảng thời gian người hôn mê thì con đã suy nghĩ rất nhiều, từ lần đầu tiên gặp mặt cho đến lúc này, mỗi một khoảnh khắc đều hiện lên rõ ràng trong đầu con. Con đột nhiên phát hiện không biết từ lúc nào mà người đã trở thành người trọng yếu nhất với con, cũng trở thành nơi con ký thác tinh thần. Chính vì có sự hiện hữu của người thì lòng con mới có thể bình tĩnh và quên đi những thống khổ trước kia. Chỉ có thể dựa vào cha thì còn mới có thể vui vẻ và bệnh trước kia của con có thể hết nhanh như vậy.
Từ sâu trong mắt Tuyết Nữ, Tề Nhạc thấy được một tia bi ai, hắn biết rõ đứa "con gái" này của mình nhất định nghĩ tới chuyện lúc nãy nhưng hắn không hề có ý rút cánh tay của mình ra, bất đắc dĩ bị bộ ngực sữa thập phần co dãn dán vào. Hắn than nhẹ một tiếng, nói:
- Tuyết Nữ, yên tâm đi, hiện giờ chúng ta đã vượt qua cửa ải khó nhất. Chỉ cần có thể tìm được Côn Lôn kính trở về thì cha nhất định sẽ mang con đi báo thù. Con có thể nói cho ta biết đến tột cùng con đã trải qua những đả kích như thế nào không?
Thân thể Tuyết Nữ thoáng run lên một phát, nhẹ nhàng tựa đầu mình vào vai Tề Nhạc, nói:
- Lúc này cũng nên nói cho người biết rồi. Cha, bất luận chúng ta có thể trở về hay không thì lúc này con cũng nên nói ra hết thảy. Có lẽ cha và mẹ cũng đã đoán được con kỳ thật không phải là nhân loại, sở dĩ năng lượng của con tinh thuần như vậy là vì con thuộc về thực vật. Con, hoặc là nói một nhà chúng con đều là Đế Tâm Tuyết Liên trên Thiên Sơn, với tư cách là giống Tuyết Liên cao quý nhất nên trời sinh chúng con đã có linh tính.
- Tuyết Liên bình thường thì ở trong Băng thiên tuyết địa có thể tránh thoát thiên tai nhân họa, có thể sinh tồn hơn vạn năm nhưng cơ hội có được linh tính cũng chỉ hơn 10%, mà cần sinh tồn vạn năm mới có thể có được trí tuệ nhất định. Mà Đế Tâm Tuyết Liên chúng con lại khác, chỉ cần sinh tồn ngàn năm là có được một ít trí tuệ cấp thấp rồi.
- Đợi sau khi sinh trưởng được ba ngàn năm thì trí tuệ chúng con đã ngang bằng với trẻ em nhân loại 6 tuổi, cũng có được năng lực tự mình tu luyện. Trải qua hấp thu linh khí thiên địa, tinh hoa nhật nguyệt năm ngàn năm thì Đế Tâm Tuyết Liên chúng con chính thức thành thục, trở thành Linh Dược thánh phẩm, thiên tài địa bảo trân quý nhất trên thế giới này.
Tuy đã sớm dự liệu Tuyết Nữ là thực vật nhưng chính thức nghe nàng nói thì cảm thụ không giống như lúc trước, Tề Nhạc nhẹ nhàng vuốt ve đầu tóc dài màu lam của Tuyết Nữ, nhẹ nhàng nói:
- Trách không được Tuyết Nữ nhà ta thuần khiết như thế, nguyên lai là Đế Tâm Tuyết Liên hoa trên Thiên Sơn.
Tuyết Nữ liếc nhìn Tề Nhạc, tiếp tục nói:
- Đế Tâm Tuyết Liên chỉ sinh tồn ở vách núi nguy hiểm nhất, sau khi chúng con có được trí tuệ, không ngừng tu luyện thì dần dần có được năng lực biến ảo thành người. Trong giới thực vật thì chúng con được xưng là thánh giả, mà cha ruột của con chính là Đế Tâm Tuyết Liên hoa chi vương.
Tề Nhạc gật đầu, nói:
- Vậy con là công chúa Đế Tâm Tuyết Liên rồi?
Vẻ bi ai trong mắt Tuyết Nữ càng thêm đậm, nói:
- Công chúa? Con mà là công chúa cái gì? Đế Tâm Tuyết Liên vương có được năng lượng tinh hoa nhất của Đế Tâm Tuyết Liên, cơ hồ có thể hồi sinh người chết, kéo dài tuổi thọ con người lên gấp đôi, hơn nữa nếu có được năng lượng băng hàn của Đế Tâm Tuyết Liên Vương thì có thể trở thành cường giả một đời.
- Cho nên từ lúc nhân loại phát hiện Đế Tâm Tuyết Liên chúng con tồn tại thì không ngừng tìm kiếm, vốn gia đình chúng con rất khoái hoạt, cha con là nhất gia chi chủ cùng với mẹ và các anh chị, còn có con nữa hợp thành một đại gia đình Đế Tâm Tuyết Liên.
- Chúng con sinh hoạt khoái hoạt trên một tòa núi nguy nga tại dãy Thiên Sơn, ở đó chỉ có băng tuyết thuần khiết và gió rét lạnh làm bạn. Nhưng có năng lực hóa thành hình người và lực lượng băng tuyết và gió đặc thù thì hết thảy cũng không thể cải biến vận mệnh của chúng con nhưng năm năm trước, cuộc sống khoái hoạt đó đã bị phá vỡ.
Nói tới đây, vành mắt Tuyết Nữ đỏ lên, Tề Nhạc nhìn mà không khỏi đau lòng một hồi, lúc này hắn đã quên đi cách nghĩ kia với Tuyết Nữ, đưa tay ra nhẹ ôm Tuyết Nữ vào ngực mình, nói:
- Nói đi, nói ra sẽ làm con dễ chịu hơn.
- Bởi vì cha con có đặc tính của Đế Tâm Tuyết Liên vương, nhân loại biết rõ bí mật này nên đều bí mật tìm kiếm sự hiện hữu của người ở phụ cận Thiên Sơn. Bọn chúng đều hi vọng có thể đạt được cha để gia tăng tuổi thọ và thực lực của mình. Về sau khi gia nhập Viêm Hoàng hồn, thông qua tài liệu bí mật con biết được Đế Tâm Tuyết Liên có thể bán được 1 tỷ USD tại chợ đen, mà Đế Tâm Tuyết Liên Vương thì phải là vài tỷ USD.
/1391
|