- Vừa nghĩ anh là người tốt, thì anh là...
Tề Nhạc nói lời trêu chọc nàng:
- Là cái gì vậy?
Tiểu Lâu lườm hắn một cái, không có lên tiếng, nhưng tâm thần của nàng không còn khẩn trương, không biết vì cái gì, từ trên lý trí, nàng hoàn toàn lựa chọn tin tưởng Tề Nhạc nói, bởi vì nguy cơ vô hình đang bao phủ thân thể của nàng.
Tề Nhạc đứng lên, đi tới cửa thang máy, tinh thần lực trở nên ngưng tụ hơn, mặc dù không có thực vật hắn không thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng nương tựa vào cảm ứng tinh thần của hắn, hắn phát hiện có vài phần sát khí đang tới gần.
Động tĩnh rất nhỏ từ bên ngoài truyền tới, làm cho Tiểu Lâu càng thêm khẩn trương, chủ động đi đến bên người Tề Nhạc, thấp giọng hỏi:
- Bọn họ đang làm cái gì?
Tề Nhạc bất đắc dĩ nhún nhún vai, nói:
- Tôi làm sao biết, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, hiện tại cũng chỉ có thể như vậy. Nhưng mà, tôi thật sự khinh bỉ những tên cứu hộ của tòa nhà này. Rơi cả buổi rồi, chẳng lẽ bọn họ không phát hiện thang máy biến hóa? Chuyện này là không thể nào.
Tiểu Lâu phát hiện. Nam nhân chưa quen thuộc ở bên cạnh người mình, cảm giác an toàn vô ý thức sinh ra trong lòng nàng, ngay cả khẩn trương trong nội tâm cũng biến mất.
Đúng lúc này, đột nhiên hương vị nhàn nhạt khát thường sinh ra, cảm giác cay nồng truyền vào lỗ mũi. Không biết vì cái gì, Tiểu Lâu vào lúc này tỉnh táo lại, nàng hiện tại tin tưởng phán đoán của Tề Nhạc. Buột miệng cười, nói:
- Anh nói binh tới tướng đỡ. Nước tới lấy đất ngăn, vậy khói độc này ngăn cản thế nào?
Tề Nhạc nhìn qua bộ dáng cười nhạo của nàng, cười hắc hắc, nói:
- Hiện tại có hai phương pháp, cô có thể lựa chọn một trong số đó, tôi nói rồi cô lựa chọn.
Tiểu Lâu có chút kinh ngạc nhìn hắn, nói:
- Hai phương pháp? Nói nghe một chút.
Tề Nhạc nói:
- Phương pháp đầu tiên. Cũng không có biện pháp hữu hiệu, nhưng cũng có thể giải quyết biện pháp như vậy, rất đơn giản, đầu tiên, quần áo xé mở, sau đó cho chút nước, che miệng mũi lại để loại bỏ độc. Tuy loại phương pháp này không hoàn toàn loại bỏ khói độc, nhưng lại có thể kiên trì thời gian rất lâu.
Tiểu Lâu nghi ngờ nói:
- Thế nhưng mà, ở đâu có nước?
Nhìn qua bộ dáng nhẹ nhàng của Tề Nhạc hiện tại, hiển nhiên là không có chỗ giấu nước.
Tề Nhạc cười xấu một tiếng, vỗ vỗ bụng của mình. Nói:
- Chuyện này không đơn giản, nước ở trong này, không biết cô muốn hay không?
- Anh...
Tuy Tiểu Lâu rất đơn thuần, nhưng Tề Nhạc tỏ vẻ rõ ràng như vậy sao nàng không hiểu chứ?
- Cho dù chết cũng không muốn.
Nói đùa, nếu vì tính mạng mà dùng nước tiểu của nam nhân này, đối với nàng mà nói thật sự không bằng chết cho thống khoái còn hơn.
Nhìn qua sắc mặt Tiểu Lâu dần dần chuyển sang trắng, Tề Nhạc cũng không có ý tứ đi đùa nàng, lúc này, sương mù trong không khí dày đặc.
- Tốt. Tốt, đừng khóc nha. Tôi sợ nhất là nữ nhân khóc. Bây giờ còn có biện pháp thứ hai.
Tiểu Lâu hung hăng liếc nhìn Tề Nhạc.
- Nếu như là như vậy, anh không cần nói. Chính là bảo vệ tính mạng cho tốt.
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Đương nhiên không phải, biện pháp này đơn giản rất nhiều, hơn nữa tôi tuyệt đối cam đoan sẽ sống được.
Không có người nào muốn chết, Tiểu Lâu cũng không ngoại lệ, nhìn qua Tề Nhạc cũng biến hóa.
- Vậy anh còn nói, khục khục...
Độc khí càng ngày càng khiến nàng không chịu được.
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Hôn tôi.
- Anh nói cái gì?
Tiểu Lâu biến sắc.
Tề Nhạc nói:
- Tôi nói hôn tôi.
- Anh là cầm thú, thời điểm này còn muốn chiếm tiện nghi của tôi, có phải khói độc này do anh an bài hay không?
Nhìn qua Tề Nhạc, gương mặt vốn thanh thuần của nàng cũng trở nên đỏ lên.
Tề Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Đều nói nữ nhân ngực lớn là ngu ngốc, thật sự là không tệ.
Hắn nói như vậy, không đợi Tiểu Lâu kịp phản ứng, đột nhiên một tay đặt lên người của nàng, mặc cho Tiểu Lâu ngây ngốc kinh ngạc, hôn lên cánh môi mềm của nàng.
- Ân...
Tiểu Lâu dùng sức giãy dụa, lực lượng của nàng làm sao giãy dụa ra khỏi ngực của Tề Nhạc chứ? Lúc hôn Tiểu Lâu, Tề Nhạc dùng một tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, tay kia nâng mũi Tiểu Lâu.
Tiểu Lâu dùng tay đẩy Tề Nhạc, nhưng mà thân thể Tề Nhạc giống như bằng thép đúc bằng, căn bản không cần làm gì, thân thể mềm mại hoàn toàn bị hắn đặt lên cửa thang máy, ngay cả cúi đầu trốn tránh cũng không được, cảm giác tê dại không ngừng từ bờ môi truyền tới, bởi vì cái mũi bị nắm, Tiểu Lâu không cách nào hô hấp, vô ý thức mở miệng nhỏ nhắn của mình ra.
Cảm giác ngọt ngào tinh khiết truyền tới, Tề Nhạc nhớ lại lúc ở thời kỳ viễn cổ cự thú, cánh môi ngọt ngào của Tiểu Lâu có hương thơm kinh người, hắn nhớ cảm giác hít th không khí tươi mát trong lành của thời kỳ viễn cổ cự thú. Cảm giác ngọt ngào truyền tới, cảm giác thơm thuần khiết! Nếu như không thân thể của Tiểu Lâu nóng hổi, giãy dụa càng ngày càng kịch liệt, hắn quên mình phải đối phó cái gì.
Cái lưỡi trơn trượt tiến vào miệng của mình, làm cho Tiểu Lâu lập tức hoảng loạn lên, hơn nữa cảm giác hít thở không thông khiến cho nội tâm của nàng tràn ngập cảm giác tuyệt vọng. Đúng lúc này, một cổ lương khí từ trong miệng Tề Nhạc truyền vào miệng nàng, lúc trước cảm giác thiếu dưỡng khí biến mất, đại não khôi phục thanh tỉnh. Miệng của Tề Nhạc đưa khí lưu tươi mát vào miệng làm cho Tiểu Lâu từ trong giãy dụa kịch liệt tỉnh táo lại.
Chuyện này, đây là chuyện gì? Trong nhận thức của Tiểu Lâu, đây tuyệt đối là hiện tượng không cách nào lý giải được. Trợn to con mắt không tạp chất nhìn hắn, ánh mắt Tiểu Lâu giật mình.
Tề Nhạc có chút đùa giỡn nháy mắt với nàng mấy cái, một tin tức truyền vào trong đầu của nàng: nếu như không muốn trở thành mù lòa, cô tốt nhất nên nhắm mắt lại, tôi không lừa cô, đây là cứu cô.
Tuy trong nội tâm tràn ngập không cam lòng, nhưng thời điểm này Tiểu Lâu không có chút chần chờ, thân thể nàng bị Tề Nhạc đặt lên cửa thang máy, mà trong miệng Tề Nhạc không ngừng truyền thanh khí cứu mạng của nàng, giờ này khắc này, Tiểu Lâu có chút mê mang, giãy dụa hoàn toàn biến mất, ngay cả đôi mắt to cũng nhắm lại, hai hàng nước mắt chảy xuống, thân thể mềm mại hơi có chút run rẩy, nhưng hai tay của nàng vô ý thức ôm eo Tề Nhạc.
Bởi vì đè ép, khiến cho thân thể Tề Nhạc cùng Tiểu Lâu tiếp xúc toàn bộ với nhau, cảm nhận cảm giác mềm mại từ người của nàng, một cảm giác không có trên người của Minh Minh, Như Nguyệt cùng Văn Đình, tuy đều là thân thể mềm mại co giãn động lòng người, nhưng đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với thân thể mềm mại như vậy, cũng mang lại kích thích cho Tề Nhạc.
Tề Nhạc thầm chửi mình hèn hạ, dùng thực lực của hắn, hoàn toàn có thể bằng vào vân lực bảo hộ hai người không bị khói độc ảnh hưởng, nhưng Tề Nhạc đối với vu hãm trước đó của Tiểu Lâu, làm hắn nghĩ ra trò đùa dai, cho nên mới sử dụng phương pháp mỹ diệu này truyền không khí vào trong miệng nàng.
Tề Nhạc vô ý thức nhẹ nhàng mút cánh môi của Tiểu Lâu, đầu lưỡi cũng linh xảo trêu chọc vào. Thân thể Tiểu Lâu càng trở nên nóng bỏng, loại kích thích này chưa bao giờ trải qua, dù sao, đây không phải là mộng đẹp hay ác mộng, đây là nụ hôn đầu tiên của nàng.
Tề Nhạc nói lời trêu chọc nàng:
- Là cái gì vậy?
Tiểu Lâu lườm hắn một cái, không có lên tiếng, nhưng tâm thần của nàng không còn khẩn trương, không biết vì cái gì, từ trên lý trí, nàng hoàn toàn lựa chọn tin tưởng Tề Nhạc nói, bởi vì nguy cơ vô hình đang bao phủ thân thể của nàng.
Tề Nhạc đứng lên, đi tới cửa thang máy, tinh thần lực trở nên ngưng tụ hơn, mặc dù không có thực vật hắn không thể nhìn thấy bên ngoài, nhưng nương tựa vào cảm ứng tinh thần của hắn, hắn phát hiện có vài phần sát khí đang tới gần.
Động tĩnh rất nhỏ từ bên ngoài truyền tới, làm cho Tiểu Lâu càng thêm khẩn trương, chủ động đi đến bên người Tề Nhạc, thấp giọng hỏi:
- Bọn họ đang làm cái gì?
Tề Nhạc bất đắc dĩ nhún nhún vai, nói:
- Tôi làm sao biết, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, hiện tại cũng chỉ có thể như vậy. Nhưng mà, tôi thật sự khinh bỉ những tên cứu hộ của tòa nhà này. Rơi cả buổi rồi, chẳng lẽ bọn họ không phát hiện thang máy biến hóa? Chuyện này là không thể nào.
Tiểu Lâu phát hiện. Nam nhân chưa quen thuộc ở bên cạnh người mình, cảm giác an toàn vô ý thức sinh ra trong lòng nàng, ngay cả khẩn trương trong nội tâm cũng biến mất.
Đúng lúc này, đột nhiên hương vị nhàn nhạt khát thường sinh ra, cảm giác cay nồng truyền vào lỗ mũi. Không biết vì cái gì, Tiểu Lâu vào lúc này tỉnh táo lại, nàng hiện tại tin tưởng phán đoán của Tề Nhạc. Buột miệng cười, nói:
- Anh nói binh tới tướng đỡ. Nước tới lấy đất ngăn, vậy khói độc này ngăn cản thế nào?
Tề Nhạc nhìn qua bộ dáng cười nhạo của nàng, cười hắc hắc, nói:
- Hiện tại có hai phương pháp, cô có thể lựa chọn một trong số đó, tôi nói rồi cô lựa chọn.
Tiểu Lâu có chút kinh ngạc nhìn hắn, nói:
- Hai phương pháp? Nói nghe một chút.
Tề Nhạc nói:
- Phương pháp đầu tiên. Cũng không có biện pháp hữu hiệu, nhưng cũng có thể giải quyết biện pháp như vậy, rất đơn giản, đầu tiên, quần áo xé mở, sau đó cho chút nước, che miệng mũi lại để loại bỏ độc. Tuy loại phương pháp này không hoàn toàn loại bỏ khói độc, nhưng lại có thể kiên trì thời gian rất lâu.
Tiểu Lâu nghi ngờ nói:
- Thế nhưng mà, ở đâu có nước?
Nhìn qua bộ dáng nhẹ nhàng của Tề Nhạc hiện tại, hiển nhiên là không có chỗ giấu nước.
Tề Nhạc cười xấu một tiếng, vỗ vỗ bụng của mình. Nói:
- Chuyện này không đơn giản, nước ở trong này, không biết cô muốn hay không?
- Anh...
Tuy Tiểu Lâu rất đơn thuần, nhưng Tề Nhạc tỏ vẻ rõ ràng như vậy sao nàng không hiểu chứ?
- Cho dù chết cũng không muốn.
Nói đùa, nếu vì tính mạng mà dùng nước tiểu của nam nhân này, đối với nàng mà nói thật sự không bằng chết cho thống khoái còn hơn.
Nhìn qua sắc mặt Tiểu Lâu dần dần chuyển sang trắng, Tề Nhạc cũng không có ý tứ đi đùa nàng, lúc này, sương mù trong không khí dày đặc.
- Tốt. Tốt, đừng khóc nha. Tôi sợ nhất là nữ nhân khóc. Bây giờ còn có biện pháp thứ hai.
Tiểu Lâu hung hăng liếc nhìn Tề Nhạc.
- Nếu như là như vậy, anh không cần nói. Chính là bảo vệ tính mạng cho tốt.
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Đương nhiên không phải, biện pháp này đơn giản rất nhiều, hơn nữa tôi tuyệt đối cam đoan sẽ sống được.
Không có người nào muốn chết, Tiểu Lâu cũng không ngoại lệ, nhìn qua Tề Nhạc cũng biến hóa.
- Vậy anh còn nói, khục khục...
Độc khí càng ngày càng khiến nàng không chịu được.
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Hôn tôi.
- Anh nói cái gì?
Tiểu Lâu biến sắc.
Tề Nhạc nói:
- Tôi nói hôn tôi.
- Anh là cầm thú, thời điểm này còn muốn chiếm tiện nghi của tôi, có phải khói độc này do anh an bài hay không?
Nhìn qua Tề Nhạc, gương mặt vốn thanh thuần của nàng cũng trở nên đỏ lên.
Tề Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Đều nói nữ nhân ngực lớn là ngu ngốc, thật sự là không tệ.
Hắn nói như vậy, không đợi Tiểu Lâu kịp phản ứng, đột nhiên một tay đặt lên người của nàng, mặc cho Tiểu Lâu ngây ngốc kinh ngạc, hôn lên cánh môi mềm của nàng.
- Ân...
Tiểu Lâu dùng sức giãy dụa, lực lượng của nàng làm sao giãy dụa ra khỏi ngực của Tề Nhạc chứ? Lúc hôn Tiểu Lâu, Tề Nhạc dùng một tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, tay kia nâng mũi Tiểu Lâu.
Tiểu Lâu dùng tay đẩy Tề Nhạc, nhưng mà thân thể Tề Nhạc giống như bằng thép đúc bằng, căn bản không cần làm gì, thân thể mềm mại hoàn toàn bị hắn đặt lên cửa thang máy, ngay cả cúi đầu trốn tránh cũng không được, cảm giác tê dại không ngừng từ bờ môi truyền tới, bởi vì cái mũi bị nắm, Tiểu Lâu không cách nào hô hấp, vô ý thức mở miệng nhỏ nhắn của mình ra.
Cảm giác ngọt ngào tinh khiết truyền tới, Tề Nhạc nhớ lại lúc ở thời kỳ viễn cổ cự thú, cánh môi ngọt ngào của Tiểu Lâu có hương thơm kinh người, hắn nhớ cảm giác hít th không khí tươi mát trong lành của thời kỳ viễn cổ cự thú. Cảm giác ngọt ngào truyền tới, cảm giác thơm thuần khiết! Nếu như không thân thể của Tiểu Lâu nóng hổi, giãy dụa càng ngày càng kịch liệt, hắn quên mình phải đối phó cái gì.
Cái lưỡi trơn trượt tiến vào miệng của mình, làm cho Tiểu Lâu lập tức hoảng loạn lên, hơn nữa cảm giác hít thở không thông khiến cho nội tâm của nàng tràn ngập cảm giác tuyệt vọng. Đúng lúc này, một cổ lương khí từ trong miệng Tề Nhạc truyền vào miệng nàng, lúc trước cảm giác thiếu dưỡng khí biến mất, đại não khôi phục thanh tỉnh. Miệng của Tề Nhạc đưa khí lưu tươi mát vào miệng làm cho Tiểu Lâu từ trong giãy dụa kịch liệt tỉnh táo lại.
Chuyện này, đây là chuyện gì? Trong nhận thức của Tiểu Lâu, đây tuyệt đối là hiện tượng không cách nào lý giải được. Trợn to con mắt không tạp chất nhìn hắn, ánh mắt Tiểu Lâu giật mình.
Tề Nhạc có chút đùa giỡn nháy mắt với nàng mấy cái, một tin tức truyền vào trong đầu của nàng: nếu như không muốn trở thành mù lòa, cô tốt nhất nên nhắm mắt lại, tôi không lừa cô, đây là cứu cô.
Tuy trong nội tâm tràn ngập không cam lòng, nhưng thời điểm này Tiểu Lâu không có chút chần chờ, thân thể nàng bị Tề Nhạc đặt lên cửa thang máy, mà trong miệng Tề Nhạc không ngừng truyền thanh khí cứu mạng của nàng, giờ này khắc này, Tiểu Lâu có chút mê mang, giãy dụa hoàn toàn biến mất, ngay cả đôi mắt to cũng nhắm lại, hai hàng nước mắt chảy xuống, thân thể mềm mại hơi có chút run rẩy, nhưng hai tay của nàng vô ý thức ôm eo Tề Nhạc.
Bởi vì đè ép, khiến cho thân thể Tề Nhạc cùng Tiểu Lâu tiếp xúc toàn bộ với nhau, cảm nhận cảm giác mềm mại từ người của nàng, một cảm giác không có trên người của Minh Minh, Như Nguyệt cùng Văn Đình, tuy đều là thân thể mềm mại co giãn động lòng người, nhưng đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với thân thể mềm mại như vậy, cũng mang lại kích thích cho Tề Nhạc.
Tề Nhạc thầm chửi mình hèn hạ, dùng thực lực của hắn, hoàn toàn có thể bằng vào vân lực bảo hộ hai người không bị khói độc ảnh hưởng, nhưng Tề Nhạc đối với vu hãm trước đó của Tiểu Lâu, làm hắn nghĩ ra trò đùa dai, cho nên mới sử dụng phương pháp mỹ diệu này truyền không khí vào trong miệng nàng.
Tề Nhạc vô ý thức nhẹ nhàng mút cánh môi của Tiểu Lâu, đầu lưỡi cũng linh xảo trêu chọc vào. Thân thể Tiểu Lâu càng trở nên nóng bỏng, loại kích thích này chưa bao giờ trải qua, dù sao, đây không phải là mộng đẹp hay ác mộng, đây là nụ hôn đầu tiên của nàng.
/1391
|