- Nói đi, nói ra có lẽ nội tâm của anh sẽ chịu hơn một chút. Những chuyện đã xảy ra em không trách anh đâu.
Dựa vào bờ vai của Như Nguyệt ngửi hương khí nhàn nhạt trên người của nàng Tề Nhạc như một người sắp chết đuối trên biển rộng vớ được tấm ván, hắn dựa sát vào người của nàng.
- Như Nguyệt em biết không? Trong nháy mắt thân thể Văn Đình dung hợp vào người của anh, đột nhiên anh cảm thấy có cảm giác xin lỗi các em. Thực xin lỗi mỗi người trong các em, anh là đồ hỗn đản mà.
Nước mắt không bị khống chế chảy xuôi xuống gò má, cả thân thể Tề Nhạc như run lên nhè nhẹ.
Như Nguyệt lẳng lặng nghe hắn kể lại, mười ngón tay của hai người đan vào nhau giống như đôi tình nhân mới quen nhau, hai người dựa vào nhau trong xe và lẳng lặng nghe tiếng tim đập của đối phương.
- Lúc trước anh có Minh Minh, anh thật sự rất thích nàng, trước khi trở thành Kỳ Lân Tề Nhạc anh không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có ngày có được bạn gái đẹp như vậy. Khi đó trong nội tâm của anh thỏa mãn tới mức khó nói thành lời. Thế nhưng mà về sau anh lại gặp được em, gặp được Văn Đình, mỹ mạo của các em làm anh động tâm.
- Tuy trước đó anh đã yêu Minh Minh lại khó có thể khắc chế yêu mến các em sau đó. Khi đó cho tới anh bây giờ cũng không nghĩ qua làm như vậy với các em là không công bằng. Về sau các em biết rõ nhau cũng không có trách cứ anh lời nào, vẫn lặng lẽ yêu anh nên làm nội tâm của anh rất thỏa mãn. Tuy anh cũng có cảm giác được một ít nguy cơ cũng cảm giác được các trong nội tâm các em bất mãn với nhau.
- Nhưng mà khi đó anh dựa theo lời Trát Cách Lỗ đại sư nói Kỳ Lân như anh cần tới bốn nữ nhân mới có thể thỏa mãn. Thẳng đến khi Văn Đình chết vì anh thì anh đã hiểu được tuy chúng ta yêu đối phương, nhưng mà trả giá của anh lại kém các em quá xa, anh thật hối hận, nhưng mà đến bây giờ anh cũng không có làm gì để đền bù cho các em cả.
- Bởi vì quan hệ của các em làm cho tự tin của anh ngày càng mạnh hơn, thậm chí ngây ngốc cho rằng bất kỳ nữ nhân nào anh cũng có thể đạt được, từ nhỏ dưỡng thành thói côn đồ du côn làm cho sức miễn dịch của anh với mỹ nữ rất kém, cũng chính bởi vì vậy mới sinh ra đả kích thật lớn cho anh, đả kích vĩnh viễn không đền bù được.
Nói đến đây Tề Nhạc đã khóc không thành tiếng, thân thể của hắn đang run rẩy trong vô thức toát ra một tia khí tức tà ác dựa sát vào người Như Nguyệt, lần đầu tiên hắn phát hiện những nữ nhân của hắn còn quan trọng hơn tính mạng của hắn nhiều.
Như Nguyệt than nhẹ một tiếng, nói:
- Kỳ thật khi anh và Minh Minh ở cùng một chỗ em còn không có bất cứ cảm giác nào với anh cả. Thế nhưng mà phát triển sau đó làm em phát hiện tâm tình trong lòng mình không thể khống chế được. Sau lần chúng ta phát sinh quan hệ em thậm chí đã nghĩ tới phải rời đi, nhưng mà em thật sự làm không được! Tề Nhạc, anh không nên trách mình làm gì bởi anh không sai, nếu như nói sai mọi người chúng ta đều có sai.
- Hơn nữa về sau không phải cũng rất tốt sao? Cho dù là Minh Minh hay là Văn Đình các nàng đều không có suy nghĩ chiếm lấy anh, cho dù sâu trong nội tâm của chúng em cảm thấy tiếc nuối vì không chiếm được anh, cho nên chúng em lựa chọn tiếp nhận. Bởi vì trong lòng của chúng em đều yêu anh thật lòng. Cũng chính vì vậy bảo chúng em rời xa anh thì đó là chuyện thống khổ nhất trên đời. Cho nên chúng em có gì khác nhau so với anh đâu?
Tề Nhạc thở sâu, đột nhiên buông tay Như Nguyệt ra, nói:
- Chúng ta lên đỉnh núi đi.
Hắn dùng tay lau khô nước mắt và Như Nguyệt cũng không có phát hiện nước mắt của Tề Nhạc chính là màu đỏ nhạt.
Xuống xe hai người đều không có dùng lực lượng của mình mà là cầm tay nhau chầm chậm bước trong bóng tối lên tới đỉnh núi.
- Có lẽ em cũng đoán được rồi.
Thời điểm hai người dùng nửa tiếng để lên tới sườn núi, đột nhiên Tề Nhạc dừng bước lại.
Như Nguyệt nhẹ nhàng gật gật đầu, nói:
- Có quan hệ tới Athena đúng không?
Đột nhiên Tề Nhạc xoay người ôm lấy Như Nguyệt vòng vào lòng của mình, ôm nàng thật chặt, thời điểm này thân thể của hắn và Như Nguyệt dán sát vào nhau thật lâu không có mở miệng.
Như Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve lưng của Tề Nhạc.
- Nói cho em biết rốt cuộc các người xảy ra chuyện gì được không?
Tề Nhạc gật gật đầu, vân lực trong nội tâm lưu chuyển mang theo thân thể hắn và Như Nguyệt bay lên, chỉ trong nháy mắt phong vân lực đã nâng đỡ thân thể của hai người bay lên tới đỉnh núi Thiên Hương.
Lúc này núi Thiên Hương phi thường yên tĩnh, một người cũng không có, sắc trời hôm nay rất tối và không có trăng, cả trên đỉnh núi đều lâm vào bóng tối đen kịt, chỉ có thể nhìn thấy những ngọn đèn xa xa ở kinh thành. Tề Nhạc ôm Như Nguyệt ngồi trên một tảng đá lớn và đặt nàng ngồi lên đùi của mình, hai tay vờn quanh vòng eo nhỏ nhắn của nàng, tay phải đan vào ngón tay trái của Như Nguyệt, dùng thân thể của mình bao bộc lấy Như Nguyệt.
- Ngày đó chúng ta ngồi máy bay Vũ Mâu phái tới đến Athen, về sau tất cả đều dựa theo an bài của ông trời mà bắt đầu...
Tề Nhạc bắt đầu giảng thuật mỗi một chi tiết cẩn thận tỉ mĩ nói ra một lần, kể cả những suy nghĩ trong nội tâm của hắn về Vũ Mâu đều không hề giữ lại nói cho Như Nguyệt nghe. Nghe hắn nói Như Nguyệt lẳng lặng tựa vào bờ vai Tề Nhạc, tuy tâm tình của nàng theo lời kể của Tề Nhạc mà phập phồng bất định, nhưng mà nàng phát hiện từ khi mình xác lập quan hệ với Tề Nhạc còn chưa có bất kỳ ngày nào yên tĩnh như ngày hôm nay cả.
Ngày hôm nay với nàng mà nói là hạnh phúc. Toàn thân Tề Nhạc đều xuất hiện cảm giác tràn ngập quyến luyến, đây cũng không phải quyến luyến thân thể mà là hoàn toàn phát ra từ nội tâm. Loại cảm giác được che chở này làm cho Như Nguyệt cảm thấy bất luận mình phải trả giá vì Tề Nhạc bao nhiêu cũng đáng, cũng vào lúc này nàng mới cảm giác được Tề Nhạc yêu mình say đắm thế nào.
- Chết, Văn Đình chết rồi, Đế Tâm Tuyết Liên Vương cũng chết rồi, bọn họ vì cứu mạng một mình anh mà trả giá bằng tính mạng của mình. Hiện tại anh còn nhớ rõ thời điểm Văn Đình hoàn toàn dung hợp vào thân thể của anh, nàng hoàn toàn không có chút ý tứ trách cứ anh, nàng dùng khí tức cuối cùng của mình dỗ dành nội tâm của anh.
- Anh đã làm được cái gì với nàng? Không có gì cả, cuối cùng nàng không thể đào thoát vận mệnh của Cự Thú Hoạt Xá Lợi mà ông trời dành cho nàng, tất cả đều là anh sai, đều là anh sai ah! Nếu như anh không bị Vũ Mâu hấp dẫn, nếu như anh cẩn thận một chút thì mọi chuyện không có xảy ra.
- Cho dù là cường giả không cách nào chiến thắng thì ít nhất chạy vẫn được mà, chính vì anh vô cùng tin tưởng vào Vũ Mâu mới tạo thành tình cảnh nhiều người vì anh mà chết như vậy. Như Nguyệt, tim của anh quá đau đớn, đau tới mức anh không cách nào thở được...
Rốt cục nói ra những lời này thần quang trong mắt Tề Nhạc hoàn toàn thu liễm, ánh mắt xám trắng nhìn qua Như Nguyệt, trong bóng đêm huyết lệ đã chảy ướt cả cái áo xanh của hắn đang mặc, chỉ có điều thời điểm này ngay người không cảm giác được.
Dựa vào bờ vai của Như Nguyệt ngửi hương khí nhàn nhạt trên người của nàng Tề Nhạc như một người sắp chết đuối trên biển rộng vớ được tấm ván, hắn dựa sát vào người của nàng.
- Như Nguyệt em biết không? Trong nháy mắt thân thể Văn Đình dung hợp vào người của anh, đột nhiên anh cảm thấy có cảm giác xin lỗi các em. Thực xin lỗi mỗi người trong các em, anh là đồ hỗn đản mà.
Nước mắt không bị khống chế chảy xuôi xuống gò má, cả thân thể Tề Nhạc như run lên nhè nhẹ.
Như Nguyệt lẳng lặng nghe hắn kể lại, mười ngón tay của hai người đan vào nhau giống như đôi tình nhân mới quen nhau, hai người dựa vào nhau trong xe và lẳng lặng nghe tiếng tim đập của đối phương.
- Lúc trước anh có Minh Minh, anh thật sự rất thích nàng, trước khi trở thành Kỳ Lân Tề Nhạc anh không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có ngày có được bạn gái đẹp như vậy. Khi đó trong nội tâm của anh thỏa mãn tới mức khó nói thành lời. Thế nhưng mà về sau anh lại gặp được em, gặp được Văn Đình, mỹ mạo của các em làm anh động tâm.
- Tuy trước đó anh đã yêu Minh Minh lại khó có thể khắc chế yêu mến các em sau đó. Khi đó cho tới anh bây giờ cũng không nghĩ qua làm như vậy với các em là không công bằng. Về sau các em biết rõ nhau cũng không có trách cứ anh lời nào, vẫn lặng lẽ yêu anh nên làm nội tâm của anh rất thỏa mãn. Tuy anh cũng có cảm giác được một ít nguy cơ cũng cảm giác được các trong nội tâm các em bất mãn với nhau.
- Nhưng mà khi đó anh dựa theo lời Trát Cách Lỗ đại sư nói Kỳ Lân như anh cần tới bốn nữ nhân mới có thể thỏa mãn. Thẳng đến khi Văn Đình chết vì anh thì anh đã hiểu được tuy chúng ta yêu đối phương, nhưng mà trả giá của anh lại kém các em quá xa, anh thật hối hận, nhưng mà đến bây giờ anh cũng không có làm gì để đền bù cho các em cả.
- Bởi vì quan hệ của các em làm cho tự tin của anh ngày càng mạnh hơn, thậm chí ngây ngốc cho rằng bất kỳ nữ nhân nào anh cũng có thể đạt được, từ nhỏ dưỡng thành thói côn đồ du côn làm cho sức miễn dịch của anh với mỹ nữ rất kém, cũng chính bởi vì vậy mới sinh ra đả kích thật lớn cho anh, đả kích vĩnh viễn không đền bù được.
Nói đến đây Tề Nhạc đã khóc không thành tiếng, thân thể của hắn đang run rẩy trong vô thức toát ra một tia khí tức tà ác dựa sát vào người Như Nguyệt, lần đầu tiên hắn phát hiện những nữ nhân của hắn còn quan trọng hơn tính mạng của hắn nhiều.
Như Nguyệt than nhẹ một tiếng, nói:
- Kỳ thật khi anh và Minh Minh ở cùng một chỗ em còn không có bất cứ cảm giác nào với anh cả. Thế nhưng mà phát triển sau đó làm em phát hiện tâm tình trong lòng mình không thể khống chế được. Sau lần chúng ta phát sinh quan hệ em thậm chí đã nghĩ tới phải rời đi, nhưng mà em thật sự làm không được! Tề Nhạc, anh không nên trách mình làm gì bởi anh không sai, nếu như nói sai mọi người chúng ta đều có sai.
- Hơn nữa về sau không phải cũng rất tốt sao? Cho dù là Minh Minh hay là Văn Đình các nàng đều không có suy nghĩ chiếm lấy anh, cho dù sâu trong nội tâm của chúng em cảm thấy tiếc nuối vì không chiếm được anh, cho nên chúng em lựa chọn tiếp nhận. Bởi vì trong lòng của chúng em đều yêu anh thật lòng. Cũng chính vì vậy bảo chúng em rời xa anh thì đó là chuyện thống khổ nhất trên đời. Cho nên chúng em có gì khác nhau so với anh đâu?
Tề Nhạc thở sâu, đột nhiên buông tay Như Nguyệt ra, nói:
- Chúng ta lên đỉnh núi đi.
Hắn dùng tay lau khô nước mắt và Như Nguyệt cũng không có phát hiện nước mắt của Tề Nhạc chính là màu đỏ nhạt.
Xuống xe hai người đều không có dùng lực lượng của mình mà là cầm tay nhau chầm chậm bước trong bóng tối lên tới đỉnh núi.
- Có lẽ em cũng đoán được rồi.
Thời điểm hai người dùng nửa tiếng để lên tới sườn núi, đột nhiên Tề Nhạc dừng bước lại.
Như Nguyệt nhẹ nhàng gật gật đầu, nói:
- Có quan hệ tới Athena đúng không?
Đột nhiên Tề Nhạc xoay người ôm lấy Như Nguyệt vòng vào lòng của mình, ôm nàng thật chặt, thời điểm này thân thể của hắn và Như Nguyệt dán sát vào nhau thật lâu không có mở miệng.
Như Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve lưng của Tề Nhạc.
- Nói cho em biết rốt cuộc các người xảy ra chuyện gì được không?
Tề Nhạc gật gật đầu, vân lực trong nội tâm lưu chuyển mang theo thân thể hắn và Như Nguyệt bay lên, chỉ trong nháy mắt phong vân lực đã nâng đỡ thân thể của hai người bay lên tới đỉnh núi Thiên Hương.
Lúc này núi Thiên Hương phi thường yên tĩnh, một người cũng không có, sắc trời hôm nay rất tối và không có trăng, cả trên đỉnh núi đều lâm vào bóng tối đen kịt, chỉ có thể nhìn thấy những ngọn đèn xa xa ở kinh thành. Tề Nhạc ôm Như Nguyệt ngồi trên một tảng đá lớn và đặt nàng ngồi lên đùi của mình, hai tay vờn quanh vòng eo nhỏ nhắn của nàng, tay phải đan vào ngón tay trái của Như Nguyệt, dùng thân thể của mình bao bộc lấy Như Nguyệt.
- Ngày đó chúng ta ngồi máy bay Vũ Mâu phái tới đến Athen, về sau tất cả đều dựa theo an bài của ông trời mà bắt đầu...
Tề Nhạc bắt đầu giảng thuật mỗi một chi tiết cẩn thận tỉ mĩ nói ra một lần, kể cả những suy nghĩ trong nội tâm của hắn về Vũ Mâu đều không hề giữ lại nói cho Như Nguyệt nghe. Nghe hắn nói Như Nguyệt lẳng lặng tựa vào bờ vai Tề Nhạc, tuy tâm tình của nàng theo lời kể của Tề Nhạc mà phập phồng bất định, nhưng mà nàng phát hiện từ khi mình xác lập quan hệ với Tề Nhạc còn chưa có bất kỳ ngày nào yên tĩnh như ngày hôm nay cả.
Ngày hôm nay với nàng mà nói là hạnh phúc. Toàn thân Tề Nhạc đều xuất hiện cảm giác tràn ngập quyến luyến, đây cũng không phải quyến luyến thân thể mà là hoàn toàn phát ra từ nội tâm. Loại cảm giác được che chở này làm cho Như Nguyệt cảm thấy bất luận mình phải trả giá vì Tề Nhạc bao nhiêu cũng đáng, cũng vào lúc này nàng mới cảm giác được Tề Nhạc yêu mình say đắm thế nào.
- Chết, Văn Đình chết rồi, Đế Tâm Tuyết Liên Vương cũng chết rồi, bọn họ vì cứu mạng một mình anh mà trả giá bằng tính mạng của mình. Hiện tại anh còn nhớ rõ thời điểm Văn Đình hoàn toàn dung hợp vào thân thể của anh, nàng hoàn toàn không có chút ý tứ trách cứ anh, nàng dùng khí tức cuối cùng của mình dỗ dành nội tâm của anh.
- Anh đã làm được cái gì với nàng? Không có gì cả, cuối cùng nàng không thể đào thoát vận mệnh của Cự Thú Hoạt Xá Lợi mà ông trời dành cho nàng, tất cả đều là anh sai, đều là anh sai ah! Nếu như anh không bị Vũ Mâu hấp dẫn, nếu như anh cẩn thận một chút thì mọi chuyện không có xảy ra.
- Cho dù là cường giả không cách nào chiến thắng thì ít nhất chạy vẫn được mà, chính vì anh vô cùng tin tưởng vào Vũ Mâu mới tạo thành tình cảnh nhiều người vì anh mà chết như vậy. Như Nguyệt, tim của anh quá đau đớn, đau tới mức anh không cách nào thở được...
Rốt cục nói ra những lời này thần quang trong mắt Tề Nhạc hoàn toàn thu liễm, ánh mắt xám trắng nhìn qua Như Nguyệt, trong bóng đêm huyết lệ đã chảy ướt cả cái áo xanh của hắn đang mặc, chỉ có điều thời điểm này ngay người không cảm giác được.
/1391
|