Tại thời kỳ Viễn Cổ Cự Thú thi triển năng lượng của Tự Nhiên Chi Nguyên dễ dàng hơn ở thời hiện đại. Tề Nhạc có thể có được tiếp tế phong phú, có rừng rậm nguyên thủy nguyên sinh thái rộng lớn, hắn thậm chí không cần bận tâm tiêu hao năng lượng bản thân. Dưới tác dụng của năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên, thân thể của Quan Tĩnh cùng Mạc Đạm Đạm đã nhận được cải tạo một lần nữa.
Mặc dù không có trực tiếp tăng Vân Lực của hai người lên, nhưng lại tạo một cơ sở vững chắc sau này.
Tự Nhiên Chi Nguyên cũng không có đình chỉ, năng lượng tiếp tục chuyển động bắt đầu bao trùm ở chỉnh thể toàn bộ nơi trú quân. Lúc này đây, Tề Nhạc phụ trợ phụ trợ không khác nhau. Hắn không có đi tận lực cải tạo cái gì. Mà là đem năng lượng tự nhiên trong thiên nhiên rộng lớn hấp thu thông qua tinh thần lực truyền vào doanh địa, sau đó cường hành rót vào thân thể mỗi một người. Tuy rằng không phải cải tạo, nhưng có năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên công chính bình thản, mỗi người đều lấy được chỗ tốt cực lớn. Đồng dạng là thực lực càng yếu lấy được chỗ tốt lại càng lớn. 120 thanh niên của Tứ đại gia tộc được Tự Nhiên Chi Nguyên giúp đỡ, thân thể được ảnh hưởng lớn nhất. Nhất là hiện tại đang suy yếu cực độ, khiến cho bọn hắn bản thân họ không thể sinh ra bất kỳ năng lượng phản kháng khiến hấp thu càng thêm trực tiếp.
Thúc dục năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên bao trùm toàn bộ nơi trú quân giằng co trọn vẹn một giờ, khi hết thảy hoàn thành, Tề Nhạc phát hiện Như Nguyệt đã từ trong tu luyện tỉnh táo lại rồi.
- Hiện giờ em mới hiểu tại sao anh nói ngày mai đám người còn có thể tiếp tục tham gia tập huấn. Tề Nhạc, anh thật là dụng tâm lương khổ ah! Nhưng mà tại sao anh không nói cho mọi người biết chuyện này?
Như Nguyệt nhẹ nhàng đến bên cạnh Tề Nhạc, ôm lấy tay của hắn hỏi.
Tề Nhạc nói:
- Không phải anh không muốn nói cho bọn hắn biết, nhưng mà nếu như nói ra chân tướng thì bọn họ sẽ sinh ra suy nghĩ, bất luận tập huấn khó khăn đến cỡ nào cuối cùng anh sẽ ra tay cứu bọn họ. Như vậy không còn ý nghĩ rèn luyện. Chỉ có bản thân tản mát ra dục vọng muốn sống mãnh liệt triệt để kích phát ra tiềm lực mới là phương pháp tốt nhất gia tăng thực lực lên, không phải sao?
Như Nguyệt mỉm cười, nói:
- Em hiểu rồi. Tề Nhạc, nói cho em biết. Hôm nay hai đầu long đó là do anh gọi tới phải không?
Tề Nhạc sững sờ hỏi:
- Làm sao em biết?
Như Nguyệt nói:
- Sao em lại không biết được? Tuy rằng chúng phát động ra công kích phía chúng ta, nhưng lúc ấy em hiểu được đối mặt áp lực cự đại đó, đáng lẽ không thể chống cự mới đúng. Nhưng sau khi trở về em cẩn thận nghĩ, hai đầu long đó tuy mang tới áp lực cực lớn. Nhưng mà cũng không có sát cơ chính thức, nói cách khác bọn chúng không chính thức tổn thương chúng ta. Khi ta đã tiếp cận cực hạn, hai đầu long đó lại đột nhiên rút lui đi. Điều này trái với lẽ thường, hơn nữa thời điểm chiến đấu cùng hắc long, thực lực của bạch long không kém bao nhiêu nhưng lại không tham chiến, điều này còn chưa đủ để nói rõ vấn đề sao? Chỉ là em không rõ vì sao họ cam tâm để anh sử dụng.
Tề Nhạc ôm Như Nguyệt vào ngực mình rồi mỉm cười nói:
- Em đó, lúc nào cũng thông minh như thế, áp lực với anh càng lúc càng lớn rồi. Em nói không sai, bọn chúng là do anh gọi tới, nếu không thì sao có chuyện trùng hợp của vòi rồng và tuyết lở được.
Như Nguyệt buột miệng cười, nói:
- Nếu để cho mọi người biết rõ những điều này đều là anh làm ra, chỉ sợ bọn họ sẽ liều mạng với anh đó.
Tề Nhạc nhún vai, nói:
- Anh cũng chỉ muốn tốt cho họ thôi. Bất quá, anh đoán chừng khả năng đám người dám hướng anh khiêu chiến không quá lớn. Kỳ thật, anh cũng rất muốn đánh một trận, hay là em cổ động bọn họ đi?
Như Nguyệt tức giận nói:
- Được rồi đó. Thực lực của anh mạnh thế nào, em còn không biết sao? Dùng trạng thái ngày đó phát động Côn Lôn Kính thì cho dù tất cả mọi người cộng lại cũng không thể đỡ nổi. Hy vọng Đạm Đạm. Quan Tĩnh có thể nhanh chóng trưởng thành, nói như vậy chúng ta đều có thực lực năm vân trở lên, anh cũng đừng hòng chiếm tiện nghi.
Tề Nhạc thở dài một tiếng, nói:
- Anh cũng hi vọng họ trưởng thành nhanh một chút đó chứ. Lần tập huấn này, ít nhất phải để cho tất cả mọi người tăng lên tới năm vân trở lên mới được. Khi đó, có thể bắt đầu dựa theo phương pháp tu luyện của ta của Trát Cách Lỗ đại sư truyền thụ cho tiến hành tu luyện. Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta mới có thể chân chánh cường đại lên được.
Như Nguyệt quay người lại nhìn Tề Nhạc, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn, lồng ngực đầy đặn dán vào ngực Tề Nhạc, thanh âm mị hoặc của nàng vang lên:
- Tề Nhạc, hình như là lâu lắm rồi anh không yêu em.
Tim của Tề Nhạc đập bỗng nhiên nhanh hơn, hắn nói:
- Hiện tại dường như không tốt đâu. Ngày mai còn có tập huấn, nếu đã bắt đầu chúng ta đều phải cố gắng. Em cũng không có thể ngoại lệ.
Như Nguyệt tức giận nói:
- Tính của anh mà em còn không biết sao? Đã lựa chọn anh thì em còn bắt bẻ cái gì nữa, tùy anh đó, em hiểu anh là người tự biết chừng mực. Tâm tư của Tuyết Nữ đối với anh thế nào, em đã sớm biết. Lúc trước Văn Đình đã nói cho em biết cả, các nàng đã thương lượng với em. Mọi người đều cảm thấy Tuyết Nữ rất không tệ, không nói Côn Lôn Kính trên người nàng có tác dụng trợ giúp rất lớn đối với anh, mà bản thân thiện lương đáng yêu của nàng cùng với tính kiên quyết vì cứu anh mà nguyện hi sinh mạng sống của mình đã khiến cho quan hệ của hai người biến hóa một chút. Mọi người đều biết năng lực trên phương diện kia của anh nên không trách. Anh nghĩ rằng chúng ta đều thật sự cho rằng Tuyết Nữ vẫn là con gái của anh sao? Chẳng ai bị mù đâu.
Tề Nhạc ngơ ngác nhìn Như Nguyệt, trong lòng không khỏi xuất hiện một tia áy náy, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải nữa.
Như Nguyệt nhìn sắc trời qua cửa sửa, nàng dán sát người vào lồng ngực của Tề Nhạc:
- Còn chờ cái gì? Hôm nay phải trừng phạt anh, đừng có nhớ lại Thủy Tinh Chi Luyến ngày đó nữa.
- Ách. . . anh không muốn.
- Có quỷ mới tin anh, đến đây đi, nhanh phục vụ cho bổn nữ vương.
Thanh âm đùa giỡn của Như Nguyệt làm cho dục hỏa trong lòng của Tề Nhạc đại thịnh.
- Tuân mệnh, nữ vương bệ hạ.
- Ah. . . , không phải hôn chỗ đó, đồ lưu manh này.
- Nữ vương bệ hạ, không phải em muốn anh phục thị em sao? Không được chạy, anh tới đây.
Tinh thần lực đôi khi còn có thể dùng làm chuyện khác, lúc này Tề Nhạc trưng dụng nó để làm kết giới cách âm. Thạch huyệt biến thành nhà đá, nhưng nhân vật chính không có biến, xuân ý trong khoảnh khắc lan tràn ở trong mỗi một cái góc nhỏ trong nhà đá.
Như Nguyệt dịu dàng độ lượng, Tề Nhạc phát ra cảm động từ trong nội tâm, đêm nay hắn tận lực xu nịnh dịu dàng, một lần lại một lần đem Như Nguyệt đưa lên cao điểm của cực lạc, đồng thời hóa giải lo lắng cùng bi thương trong lòng nàng trong mấy ngày này.
Mặc dù không có trực tiếp tăng Vân Lực của hai người lên, nhưng lại tạo một cơ sở vững chắc sau này.
Tự Nhiên Chi Nguyên cũng không có đình chỉ, năng lượng tiếp tục chuyển động bắt đầu bao trùm ở chỉnh thể toàn bộ nơi trú quân. Lúc này đây, Tề Nhạc phụ trợ phụ trợ không khác nhau. Hắn không có đi tận lực cải tạo cái gì. Mà là đem năng lượng tự nhiên trong thiên nhiên rộng lớn hấp thu thông qua tinh thần lực truyền vào doanh địa, sau đó cường hành rót vào thân thể mỗi một người. Tuy rằng không phải cải tạo, nhưng có năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên công chính bình thản, mỗi người đều lấy được chỗ tốt cực lớn. Đồng dạng là thực lực càng yếu lấy được chỗ tốt lại càng lớn. 120 thanh niên của Tứ đại gia tộc được Tự Nhiên Chi Nguyên giúp đỡ, thân thể được ảnh hưởng lớn nhất. Nhất là hiện tại đang suy yếu cực độ, khiến cho bọn hắn bản thân họ không thể sinh ra bất kỳ năng lượng phản kháng khiến hấp thu càng thêm trực tiếp.
Thúc dục năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên bao trùm toàn bộ nơi trú quân giằng co trọn vẹn một giờ, khi hết thảy hoàn thành, Tề Nhạc phát hiện Như Nguyệt đã từ trong tu luyện tỉnh táo lại rồi.
- Hiện giờ em mới hiểu tại sao anh nói ngày mai đám người còn có thể tiếp tục tham gia tập huấn. Tề Nhạc, anh thật là dụng tâm lương khổ ah! Nhưng mà tại sao anh không nói cho mọi người biết chuyện này?
Như Nguyệt nhẹ nhàng đến bên cạnh Tề Nhạc, ôm lấy tay của hắn hỏi.
Tề Nhạc nói:
- Không phải anh không muốn nói cho bọn hắn biết, nhưng mà nếu như nói ra chân tướng thì bọn họ sẽ sinh ra suy nghĩ, bất luận tập huấn khó khăn đến cỡ nào cuối cùng anh sẽ ra tay cứu bọn họ. Như vậy không còn ý nghĩ rèn luyện. Chỉ có bản thân tản mát ra dục vọng muốn sống mãnh liệt triệt để kích phát ra tiềm lực mới là phương pháp tốt nhất gia tăng thực lực lên, không phải sao?
Như Nguyệt mỉm cười, nói:
- Em hiểu rồi. Tề Nhạc, nói cho em biết. Hôm nay hai đầu long đó là do anh gọi tới phải không?
Tề Nhạc sững sờ hỏi:
- Làm sao em biết?
Như Nguyệt nói:
- Sao em lại không biết được? Tuy rằng chúng phát động ra công kích phía chúng ta, nhưng lúc ấy em hiểu được đối mặt áp lực cự đại đó, đáng lẽ không thể chống cự mới đúng. Nhưng sau khi trở về em cẩn thận nghĩ, hai đầu long đó tuy mang tới áp lực cực lớn. Nhưng mà cũng không có sát cơ chính thức, nói cách khác bọn chúng không chính thức tổn thương chúng ta. Khi ta đã tiếp cận cực hạn, hai đầu long đó lại đột nhiên rút lui đi. Điều này trái với lẽ thường, hơn nữa thời điểm chiến đấu cùng hắc long, thực lực của bạch long không kém bao nhiêu nhưng lại không tham chiến, điều này còn chưa đủ để nói rõ vấn đề sao? Chỉ là em không rõ vì sao họ cam tâm để anh sử dụng.
Tề Nhạc ôm Như Nguyệt vào ngực mình rồi mỉm cười nói:
- Em đó, lúc nào cũng thông minh như thế, áp lực với anh càng lúc càng lớn rồi. Em nói không sai, bọn chúng là do anh gọi tới, nếu không thì sao có chuyện trùng hợp của vòi rồng và tuyết lở được.
Như Nguyệt buột miệng cười, nói:
- Nếu để cho mọi người biết rõ những điều này đều là anh làm ra, chỉ sợ bọn họ sẽ liều mạng với anh đó.
Tề Nhạc nhún vai, nói:
- Anh cũng chỉ muốn tốt cho họ thôi. Bất quá, anh đoán chừng khả năng đám người dám hướng anh khiêu chiến không quá lớn. Kỳ thật, anh cũng rất muốn đánh một trận, hay là em cổ động bọn họ đi?
Như Nguyệt tức giận nói:
- Được rồi đó. Thực lực của anh mạnh thế nào, em còn không biết sao? Dùng trạng thái ngày đó phát động Côn Lôn Kính thì cho dù tất cả mọi người cộng lại cũng không thể đỡ nổi. Hy vọng Đạm Đạm. Quan Tĩnh có thể nhanh chóng trưởng thành, nói như vậy chúng ta đều có thực lực năm vân trở lên, anh cũng đừng hòng chiếm tiện nghi.
Tề Nhạc thở dài một tiếng, nói:
- Anh cũng hi vọng họ trưởng thành nhanh một chút đó chứ. Lần tập huấn này, ít nhất phải để cho tất cả mọi người tăng lên tới năm vân trở lên mới được. Khi đó, có thể bắt đầu dựa theo phương pháp tu luyện của ta của Trát Cách Lỗ đại sư truyền thụ cho tiến hành tu luyện. Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta mới có thể chân chánh cường đại lên được.
Như Nguyệt quay người lại nhìn Tề Nhạc, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn, lồng ngực đầy đặn dán vào ngực Tề Nhạc, thanh âm mị hoặc của nàng vang lên:
- Tề Nhạc, hình như là lâu lắm rồi anh không yêu em.
Tim của Tề Nhạc đập bỗng nhiên nhanh hơn, hắn nói:
- Hiện tại dường như không tốt đâu. Ngày mai còn có tập huấn, nếu đã bắt đầu chúng ta đều phải cố gắng. Em cũng không có thể ngoại lệ.
Như Nguyệt tức giận nói:
- Tính của anh mà em còn không biết sao? Đã lựa chọn anh thì em còn bắt bẻ cái gì nữa, tùy anh đó, em hiểu anh là người tự biết chừng mực. Tâm tư của Tuyết Nữ đối với anh thế nào, em đã sớm biết. Lúc trước Văn Đình đã nói cho em biết cả, các nàng đã thương lượng với em. Mọi người đều cảm thấy Tuyết Nữ rất không tệ, không nói Côn Lôn Kính trên người nàng có tác dụng trợ giúp rất lớn đối với anh, mà bản thân thiện lương đáng yêu của nàng cùng với tính kiên quyết vì cứu anh mà nguyện hi sinh mạng sống của mình đã khiến cho quan hệ của hai người biến hóa một chút. Mọi người đều biết năng lực trên phương diện kia của anh nên không trách. Anh nghĩ rằng chúng ta đều thật sự cho rằng Tuyết Nữ vẫn là con gái của anh sao? Chẳng ai bị mù đâu.
Tề Nhạc ngơ ngác nhìn Như Nguyệt, trong lòng không khỏi xuất hiện một tia áy náy, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải nữa.
Như Nguyệt nhìn sắc trời qua cửa sửa, nàng dán sát người vào lồng ngực của Tề Nhạc:
- Còn chờ cái gì? Hôm nay phải trừng phạt anh, đừng có nhớ lại Thủy Tinh Chi Luyến ngày đó nữa.
- Ách. . . anh không muốn.
- Có quỷ mới tin anh, đến đây đi, nhanh phục vụ cho bổn nữ vương.
Thanh âm đùa giỡn của Như Nguyệt làm cho dục hỏa trong lòng của Tề Nhạc đại thịnh.
- Tuân mệnh, nữ vương bệ hạ.
- Ah. . . , không phải hôn chỗ đó, đồ lưu manh này.
- Nữ vương bệ hạ, không phải em muốn anh phục thị em sao? Không được chạy, anh tới đây.
Tinh thần lực đôi khi còn có thể dùng làm chuyện khác, lúc này Tề Nhạc trưng dụng nó để làm kết giới cách âm. Thạch huyệt biến thành nhà đá, nhưng nhân vật chính không có biến, xuân ý trong khoảnh khắc lan tràn ở trong mỗi một cái góc nhỏ trong nhà đá.
Như Nguyệt dịu dàng độ lượng, Tề Nhạc phát ra cảm động từ trong nội tâm, đêm nay hắn tận lực xu nịnh dịu dàng, một lần lại một lần đem Như Nguyệt đưa lên cao điểm của cực lạc, đồng thời hóa giải lo lắng cùng bi thương trong lòng nàng trong mấy ngày này.
/1391
|